Chương 29: The end?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: The end?

Vương Nguyên mở mắt thức dậy, nghiêng đầu nhìn vào đồng hồ để bàn, mười một giờ ba mươi phút ngày x tháng y.

Ba ngày trôi qua một cách nhanh chóng. Quãng thời gian ba ngày đó Vương Nguyên đã trằn trọc, thao thức, bỏ mặc những lời khuyên nhủ của Tuấn Khải. Mãi cho đến khi vô tình nhìn mình qua tấm gương lớn tại phòng tắm, cậu mới giật mình khi thấy bản thân hốc hác đến nhường nào. Hai mắt lõm sâu vào trong, quầng thâm vây kín mắt, thân hình vốn nhỏ bé giờ gầy gọc. Khi đó cậu mới chịu mà bình tâm thu nạp một ít thức ăn nhẹ vào cơ thể, ngủ thẳng giấc, thật sâu sau gần hai ngày thiếu ngủ.

Thay đồ, vệ sinh cá nhân, ăn chút cháo lỏng Tuấn Khải chuẩn bị sẵn, lên xe, mọi chuyện cậu làm đều như một cái máy đuợc lập trình sẵn, tâm trí cậu ba ngày nay chỉ lởn vởn hai chữ "Vuơng Quần" và hình ảnh của ông mà thôi.

Biệt thự nhà Tuấn Khải khuất xa, hiện hữu kế tiếp là hàng cây cao lớn, xanh mơn mởn của mùa xuân. Rồi chẳng mấy chốc, truớc mắt cậu ngay bây giờ là hình ảnh pháp trường đông đúc, có chút tựa như thời trung cổ vậy.

Vào sâu bên trong, thời gian cậu đến vừa kịp lúc, Vương Quần bị cột tay, đứng thẳng nguời, mắt bị bịt chặt, xung quanh là mười người cầm súng hướng về tâm điểm là ông đây.

Cậu biết, chỉ ít phút nữa thôi, ba viên đạn thật trong mười khẩu súng kia sẽ gắm chặt vào ông, giải trừ những tội ác tày đình mà ông đã gây ra suốt nhiều năm nay. Mười khẩu súng, nhưng trong đó chỉ có ba viên đạn thật, bảy viên còn lại là giả, bởi vì chính phủ sợ những người hành xử kia sẽ bị ray rức và ám ảnh khi biết chính bản thân mình vừa giết người.

Cậu trầm ngâm chờ thời khắc kia đến, cướp đi người thân cuối cùng của cậu đi, đi mãi mãi.

Từng giây từng giây tíc tắc đi qua, tim cậu đập ngày càng nhanh hơn.

Rồi một loạt tiếng "Đoằng" xé tan tất cả.

Vương Quần ngã xuống, máu loang cả pháp trường.

Trước khi đó, môi ông mấp mấy một thứ gì đó, mà có lẽ chỉ có mình Vương Nguyên thấy được và hiểu được.

"Đã từng!"

Như vậy là đủ rồi...

Cậu sẽ không khóc đâu

_ Mưa rồi, về thôi em! - Giọng nói trầm khàn của Tuấn Khải, hắn tựa càm vào vai cậu.

Đáp trả hắn chỉ là một tràn im lặng.

Mưa trút xối xả xuống nền đất nơi pháp trường, máu tươi bị cuốn trôi đi như chưa từng có chuyện gì, xác Vương Quần cũng được đưa vào hoả thiêu.

Ngay hôm sau, mặc cho thân thể yếu do hôm qua dầm mưa, Vương Nguyên vẫn nằng nặc chính tay mình đi rải tro của cha.

Ông đã ngay nên nghiệt quá nhiều rồi. Khi còn nhỏ cậu còn nhớ, cậu có đọc một câu truyện, trong đó có nói, nếu muốn người chết an nghỉ thanh thản, không còn vướng bụi trần nữa, cách tốt nhất là hoả thiêu, sau đó rải tro hoà mình với không khí, với thiên nhiên, với hiển cả và với đất mẹ. Nhiều năm như vậy, đột nhiên chợt nhớ đến, cậu nghĩ nên áp dụng câu chuyện này vào Vương Quần. Năm xưa, mẹ cậu cũng rải tro như vậy, có thể vô tình, hai người sẽ gặp lại nhau, và ở bên nhau khi qua thế giới bên kia, bù đắp lại những thiếu sót của kiếp này.

Hủ tro cốt được khắc hoa văn hình rồng tinh xảo, Vương Nguyên mở nắp, lấy một nắm quăng đi, có chút dứt khoát.

Hủ tro cạn dần, cạn dần rồi vơi hết, mắt Vương Nguyên vẫn nhìn vào khoảng không vô định, nơi bầu trời trong xanh, có mẹ cậu.

"Nơi đó, mẹ có nghe thấy không? Ông ấy nói...đã từng!"

Trút tiếng thở dài như trút đi hết gánh nặng còn sống lại, Vương Nguyên nở nụ cười hiếm hoi suốt mấy ngày nay, khoác tay Tuấn Khải, dịu dàng nói.

_ Về thôi anh! Em muốn ăn thức ăn do anh làm!

Quên nói, cũng như Dịch thiếu, do kiếp thê nô nên nam thần showbiz cũng đẫ xắn tay áo, lăn vào bếp mà học nấu ăn cho bảo bối.

_ Được thôi!

Trêm trời, có hai người đang mỉm cười...

~o0o~

Sân bay Trùng Khánh tấp nập người qua lại, ai ai cũng nhanh chóng kéo hành lí chuẩn bị vào cổng, lên máy bay, tiến đến một đất nước nào đó.

Nhưng trong dòng người đông đúc kia, có một dáng vẻ bé nhỏ lạc lõng, không vội vã, mà tựa nguời vào thành kính trong xuống cách vách, bình tĩnh lướt bàn tay thon dài trên màn hình điện thoại, môi khẽ cong lên, như nắng mai chiếu rọi gọi mùa xuân trở về.

Rồi bỗng một bàn tay to lớn vỗ vào vai cô, làm cho việc luớt điện thoại của cô bị gián đoạn, giọng nói cất lên có chút thở dốc.

_ Đi thôi! Em còn đứng đó. Máy bay sắp cất cánh rồi

Cô gái mỉm cười rạng rỡ, nhéo lấy má của người con trai kia, xem anh như là một đứa con nít được cô yêu chiều dịu dàng cưng nựng vậy.

_ Nhậm Hàn Minh, anh gấp như vậy làm gì?

Vẫn để mặc bàn tay đang thoả sức cấu véo trên má mình, chàng trai như hoa Nhậm Hàn Minh nói.

_ Nhậm phu nhân, bà không muốn sang nước ngoài sống cùng chồng bà, rồi lập cho chồng bà một đội bóng đá à?

Cô gái ấy bật cười thành tiếng, buông tay xuống, môi hơi vếnh lên, hai tay giấu đằng sau lưng, điệu bộ hệt như làm nũng.

_ Nhậm phu nhân không muốn.

Chàng trai Nhậm Hàn Minh thở dài, kéo tay cô gái đi.

_ Không giỡn với em nữa, mau đi thôi, trễ chuyến bay rồi!

Cô gái giật tay chàng trai ra, bấm nút gửi trên màn hình di đông, rồi tiếp tục lồng bàn tay mình vào "phu quân", thật chặt! Hai chiếc nhẫn nơi ngón áp út vì cử động đó mà sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời xuyên qua từng ô cửa kính.

Từng bước khuất xa, Anh Quốc, ta tới đây!

~o0o~

Thiên Tỉ chán nản quăng cây bút bi xuống bàn làm việc, xoa lấy trán mình, công việc ở công ty ngập đầu.

Tít.

Một tin nhắn được gửi tới, là số lạ, tò mò Thiên Tỉ bấm vào xem.

|Chào anh, Thiên Thiên, cho phép em tiếp tục gọi anh là như thế nhé! Quãng thời gian qua, cám ơn anh tất cả, cám ơn anh đã giúp em có thêm kinh nghiệm và bản năng để chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt đầy cạm bẫy này hơn, cho dù anh có hơi vô tình xô ngã em vấp té, nhưng vì như vậy mà em mới có thể tự đứng dậy và bước lên bằng chính đôi chân của mình mà không nhận bất kì sự giúp đỡ của anh hay anh hai gì cả. Hơn hết là nhờ điều này nên em có thể tìm đuợc nguời đàn ông của cuộc đời em. Anh ấy là một nguời trên cả tuyệt vời, so với anh cũng không thua là bao nhiêu đâu. Em hiện sống rất tốt. Em sẽ tạm rời xa Trung Quốc này, anh và anh hai đừng lo cho em, em có người ấy chăm sóc rồi. Anh chỉ cần chu toàn lo lắng cho anh hai thôi nhé. Mối tình đầu đẹp đẽ của em, em sẽ giữ kín trong lòng, xem như là bí mật của cả em và anh, anh hứa với em có đuợc không? Anh hãy sống cho thật là tốt với anh hai nhé. Trăm sự nhờ anh cả. Tạm biệt anh, sớm gặp lại.

Lưu Nhiễm Tuyên-em vợ đáng yêu của anh|

Thiên Tỉ mỉm cười, con bé này thật lắm trò, xem ra nó cũng suy nghĩ thông suốt rồi! Nhiều ngày qua Chí Hoành cũng đã mệt mỏi vì kiếm tìm con bé, sợ rằng bệnh tình con bé lại tái phát, bây giờ biết nó sống tốt nên chắc cậu cũng phần nào an tâm.

Tuyên nhi, anh cũng gọi em như thế nhé, tạm biệt!

Ngước lên bầu trời trong xanh, một chiếc máy bay luớt qua phòng làm việc của Dịch chủ tịch, mang theo hai người rời xa Trùng Khánh, Trung Quốc, tiến đến đất nước xa xôi nhưng trù phú - Anh quốc.

Hoàn chương 29

~TpHCM 18/1/2015~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro