Chương 28: Khiêng bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Khiêng bạc

Lòng Tuấn Khải nặng trĩu, nhìn cánh cửa cấp cứu kia mãi vẫn chưa chịu mở.

Thiên Tỉ đứng đằng sau, thông cảm vỗ nhẹ vai.

_ Vương Nguyên không sao đâu, đừng lo lắng quá.

Tuấn Khải thở dài.

_ Lúc đó Âu Dương Na Na ra tay, đạn trúng hẳn vào ngực trái của Vương Nguyên, chỉ sợ đạn...

Chí Hoành từ xa vừa mới giao lại hồ sơ vụ án cho cấp dưới, nói với lại.

_ Trước giờ Vương Nguyên cậu ấy rất may mắn, tôi tin lần này cũng như vậy. - Chí Hoành nói rồi ho sặc sụa, mùi thuốc khử trùng ở đây nồng quá.

Thiên Tỉ thấy vậy, chạy về phía nó.

_ Đã bảo em không chịu được thì cứ đi về đi.

Chí Hoành gắt.

_ Còn phải ở lại đây chờ Vương Nguyên và ông Vương Quần phẫu thuật xong, tỉnh dậy để tra khảo nữa.

_ Nhưng mà...em không chịu được mùi thuốc khử trùng mà, kẻo lại bệnh.

_ Nhưng nhị cái gì, em phải làm bài kiểm tra thăng chức sắp tới, trong đó còn có mấy điểm chuyên cần, em mà về là đi tong.

Vị cấp dưới nhìn hai bên cứ cãi qua cãi lại như vậy, làm náo động cả bệnh viện thì giải nguy.

_ Thiếu uý cứ về nghỉ ngơi, những ngày này thiếu uý đã làm rất tốt rồi, tôi sẽ làm chứng giùm thiếu uý. Còn về việc tra khảo, tôi và trung sĩ Uông đây sẽ thay thiếu uý làm.

Thấy có đồng minh Thiên Tỉ nói ngay.

_ Em thấy chưa, cứ đi về đi, anh chở em về. Cám ơn cậu nhiều.

Nói rồi đẩy Chí Hoành đi.

Nhìn đôi uyên ương trước mắt toàn làm những trò sến súa, nhất là tên thê nô kia, có người yêu quả nhiên bỏ bạn.

Vừa đúng lúc đó, bác sĩ bước ra, còn chưa kịp nghe bác sĩ nói gì, Tuấn Khải đã chạy ào vào trong.

Vương Nguyên nằm trên giường, mắt ngắm nghiền, điều đó là Tuấn Khải sợ.

_ Nguyên Tử, em sao vậy? Em mau tỉnh lại đi! Em có nghe anh nói không?

Hắn lay hắn lay, nhưng cậu vẫn chưa chịu tỉnh.

_ Nguyên Tử!

Bàn tay Vương Nguyên khẽ động, bàn chân thuận tiện khẽ đạp vào bụng một cái.

_ Hự! - Tuấn Khải ôm bụng, người vừa mới phẫu thuật xong lý nào lại có thể khoẻ mạnh đến như vậy cơ chứ?

Vương Nguyên mở mắt ra, đôi môi nhỏ xinh buông lời rủa.

_ Lương tâm của anh bị chó tha đi mất rồi hả? Em là bệnh nhân đó, anh làm cái quái gì thế? Tính không cho em nghỉ ngơi à?

_ Em...em...em... - Hắn nghẹn ứ không nói lên lời.

Thiên Tỉ, Chí Hoành và bác sĩ vừa lúc đó chạy vào, giải thích thắc mắc của Tuấn Khải.

_ Cậu ấy không sao hết cả.

Tuấn Khải nghệch mặt ra, rõ ràng là đạn đã ghim thẳng vào tim cậu rồi mà!

Vương Nguyên lấy trong túi áo ra một tấm khiêng bạc nhỏ bị lõm vào, cùng với một cái vỏ đạn đưa cho hắn xem.

_ Trước đó em có đi mua cái khiêng bạc cài áo này, nhờ nó mà em mới thoát chết.

Tuấn Khải nhẹ nhõm, nắm lấy bàn tay của Vương Nguyên, mỉm cười dịu dàng.

_ Tốt rồi.

_ Giờ cho em ngủ được chưa? - Tay còn lại Vương Nguyên dụi mắt.

_ Em ngủ đi! - Vẫn là nụ cười ôn nhu dịu dàng đó.

Chí Hoành sực nhớ đến Âu Dương Na Na, hỏi bác sĩ.

_ Thưa bác sĩ, Âu Dương Na Na cô ta sao rồi?

Vị bác sĩ thở dài.

_ Cô ta chết rồi.

Chí Hoành giật mình, như không tin vào những lời vừa đuợc bác sĩ thốt ra.

Cậu run rẩy.

_ Sao lại chết?

Bác sĩ thở dài.

_ Vốn dĩ là tuởng cậu Vương Nguyên bị nặng hơn nên phẫu thuật truớc. Tuy nhiên vẫn để cả Vương Nguyên và Âu Dương Na Na chung một phòng để tiện bề theo dõi. Cuối cùng phát hiện Vương Nguyên không sao, chỉ vì đạn trúng vào khiêng bạc cài áo, đạn hơi lõm vào trong, tổn thương da nhẹ, ảnh huởng đến hệ thần kinh dưới da nên bị ngất tạm thời, không có gì nghiêm trọng. Âu Dương Na Na đang nằm thoi thóp tên băng ca kế bên, hay tin, sốc quá dẫn đến tổn thuơng các hệ thần kinh não, chưa đầy mấy phút sau đã tử vong. Dù chúng tôi cố gắng sốc điện nhưng...

Ả ta vốn nghĩ Vương Nguyên chắc chắn sẽ chết, nào ngờ lại có khiêng bạc kia làm lá chắn bảo vệ. Vết thương lở loét vì ả kích động mà lăn lộn nên rách toạt. Chết trong đau đớn.

Nó cắn hờ môi duới, mất đi một nhân chứng kiêm hung thủ, không biết có đủ bằng chứng mà kết tội Vương Quần truớc tòa không nữa...

Một tuần sau...

Tòa án tối cao Trùng Khánh chật kín nguời. Vụ án ông trùm Shadow là một vụ án mà họ ngày đêm trông ngóng nhiều năm rồi. Nay hung thủ lộ mặt đứng truớc vành móng ngựa. Điều này thu hút rất nhiều người dân trong thành phố đến xem.

Vương Nguyên và Tuấn Khải bịt khẩu trang trùm mặt, ngồi tại hàng ghế đầu. Làm người nổi tiếng cũng có cái khổ, nhất là khi nếu dân chúng biết cả hai có liên quan đến vụ án này.

Vương Quần buớc ra, trên tay là còng số tám, gương mặt ông hốc hác thấy rõ.

_ Vương Quần, ông đã làm nên những tội ác sau đây: Giết người cướp của, thủ tiêu đồng minh,... Tổng công giết chết hơn tám muơi ba nguời, làm thương tích bốn muơi lăm nguời, khủng bố năm viên chức nhà nuớc, phóng hỏa muời hai tòa biệt thự. Chưa kể còn lấy đi hơn ba muơi viên đá quý, bảo vật, tư trang đắt tiền. Ăn trộm nhiều hồ sơ mật của các tập đoàn trong tám năm gần đây phải không?

Nghe vị viên chức nói mà mọi người rùng mình, nghe danh Vương Quần giết nguời lên báo như cơm bữa, cũng không ngờ ông còn làm thêm nhiều tội ác như vậy.

Vương Quần ông nói thẳng, không kiêng dè.

_ Quả đúng như vậy, nhưng truớc đó hai năm tôi còn giết thêm rất nhiều nguời, sao toà án không kiểm thêm?

Quan tòa tức giận đập bàn.

_ Nếu ông còn nói thêm, bổn tòa qui thêm cho ông tội khinh thường tòa án.

Vương Quần cười khinh khỉnh.

_ Ông đã nhận tội. Theo luật abc hình sự, điều thứ xyz, phần hai chương ba, tổng lại hết các tội danh của ông lại thì...Bổn tòa tuyên bố, phạt ông án tử hình. Ba ngày sau thi hành án!

Mọi người trong tòa án xôn xao. Vương Nguyên như chết lặng với lời phán. Tay cậu nắm chặt lấy đôi tay Tuấn Khải, nấc nghẹn không nói thành lời.

Như đã biết truớc sự việc này, Vương Quần không oán trách gì hết, chỉ mỉm cười chấp nhận.

_ Ông Vương Quần, ông có kiện cáo gì với quyết định của bổn tòa không?

Vương Quần đáp.

_ Không!

_ Vậy bổn tòa tuyên bố, tuyên án, bãi tòa!

Vương Quần đuợc dắt đi, khi đi ngang qua Vương Nguyên, ông khựng lại, chờ được nghe con trai của mình nói gì đó.

Vương Nguyên nhìn thẳng về phía truớc, nói nhẹ, lời thắc mắc này cậu muốn đuợc giải đáp.

_ Cha...Có thật sự yêu mẹ của con không?

Ông có yêu bà không khi ông làm tất cả vì nguời phụ nữ kia, cho đến cuối cùng nhận lấy cái chết từ phía tòa án cơ chứ!

Vương Quần im lặng, mãi một lúc sau mới nói.

_ Ta...Xin lỗi...ta

Dường như ông muốn nói gì đó thêm, Vương Nguyên cắt ngang.

_ Đủ rồi, cha đi đi!

Cậu hiểu rồi, câu trả lời kia nói lên tất cả.

Ông không hề yêu mẹ, bà chỉ là kẻ thế thân!

Vương Quần về phòng biệt giam, người ra về dần thưa thớt....rồi dần phiên toà trống rỗng chỉ còn lại Tuấn Khải cùng Vương Nguyên.

Hoàn chương 28

~TpHCM 11/1/2015~

Chỉnh sửa 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro