Chương 25: Mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Mất tích

Vương Nguyên bặm môi, đi từ tầng trệt đến sân thượng mà chả thấy Tuấn Khải đâu. Lạ thật, bình thường nếu như. Tuấn Khải đi đâu đều nói cho cậu biết, sao hôm nay lại không nói lời nào mà đã mất dạng rồi, thật là biết khiến cậu lo lắng.

Nhìn màn hình không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào đến, lòng cậu buồn bực không thôi. Đã cố ý đánh lẻ như thế thì cậu cũng sẽ làm theo - đi chơi một mình.

Thay đồ chỉn chu cậu như tên ăn trộm lẻn trốn khỏi nhà Tuấn Khải, tốt nhất không nên để cho gia nhân trong nhà biết, kẻo làm lớn chuyện.

~o0o~

Tuấn Khải khệ nệ, chật vật bước vào biệt thụ của mình, trên tay là hơn chục chiếc túi in logo cửa hàng các loại: rau củ có, thịt cá có, trái cây có, bánh kẹo có,...

Hôm nay là ngày nghỉ, lịch trình lại trống, ngày lễ vàng khan hiếm này Tuấn Khải hắn tiệt nhiên không thể bỏ lỡ qua, sáng sớm hắn đã đích thân đến siêu thị, đích thân chọn lựa thức ăn như một bà nội trợ đảm đang, mặc cho những ánh nhìn của các fan, của những người đi mua hàng cứ nhìn chòng chọc vào mình. Hôm nay trổ tài làm thức ăn cho bảo bối, đảm bảo bảo bối sẽ cảm động đến rơi nước mắt (?!) cho mà xem! - Vương Tuấn Khải đầu đầy âm mưu ba chấm cười gian manh nơi bếp rộng.

Đeo tạo dề hình màu hồng của cô giúp việc lên người, hắn nhìn mình trong gương ngàn lần ca thán, mong sao không ai có thể thấy bộ dạng "gái tính hoá" này của mình, nhất là Vương Nguyên, nếu không hắn chỉ có nước độn thổ. Nhưng thôi, tạm gác việc thể diện ở đây, hoàn thành bữa cơm ngon cho bảo bối trước đã.

Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, có kẻ hầu người hạ, chưa hề đặt chân vào bếp chứ nói chi là lựa thức ăn, chọn gia vị hay cầm đến con dao thái thịt. Vì thế Tuấn Khải gặp rất nhiều gian nan trong việc nấu nướng này. Trứng gà, thịt bò, mực đều là những loại không ngon, Tuấn Khải nào biết, cứ bỏ vào chảo, cho dầu vào xào qua nấu lại là thấy ok. Gà cũng không biết tẩm uớp gì, chỉ biết bỏ vào chảo, xịt xì dầu, đóng nắp lại, chờ hơi nuớc bốc đầy nắp là trình ra dĩa. Cắt khoai tay thì thay vì cắt thành lát mỏng đẹp mắt như ảnh minh hoạ trên điện thoại thì Tuấn Khải hắn lại cắt thành từng miếng vuông không đều đặn nhỏ chưa đến một đốt ngón tay út. Những lá đang tươi tốt, đẹp đẽ lại bị vứa vào một xó bếp, chỉ còn lại những cọng èo uột sôi lủng bủng trong nồi nước súp, vậy mà hắn tự luyến vui vẻ "thành quả" của mình.

Đến cuối cùng, cũng chả rõ mình đang nấu món gì nữa. Thôi thì tạm gọi là thịt bò xào mực, trứng chiên muối đường, rau xào măng, gà rán xì dầu, khoai tay vuông chiên cùng canh soup rau củ vậy. Nghe cũng oách lắm phải không? Vương Tuấn Khải mà, làm gì cũng sẽ thành công! Giờ lên lầu gọi bảo bối dậy thôi nào. Chắc chắn bảo bối sẽ vui lắm đây!

Lòng hắn vô cùng vui vẻ, háo hức. Những tưởng đằng sau cánh cửa là một thiên thần đang say giấc nồng, rút mình trong tấm chăm lớn, hơi ngọ nguậy thân thể vì đột nhiên bị đánh thức. Nhưng không, trên giường là tấm chăn xốc xếch, cửa nhà vệ sinh thì mở toang và điều quan trọng nhất là Vương Nguyên - Bảo bối của hắn không có trong phòng.

Hắn trợn mắt, nhìn dáo dát khắp bốn phía, chỉ còn những bức tường lạnh lẽo. Hắn sợ hãi lao vụt xuống nhà, hắn nhớ lại lúc trước, cậu cũng bỏ rơi hắn không nói một lời nào như vậy, cậu biến mất để lại hắn trong cơn đau khổ dằn vặt, ám ảnh hắn xuyên tâm trí, cứ mỗi lần nhắm mắt lại là hắn lại nhìn thấy cậu cười tươi nhìn hắn. Hắn không dám tin, cậu đã hứa sẽ mãi luôn bên hắn cơ mà, sao mọi chuyện lại...

~o0o~

Vương Nguyên nhìn chiếc gim cài áo hình tấm khiên bằng bạc nguyên chất trên tay, thầm gật gù, người làm ra chiếc gim này tay nghề phải rất là cao. Cậu vừa nhìn đã thích, liền đi đến quầy tính tiền, không cần cô bán hàng gói lại cho, cậu trực tiếp gài lên chiếc áo len bên trong, rồi khoác chiếc áo măng tô dài đến đầu gối ở ngoài, nhìn tấm khiên thoắt ẩn thoắt hiện trong gương như vậy sẽ tạo cảm giác huyền ảo (?!)

Đẩy cửa cửa hàng, cậu tiếp tục hoà vào dòng người đông đúc, đến ngã ba đường, cậu cư nhiên bị lôi kéo, cậu chống cự mãi nhưng vẫn bị người đó lợi dụng đám đông mà áp cậu vào dãy phân cách của làn đường cho người đi hộ - làn được xe hơi, xe taxi rồi bịt miệng cậu, nhấc bổng cậu dễ dàng cuối cùng lại quăng cậu vào chiếc xe hơi đậu gần đó.

Bả vai ê ẩm do va chạm mạnh với thành ghế trên xe, Vương Nguyên nhăn nhó xoa bóp vùng đau. Chiếc xe này xung quanh đều được treo rèm voan đen, khó mà có thẻ nhận biết được mình đang ở đâu và chiếc xe này sẽ chở mình đến nơi nào. Vương Nguyên lòng tràn ngập lo lắng cho sự việc sắp tới mà mình sẽ và bị làm.

Trong bóng tối đen như mực, cậu mò mẫm xung quanh xe tìm lối thoát, nhưng cần gật đâu không thấy, cậu chỉ thấy một bàn tay sần sùi, chai sạn. Với tài sát thủ hành nghề lâu nắm không khó khắn để cậu biết được người này là một người chuyên cầm súng hơn nữa lại là một tay chơi súng lão luyện.

Bất ngờ, một tiếng nói quen thuộc ám ảnh cậu suốt đêm cất lên, cùng với một cái nhếch mép - cậu nghĩ vậy.

_ Chào mừng con trở lại, con trai yêu, có phải gặp cha con rất vui phải không? - Vương Quần thích thú nhìn sắc mặt của Vương Nguyên thay đổi như chong chóng. Ông đã làm nghề sát thủ bao nhiêu năm, sống trong bóng tối riết đã thành quen, dễ dàng nắm thóp được sắc mặt của con mồi trong tầm tay.

Vương Nguyên sững sờ, bàn tay đang nắm lấy bàn tay kia nhanh chóng li khai. Cậu cảm giác như nếu cậu còn đật tay mình lên tay ông Vương Quần thì tay cậu sẽ nhanh chóng vỡ vụn vì lực đạo mạnh mẽ bóp nát tay cậu mất thôi!

_ Hành động của con được xem là vô lễ đấy, Nguyên Tử...

Bốp!

Tiếp đó là một cái tát trời giáng hằn xuống má phải của cậu. Nếu là lúc trước, cậu nhất định sẽ rất cảm động với lời nói ngọt ngào của ông. Còn bây giờ, hai tiếng "Nguyên Tử" này cậu thật sự không muốn nghe! Không muốn nó lọt vào lỗ tai mình chút nào!

~o0o~

Tuấn Khải nhấn phím gọi cho số thuê bao "Bảo Bối" lần thứ 56 nhưng vẫn không có hồi âm đáp trải, thiệt là khiến hắn tức chết đi thôi!!

Đúng lúc đó, Thiên Tỉ cùng Chí Hoành vừa mới hay tin Vương Nguyên bị bắt cóc nên chạy như bay đến nhà Tuấn Khải, vừa đến đã thấy cảnh tượng đi tới đi lui đến cả chóng mặt của nam thần rồi.

_ Tuấn Khải này, ngươi có thể đứng yên một chỗ cho ta nhờ được không? - Thiên Tỉ nhăn nhó lên tiếng.

Tuấn Khải như gào lên, chiếc điện thoại trong tay cũng bị dày vò.

_ Vậy nếu Lưu Chí Hoành mất tích ngươi có như ta không?

Dịch thiếu im lặng, nói thêm cũng chỉ càng làm hắn tức giận thêm thôi. Mà thật sự nếu như y rơi vào hoàn cảnh của Tuấn Khải thì chắc có lẽ sẽ làm lớn chuyện hơn cả hắn nữa cơ.

_ Đó là chưa kể, Nguyên Tử biến mất đến nay là lần thứ hai rồi, hỏi sao ta không lo lắng cho được?!

Trong khi hai người kia còn đang cãi vã thì Chí Hoành lại đứng vào một góc, lặng yên suy nghĩ, làm rõ sự tình.

Vương Nguyên mất tích không rõ nguyên do, có thể là do đi mua sắm nhưng nếu như vậy Tuấn Khải gọi cho nhiều cuộc như thế chí ít cũng phải có một cuộc bắt máy chứ, điện thoại Vương Nguyên chưa hề rớt xuống 20% nên không thể nào nói là điện thoại hết pin mà không nghe máy được - loại bỏ trường hợp này.

Nếu như vậy thì chỉ còn một nguyên do có tỉ số lọt vào cao nhất - bị bắt cóc!

Nhưng Vương Nguyên chưa từng gây thù chuốc oán với ai, Tuấn Khải là một minh tinh, việc giữ hình tượng trong mắt công chúng rất quan trọng, lý nào lại tự đánh mất danh tiếng mình cất công gầy dựng vào những chuyện ân oán này?

Khoan đã, trước đây Vương Nguyên đã từng khóc vì bọn người của tổ chức sát thủ Shadow, cậu lại vừa điều tra được đám người đó có đến 80% là có quan hệ mật thiết...

_ Vương Tuấn Khải, anh biết bao nhiêu chuyện mau khai hết ra... - Càng suy nghĩ, mặt Chí Hoành càng đen dần.

Tuấn Khải chột dạ, lấp liếm.

_ Biết cái gì?

_ Anh còn tính giấu tôi đến khi nào? Vương Nguyên là người của Shadow, bọn tội phạm mà tôi đang tốn rất nhiều thời gian và công sức để tìm được phải không? - Chí Hoành tự cười cho bản thân mình ngu ngốc.

Tuấn Khải càng ngày càng rơi vào bế tắc.

Rồi Chí Hoành chuyển hướng sang Thiên Tỉ.

_ Có phải anh đã biết mọi chuyện hôm cả bốn người chúng ta gặp nhau ở quán cà phê phải không?

Thiên Tỉ cũng chỉ biết im lặng, khó khăn lắm mới có thể nói một từ.

_ Anh...

_ Các người giấu tôi cũng giỏi lắm. Vương Nguyên chắc chắn đã bị đám người Shadow bắt vì phản bội rồi còn đâu! Đợi đến khi tìm được cậu ấy tôi nhất định tính sổ với các người.

Lưu Chí Hoành bình thường rất hiền lành, dễ mến, được các đồng nghiệp bầu chọn là người an tĩnh nhất trong mọi tình huống ở tổ tuần tra, tuy nhiên đến lúc tức giận lên thì lại rất là khó lường trước được sự việc mà nó sẽ làm cho thỏa cơn giận này...

Hoàn chương 25

~TpHCM 22/11/2014~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro