Chương 23: Dịch Dương Thiên Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Dịch Dương Thiên Nam

Cạch!

Dịch thiếu chính thức bị phá đám.

Khải Nguyên mặc hắc y, hoa văn đường may có chút tương tự Thiên Tỉ, mồ hôi nhễ nhại đạp bay cái cửa ra, liền thấy đôi chim cu đang âu yếm, biết mình đến sai giờ rồi.

Thiên Tỉ đang chìm trong ái tình lập tức thoát mộng, trừng mắt nhìn hai người kia, rồi từ từ cài lại nút áo của Chí Hoành, che đi những vết cắn mút đỏ hỏn đầy gợi tình.

_ Cũng thật biết tới đúng lúc! - Trong cơn ngà say, Dịch thiếu vẫn có thể nói móc người ta sắc như vậy.

Nhị vị Vương đang đi chụp hình, kí tặng và phỏng vấn cho một tờ báo lớn nhất nhì Trung Quốc. Đột nhiên nghe tin tai nạn kinh hoàng của vợ chồng Dịch lão gia thì nhanh chóng thu xếp lịch trình dày đặt, từ Đài Bắc gấp rút đáp chuyến bay sớm nhân về tới Trùng Khách. Vừa đến sân bay thì lại tiếp tục nghe tin dữ là vợ chồng họ đã không qua khỏi. Đến cổng Dịch gia, biết được tang lễ đã cử hành xong xui, cả hai nhanh chóng đến phòng Thiên Tỉ nhưng không thấy, vô tình đi ngang phòng Chí Hoành thì nghe âm thanh vô cùng là...

_ Sorry! Sorry! - Tuấn Khải gãi đầu, cầu hoà.

Thiên Tỉ hừ một tiếng. Đẩy nhẹ bảo bối trong người mình, khung cảnh càng tăng thêm vẻ ái muội.

_ Bọn ta đến trễ rồi, đến gặp mặt hai bác lần cuối cũng không được. - Giọng Tuấn Khải có chút trầm khàn.

Hắn chưa tiếp xúc với vợ chồng họ Dịch, nhưng hắn biết hai người họ là hai người mà hắn đáng phải coi trọng.

Bàn tay đang siết chặt Chí Hoành được nới lỏng, Thiên Tỉ không muốn Chí Hoành biết mình đang run rẩy.

_ Rốt cuộc...cũng chỉ có thể thấy di ảnh kế bên bó hoa trắng vô tri vô giác...

Đôi môi Thiên Tỉ khô khốc bật ra một câu.

_ Người chết cũng đã chết, hà cớ làm gì phải lưu luyến.

Nói rồi, lạnh lùng bước đi.

_ Cũng đã trễ rồi, bọn tớ cũng phải về! - Vương Nguyên thở hắt ra.

_ Ừm! Đi thong thả!

Đêm nay trăng đỏ rực...

Mấy ai biết rằng, đằng sau cánh cửa, huyết lệ đang rơi?

~o0o~

Sáng sớm, chim trong vườn đang hót véo von, đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng khóc non trẻ tiểu hài tử. Dịch thiếu say giấc nồng cư nhiên bị đánh thức.

Day day cái trán, quên luôn cả việc xỏ dép đi trong nhà vào, Thiên Tỉ quyết truy tìm hung thủ phá rối giấc ngủ của mình.

Đi ngang phòng em trai, thì thấy tiếng khóc càng rõ rệt hơn. Mới sáng tỏ như vậy mà đã khóc, đừng nói là có chuyện rồi nhé!

Nghe tiếng mở cửa thô bạo, bé con bị giật mình, khóc càng dữ dội hơn. Đến độ Thiên Tỉ phải bị cả lỗ tai lại mới có thể trụ vững.

_ Này!

Lại tiếp tục khóc.

_ Nín đi có được không?

Khóc oanh toạt.

Thiên Tỉ hắc tuyến đầy mặt.

Tiến lại gần bé con, hôm qua có quan sát Chí Hoành thay tã cho, có phải là tè dầm rồi hay không?

Kết quả, cái tả trắng bóc, không một chút nước.

Ừm...hay là đói bụng nhỉ?

Thiên Tỉ đeo dây buột vào cho bé con, để bé địu trên ngực người mình. Đồ vật này không biết Chí Hoành mua từ lúc nào ấy nhỉ? Cũng tiện phết!

Dịch thiếu hì hục lăn lộn trong bếp mười lăm phút đồng hồ, rốt cuộc cũng có thể cho ra một bình sữa thơm ngon, nóng hổi. Mỉm cười nhìn thành quả của mình, Thiên Tỉ kê bình sữa vào miệng bé con.

Kết quả...vì bình sữa quá nóng...bé con hất văng bình sữa vào vách tường...sữa vãi ra hết sàn...

_ Oắt con! Khóc cái gì mà khóc! - Núi lửa bừng nổ rồi.

Nín khóc, cắn môi...khóc tiếp.

Thiên Tỉ đầu hàng! Đầu hàng vô điều kiện luôn!

Đành kêu cứu viện thôi! Đúng rồi, Chí Hoành...

Kết quả..."Xin thưa quý khách vừa gọi, điện thoại không gọi được, xin vui lòng gọi lại sau..."

~o0o~

Tra chìa khoá vào ổ, Chí Hoành bước vào căn nhà nhỏ quen thuộc. Căn nhà tối thui, Chí Hoành bật đèn lên, hy vọng rằng những gì trong lòng mình suy nghĩ không phải là thật. Tiếc thay...Nhiễm Tuyên đã đi đâu mất rồi.

Chí Hoành hoảng sợ, đi vào phòng, mở tung tủ đồ ra.. Áo quần, va li, túi xách của Nhiễm Tuyên không còn gì cả, chỉ còn một mảng trống.

Ngồi bệt xuống sàn, Chí Hoành lo lắng không nguôi, mở điện thoại ra gọi cho em gái, nó nào biết rằng trong lúc nó đang gọi, có một dãy số đang gọi đến...

_ Chết tiệt.

~o0o~

Thiên Tỉ đầu tóc bù xù, nhìn bé con đang vui vẻ chơi đùa với con Rilakkma màu vàng nâu mà phở phào, dỗ muốn đứt cả hơi, nhà cửa cũng lộn xộn, gia nhân trong nhà ai cũng nháo nhào hết cả lên. Rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn mà nằm như thế này đây.

Chọt tay vào cái má trắng ngần của cậu em trai thua nhiều tuổi, Thiên Tỉ ngầm đáng giá, mấy hôm trước chẳng buồn nhìn thấy Chí Hoành bồng nó nữa, chẳng biết em mình tròn méo ra sao cả.

Xoay qua xoay lại, nhìn tới nhìn lui, chọt má vài cái. Dịch thiếu kết luận: Thằng em này bị vỗ béo thành tiểu phì tử mất rồi!

Chả như y, nghe gia nhân lâu năm trong nhà nói, khi mới sinh ra Thiên Tỉ ốm tong teo, ăn uống ít dẫn đến thiếu chất, vào bệnh viện như cơm bữa.

Rồi còn Chí Hoành nữa, mấy hôm nay cứ lo chăm sóc oắt con này, một cái liếc mắt đến y cũng không thèm nhìn nữa là.

Thằng em này...lý nào lại được cha mẹ cưng chiều nhiều đến thế cơ chứ?

Thiên Tỉ ngàn lần tức giận!!!

Nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai, Thiên Tỉ cười gian tà, nhéo lên cái má phấn nộm.

Bé con bất động, hai má rưng rưng nhìn Thiên Tỉ.

Y quýnh quoáng, vội ôm bừa em trai lên, chả biết là có bồng đúng cách không nữa, vỗ vỗ lên mông, y hay thấy Chí Hoành làm vậy á, cũng không biết có áp dụng được cho kì này không.

Một lúc sau, không nghe tiếng khóc đâu cả, chỉ nghe tiếng ngáy nho nhỏ và tiếng hít thở sâu đều đều mà thôi.

Tiểu phì tử! Thật biết hù anh trai nha.

Mỉm cười, đôi đồng điếu lộ lên, nhẹ đặt lưng xuống giường, Thiên Tỉ ôm bé con chìm vào giấc mộng.

Cơ mà...bé con này ấm phết, ôm thật đã...

~o0o~

Chí Hoành ngồi bệt xuống sàn, tay mân mê cái mũi cao cao của Thiên Tỉ, rồi hung hăng bịt chặt lại, cười hắc hắc.

Dịch thiếu thở không được, mở mắt chim ưng ra trừng Chí Hoành. Nó cũng không kém phần trừng lại. Để xem em và tên thê nô nhà anh ai thắng?

_ Vẫn là em lợi hại!

Chí Hoành đắc thắng buông tay.

_ Hôm nay em đi đâu thế?

_ À ờm...sở cảnh sát có chút chuyện vặt, em đến giải quyết thôi

Nó lấp liếm, Thiên Tỉ cũng chỉ gật đầu. Nhân cơ hội, Chí Hoành lảng sang chuyện khác.

_ Hôm nay hai anh em chơi vui không?

_ Vui...vui lắm!

Vui cái con khỉ á! - Tất nhiên câu này Thiên Tỉ chỉ dám để trong mà thôi.

Chí Hoành cười vui vẻ, rồi cậu chợt nhớ ra chuyện gì đó...

_ Anh đặt tên cho nhóc chưa?

Thiên Tỉ tựa lưng vào thành giường, không biết lấy từ đâu ra một quyển tạp chí, đọc hăng say.

_ Tuỳ tiện đặt một cái tên là được.

Chí Hoành tức giận.

_ Sao có thể? Nó là em trai anh, sau này còn kế nghiệp gia sản này nữa... - Nó là con trai, tất nhiên không thể cho y một đứa con chung của cả hai được rồi. Mọi quyền hành của Dịch gia sau này khi Thiên Tỉ về già có tuổi tất nhiên trao cho bé con hết.

Thiên Tỉmim lặng, tiếp tục đọc quyển tạp chí dở.

_ Không nói với anh nữa! - Dám làm lơ nó á?

_ Dịch Dương Thiên Nam...

Chí Hoành thầm cười, như thế phải được hơn không?

_ Nghe hay lắm! Vậy điệp từ, tên ở nhà của bé là Nam Nam nhé.

Hoàn chương 23

~TpHCM 29/10/2014~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro