Chương 27: Sinh tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Sinh tử

_ Một mạng đổi một mạng, tôi thế thân!

Mẹ Tuấn Khải từ lúc nào đã đứng chắn ngang trước mặt Vương Quần, hai tay dang ngang làm lá chắn bảo vệ Tuấn Khải, còn Tuấn Khải thì bảo vệ Vương Nguyên.

Tuấn Khải rời xe chưa được nhiêu lâu thì bà cũng sốt ruột, mở cửa ra chạy hẳn vào trong. Bọn sát thủ thấy bà cũng có chặn lại. Nhưng bọn chúng nhận ra bà chính là người phụ nữ trong bức hình ở trên bàn làm việc của Vương Quần. Dù cho năm tháng trôi đi, hằn lên những dấu vết trên khuôn mặt bà thì bọn chúng vẫn nhận ra. Bà vẫn đẹp như ngày còn trẻ ở trong khung hình kia. Vì vậy, sau khi suy nghĩ kĩ càng, người được Vương Quần ưu ái, si mê đến như thế nhất định không phải người xấu có ý hãm hại người khác và với vóc dáng mảnh khảnh tuổi xế chiều như bà càng không thể làm gì tổn thương đến Vương Quần, trên hơn hết Vương Quần còn là một ông trùm tinh thông mọi thức, không thể nào bị gì được. Nên bọn chúng quyết định cho bà vào, vừa hay Tuấn Khải đi chưa xa, vẫn còn thấy bóng dáng, hắn lại cứ chăm chăm đi vội về phía trước, không để ý bà đang lẻn theo sau, vì vậy bà nhanh chóng đuổi kịp, chạy vào phòng, nghe rõ tường tận sự việc.

Bà biết Vương Quần hận Tuấn Khải lẫn cha hắn lắm, chỉ có như vậy mới dùng con trai của mình làm mồi dụ Tuấn Khải đến, một mạng đổi một mạng. Người làm mẹ như bà sao lại có thể để đứa con trai này dần dần luỵ đi trước mắt mình mà chỉ biết trơ mắt nhìn được cơ chứ. Có thể ônh ấy cũng hận bà vì bà không chọn y, nhưng bà nghĩ Vương Quần vẫn còn tình cảm, dù chỉ có chút ít. Một mạng đổi một mạng, bà thế thân cho con trai, để nó được ở bên người nó yêu cũng được. Bà chỉ sợ rằng, bà làm như vậy là có lỗi với cha Tuấn Khải - cũng là chồng của bà bao nhiêu lâu nay.

_ Bà...muốn thế thân sao? - Vưong Quần có chút không tin vào mắt mình, ngườ phụ nữ ông dành cả cuộc đời để yêu đã đến đây, ngay trước mặt, nói rằng bà muốn chết thay con trai mình.

_ Vương Quần, ông đừng tạo nghiệt nữa, đừng mang cái lỗi của đời trước mà trút giận lên đời sau. Cả Tuấn Khải và Vương Nguyên đều không có lỗi, hai đứa nó xứng đáng được ở bên nhau. Tôi muốn con trai tôi được hạnh phúc, vì thế tôi chấp nhận gánh thay cho con trai mình.

_ Mẹ! - Tuấn Khải như hét lên, một tay vẫn giữ chặt lấy Vương Nguyên, tay còn lại nắm lấy vạt áo của bà. - Mẹ điên rồi à, sao lại vào đây? Chả phải Chí Hoành bảo mẹ ở dưới sao?

Chí Hoành? - Vương Quần thoáng nhăn mặt, có phải là Eric Lưu Chí Hoành, thiếu uý sở cảnh sát Trùng Khánh không?

Bỗng, tiếng điện thoại bàn vang lên, vẫn y như cũ, Vương Quần bật loa ngoài.

[Thưa ngài, bọn cớm đã tới rồi ạ, chúng bao vây khắp nhà rồi! Hự!]

Tiếng tên sát thủ vang lên, hoà cùng những tiếng súng của cảnh sát, tiếng dao loảng xoảng của bọn sát thủ và kết gọn lại bằng một phát đạn, chẳng kịp để người sát thủ kia nó gì thêm.

Cùng lúc đó, Chí Hoành, Thiên Tỷ và ba Tuấn Khải bước vào, thở hổn hển. Ngay khi vừa mới thấy mẹ Tuấn Khải tông cửa chạy ra ngoài, bọn họ biết tình thế đã chuyển rồi, cũng lập tức theo sát chạy vào trong. Nhìn cảnh tượng trước mắt, họ phần nào cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra

_ Bác Vương, bác làm gì thế?

Mẹ Tuấn Khải mỉm cười đáp lại Chí Hoành.

_ Bác nợ cha thằng Khải lẫn ông ấy quá nhiều. Chỉ có hy sinh mới có thế trả hết nợ, ân oán bấy lâu nay thôi.

Bỗng, tiếng gót giày cao gót nện xuống sàn vang đều đều. Âu Dương Na Na xuất hiện với vẻ mặt đắc thắng, trên tay còn cầm khẩu súng lục.

_ Đừng diễn kịch tình thương mến thương nữa, lôi thôi mãi, nói đi, ai muốn chết trước tôi xử một thể?

Sự xuất hiện của Na Na khiến mọi người trong phòng đều hốt hoảng, riêng Vương Quần thì vẫn trầm lặng, cánh tay định lấy súng trong túi áo ra ngưng lại, buông thả.

Tuấn Khải rời Vương Nguyên, đứng đối diện song song với ả, rít qua răng, gằn từng chữ một.

_ Cô làm gì ở đây? Cô muốn gì?

Ả cười ngửa đầu cười hiểm ác.

_ Ở đây để giúp cha vợ của anh diệt khử con mồi. Tôi muốn gì sao? Tôi muốn giết nó! - Na Na chỉ thằng đầu súng vào Vương Nguyên, bàn tay ở gọng súng hơi bóp vào, rồi lại chỉ vào mẹ Tuấn Khải. - Còn bà ta, bà ta muốn chết thì tôi cũng cho bà ta chết luôn! Cho bà ta toại nguyện về nơi suối vàng đầu tiên.

Vừa dứt lời, ả bóp còi, tiếng súng dứt khoát, máu đỏ phụt. Máu vãi ra cả sàn nhà. Nhưng không phải mẹ Vương Tuấn Khải mà là ả và Vương Quần!

Chí Hoành đứng từ xa, đằng sau lưng Thiên Tỉ đã ngầm hiểu nếu mình không ra tay, còn trơ mắt nhìn thì ắt sẽ có người vô tội phải chết. Là cảnh sát bao nhiêu nay, Chí Hoành đã thấy rất nhiều người vô tội chết trước mặt mình. Cậu đã thề rằng, cậu sẽ không làm cho thêm những người bình thường, không làm nên tội gì phải chết oan nữa. Vì vậy, cho dù bị cảnh sát trưởng, cấp trên đình chỉ vì tội giết hung thủ trong lúc thi hành vụ án, cho dù có bị phạt trực ban hay đại loại là cái gì khác đi chăng nữa cậu cũng phải bóp còi súng này vào ả. Với tay nghề cao siêu của thiếu uý lừng lẫy Trùng Khánh, việc bắn vào nơi hiểm yếu của ả là không thành vấn đề, chưa kể do ả không phải là Vampire cấp bậc cao như Tuấn Khải mà không bị thuơng nên chỉ trong chốc lát, ả đã kêu đau mà khuỵ người xuống.

Riêng về phần Vương Quần, ngay khi vừa thấy Âu Dương Na Na chỉa súng vào người mình thương, ông đã lao vào che chắn dù biết bà đã có chồng đỡ, lấy lưng làm bia, dù biết như vậy ông đã giúp được tình địch thoát được một ải. Ông đã mất vợ, ông hiểu được nổi mất mát ấy, ông không muốn người mình thương phải mất chồng rồi bước đi trên vết xe đỗ của ông.

Trong tíc tắc, súng đã vang, máu đã chảy đều khiến mọi người bàn hoàng, phải mấy mấy giây mới định hình được. Mọi người chạy vội về phía Vương Quần.

_ Cha...Ngài...không sao chứ? - Vương Nguyên lỡ vụt ra khỏi miệng tiếng cha, nhanh chóng thay đổi thành ngài đầy tôn kính.

Vương Quần nhăn mặt, cố vươn tay xoa nhẹ lấy mái đầu của con trai.

_ Con có biết là từ cha thốt ra...khỏi miệng...con ngọt ngào lắm...không? Ta đã rất thèm...đuợc nghe con nói...bao nhiêu năm nay...

_ Cha! - Nước mắt đã trực trào nơi khoé mặt Vương Nguyên. Ông vì người phụ nữ này mà hy sinh thân mình, vậy còn...mẹ cậu? Lòng cậu ngàn lần tự hỏi. Cậu muốn hỏi ông lắm, hỏi rằng, ông có yêu mẹ không? Hay là chỉ vì khuôn mặt mẹ giống mẹ Tuấn Khải?

_ Cha không sao...

_ Ông không cần phải cứu chúng tôi. - Mẹ Tuấn Khải nói, loay hoay lấy khăn choàng cổ của mình mà băng lại vết thương ngay bả vai của ông.

_ Không sao! Tôi có lỗi, tôi không nên vì chuyện cũ mà áp đặt lên con cái...Thật tình xin lỗi.

Chí Hoành đứng dậy, nhanh chóng gọi xe cấp cứu.

_ Alo, tôi là thiếu uý Eric Lưu của sở cảnh sát tuần tra Trùng Khánh, phiền cho tôi một chiếc xe đến ngoại thành B.

Âu Dương Na Na đau đớn ôm lấy phần bụng của mình, run rẩy lấy khẩu súng đã bị hất văng ra xa tầm với. Được lắm, ả cho thằng cảnh sát này về chầu Diêm Vương luôn. Sau đó nhất định phải trừ khử kẻ hai mặt Vương Quần kia. Cuối cùng xử nốt cả Vương Nguyên. Tất cả những kẻ ngán đường ả đến với Vương Tuấn Khải hắn đều phải chết, chết trong đau khổ.

Vương Nguyên xoay người, vừa đúng lúc thấy Na Na chạm vào khẩu súng, chầm chậm chỉa về phía Chí Hoành đang gọi điện thoại không để ý.

Sát thủ nhiều năm, trong người phải có ít nhất một con dao phòng thân, đó là điều tất yếu nhất. Con dao lúc truớc là dành cho việc trừ khử Tuấn Khải đã được lấy ra từ lâu, nhưng đã lâu như vậy không sử dụng, không luyện tập, cậu sợ rằng cậu nhắm không trúng.

Ả còn chưa đụng tới còi súng, thì đã thấy chân mình gắm chặt một con dao.

Quả như cậu nói, không trúng nơi hiểm yếu, vả lại khoảng cách xa như vậy...

Cậu lùi lại, nhìn ả nhếch môi, súng chuyển vị trí về phía mình.

Súng một lần nữa lại nổ lên, gim thẳng vào lòng ngực cậu.

Tuấn Khải giật mình, hất mạnh Âu Dương Na Na đang chắn lối đi vào tường, đầu ả đập mạnh, xuất máu, mắt trợn trắng lên, miệng bật ra hai tiếng rồi ngất đi.

_ Tại...sao?

Vì hắn mà giết người không nương tay, cái kết là nhìn thấy hắn vì người yêu mà không màn giết ả. Có đáng không?

Nhưng không sao, ả thành công rồi, giết được Vương Nguyên rồi, ả không tin là viên đạn kia không làm tổn hại gì đến Vương Nguyên.

_ Vương Nguyên, em có sao không? - Mắt Vương Nguyên nhắm nghiền, không nói đáp trả.

Đúng lúc xe cứu thương đến, Vương Quần, Vuơng Nguyên và Na Na được đỡ lên băng ca, chạy đến bệnh viện.

Nhìn Vương Nguyên vẫn cứ im lìm, lòng Tuấn Khải như thắt lại, cầm lấy bàn tay cậu ngàn lần cầu nguyện.

_ Em sẽ không sao? Đúng không? Trả lời anh đi, Nguyên Tử...

Hoàn chương 27

~TpHCM 3/1/2015~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro