Chương 26: Kí ức bị chôn vùi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Kí ức bị chôn vùi

King cong!

Hai hồi chuông cửa vang lên, làm dịu đi một phần nào đó cơn giận của Chí Hoành. Nó mệt nhoài ngã hẳn xuống chiếc ghế bành của Tuấn Khải, không cần biết hắn yêu thích chiếc ghế này như ghế nào.

Tuấn Khải sầm mặt, trong lúc mọi chuyện đang rối thành một mớ bòng bong tự nhiên đâu ra có người đến tìm hắn cơ chứ? Thật rắc rối mà.

Hắn phất tay, ra hiệu cho gia nhân ra mở cửa.

Một lúc sau, theo sau người gia nhân khi nãy là hai người một nam một nữ ăn vận vô cùng sang trọng bước vào, xung quanh họ đều toát ra khí chất vuơng giả. Cả ba cùng sững người, hai người này có chết họ cũng không nghĩ đến là sẽ đến đây "thăm" họ.

_ Tuấn Khải, cha mẹ đến không phiền con chứ? - Mẹ Tuấn Khải nhìn không khí xung quanh có điều khác lạ, mãi mới nói nên lời.

~o0o~

Vương Quần vắt chân lên bàn, miệng nhếch lên thành hình cung, y không tin lần này y lại tiếp tục thua thằng nhãi Vương Tuấn Khải kia.

Vương Nguyên lần bị bắt này thoải mái hơn lần kia hơn hẳn, không bị trói, không bị roi đánh, không bị nhốt ở nơi ẩm thấp tuy nhiên việc trốn thoát không hề dễ dàng một chút nào! Cửa phòng được khoá bằng dấu vân tay, hơn nữa trong phòng có hơn năm tên sát thủ, còn có thêm Vương Quần ngồi đối diện trước mặt nữa. Chỉ sợ chưa kịp thoát khỏi phòng đã tử nạn rồi.

_ Nguyên Tử, con đang suy nghĩ thằng Khải kia sẽ đến cứu con đúng không? Hừ, ta xem các ngươi làm được gì!

Cậu không nói gì, vẻ mặt đắc thắng kia đủ cho cậu biết, dù cho Tuấn Khải có đến cứu cậu đi nữa, thì kết cục một trong hai - Vương Tuấn Khải và Vương Quần đều có người thương vong mà thôi! Cậu thật lòng không muốn một trong hai người ai có chuyện cả. Dù cho Vương Quần có làm bao nhiêu tội ác đi chăng nữa, dù cho có hại cậu sống dở chết dở đi chăng nữa, thì ông ta cũng là cha cậu! Mãi mãi là như vậy! Cậu không trách cứ gì ông cả.

_ Thằng nhãi ranh đó, hệt như thằng cha của nó, cứ nghĩ mình sẽ làm được chuyện sao? Đừng có mà mơ! - Vương Quần lầm bầm, những lời đó vô tình lọt vào tai Vương Nguyên. Làm cậu có chút khó hiểu.

"Cha Tuấn Khải và cha có quen biết?"

~o0o~

_ Vương Nguyên bị bắt cóc? - Mẹ Tuấn Khải run rẩy nói. - Chẳng lẽ là do ông ta làm...

_ Ông ấy? Là ai? - Tuấn Khải như phát điên phóng về phía mẹ mà ra sức lay.

_ Tuấn Khải! - Thiên Tỉ và cha Tuấn Khải can ngăn.

_ Là Vương Quần, ông trùm Shadow! - Nói đến nay, bà đột nhiên oà khóc, từng giọt nước trôi theo từng vết chân chim nơi khoé mắt.

Chí Hoành không khỏi thắc mắc, quỳ trước mặt bà hỏi.

_ Tại sao bà biết là Vương Quần? Bà phải chăng biết chuyện Vương Nguyên là người của Shadow và hơn hết là con của ông ta?

Khó khăn lắm, bà mới gật đầu được, nước mắt chảy ướt đẫm áo.

_ Bà biết? - Tuấn Khải gào lên.

_ Là Na Na nói cho cha mẹ! - Cha Tuấn Khải nói thay vợ, không nén được tiếng thở dài.

Âu Dương Na Na? Là con ả ư?

_ Cha mẹ cũng chỉ vừa mới biết, tất cả đến đây hỏi cho ra lẽ... - Bà nấc nghẹn, có gắng bình tĩnh nói hết câu.

_ Chuyện này thì có gì đâu mà phải nói cho ra lẽ? - Thiên Tỉ giải đáp thắc mắc, đi sâu vào mấu chốt.

_ Bởi vì Vương Quần từng yêu...à không...phải nói là rất yêu mẹ con! - Cha Tuấn Khải nói không xúc cảm.

Cả ba người chấn động. Tuấn Khải như ngã quỵ, Thiên Tỉ thì đứng trơ ra đó còn Chí Hoành đang viết lại tường tận vụ việc cũng bị doạ làm cho rớt bút.

~o0o~

_ Năm xưa, ta cùng hắn và bà ấy là bạn thân từ khi còn nhỏ cho đến khi tốt nghiệp đại học. Ta rất yêu bà ấy, nhưng ta giấu. Ta muốn đợi đến khi mình ổn nhất, thu nhập của mình cao rồi sẽ nói cho bà ấy biết rồi cưới bà ấy... Ngày hôm đó, ta cầm hoa đứng trước cửa nhà, chờ bà ấy ra mà thấy mình vì bà mà chờ đợi, sẽ cảm động không nguôi, nhất định sẽ chấp thận. Một tiếng trôi qua, ta nhịn không nổi, tung cửa sợ bà có chuyện gì thì thấy bà ấy cùng người bạn thân đang cùng nhau đùa giỡn, môi hai người trong phút chốc dán chặt vào nhau. Họ không hề biết đến sự hiện diện của ta, đứng ở cửa, ta cảm thấy mình thật dư thừa, làm hỏng đi kiệt tác tình nhân kia.

Một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, đó là lần đầu tiên Vương Nguyên thấy cha khóc. Bao lâu nay, cha bị dao găm đạn bắn đếm đến không xuể, máu chảy tựa dòng sông cũng chưa từng ca thán, khóc lóc, thậm chí nhăn mặt vì đau cũng chưa từng. Vậy mà lại vì một nữ nhân mà âm thầm rơi lệ trong bóng tối.

Ông không buồn lau đi, cứ để nó rơi tự do rồi lan toả khắp mặt mình. Ông cười chua chát, ông là kẻ bại tướng. Mãi mãi là như vậy. Cho dù ông là ông trùm Shadow, cho dù ông xem mạng người như cỏ rác, giết không nương tay thì ông vẫn thua đám người Vampire đó.

_ Hoa rơi, ta quay mặt đi. Đến lúc đó họ mới biết có người thứ ba đã nhìn từng cử chỉ của họ từ nãy đến giờ. Họ im lặng, không giải thích, càng làm ta đau lòng thêm. Những ngày kế tiếp, ta luôn tránh mặt họ. Tháng sau, trong hòm thư, ta nhận được một tấm thiệp, màu đỏ nổi bật trên đó có chữ "Lễ Thành Hôn"...

Ông mở hộc tủ ở dưới bàn, lấy ra một tấm thiệp, nhiều năm như thế, tấm thiệp vẫn còn rất mới, tuy nhiên có lẽ vì đã bị xem nhiều lần nên vài chỗ có chút bị nhàu nát.

_ Ta đã không tới dự, chỉ nhờ một người bạn khác đem quà và tiền đến thay. Tối đó, ta lang thang trên đuờng, và ta gặp mẹ con, một người con gái dịu dàng, nụ cười toả nắng, mong manh dễ vỡ nhưng lại có một ánh mắt và nụ cười giống hệt bà ấy...

Vương Nguyên thất kinh! Mẹ cậu?

_ Ta cùng bà ấy đã nói chuyện một chút, ta biết rằng mẹ con là học muội khoá dưới của ta. Sau hôm dó, ta không gặp bà ấy nữa trong một thời gian dài.

Cậu lắng nghe từng chút một, cậu muốn biết thêm về mẹ mình.

_ Năm đó, ta cũng vô tình biết được hắn ta là Vam trong một lần thấy hắn ta ở trong hẻm vắng hút máu người, ta cùng biết được bà ấy dù biết hắn là Vam vẫn yêu hắn da diết. Căm phẫn, ta lập một đội quân sát thủ mang tên Shadow luôn đối đầu với bọn Vampire và các bọn nhà giàu như hắn ta cho thoả cơn giận.

Vậy ra, Vưong Quần muốn cậu tiếp cận Tuấn Khải là vì muốn quyến rũ hắn và làm cho hắn vì cậu mà mê muội, trả thù cho năm xưa. Ông nào có ngờ con trai mình lại tự đỗ cơ chứ.

_ Một thời gian sau, bà ấy mang thai rồi sinh ra một thằng nhóc. Đặt tên cái gì mà Vương Tuấn Khải!? Ta còn nhớ trong một lần lẻn vào nhà hai người kia, ta lén nhìn trộm nó, thấy nó xấu xí da nhăn nheo đỏ hỏn, hệt như thằng cha nó!

Chả phải đứa trẻ nào sinh ra cũng như vậy sao?

_ Ngay hôm sau, ta gặp lại mẹ con, cũng vẫn con phố kia, không biết có cái gì thôi thúc ta, ta lại cầu hôn mẹ con ngay trên đường. Mẹ con vui vẻ đồng ý. Không ngại cha là ông trùm Shadow, không ngại ta vẫn còn vấn vương tình cũ, thậm chí là giống hệt bà ấy, bà ấy vẫn lấy ta. Ta còn nhớ câu nó ngày ấy "Em yêu anh ngay từ khi thấy anh mặc áo sơ mi màu đen, khác xa mọi người trong lễ tốt nghiệp khoá năm ấy. Thần thái đĩnh đạc của anh đã thu hút em!"

Không ngờ cha mẹ cũng lãng mạng như vậy.

~o0o~

_ Cũng không biết cuộc sống của cả hai sau đó như thế nào, họ ở ẩn. Ít lâu sau thì sinh một bé trai tên Vương Nguyên, cái tên nói lên tất cả, dòng giống vua chúa. Chỉ tiếc rằng sau khi sinh thì người con gái kia qua đời! Mộ cũng không rõ ở đâu. Vương Quần ông ấy làm gà trống nuôi con đến tận bây giờ! - Mẹ Tuấn Khải dùng hết những gì mà mình biết kể lại cho Chí Hoành nhằm giúp cậu có thêm chút thông tin.

_ Vậy trụ sở của Shadow hiện tại ở đâu bà biết không? - Chí Hoành nói.

_ Ta không rõ nữa, ông ấy rất hay thay đổi trụ sở. Thường thì những nơi ông ấy làm trụ sở là những nơi cánh đồng rộng lớn, có bồ công anh trải đầy. Có vài lần ta vô tình biết được trụ sở của Shadow đều thấy những cây bồ công anh bay theo gió, chắc có lẽ là vậy.

_ Vương Nguyên rất thích bồ công anh... - Tuấn Khải lẩm bẩm. - Có khi nào ông ấy làm vậy để thoả lòng con trai không?

_ Cũng có thể! - Chí Hoành kết luận. - Vương Nguyên vừa bị bắt đi nên chưa thể đi xa được đâu! Tuấn Khải, anh có từng đưa Vương Nguyên đi đâu trong thành phố mà có bồ công anh không?

Tuấn Khải suy nghĩ mãi, cũng chẳng nhớ ra được là mình có từng đưa Vương Nguyên đi đâu trong Trùng Khánh mà có hoa bồ công anh như Chí Hoành nói cả.

_ Chưa từng... - Rồi đoạn lại chợt nhớ ra một chuyện. - Nhưng tôi và Vương Nguyên từng đi quay MV đến một cánh đồng, cũng trong nội địa Trùng Khánh luôn. Lúc đó, Vương Nguyên bị mất tích, lúc về em ấy bảo rằng thấy bồ công anh, mãi đuổi theo nên mới bị lạc. Nơi đó cũng không xa lắm, chỉ mất vài km đi xe hơi. Chắc là nơi đó!

Nghe Tuấn Khải nói cũng có lý, Chí Hoành kết luận lại.

_ Anh nói cũng có lý. Anh lấy xe đi đầu dẫn đường tới đó, tôi và Thiên Tỉ đi theo sau. - Nói rồi nhấn nút gọi cho tổ cảnh sát trực ban. - Alo, có thêm manh mối mới. Mau tập trung năm mươi cứu viện cùng xe đến cho tôi, cài trong nguời họ thiết bị luôn. Chừng nào tôi gọi tiếp trực tiếp đưa thêm năm mươi người nữa đến chỗ được nêu.

Quả nhiên là thiếu uý nên thần thái khác hẳn nha! - Thiên Tỉ thầm khen ngợi người yêu của mình.

_ Anh còn đứng như trời trồng ở đó? Còn không mau đi lấy xe! - Chí Hoành đá hẳn vào đầu gối. Thiên Tỉ, làm y loạng choạng, suýt chút thì ngã đập mặt của mình.

_ Anh biết rồi, anh biết rồi! - Tuấn Khải từ xa nhìn thấy, khinh bỉ rõ ra mặt, còn nói hắn là thê nô. Xem ra người bạn này cũng không khác là mấy!

Hai vợ chồng im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng phải lên tiếng.

_ Có thể cho cha mẹ đi không?

_ Nguy hiểm lắm! - Cả ba đồng thanh.

_ Bác tin rằng bác có thể giúp sức một chút trong việc này, cậu thanh niên trẻ! - Bà cười dịu dàng.

_ Thôi được, hai bác đi cùng xe với bọn con, nếu đi cùng xe với Tuấn Khải dẫn đầu sẽ làm hỏng chuyện hết, Vương Quần sẽ biết có cảnh sát đến. Hai bác chỉ cần ở trên xe. Lúc nguy cấp, giải thoát được Vương Nguyên rồi, thì hai bác hãy trông chừng cậu ấy.

_ Được.

~o0o~

Nghe tiếng xe đỗ kịt ở dưới sân, Vương Quần đi ra xem, quả nhiên là xe Tuấn Khải. Thông minh lắm, nhanh như vậy mà đã nghĩ ra và tìm được chỗ này.

Ngay lúc đó, phía bên dưới, Tuấn Khải đỗ xe vào một mình, còn xe của Chí Hoành, Thiên Tỉ cùng những xe cảnh sát đặc nhiệm thì nút lùm trong cỏ, hoa. Chờ Tuấn Khải hạ lệnh là xông vào xử lý gọn lẹ hết đám sát thủ kia.

Điện thoại bàn reng lên, Vương Quần bật chế độ loa ngoài đặc biệt, cho Vương Nguyên nghe rõ cuộc đối thoại.

_ Nói đi!

[Thưa ngài, tên Tuấn Khải hắn đến rồi ạ!]

Vương Nguyên đang mơ màng cũng bị giật mình tỉnh giấc, Tuấn Khải còn nhớ chỗ này mà đến cứu cậu sao?

_ Cho hắn lên, nhớ, một mình hắn!

[Rõ!]

Chưa đầy một phút sau, Tuấn Khải hối hả tung mạnh cửa, không cần Vương Quần xác nhận dấu vân tay gì sất.

_ Khá lắm, nhãi ranh mi cũng được lắm, ít nhất hơn cha mi.

Bỏ ngoài tai những lời của Vương Quần, Tuấn Khải chỉ vội ôm Vương Nguyên vào lòng vỗ về.

_ Không sao nữa rồi. Chí Hoành và Thiên Tỉ ở dưới đó, chúng ta sẽ sớm trở về nhà thôi!

Vương Nguyên trong lòng Tuấn Khải, gật gật mấy cái hạnh phúc.

_ Bớt làm trò sến súa đi nhóc. Giờ muốn lấy người à, đâu có dễ. Một mạng đổi một mạng!

_ Ý ông là sao?

_ Nó được thả thì ngươi bị bắt thay nó, thế thôi. Sao, thấy được không?

Trong khi Tuấn Khải còn đang suy nghĩ cách ứng phó thì đã có giọng nói thay cậu trả lời.

_ Một mạng đổi một mạng, tôi thế thân!

Hoàn chương 26

~TpHCM 27/12/2014~

Chỉnh sửa 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro