Chương 21: Anh sợ em đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Anh sợ em đau

_ Ai là cô dâu của em cơ chứ?

Chí Hoành phì cười, ngón tay sờ nhẹ vào hai bàn tay đang quấn chặt lấy eo mình.

_ Chả phải trong những bộ phim hiện nay thường có những cảnh đó sao? Em chỉ bắt chước để chứng minh mình là người theo kịp thời đại thôi.

_ Nhưng anh không phải cô dâu! Anh là chú rể, là tổng công em hiểu chứ?

Người đằng trước lén bĩu môi.

Người đằng sau tiếp tục hậm hực.

...

Chí Hoành đỗ kịt xe lại trước một khách sạn lớn.

Quẳng chìa khoá cho bảo vệ, tiêu sái nắm tay Thiên Tỉ trước ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người.

_ Cho tôi đặt một phòng.

Nữ tiếp tân đang hí hoáy viết, nghe giọng ngọt ngào liền ngước lên nhìn.

Thầm nghĩ trong lòng, cặp tình nhân này hẳn là quá đẹp đi. Dù gì bây giờ nam nam quen nhau cũng không có gì quá lạ. Nên ngoài trầm trồ thì nữ tiếp tân không hề tỏ ra ý khinh nhờn gì cả.

Nàng ta ngây ngẩn hồi lâu, đến khi choàng tỉnh khỏi suy nghĩ tà đạo của mình thì luống cuống.

Nhận lấy chứng minh thư, nàng ta ngầm lựa cho Chí Hoành phòng tốt nhất, vị trí đẹp nhất.

Song, cười thân thiện...

_ Chúc quý khách "vui vẻ"! - Trọng điểm vẫn là hai chữ "vui vẻ"nhấn mạnh.

~o0o~

Nhìn căn phòng sang trọng trước mắt, Thiên Tỉ không do dự ngồi phịch xuống giường, cởi bỏ áo khoác ngoài, nới lỏng cà vạt. Nhìn Chí Hoành bằng ánh mắt sòng sòng chẳng rõ y đang nghĩ gì.

_ Em đưa anh đến đây làm gì?

Dù biết rõ Chí Hoành muốn làm gì với mình, nhưng nhìn mặt Chí Hoành ngại ngùng chẳng phải rất vui sao?

_ Em muốn làm chuyện "người lớn" với anh! - Hai má phiếm hồng, Chí Hoành một chân đứng thẳng, một chân quỳ ngối trên giường, chống tay kề sát mặt mình lại gần với Thiên Tỉ.

_ Làm chuyện người lớn?

Rõ ràng là chẳng hiểu tí gì về những chuyện này, lại làm ra vẻ nắm rõ, quả nhiên chỉ có Lưu Chí Hoành.

_ Chả phải là...

Chưa kịp nói gì nó đã thấy có một vật bao phủ môi mình.

Thiên Tỉ không day dưa nhiều, cũng chẳng thô bạo như lần trước, chỉ đơn giản là một nụ hôn sâu đầy dư vị ngọt ngào như một viên kẹo đường.

Mà kẹo đường thì Chí Hoành rất thích.

Bàn tay hư hỏng bắt đầu không yên vị, đẩy nhẹ Chí Hoành xuống, luồn sâu vào áo thun của nó, bắt đầu mơn trớn đầy dịu dàng.

Loại cảm xúc này Chí Hoành chưa từng nếm trải, khó trách uốn éo thân thể, quẫy đạp lung tung.

Da Chí Hoành trơn láng, nhẵn nhụi đầy mịn màng, Thiên Tỉ nhiều lần thắc mắc, có phải cả hai đều cùng là con trai không thế? Quả thật quá khác biệt so với y.

_ Ưm!

Rồi từ từ, áo khoác da, áo thun, quần dài, rồi đến boxer lần lượt rời khỏi Chí Hoành, để lộ ra một thân thể trắng hồng, mỏng manh khác hẳn với nghề nghiệp của chủ nhân nó. Khiến người ta không khỏi ray rức, như đang bóp nát đoá bách hợp tinh khôi vậy, quả thật không nỡ!

Nhưng người em trai phía hạ thể y đã trướng như thế này, kiếm ai giải quyết đây?

Đành "lỡ" làm người ác một hôm vậy.

Môi Chí Hoành dần sưng to lên, Thiên Tỉ mới chịu di dời đi nơi khác.

Nơi đâu cũng có những dấu đỏ các loại, nhiều nhất vẫn là vai và cổ của Chí Hoành.

Chí Hoành cắn ngón trỏ, khẩu thuỷ xen quá kẻ răng mà trượt ra ngoài, thanh âm rên rỉ như mèo kêu cố gắng kìm nén rốt cuộc cũng bật.

Nhìn kiệt tác của mình, Thiên Tỉ ngầm vui vẻ.

Giải thoát cho cục nợ phía dưới, mới biết người em trai đã chào cờ oai nghiêm đến mức nào rồi. Chí Hoành nó thấy mà phát hoảng, có chút sợ sệt mà trườn người ra xa.

_ Mọi thứ sẽ ổn thôi! - Thiên Tỉ vỗ về. Để mặt Chí Hoành áp vào ngực mình.

Đợi đến khi nó thực sự sẵn sàng, y mới đưa vào trong nó.

Nó khá chặt, y lại quá to. Cả hai đều đau đớn khôn cùng. Chí Hoành đau đến phát khóc, tay dụi vào khoé mắt đến độ sưng đỏ lên. Một vài giọt vẫn còn vươn lại, hoà lẫn vào mồ hôi. Tuy vậy, nó tuyệt nhiên không than đau một lời, âm thầm chịu đựng.

Nhìn người yêu trăn trở như thế, Thiên Tỉ xót lòng. Đấu tranh tư tưởng, cuối cùng lại li khai với nó. Rời giường mà tiến vào nhà vệ sinh.

Nỗi đau bị xua tan trong chốc lát, Chí Hoành hé nhỏ đôi mắt, đã thấy Thiên Tỉ đang mở cửa nhà vệ sinh rồi.

Nó hoảng hốt, chạy lại nắm chặt tay Thiên Tỉ.

_ Anh sao vậy?

_ ...

_ ...

_ Anh sợ em đau. - Cái giọng ngọng nghịu hệt trẻ con bị giật đồ chơi này thật khiến Chí Hoành cười đến đau bụng.

Nó xoa đầu y như mẹ hiền, cười ngọt ngào.

_ Cái gì lần đầu cũng sẽ rất khó khăn, đau đớn. Nhưng không có lần đầu thì làm sao có lần hai, lần ba? Em ổn mà! Em chính là tự dâng bản thân cho anh, anh đừng để em nghĩ em chính là gian tặc cưỡng hiếp thôn nữ nhà lành chứ!

Nghe tiếng cười nắc nẻ của nó, lòng y cũng dịu đi đôi chút.

Lục lọi hộc tủ gần đó, anh rốt cuộc cũng tìm được thứ y muốn.

Có cái này thì không sợ nữa rồi!

Thiên Tỉ tiếp tục công việc dang dở. Y hôn lên trán nó trấn an.

Bôi thuốc mỡ, mặc cả áo mưa, chiến sĩ Thiên Tỉ anh dũng ra trận, nhờ sự hợp tác của người đồng chí bên dưới thuận lợi trượt tuột vào nơi sâu kín nhất trong người Chí Hoành.

Ma sát mạnh mẽ giữa hai thân thể nóng hừng hực không tránh khỏi phát ra tiếng va chạm đầy kích tình. Chí Hoành qua cổ Thiên Tỉ, dù đau nhưng Chí Hoành vẫn yêu kiều cười, nói một câu ba chữ thay tâm tình bày tỏ hết trước mặt Thiên Tỉ.

_ Em yêu anh.

Nhìn khuôn mặt phấn hồng mơ màng, lại thêm câu nói mật ngọt phát ra từ người bên dưới khiến Thiên Tỉ nhộn nhạo không ít. Đôi đòng điếu thoắt ẩn thoắt hiện, Thiên Tỉ cũng nhẹ nhàng đáp lời Chí Hoành.

_ Anh cũng yêu em.

Sau một cuộc chiến dài đắng đẫng đong đầy yêu thương, Thiên Tỉ lột bao cao su ra, cho vào thùng rác, tiếp đó Thiên Tỉ nằm bên cạnh Chí Hoành, siết chặt lấy nó rải rác xuống khuôn mặt, đôi môi, mi mắt những nụ hôn đầy tình cảm. Giây phút này bên cạnh, được ôm lấy người yêu, Thiên Tỉ dần chìm vào mộng.

Trước đó còn không quên nói...

_ Lần đầu nên tha cho em.

Chí Hoành à, con đường này còn dài lắm.

Anh ăn em từ từ cũng chưa muộn.

Hoàn chương 21

~TpHCM 4/10/2014~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro