Chương 24: Vương Nguyên vs Âu Dương Na Na

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Vương Nguyên vs Âu Dương Na Na

Trung tâm mua sắm Bách Liên ngày cuối tuần vô cùng nhộn nhịp, người ra vào nườm nượp như những đàn kiến vỡ tổ vậy.

Vương Nguyên chật vật đẩy chiếc xe chứa đầy bánh kẹo, thức ăn nhanh chen vào lòng người đông đúc, mọi người cứ lo tìm lối thoát, tranh nhau hàng hoá và thức ăn, chả để ý là mình đang giẫm đạp đôi chân của một thiếu niên.

Tuấn Khải đứng đằng sau chứng kiến tất cả, nhìn người yêu cứ chốc chốc lại bị đẩy ra xa, chả biết nói gì ngoài "Xin lỗi!" và "Cho tôi qua!" cả! Có lẽ do cú sốc mất hai người bạn thân kia làm cậu trở nên dễ hoảng sợ, có chút nhát trước mọi người hay chăng?

_ Cho qua cho qua! - Không chần chừ gì thêm, hắn lớn giọng, bá khí ngút trời, đủ để mọi người ở góc trung tâm ấy nghe mà né đường.

Quả nhiên là minh tinh lên tiếng có khác, chỉ cần nói một câu là mọi người nép sang hai bên, chừa một khoảng đường dài cho hai người đi qua. Một số người còn tỏ vẻ ái ngại khi thấy Tuấn Khải buột lại dây giày cho Vương Nguyên, giúp cậu phủi bụi và đất cát trên đôi giày trắng, họ biết mình vừa làm điều sai.

Vương Nguyên tỏ ý không sao, nhưng Tuấn Khải lại cứ làm hoá mọi thứ lên, nên cậu đành thở dài bất lực, mặc nhiên cho hắn muốn làm gì thì làm.

Sau câu nói và những hành động của Tuấn Khải, mọi người đều biết khiêm nhường, nhường cho cậu những bịch snack cuối cùng, ngay cả khi tính tiền cũng ưu tiên cho cậu lên hàng đầu tính trước.

Những điều đó làm cho Vương Nguyên cảm thấy mình đã được ông trời ưu ái quá nhiều, ưu ái vì đã cho Vương Tuấn Khải bước vào cuộc đời cậu. Yêu thuơng cậu, bảo vệ cậu, ôn nhu với cậu...

_ Mặt anh dính gì sao? - Tuấn Khải kề sát mặt mình vào chóp mũi của cậu, kéo cậu ra khỏi vòng suy nghĩ luẩn quẩn.

_ Không có gì. - Cậu lấp liếm, vơ lấy một chiếc áo sơ mi đen của hãng X ướm lên người Tuấn Khải. - Em chỉ đang suy nghĩ rằng chiếc áo này rất hợp với anh.

_ Vậy sao? - Nhìn bàn tay trắng nõn đã được mình vỗ béo tròn trịa nổi bật cầm chiếc áo sơ mi đen tuyền, Tuấn Khải cảm thấy lòng mình ấm áp hẳn lên. - Vậy thì lấy cái áo này đi.

_ Ưm.

Bỗng, cô bán hàng đột nhiên đứng đằng sau cậu từ lúc nào, mỉm cười nói.

_ Chiếc áo này là áo cặp, không bán riêng lẻ. Hai cậu có muốn lấy cả hai không?

_ Được, vậy lấy thêm một cái! - Tuấn Khải săm soi những chiếc cúc áo đính các viên đá quý, bân quơ nói.

_ Màu đen có lẽ không hợp với cậu bé này, có màu trắng nữa, tôi nghĩ cậu nên lấy màu trắng. - Cô bán hàng loay hoay tìm kiếm chiếc áo cặp còn lại. - Đây rồi!

Vương Nguyên bất động sau khi nghe chữ "Cậu bé" còn Tuấn Khải thì chỉ biết bật cười, cặp răng khểnh làm lay động chúng sinh thấp thoáng ẩn hiện. Còn chưa kịp cầm lấy chiếc áo thì đã...

_ Đây là áo trung tính, nam nữ đều mặc được có phải không? Tôi lấy cái này. - Nữ nhân không biết từ đâu bước tới, nhanh tay trước Tuấn Khải giật chiếc áo về phía mình.

Vương Nguyên chấn động.

Tuấn Khải tái mặt.

Cô bán hàng ngơ ngác.

_ Sao? Mới có mấy tuần không gặp đã vội quên rồi à? - Nữ nhân gỡ chiếc kính mát đen sành điệu, phô ra khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan sán lạng.

Người này, có chết hắn và cậu cũng không quên - Âu Dương Na Na.

_ Cô đến đây làm gì? - Tuấn Khải nghiến răng.

_ Hai người đi mua sắm được thì tôi cũng đi mua sắm được. - Ả nhếch môi. - Gói lại cho tôi.

_ Nhưng...chiếc áo này cậu Vương đã tới trước...vả lại đây là chiếc cuối cùng rồi! Còn rất nhiều mặt hàng đẹp khác, rất hợp với dáng cô... - Cầm chiếc áo trên tay, cô bán hàng nói, lý lẽ nói.

_ Cái gì? Cô có biết Âu Dương Na Na không mà dám nói như thế?

Lòng cô bán hàng dậy sóng, Âu Dương Na Na? Chả phải là con gái rượu của nhà tài phiệt, chủ tịch tập đoàn Âu Dương sao? Đắc tội là công việc của cô mất như chơi.

Nhưng Vương Tuấn Khải cũng đâu phải hạng vừa, cũng là một minh tinh sáng giá của ngàng giải trí. Hiện tại đang nắm giữ số cổ phiếu lớn của nhiều công ty danh tiếng, chỉ cần hô mưa gọi gió một cái, cả đời này của cô chỉ có nước mà sống lề đường.

Giờ thì cô biết đi theo ai cho cam?

_ Vậy thì... - Cô run rẩy.

_ Cô là đương kim tiểu thư, chắc cũng đã được ăn học đến nơi đến chốn, ắt hiểu rõ luật buôn bán. Ai tới trước...người đó có hàng, ai tới sau...đành phải đợi dịp khác. - Không để cô bán hàng khó xử, Vương Nguyên đã lên tiếng trước, chiếm thế thượng phong.

Âu Dương Na Na nhất thời cứng họng, không thốt lên được lời nào.

_ Chưa kể, đây là áo đôi. Cô khoác lên mình mà không có người mặc chung chả phải tự nói cho toàn dân thiên hạ biết...cô hiện đang ế hay sao?

Tuấn Khải trong lòng vạn lần vui vẻ vì những câu nói đâm xuyên tâm can của người yêu, tán thưởng không thôi.

_ Thế thì bây giờ...Tuấn Khải cũng mặc...quy ra tôi chính là muốn cho mọi người biết Tuấn Khải là của tôi. - Na Na nhanh chóng cãi cùn đáp trả.

Vương Nguyên cũng không chịu thua thiệt, ra đòn phản công chủ chốt.

_ Ai là người giữ trái tim của Tuấn Khải...cô tự khắc hiểu. Cô thích thì cứ mua hai cái tự mặc, Tuấn Khải sẽ không mặc cái còn lại kia đâu.

Na Na chính thức đuối lí, cái đầu toan tính không tài nào suy nghĩ ra một câu hay hơn mà nói lại.

_ Thôi được, Vương Nguyên mày chờ đó. - Na Na tức giận, dùng chiếc giày cao gót cao hơn 10cm nện xuống sàn nhà lát gạch sáng bóng.

Cô bán hàng thở phào, vui vẻ nói.

_ Tôi đi gói đây. Hai cậu chờ một chút!

Nói rồi tiếp tục loay hoay với công việc.

Tuấn Khải nhân cơ hội đó, ôm lấy eo Vương Nguyên mà kéo về phía mình, hôn chụt lên cái má mềm mịn nhẵn nhụi.

_ Anh!?

_ Em làm tốt lắm, có phải đã học hỏi chút ít từ anh rồi không?

Vương Nguyên chỉ biết chép miệng với anh người yêu mắc bệnh tự luyến cấp độ cao của mình.

Cơ mà đấu khẩu với ả đã miệng phết!

Ngay tối hôm đó, trang nhất của tờ báo B đưa tin [Vương Tuấn Khải và người yêu Vương Nguyên diện áo đôi trắng đen bán manh đại sự kiện ra mắt bộ phim "ABC XYZ"]

~o0o~

Vương Quần rút điếu thuốc đang hút dở ra khỏi miệng, phả một làn khói trắng vào không khí. Chúng kết lại, tạo thành hình đầu lâu chột một mắt, phía dưới là hai khúc xương rướm máu đan xéo nhau theo hình tượng lá cờ cướp biển hung tợn thường được treo trên nơi cao nhất của chiếc thuyền mộc lớn. Rồi từ từ, làn khói ấy hoà vào không khí, tan biến chưa từng tồn tại hệt như hành động chủ nhân của nó vậy.

Ông nhìn khuôn mặt tươi cười của con trai mình tay trong tay nam nhân kia trên bìa tạp chí nổi tiếng, nụ cười hư ảo tựa như không. Khi bên cạnh ông, cậu chưa từng như vậy, thậm chí có phần chán ghét, e dè, sợ sệt. Vậy mà đứng bên một tên nam nhân ma cà rồng, cậu lại có thể vui cười như rằng đó là điều cậu hạnh phúc nhất, hạnh phúc hơn cả người cha là ông.

Thằng nhóc ma cà rồng răng hổ đó, hệt như lão gia của hắn, cướp hết mọi thứ từ ông, từ người mà y yêu thương nhất, là mối tình đầu của ông, cho đến đứa con còn trẻ người non dạ mới từng ấy tuổi! Cùng là họ Vương nhưng sao...lại khác xa như thế? Tại sao lại có sự chênh lệch lớn như thế? Và tại sao...từng ấy năm Vương Quần này vẫn không thể nào thắng nổi cơ chứ? Ông không cam lòng.

Rầm!

Mọi thứ...vỡ toan!

Khi mà sự tức giận bị dồn nén quá lâu, con người ta phải cần giải toả, mà khi đó sự tức giận ấy sẽ lên tới đỉnh điểm, rất đáng sợ, rất ghê rợn...

Âu Dương Na Na đứng tựa lưng vào cánh cửa gỗ lạnh toát, ả có phần hơi sợ nhưng cũng có phần mắc cười, ông trùng Shadow mà cũng có lúc tức giận vì thua người khác như thế này đây.

_ Ai đó?

_ Xin được giới thiệu với ngài Vương, tôi tên là Âu Dương Na Na. - Na Na tự giới thiệu.

Vương Quần suy nghĩ một lúc, rồi rít khẽ qua răng. Họ Âu Dương rất hiếm, mà đa phần dưới con mắt tinh đời của ông quét ngang quét dọc Na Na liền biết đây chắc chắn là Vampire.

_ Lại là lũ người ma cà rồng chó chết đó! Người đâu, mau đuổi ả đi! Sao lại cho ả vào đây được chứ? Muốn ta đuổi việc hết cả lũ à?

_ Ấy ấy, nghe tôi nói đã! Ông có muốn chúng ta...nên có một cuộc hợp tác công bằng, sòng phẳng không? - Nụ cười trên môi ả thập phần khiến người ta gai góc, răng nanh hé ra như muốn uống chất lỏng đỏ sệt. Sự háo thắng, nỗi niềm tham vọng muốn Tuấn Khải là người của ả đã khiến ả trở thành một con người hoàn toàn khác.

_ Ý ngươi là?

Na Na bước về phía Vương Quần, cũng chả rõ ả nói gì, chỉ biết rằng, Vương Quần y đang từ từ thay đổi nét mặt, các cơ cũng giãn dần ra.

_ Được! - Lời nói bình thường, không chút biểu cảm gì nhưng lại khiến Na Na vui mừng như mở hội, giọng cười vang vọng khắp toà biệt thự, màn đêm cùng những chú dơi xù xì cũng phải sợ mà tản đi...

Hoàn chương 24

~TpHCM 10/11/2014~

Chỉnh sửa 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro