Chương 20: Đi thôi, cô dâu của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Đi thôi, cô dâu của em

Lễ đường náo nhiệt, đông đúc. Ai ai cũng mặc những bộ cánh xinh đẹp, tay cầm ly rượu đỏ đến chúc mừng cho đám cưới của chủ tịch Dịch - Dịch Dương Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ đứng kế bên cửa sổ, cứ hết nhìn xuống phía dưới lễ đường rồi lại nhìn ra phía cửa, như đang chờ một người nào đó.

Nhiễm Tuyên mỉm cười nhìn mình trong gương. Khuôn mặt trang điểm dịu nhẹ. Nét thanh tú của cô được tôn lên rất nhiều trong chiếc váy xoè ngắn đến đầu gối. Ánh mắt cô lén nhìn sang Thiên Tỉ, cô thấy rõ sự thất vọng trong mắt y. Tâm trạng của cô bị tuột dốc không phanh.

_ Em xong rồi. - Cô nhắc nhở ngầm Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ nhìn cô, mãi thật lâu là lâu sau mới bật ra ba tiếng cho có lệ.

_ Em đẹp lắm.

"Nhưng không đẹp bằng Chí Hoành!" Cả cô và y đều có chung suy nghĩ.

Tiếng bong bong của chuông vang lên như đưa cả hai về thực tại, báo cho cả hai biết rằng hôn lễ đã chính thức bắt đầu.

Nhiễm Tuyên nhẹ nhàng luồn tay mình vòng qua tay Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ có chút không hài lòng, định rằng sẽ giật tay lại nhưng đã bị Nhiễm Tuyên nói.

_ Lần này thôi.

Rồi cô kéo y đi xuống phía dưới lễ đường.

Mọi người nhìn thấy cả hai, một tràng pháo tay được vang lên.

Tuấn Khải cùng Vương Nguyên vừa mới tới, liền bị mọi thứ xung quanh, tràng pháo tay và diện mạo của cô dâu chú rể làm cho choáng ngợp.

_ Quả nhiên là Dịch chủ tịch có khác. - Vương Nguyên mỉa mai.

Cậu nhìn đỏ mắt, đến cuối cùng vẫn không thấy Chí Hoành đâu. Chỉ thấy đôi uyên ương đang làm trò âu yếm kia thôi.

_ Rốt cuộc thì Chí Hoành đâu rồi? - Cuối cùng, chịu không nổi. Vương Nguyên đành lấy trong túi ra chiếc điện thoại gọi cho Chí Hoành.

[Alo!]

_ Cậu đang ở đâu thế?

[Thì ở sở cảnh sát chứ đâu! Hỏi lạ!]

_ Vậy cái đám cưới của tên Thiên Tỉ và em cậu Lưu Nhiễm Tuyên gì gì đó thì sao đây?

[...]

_ Đừng nói là...Nhiễm Tuyên là bạn gái cũ của Thiên Tỉ đấy nhé?

Với đầu óc thông minh vốn có của mình, Vương Nguyên lẫn Tuấn Khải suy nghĩ ra vấn đề ngay.

[Ừ!]

Chí Hoành đáp gọn lỏn.

_ Cậu bị điên à? - Giận quá hoá "rồ", Vương Nguyên điên tức hét lớn lên, làm cậu trở thành tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh. Tuấn Khải đành phải kéo cậu đi đến một góc khuất để tiện nói chuyện.

[Chứ cậu nghĩ tớ nên làm gì?] Chí Hoành hỏi vặn lại.

_ Làm gì tự cậu hiểu. Lão tử đây không quản nữa! Tầm mười phút nữa là đọc tuyên thệ rồi đó. Nếu còn muốn níu kéo thì nhanh đi kẻo không kịp.

Nói rồi, Vương Nguyên cúp máy.

Để Chí Hoành lãnh một tràn "tút" dài.

~o0o~

Chí Hoành trăn trở, cố gắng ra vẻ bình tâm mà làm việc.

Nhưng cho đến khi cầm bút lên thì lại chẳng biết mình nên ghi báo cáo như thế nào.

Bởi lẽ, trong đầu nó chỉ toàn giọng nói tức giận trách móc của Vương Nguyên.

Mười năm nay, khó khăn lắm mới có một mối tình trọn vẹn, vậy mà nó lại tự mình đánh mất, nhường lại cho em gái của mình.

Nhìn ra cửa sổ, nhà thờ to lớn, nơi cử hành hôn lễ của Thiên Tỉ và Nhiễm Tuyên.

Chí Hoành bóp chặt phần ngực bên trái, nơi trái tim đã từng loạn nhịp vì ai đó. Tuởng chừng trái tim này sẽ nguội lạnh, sẽ dần dần chết mòn, mang những kí ức màu hồng kia chìm vào quên lãng. Không còn sót lại gì chi nữa.

Nào ngờ, thứ tình yêu này lại kiên cường đến thế, lại dai dẳng làm Chí Hoành đau đớn đến như thế, khiến Chí Hoành khổ sở đến như thế...

Chí Hoành chính là không dứt nỗi bóng hình Thiên Tỉ trong mình rồi. Nó khép chặt mi mắt.

Nó thấy hình ảnh Thiên Tỉ khoác tay Nhiễm Tuyên bước vào thánh đường đọc tuyên thệ...

Nó thấy hình ảnh Thiên Tỉ dịu dàng cười với Nhiễm Tuyên...

Nó thấy hình ảnh Thiên Tỉ nói câu "Tôi đồng ý!"...

Nó thấy hình ảnh Thiên Tỉ hôn lên đôi môi của Nhiễm Tuyên...

Giật mình thoát mộng, mồ hôi lăn dài trên má, Chí Hoành thở hổn hển. Nhìn chiếc đồng hồ trên tay, vừa đúng chín giờ năm mươi lăm phút. Ước chừng còn chưa đầy năm phút nữa sẽ cử hành hôn lễ. Từ đây đến lễ đường khá xa, sợ rằng năm phút sẽ không kịp mất!

Chí Hoành chạy như bay ra khỏi phòng, leo nhanh lên chiếc mô tô quen thuộc trong ánh mắt ngạc nhiên của các cấp dưới.

_ Thiếu uý, anh đi đâu đấy?

Chí Hoành không nói gì, đơn giản chỉ là mỉm cười.

Mô tô xả khói, phóng nhanh qua những dãy phố, xung quanh là những ánh nhìn ngơ ngác.

~o0o~

Thiên Tỉ khoác tay Nhiễm Tuyên, từng bước chậm rãi tiến về phía cha.

Y cố tình đi chậm như vậy, thật ra là muốn chờ một bóng dáng nhỏ bé nào đó. Nhưng, cánh cửa to lớn kia, đang đóng thật êm đềm và không có hình bóng nào cả!

"Lưu Chí Hoành! Em cũng thật quá vô tình đi!" Thiên Tỉ lắc nhẹ đầu, bước chân cũng hơi vội vã, dài hơn so với ban đầu.

Nhiễm Tuyên giật mình, hỏi nhỏ.

_ Anh sao vậy?

Im lặng.

Nhiễm Tuyên cũng không hỏi gì thêm, cô dần bắt kịp hước chân của y.

Cha sứ nhìn cặp đôi tiên đồng ngọc nữ trước mặt, không khỏi hâm mộ. Giọng cha dõng dạc.

_ Lưu Nhiễm Tuyên, con có đồng ý cưới Dịch Dương Thiên Tỉ dù cho có ốm đau, bệnh tật,... Không?

_ ...Con đồng ý! - Nhiễm Tuyên nói, rồi nhìn sang Thiên Tỉ mặt không cảm xúc.

_ Dịch Dương Thiên Tỉ, con có đồng ý cưới Lưu Nhiễm Tuyên dù cho có ốm đau, bệnh tật,... Không?

_ Con...

~o0o~

_ Chết tiệt. - Nhìn những bật tam cấp dài đằng đẳng dẫn tới lễ đường, Chí Hoành thầm ai oán.

Bước chân dồn dập của Chí Hoành càng vang dội.

~o0o~

_ Con... - Thiên Tỉ lại một lần nữa nói đứt đoạn.

"Chí Hoành! Em ở đâu mà còn chưa tới?"

~o0o~

Mắt Chí Hoành hoa đi, đôi chân tê mỏi đi loạng choạng như kẻ say rượu.

_ Chỉ mới đi được ba phần tư thôi. Lưu Chí Hoành! Cố lên. - Chí Hoành tự cổ vũ mình. Nó dần lấy lại phong độ mà đi nhanh hơn.

~o0o~

Mọi người hét lớn.

_ Nói đi nói đi nói đi!

_ Con mẹ nó! Mấy người bị điên...ưm...ưm... - Vương Nguyên chịu hết nổi suýt la toáng lên, may sao Tuấn Khải kế bên nhanh nhảu bịt miệng cậu lại. - A...bu...em...ra...

_ Em đừng quấy nữa! - Hắn thật hết cách với tiểu hầu tử của mình.

"Chí Hoành...xin lỗi!"

_ Con...đồng ý!

Từng tràng pháo tay ào ạt vang lên.

_ Có ai phản đối cuộc hôn nhân này không? - Cha sứ hỏi, tay gập quyển sách của mình lại.

Lễ đường im phăng phắng.

Vương Nguyên bị bịt miệng, ú ớ phản đối nhưng chẳng có người nào nghe.

_ To...phan...đố...i...phản...đó...

_ Không ai phản đối hết. Ta tuyên bố! Hai con là...

Rầm!

Cánh cửa bật mở mạnh bạo, Chí Hoành một tay ôm đầu gối thở dốc, một tay giơ cao.

_ Tôi...phản...phản đối!

Vương Nguyên vui mừng đến độ cắn phập vào ngón cái của Tuấn Khải.

_ Chí Hoành! Cậu đến rồi!

Tuấn Khải bị theo đà của Vương Nguyên mà té ghế.

Thiên Tỉ mỉm cười, buông lõng cánh tay Nhiễm Tuyên ra.

Nhiễm Tuyên nói không nên lời, bàn chân vô thức lùi lại ba bước.

_ Tôi phản đối cuộc hôn nhân này! - Lấy lại nhịp thở, như sợ mọi người không nghe thấy, Chí Hoành lại tiếp tục lập lại lời nói.

Rồi nó chạy về phía Thiên Tỉ, nắm lấy bàn tay to lớn của y, lồng bàn tay mình thật chặt.

_ Đi thôi, cô dâu của em.

Thiên Tỉ cùng mọi người trong lễ đường đông cứng. Vương Nguyên đang nhảy cẩng lên cũng phải dừng lại.

Một cao một thấp dần khuất xa...

~o0o~

Chí Hoành leo lên xe, đập đập vào yên ghế phía sau, hất mặt bảo Thiên Tỉ ngồi lên.

_ Anh còn không mau lên?

Thiên Tỉ giờ mới thoát cảnh tượng đá mà như mèo nhỏ nghe lời chủ nhân.

Đội chiếc nón mà Chí Hoành đưa, ôm chặt vòng eo của Chí Hoành.

Ấy mà khoan! Hình như có chuyện gì đó không ở đây...

Hoàn chương 20

~TpHCM 27/9/2014~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro