Chương 30: Viên mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuơng 30: Viên mãn

Học viện Trùng Khánh là một trong những học viện danh tiếng và rộng lớn bật nhất Trung Quốc bởi quy tụ những thần đồng trong nước trong độ tuổi cắp sách đến trường. Muốn vào đuợc phải có IQ ba chữ số, bằng không có tiền cũng khó mà đút lót cho con em mình "đi cửa sau" đuợc.

Thời điểm đồng hồ vừa reng lên báo hiệu bốn giờ chiều, giờ tan trường, các học viên chạy ùa ra như đàn ong vỡ tổ.

Dần dần, sân trường vắng lặng, chỉ còn vài bóng người còn sót lại, nổi bật trong đó là một đứa bé đứng trước cửa phòng giáo viên. Với mái tóc màu đen nhánh, quần áo chỉn chu, trên tay là balo màu đen nghiêm chỉnh, hào khí cuơng nghị hiếm thấy toát hẳn, chứng tỏ cho mọi ngừoi thấy từ nhỏ đã như vậy, lớn lên ắt hẳn sẽ hơn nguời. Tuy nhiên khác hẳn hoàn toàn với tổng bộ trang phục là chiếc balo hình con ếch xanh xanh làm bằng bông đằng sau vai. Khiến cho các cô nhân viên dọn dẹp đi ngang qua đều phì cười vì vẻ ngượng ngùng mà vẫn ráng nán lại chờ bạn của cậu bé.

Đã quen đứng đợi người này, hôm nay nếu như vì ngại ngùng mà bỏ về truớc sẽ thấy có chút khó chịu trong người. Tốt nhất nên bỏ qua sĩ diện truớc mắt cái đã.

Nhưng mà tên tiểu tử này sao mà lâu quá.

Tầm muời phút sau, cửa phòng giáo viên bật mở, một tiểu hài tử khác bước ra, khác với cậu bé này. Tiểu hài tử có tóc màu nâu ép gọn xuống, ôm gọn khuôn mặt, hai má phúng phính hồng hào phấn nộn khôbg ngừng cử động, khiến người ta cảm thấy yêu không thôi, muốn véo nát hết hai cái má đáng yêu cùng cái môi anh đào cứ vểnh vểnh lên đầy khiêu khích kia.

Nhìn cậu bé trước mặt vì đứng đợi mình mà mồ hôi duới nắng vã hết cả ra, hai chân hơi run rẩy vì đứng lâu tê chân. Tiểu hài tử mỉm cuời, hai cái răng thỏ sữa thoắt hiện trong chốc lát, làm nét đáng yêu càng tăng thêm gấp bội.

_ Nam Nam chờ Hi Hi có lâu không?

Quả nhiên là hoàn hảo toàn diện, ngay cả giọng cũng ngọt như đường mật nữa cơ.

Cậu bé kia cởi ba lô con ếch ta, dúi vào tay tiểu hài tử, lời thốt ra trầm lặng, không giống như một nhóc con mới hơn muời tuổi, mà như một người trưởng thành đã trải qua nhiều sự đời.

_ Không lâu gì cả, về thôi!

Tiểu hài tử ừm một cái rõ to, sau đó bước chân nhỏ từ từ đi theo sau cậu bé, một lúc sau thì vuợt hẳn lên đi cùng, bàn tay còn chủ đông nắm lấy.

Cậu bé đỏ mặt, tằng hắng lấy lại tự tin, vẫn để mặc cho tiểu hài tử nắm lấy tay mình.

Duới nắng vàng, lá rơi dịu dàng xuống, hằn lên những buớc chân mà cả hai đã đi qua.

Đi đuợc một đoạn, một chiếc xe mô tô đỗ kịch truớc mặt hai cậu bé.

Người đó mở nón ra, nở nụ cười với cả hai, tay giơ lên trước trán chào kiểu cảnh sát.

_ Hello hai nhóc!

Tiểu hài tử cười cười đáp trả, còn cậu bé thì vẫn cứ trơ mặt ra, bộ dáng như người đó là người phá rối không gian của cậu bé và tiểu hài tử vậy.

_ Ya! Dịch Dương Thiên Nam, nhóc làm trò gì đó? Không biết chào anh à?

Nam Nam khinh khỉnh.

_ Chào!

Gần như đã quá quen với cảnh tượng này, nguời kia cũng lơ đẹp luôn. Nói...

_ Có muốn tới nhà Khải Nguyên chơi không? Baba chở con tới đó! - Nói rồi xoa lấy mái đầu của tiểu hài tử.

Tiểu hài tử gật đầu ngay.

_ Baba, có phải là cũng có Hàn Hàn ở đó không?

Người đó ôn nhu dịu dàng nói, xem tiểu hài tử là bảo bối sủng nịnh.

_ Có chứ con!

Bị hai người kia lơ đẹp, xem mình như không khí, không màng để ý tới, Nam Nam nổi đoá, dậm chân xuống đất, bản thân mười tuổi cũng chốc biến thành trẻ con tựa như bị giật mất đồ chơi.

_ Ya! Lưu Chí Hoành, Lưu Vũ Hi, nhiêu đó đủ chưa?

Chí Hoành khinh khỉnh, lè lưỡi trêu ngươi Nam Nam.

Hơn muời năm trôi qua rồi, Dịch Dương Thiên Nam ngày nào còn khóc oa oa đòi đồ chơi, đòi sữa, bắt Chí Hoành và Thiên Tỷ ẵm bồng đi chơi chẳng mấy chốc giờ đã trở thành một cậu bé lớp 5. Không còn đòi sữa và đồ chơi nữa, tuy nhiên với bản tính bá đạo muốn mọi thứ là của mình vẫn y khuôn như mười năm về trước. Đến cả anh trai Thiên Tỉ cũng phải lắc đầu ngán ngẩm với đứa em thua mình hai giáp này.

Mười năm có rất nhiều biến cố nhỏ xảy ra, trong đó đáng chú ý nhất là sự xuất hiện của bé con Lưu Vũ Hi ở Dịch gia. Nói ra thì dài dòng lắm, nên cũng chỉ tóm tắt sơ lượt mà thôi.

Lưu Vũ Hi là con của một cố nhân năm xưa của Chí Hoành. Cố nhân mắc bệnh nặng, coi như vô phương cứu chữa, bạn trai vì vậy mà bỏ đi, không một lời từ biệt. Ngay cả đứa con trai hai tuổi khi trước còn thân thiết cũng chối bỏ, đi theo một người phụ nữ khác, có một đứa con khác.

Cố nhân đau buồn mà sinh bệnh nặng hơn. Trong một lần đi tái khám, bồng theo con trai Vũ Hi của mình, vô tình gặp lại Chí Hoành. Biết được cố nhân năm xưa nay mắc tâm bệnh nặng, khó lòng qua khỏi trong mấy tháng tới, sợ rằng con trai không được ai chăm sóc chu đáo, Chí Hoành đã mở lòng giúp đỡ, nhận nuôi giúp đứa con. Lấy tên Vũ Hi theo tâm nguyện của mẹ, lấy họ mình để được quyền giám hộ đứa bé.

Vũ Hi được về nuôi dưỡng tại Dịch gia trong sự đồng ý mạnh của Thiên Tỉ. Chưa đầy một tuần sau, mẹ bé qua đời. Vũ Hi chính thức trở thành con nuôi của Chí Hoành và Thiên Tỉ.

Khoảng thời gian đầu, Nam Nam mới sáu tuổi ghét Vũ Hi ra cả mặt, nhìn bé con bi bô tập nói, tập đi trong tình yêu thương của hai người anh trai, Nam Nam rất ghen tị. Luôn pha trò phá phách Vũ Hi, khiến bé ngày nào cũng khóc tức tưởi, hai mắt sưng phồng, khuôn mặt đỏ hỏn. Chí Hoành và Thiên Tỉ thương lắm nhưng không tài nào trị được thằng em lắm chiêu được cưng chiều từ bé nên sinh hư này.

Bẵng đi không lâu sau, bỗng nhiên không hiểu sao Nam Nam đổi tính, trở nên thân thiết với Vũ Hi không rõ lý do, làm Thiên Tỉ lẫn Chí Hoành chóng hết cả mặt. Nhưng vậy cũng tốt, nhìn hai đứa hoà thuận là được rồi!

Và hiện tại, Nam Nam và Vũ Hi là thanh mai trúc mã rất thân thiết, hơn cả, trong lòng Nam Nam đã định sẵn vị trí của Vũ Hi trong lòng của mình. Một vị trí rất to lớn...

_ Lên xe, đưa hai đứa tới đó nhanh thôi! - Chí Hoành ranh mãnh, tự hào về con xe mô tô phân khối lớn mới được nâng cấp động cơ của mình.

Nam Nam nhăn mặt, khoé môi giật giật mấy cái.

_ Thiếu tá Lưu Chí Hoành, anh có biết luật giao thông không được tống ba khi tham gia giao thông mô tô, đặc biệt là trẻ nhỏ không hả? Lại còn không có nón bảo hiểm. Có phải anh muốn không nhìn thấy mặt Hi Hi nữa không?

Chí Hoành đần mặt, thằng em láo toét này lại bắt đầu chỉnh lưng mình nữa rồi đây!

Mười năm, không ngắn không dài, sau vụ việc của Vương Quần gây chấn động dư luận, Chí Hoành lập công không ít, một bước thăng hoa sự nghiệp lên hẳn bốn bậc, nhận chức thiếu tá. Đáng lẽ ra còn có thể nhận được nhiều hơn nữa về những cống hiến to lớn của Chí Hoành, nhưng nó từ chối, bởi vì chức càng cao, công việc càng nhiều hơn, không thể cùng dành nhiều thời gian cho hai nhóc tì này với Thiên Tỉ quây quần nhiều được. Vả lại, chức vụ cao bị điều đi không kể xiết, sợ rằng một mình Thiên Tỉ chăm không nổi Vũ Hi, Nam Nam. Nên nó từ chối, nó hài lòng với chức vụ và cuộc sồng hiện tại này.

_ Vậy thì đưa hai đứa về Dịch gia, từ đây về đó chưa tới 1km, chắc không bị "trời con" chỉnh lưng đâu nhể?

Bấy giờ Nam Nam mới chịu gật đầu, giúp Chí Hoành đỡ Vũ Hi lên con xe cao lớn. Thằng nhóc này kể ra cũng nhẹ quá đi, cần phải vỗ béo nhiều hơn mới được! - Cả hai anh em cùng chung một suy nghĩ.

~o0o~

_ Hàn Hàn, ngươi còn không mau đứng lại?

_ Khải Nguyên a~ ngươi đến bắt ta đi! Ple, lão tử đứng đây cho người bắt nè!

Tiếng cười trong trẻo của hai đứa trẻ vang lên làm cho căn nhà nằm tách biệt với thành phố trở nên ấm cúng hơn cả. Nhìn hai đứa trẻ vui đùa, bốn người lớn chỉ biết cười tinh nghịch.

_ Hahaha! Ta bắt được ngươi rồi!

_ Khải Nguyên, ngươi chơi ăn gian, không tính, không tính, ta không thua!

_ Hàn Hàn, ngưoi chơi "đểu", chịu thua đi!

Trò chơi bỗng biến thành cuộc cãi vã... (=_=")

Bốn người lớn phải đi ra giảng hoà.

Người phụ nữ duy nhất trong nhà nói, ôm lấy cậu bé Hàn Hàn vào lòng.

_ Hàn Hàn ngoan, con thua phải nhận, không được như vậy nghe không? Có chơi thì phải có chịu, xin lỗi Khải Nguyên đi!

_ Con không chịu, Bỉm nhỏ! Ngươi mới thua!

Bốn người lớn bất động với cái tên mới thốt ra khỏi chiếc miệng bé xinh của Hàn Hàn. Khải Nguyên kị nhất là cái tên "Bỉm nhỏ" này!

Lại nói, cái tên bỉm nhỏ này là một câu chuyện li kì, bi đát mà tác giả khùng không tiện nói ra ở đây, hẹn các readers ở phiên ngoại để được biết thêm thông tin chi tiết, ngọn nguồn.

Khải Nguyên run run người, giật hai bàn tay gọng kìm của người lớn, lao vào người Hàn Hàn, dùng hết sức cù Hàn Hàn. Hai chân quặp lấy bắp đùi non của người phía dưới, làm đối phương như là cá mắc cạn.

_ Ngươi mới là bỉm nhỏ ấy!

_ Hihihi, há há, ta xin lỗi, ta xin lỗi, tha cho ta... Há há - Hàn Hàn cười lăn lộn.

Cái tên nói lên tất cả, Vương Khải Nguyên là con trai nuôi của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên năm xưa. Sau biến cố của cha Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải đột nhiên tuyên bố giải nghệ, lui về hậu truờng làm nhạc sĩ, mười năm thỉnh thoảng mới sáng tác vài tác phẩm, đa số là tặng Vương Nguyên và Khải Nguyên làm quà tặng nhân kỉ niệm, sinh nhật. Việc nam thần tuyên bố giải nghệ, ở ẩn gây xôn xao dư luận trong một thời gian dài. Thỉnh thoảng, khi báo chí nhắc đến Tuấn Khải, đều tiếc nuối không nguôi.

Và câu chuyện Khải Nguyên lại là một câu chuyện khác, rất dài rất dài và n cái dài đã lượt bỏ bớt chữ...

Hàn Hàn tên đủ là Nhậm Hàn Triệt, con trai cưng của bác sĩ đa khoa đại tài nổi danh trong lẫn ngoài nước Nhậm Hàn Minh và bà mẹ luật sư cãi biện trăm trận trăm thắng Lưu Nhiễm Tuyên. Đám cưới nị hỏng, Nhiễm Tuyên sau đó gặp lại tình yêu đích thật của mình. Nhậm Hàn Minh đã giúp Nhiễm Tuyên thoát khỏi căn bệnh khó chữa mà anh cũng đang nghiên cứu và tìm ra cách trị. Dần dần, hai người yêu nhau, Hàn Triệt ra đời trong sự hân hoan của cả gia đình. Nhiều năm ở nước ngoài chữa bệnh cho vợ, khi thấy cô có dấu hiệu khỏi hẳn, Hàn Minh đã đưa Nhiễm Tuyên và con trai về Trùng Khánh.

Hàn Triệt về nước, thân thiết với Vũ Hi và Nam Nam ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Tuy nhiên, lại là oan gia với Khải Nguyên, còn "tốt bụng" đặt cái tên "bỉm nhỏ" cho cậu bé. Quả nhiên là ngược đời khi Vũ Hi và Nam Nam khác tuổi nhưng rất thân, còn Khải Nguyên đồng tuổi thì lại như có khắc tinh từ tiền kiếp.

Ấy vậy mà đến khi tách nhau ra lại không được, tỷ như có lần thấy mình hình như làm phiền Tuấn Khải, Vương Nguyên quá nhiều. Hàn Minh đã thuê một căn hộ ở một chung cư ở trong thành phố. Cách nhà Khải Nguyên khá xa. Vừa mới chuyển đi có ba ngày, đồ đạc còn chưa kịp về hết tới nhà mới thì thằng nhóc Khải Nguyên lẫn Hàn Triệt đã oa oa đòi gặp "oan gia" của mình rồi! Vì thế các hợp đồng với công ty chuyển phát đồ đạc đều bị huỷ bỏ, Nhậm Hàn Minh mạnh tay bỏ hết tiền đặt cọc căn hộ kia, đưa hai bảo bối của mình về thẳng nhà của Khải Nguyên.

Biệt thự nhà Tuấn Khải khá rộng, có dư rất nhiều phòng khách, từ sau khi nhà họ Nhậm kia chuyển đến thì đặc quyền từ phòng khách thành phòng riêng của ba thành viên nhà họ mất rồi, còn ưu tiên hẳn một phòng làm phòng thí nghiệm những loại thuốc mới cho Hàn Minh nữa. Tình cảm hai bên gia tình cũng từ đó mà khắng khít hẳn lên, hai đứa trẻ kia ngoài mặt nói móc nhau nhưng trong lòng lại rất thương yêu đối phương rồi.

King cong!

Nói bấm chuông cho oai thôi chứ Thiên Tỉ và Chí Hoành cùng hai nhóc kia đã quần áo chỉnh chu, ngồi chiễm chệ trên sofa.

Quên kể, nhà Khải Nguyên được xem như căn cứ của cả ba nhà, vì thế Tuấn Khải đặc biệt làm khoá bảo mật mở cửa bằng dấu vân tay, tất cả thành viên trong ba nhà đều có thể vào được với chính ngón tay của mình đã được cài sẵn, lập trình vào máy.

Bữa cơm ấm cúng, thịnh soạn với những món ăn công phu do Nhiễm Tuyên nấu tất tần tật luôn là bữa cơm ngon và được yêu thích, nhất là những đứa trẻ. Dù là luật sư, song Nhiễm Tuyên lại rất hiểu tâm ý trẻ con, cũng không rõ nguyên do nữa, những món ăn "không đụng hàng" cho cô sáng chế ra, vừa hợp khẩu vị tây ta của bọn trẻ, vừa đảm bảo đầy đủ dưỡng chất. Chí Hoành nhiều lần tặc lưỡi, nói với em gái rằng, "Nếu em không làm luật sư thì chắc bây giờ đã thành đầu bếp 5 sao rồi!"

Đại gia đình quây quần với nhau, cùng nhau ăn, nói chuyện. Những câu chuyện không hồi kết, chuyện ở trường, nơi làm việc, chuyện đời, nói chung là từ dây cà cũng sang dây muống được.

_ Hi, em ăn cái này đi! - Nam Nam đỏ mặt, gắp cho Vũ Hi một miếng thịt lớn, đầy ụ cả cái chén nhỏ của bé.

Vũ Hi cười tít mắt, cúi đầu ăn lấy phần ăn của Nam Nam vừa gắp.

Thiên Tỉ đang nói chuyện, vô tình thấy cảnh tượng ấy thì giật mình, dự tính có chuyện không ổn trong mối quan hệ này...

_ Thiên Thiên, đồ ăn em nấu dở lắm sao? - Nhiễm Tuyên vẫn như thói quen cũ, gọi Thiên Tỉ là Thiên Thiên. Hiểu bản tính của vợ nên Hàn Minh cũng không quan tâm nhiều về chuyện cũ này.

Thiên Tỷ lắc đầu, cười gượng, suy nghĩ kia cũng tan biến trong chốc lát.

"Chúng nó còn trẻ con mà! Chắc không có chuyện đó đâu!"

Kết thúc buổi cơm là màn bắn pháo hoa tự chế của Hàn Minh, kể ra anh chàng này cũng đa tài, có thể dùng những vật dụng còn lại của phòng thí nghiệm mà sáng chế ra những loại pháo bông đủ màu ở tầm gần, tất nhiên là không nguy hiểm đến những đứa trẻ.

Nhìn những chùm pháo bông bắn lên bầu trời, Hàn Triệt hỏi Khải Nguyên.

_ Khải Nguyên, có phải pháo bông dù đẹp đến đâu cũng sẽ có lúc phải tan biến phải không?

Khải Nguyên có chút không hiểu.

Hàn Triệt cũng không để ý, lại nói tiếp.

_ Cho dù tình bạn của ta và ngươi có đẹp đến đâu cũng như vậy thôi...

Khải Nguyên nói ngay, có chút khản đi.

_ Không, ta vẫn luôn bên cạnh ngươi, hơn hết còn bảo vệ ngươi?

Hàn Triệt không nghe, nói với lại.

_ Ngươi nói gì?

Khải Nguyên lấp liếm ngay, mặt xanh hết cả lên.

_ Không có gì! Ta với ngươi chơi xích đu không?

Hàn Triệt gật nhẹ mái đầu, để Khải Nguyên thoải mái kéo tay mình đi.

Bên kia...

Vương Nguyên nhẩm tính thời gian...

_ Khải, mười năm rồi đó! - Mười năm, thời gian không đợi người khác, mười năm, cậu mất đi hai người bạn thân và cha, mười năm cậu có anh và Khải Nguyên, thế có bao nhiêu cái mười năm đây?

_ Ừ! - Tuấn Khải đáp gọn lỏn, bàn tay lồng từng ngón của Vương Nguyên vào. - Anh và em đã có thể trải qua một cái mười năm, cũng có nghĩa là có thể trải qua hai cái mười năm, ba cái mười năm, thận chí là cả một đời này. Kiếp sau cũng như vậy... Có được không?

Tựa người vào Tuấn Khải, Vương Nguyên ừm một tiếng, hoà vào tiếng pháo bông trên bầu trời.

Next cảnh...

_ Anh còn không mau lên! Pháo bông tắt hết rồi kìa! - Nhiễm Tuyên kí đầu Hàn Minh, quả nhiên có tướng kiếp nữ vương!

Hàn Minh xoa lấy cục u trên đầu, chỉ xung quanh.

_ Em nhìn xem, có ai thèm để ý tới cảnh đẹp đâu! Chi bằng bây giờ mình... - Hàn Minh cười đểu.

Nhiễm Tuyên có chút giật mình, lùi hai bước.

_ Một mình Hàn Triệt là đủ rồi!

Hàn Minh càng tiến gần lại, đến khi sát nút Nhiễm Tuyên thì bật cười thành tiếng với cô vợ bình thường thông minh nhưng khi đụng chuyện lại cực kì ngốc nghếch này.

_ Em nghĩ đi đâu vậy? Anh chỉ muốn cùng em ăn bánh kem thôi mà! Chả phải lúc chiều anh có nói với em có mua cho em một cái bánh chocolate dâu tây loại em thích sao? Đi ăn thôi!

Nhiễm Tuyên chính thức hoá đá, nhưng thôi kệ, ăn bánh kem vẫn là nhất! Ngại ngùng tạm thời quên nó đi cái đã.

Chuyển cảnh...

_ Thiên Tỉ, anh còn nhớ mười năm trước em đã hỏi anh cái gì không? - Chí Hoành vò rối tóc Thiên Tỉ, mỉm cười nói.

_ Hỏi gì nhỉ? - Mười năm rồi, trí nhớ của y không tốt tới mức đó đâu!

_ Em hỏi "Ta là gì của nhau?"?

Thiên Tỉ lúc này mới à lên một tiếng, hình như lúc Chí Hoành hỏi là khi ở bệnh viện chờ Nhiễm Tuyên phẫu thuật phải không nhỉ?

_ Anh vẫn chưa trả lời, mười năm rồi, em đã quá nhân từ khi không lấy lãi của anh!

Thiên Tỉ suy nghĩ một lúc, rồi nói.

_ Anh và em là hơi thở của nhau!

Đâu đó vang vọng câu nói ngọt ngào và tiếng đánh yêu.

_ Sến súa!

Hoàn chính văn

~TpHCM 31/1/2015~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro