Chương 22: Tang thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Tang thương

Nhìn thân hình trắng trẻo, trần trụi, mềm mịn đang rúc sâu vào ngực mình, Thiên Tỉ ôn nhu hôn xuống một cái. Bàn tay vén những sợi tóc loà xoà trên trán Chí Hoành.

Nó cự quậy, vùi mặt mình sâu hơn vào ngực người yêu, cảm nhận được cả trái tim đằng sau thân thể cường tráng. Hơi ấm lan toả khắp khuôn mặt. Những tưởng giây phút yên bình này sẽ còn kéo dài mãi. Nào ngờ lại bị tiếng chuông điện thoại phá nát.

_ Alo! - Thiên Tỉ bực dọc nói.

Cũng không rõ đầu dây bên kia nói gì, Chí Hoành chỉ biết khuôn mặt Thiên Tỉ thay đổi như chong chóng. Lúc cứng đờ, khi đanh lại.

_ Được rồi.

Thiên Tỉ cúp máy, thở hắt ra.

Y nhắm mắt lại, lưng tựa vào thành giường. Hai mắt nhắm nghiền, tâm tư đang suy nghĩ về một chuyện nào đó. Bàn tay ôm Chí Hoành cũng hơi siết lại.

_ Có chuyện gì sao? - Nó hỏi.

_ Cha mẹ anh...về rồi. - Giọng Thiên Tỉ rất bình lặng, êm ả tựa mặt hồ ngày thu. Tuy nhiên, Chí Hoành cũng đủ rõ, lòng y đang gợn sóng dữ, chỉ là đang cố kiềm nén lại thôi.

Mười năm trước, Dịch chủ tịch cùng Dịch phu nhân nắm tay nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, nhắn gửi con trai qua một tờ giấy rồi để con trai mình - Dịch Dương Thiên Tỉ mới mười ba, mười bốn tuổi đầu gánh hết cả tập toàn trên vai.

/Thiên Thiên của mẹ nhất định sẽ làm tốt!/

Câu nói đó, có chết Thiên Tỉ cũng không quên.

Làm tốt sao? Từ nhỏ y đã bị ép buộc nhiều thứ. Năm tuổi đi học viết thư pháp, học vẽ, học nhảy, học võ,... Những chuyện đó, xem như y bỏ qua hết, mong cha mẹ vui lòng. Nhưng cả một Dịch gia hàng ngàn chi nhánh đè nặng lên đôi vai gầy của một đứa trẻ từng ấy tuổi thì...

Dọc dãy hành lang lát gạch trắng tinh, không một bóng người, chỉ có những chiếc băng ca trống, những chiếc ghế vô tri vô giác, mùi thuốc tê, thuốc sát trùng khó chịu lượn lẹo quanh mũi, gây tê liệt khứu giác, hô hấp cũng khó khăn.

Trên chiếc cửa đóng chặt, không chừa một chút lỗ hỏng để người ta trông vào xem diễn biến bên trong là một tấm biển màu đỏ. Đỏ rực, nó tươi như dòng máu đỏ đang chảy trong cơ thể. Dòng chữ "Cấp cứu" thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta buồn đến não lòng.

Lặng người đứng trước cửa phòng cấp cứu, Thiên Tỉ cười nhạt. Người cha, nguời mẹ nghiêm khắc luôn bắt anh làm mọi chuyện theo ý của ông bà đã về nước rồi.

Máy bay đáp xuống phi trường rất ổn thoả, thậm chí được đánh giá là một trong những chuyến đáp chuẩn nhất. Hai người đi taxi về Dịch gia thì...động cơ của xe gặp trục trặc, không sao thắng được, tài xế hoảng loạn, để lạc tay lái...mọi thứ dần vượt ngoài tầm kiểm soát. Xe tông vào một chiếc BMW chạy ngược chiều, chiếc xe kia chỉ bị hất văng vào lề đường gần đó, những người trong xe cũng chỉ xây xát nhẹ.

Tuy nhiên, chiếc taxi đang chở hai người thì không may mắn như vậy! Xe bị lật ba vòng, móp méo không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, tài xế bị vỡ hợp sọ, phổi bị vỡ, chết ngay tại chỗ. Dịch lão gia và Dịch phu nhân ngay sau đó được đưa đi cấp cứu. Cũng chẳng rõ tình hình ra sao, nhưng khi vừa nhận được tin tức bệnh viện báo, những thư kí thân cận của Dịch gia lập tứa báo cáo ngay cho Thiên Tỉ.

Hai người đó đã vô tâm mười năm nay rồi, sao không vô tâm nốt đi, còn đi về mà thăm con trai làm gì để rồi gặp tai nạn cơ chứ?

Đầu óc Thiên Tỉ trống rỗng, con ngươi ráo hoảnh cứ ngước về cảnh cửa phòng cấp cứu...

Một lúc sau, đèn cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra với chiếc áo màu xanh dính đầy máu, đằng sau là hai cô y tá đang đẩy băng ca. Trên hai băng ca là thước vải trắng ngần che phủ "thứ" cồm cộm, trắng đến độ...chẳng nhiễm một chút bụi trần nào...trắng đến độ...đau lòng.

_ Chúng tôi...đã cố gắng hết sức! - Bác sĩ nói đầy bất lực. Thiên Tỉ bật cười chua chát, chẳng phải là chỉ có trong những bộ phim truyền hình dài tập mới có sao? Sao bây giờ đã thành hiện thật rồi? Lại còn giáng xuống đầu gia đình y nữa chứ.

Chí Hoành run rẩy, vén tấm vải trắng lên. Làm cảnh sát bao nhiêu năm, tiếp xúc với bao nhiêu là dạng xác chết nhưng cho đến khi nhìn hai thi thể trước mặt thì không khỏi há hốc.

Mặt bị huỷ hoại, da thịt loang lổ, thoắt ẩn thoắt hiện là những mảnh xương vụn, cũng không biết phải nói bao nhiêu là lời để diễn tả sự thảm khốc này.

Nếu như không phải Thiên Tỉ nói, nó tuyệt nhiên không hề nhận ra đây là Dịch phu nhân và Dịch lão gia nức tiếng thường xuyên xuất hiện trên những tờ báo nổi tiếng năm nào.

Thiên Tỉ đứng kế bên Chí Hoành, không nói lời nào, mặt lạnh thin, nhìn chằm chằm vào hai thi thể.

Bỗng nhiên, cánh cửa lại lần nữa được mở ra, một cô y tá khác bồng một cục "bông" nói đúng nghĩa bước ra.

_ Trước khi bị tai nạn kinh hoàng kia...bà Dịch đã có mang, cái thai cũng đã được gần bảy tháng.

Thiên Tỉ lẫn Chí Hoành đều giật mình.

_ Cứ nghĩ, sau tai nạn, đứa bé sẽ không sống sót được. Nào ngờ, đứa bé này thật là kiên cường, vượt qua trở ngại mẹ đang nằm thoi thóp gần như đã chết mà ra đời! Sức khoẻ của bé đặc biệt tốt, không có dấu hiệu gì của trẻ sinh thiếu tháng. Nói đúng hơn, khi còn là thai nhi, bé đã được tẩm bổ quá sức cho phép, nên sức khoẻ còn hơn cả trẻ bình thường. Giờ có thể mang về nhà được rồi.

Thật ra, với những ca sinh như thế này thì dù lí do nào cũng không được phép mang về. Tuy nhiên do Dịch gia là một tập đoàn lớn mạnh, bác sĩ riêng xem ra còn tài ba hơn cả bác sĩ lớn hơn ở bệnh viện. Nên tốt nhất vẫn nên cho bé con về, người nhà Dịch gia vẫn có thể tự tay chăm sóc bé con mà không cần ngày ngày đến bệnh viện. Nếu có chuyện gì bất trắc, bác sĩ đã ở bên túc trực rồi còn đâu.

Nói rồi, bác sĩ ra hiệu cho cô y tá bồng bé con kia đưa cho Chí Hoành bồng. Tiểu thiên thần này thật mũm mỉm, hại nó suýt lầm nhóc với cục bông gòn. Hai cái má phấn nộm, đôi mắt to tròn lấp lánh như những ngôi sao thật khiến người ta yêu không tả. Bé con ấm cực, bồng trên tay thật thích, Chí Hoành như vỡ oà.

Đứa bé như cảm nhận được hương vị gia đình. Dùng bàn tay nhỏ xíu, đỏ hỏn của mình xoa nhẹ vùng mắt rồi tròn xoe ngước nhìn Chí Hoành, bật cười khanh khách.

_ Hai vị muốn hoả thiêu hay cứ như vậy mà chôn cất? Bệnh viện chúng tôi sẽ thanh toán hết các khoản dịch vụ đó! - Vừa đi, vị bác sĩ vừa nói.

_ Hoả thiêu đi! Dù sao cũng không nhìn ra dạng gì rồi! - Chưa kịp để nghe bác sĩ phổ biến gì thêm, Thiên Tỉ đã biến mất giữa những bệnh nhân.

Chí Hoành cúi người chào bác sĩ. Danh thiếp có sẵn trên tay chìa ra.

_ Nếu có chuyện gì, cứ gọi cho tôi!

~o0o~

Tang lễ của Dịch lão gia cùng Dịch phu nhân không quá lớn, chủ yếu mời những người thân trong họ hàng và những người chiến hữu năm xưa luôn luôn kề vai sát cánh cùng Dịch gia mà thôi. Mọi thứ cũng không được làm cầu kì, chỉ đơn giản là một đám tang theo phong tục cổ truyền của người Trung Quốc, bởi lúc còn sống, Dịch phu nhân là một người theo đạo, rất tin tín ngưỡng phong linh, nhưng cũng không đến mức xem là lạm dụng nó. Dịch chủ tịch khi sinh thời cực kì thích màu đen. Vì vậy, Thiên Tỉ đặc biệt nhắc nhở mọi người đến tham dự tang lễ phải mặc quần áo trang nghiêm, màu đen tuyền càng tốt.

Những chiếc áo màu đen phất phơ trước gió, ai cũng nén lệ rơi, ấy vậy mà vẫn có một số người không kìm được nước mắt. Thắp một nén nhang mà lòng đau như cắt. Nhưng không có một tiếng nấc nghẹn nào làm xáo động tang lễ trầm lặng.

Lọ tro cốt của hai vợ chồng Dịch lão gia được chôn cất dưới mộ đôi, ảo ảo thật thật, ta có thể thấy như là hai vợ chồng đang nắm tay nhau vậy.

Tang lễ kết thúc, mọi người vẫn còn lưu luyến không nguôi, có người còn đứng lặng nhìn đôi mộ kia, không nói lời nào, chỉ đơn giản là nhìn và nhớ lại những kỉ niệm cũ. Có lẽ là những kỉ niệm lúc nhỏ, có lẽ là những kỉ niệm thuở cắp sách đến trường hay cũng có lẽ là những kỉ niệm về những cái bắt tay đầy hữu nghị.

Chí Hoành mở cửa phòng ra, đặt bé con đang say giấc xuống chiếc nôi nhỏ. Hôm nay bé đặc biệt ngoan, gặp các cô chú lạ mặt mà không quấy khóc gì cả, thấy cô chú khóc còn cười cười quơ quào làm cho cô chú vui. Quả thật là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Vỗ vỗ vào lưng bé con vài cái, đợi đến khi chắc chắn bé con đã ngủ say giấc, Chí Hoành mới chịu về phòng mình. Nó không có nhiều kinh nghiệm chăm trẻ, bàn tai thô nhiều nốt chai do cầm súng, sợ rằng sẽ làm bé té. Tốt nhất vẫn nên để bé ngủ với bảo mẫu.

Tiếc rằng, còn chưa kịp ngã lưng xuống chiếc giường êm ái thì đã bị Thiên Tỉ phá rối.

Thiên Tỉ mặc áo đen kiểu dáng Trung Sơn hàng nút thẳng tắp chính giữa đầy trang nghiêm còn chưa kịp thay ra ban sáng, trên đầu vẫn còn vòng dây đen dành cho con người chết, hình như đang ngà ngà say, nói năng loạn hết cả lên.

_ Chí Hoành...hức... - Vừa nói vừa nấc, lại còn ôm chầm lấy Chí Hoành đẩy nó vào tường, hai tay khoá hai bên không chừa cho nó một lối thoát.

_ Anh sao vậy? - Chí Hoành quan tâm hỏi.

_ Cha mẹ anh mất rồi, họ mất rồi. - Thiên Tỉ tiếp tục nói trong vô thức.

_ ... - Nó im lặng, nghe từng lời nói, từng tiếng nấc hệt trẻ con của y.

_ Ba người bọn anh còn chưa có dịp nói câu nào...- Mười năm nay, y vẫn luôn thu mình trong cái vỏ bọc lạnh lùng, băng lãnh để che giấu sự đau khổ của cái tuổi thơ bất hạnh kia. Mười năm nay, đêm nào y cũng nghĩ đến họ, nghĩ xem họ sống thế nào, có tốt không? Những điều đó mấy ai hiểu được?

_ ...

_ Anh có em trai, nhưng anh mất cha mẹ...anh không cam lòng. - Từng giọt nước mắt lăn dài, lần đầu tiên Chí Hoành thấy Thiên Tỉ khóc.

_ ...

_ Anh phải làm sao?

Rồi nó bị ăn cạy răng, bị khoá chặt môi một cách điên cuồng, ba nút áo trên cũng nhanh chóng bị ly khai.

_ Thiên Thiên... - Môi dây dưa đến sưng đỏ rồi

Cạch!

Dịch thiếu chính thức bị phá đám.

_ Cũng thật biết tới đúng lúc! - Trong cơn ngà say, Dịch thiếu vẫn có thể nói móc người ta sắc như vậy.

Hoàn chương 22

~TpHCM 18/10/2014~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro