Chương 19: Rối ren.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Rối ren

Chí Hoành nằm ườn ra bàn.

Những ngày gần đây, nó vùi đầu vào công việc, hoạt động hết công xuất cho các vụ án. Sáng đi thật sớm, tối về thật trễ, có hôm còn không về, thức trắng đêm tại sở cảnh sát.

Nó thấy vụ án mưu sát thiêu người này còn rất nhiều chỗ khó hiểu.

Đặc biệt nhất vẫn là biểu hiện của Vương Nguyên.

Từ trước đến giờ, khi nó là thực tập đến khi làm thiếu uý, Vương Nguyên chưa từng đến sở cảnh sát của nó chứ nói chi là đến hiện trường vụ án. Ấy vậy mà hôm đó không nói không rằng lại đi đến, còn cùng tên Vương Tuấn Khải kia lấy cớ đi thăm nó mà tới nữa.

Chắc chắn là Vương Nguyên có quen biết với hai nạn nhân Lưu Nhất Lân và La Đình Tín, thậm chí rất thân là đằng khác. Chỉ có như thế mới run rẩy đôi tay khi sờ vào hài cốt, chỉ có như vậy mới lén khóc, lén lau nước mắt trên mặt mình kia mà thôi.

Nhưng nếu như thế thì cứ nói là quen biết, cớ gì phải nói là không quen biết?

Vụ án Shadow còn chưa được làm rõ, lại có thêm vụ án này. Cứ nối tiếp nối tiếp...Thật khiến nó đau đầu!

Lật từng trang hồ sơ, nó híp mắt, gật gù ngủ gật.

Một tờ giấy màu đỏ rơi từ trên bàn xuống khiến nó giật mình thoát mộng.

Con ngươi khẽ lay động, bàn tay không còn vững vàng mà nhặt tờ giấy.

Dưới ánh đèn huyền ảo, ta có thể thấy dòng chữ "Lễ thành hôn của cô dâu Lưu Nhiễm Tuyên và chú rể Dịch Dương Thiên Tỉ".

Chí Hoành nhẩm tính, nhớ lại. Ngày mai là ngày tổ chứ đám cưới rồi. Nó thầm nghĩ thời gian thật nhanh, chẳng chịu đợi ai cả. Một tháng Thiên Tỉ nói...đã tới rồi.

Cạch!

Nhiễm Tuyên bước vào, trên tay là khay thức ăn.

_ Em có làm mấy món anh thích, anh ăn rồi uống uống nước ép đi nè. - Cô cười.

Chí Hoành cũng gượng gạo cười lại, tay đón nhận khay thức ăn.

Nhiễm Tuyên ngồi xuống phía bên giường, mặt đối mặt với Chí Hoành. Hai chân cô hơi đong đưa, tay đan vào nhau như có chuyện gì muốn nói.

_ Có chuyện gì thế? - Chí Hoành vẫn chăm chăm dán mắt vào những tệp hồ sơ chất cao như núi.

_ Ngày mai...anh có đến dự hôn lễ của em không?

_ Anh xin lỗi! Ngày mai anh có rất nhiều công việc. Lịch trình đã lên sẵn hết rồi, không thể trì hoãn được! - Chí Hoành tiếp tục lảng tránh ánh mắt của Nhiễm Tuyên.

Nó quyết định rồi, ngày mai nó không muốn đến dự. Đi đến đó cũng chỉ có thể đau lòng mà thôi, chả được gì cả! Nó sẽ lấy lí do là vụ án quá nhiều mà không đến.

Nhiễm Tuyên lộ rõ vẻ thất vọng, cô thở dài.

_ Cha mẹ ở nước ngoài cũng không về được!

Cha Chí Hoành làm chánh án, mẹ lại làm luật sư. Gia đình nó toàn là những người liên quan đến phân xử, tìm chứng cứ. Công việc của ai cũng chất cao như núi, khó mà gác lại được.

Nó nhớ lần nó chính thức làm cảnh sát, cha mẹ cũng chỉ có thể gửi một tin nhắn chúc mừng qua loa chứ cũng không thể gọi một cuộc điện thoại nữa.

_ Việc chụp hình cưới sao rồi? - Chí Hoành đánh trống lảng. - Chắc là đẹp lắm đây.

Nghe đến chụp hình cưới, Nhiễm Tuyên trầm mặt.

Cô không nói gì, lặng lẽ đi về phòng. Lát sau trở lại, trên tay cầm một tấm hình đưa cho Chí Hoành.

Nhiễm Tuyên đang cười rất tươi, mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ, khoác trên mình một chiếc váy dài màu trắng, xung quanh điểm vài viên đá quý màu cam. Tay cô đang khoác lấy tay Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ mặt lạnh tanh, mặc bộ vest đen, thắt cà vạt đen nốt như thường lệ. Nhìn chả có gì là vui vẻ khi chụp hình cưới.

Mà khoan!

Hình như...đây là ảnh ghép!

Cánh tay của Nhiễm Tuyên khoác vào tay Thiên Tỉ nếu như nhìn kĩ sẽ thấy một khoảng trống nhỏ. Khoảng trống này rất nhỏ nhưng do Chí Hoành đã nằm lòng việc quan sát chứng cứ nên nhận ra ngay.

Chụp chỉ có một tấm, lại còn là ảnh ghép, mặt thì lạnh như tiền. Thiên Tỉ chả phải biểu hiện quá rõ là mình không quan tâm chi tới cái đám cưới này sao?

Máu nóng của Chí Hoành lại một lần nữa nổi lên. Bàn tay báu chặt vào tấm hình khiến nó bị nhàu nát.

Nhiễm Tuyên hoảng hốt, giật mạnh tấm hình lại ôm vào ngực, vuốt ve như một món bảo vật.

_ Anh...xin lỗi! - Những mười mấy giây sau Chí Hoành mới nhận ra việc mình vừa làm.

_ Không sao...Em xin phép về phòng trước...

Nhiễm Tuyên lủi thủi về phòng để lại Chí Hoành mắt ráo hoảnh nhìn vào một khoảng không vô định nào đó trên trần nhà.

Rốt cuộc thì...quyết định của nó là đúng...hay là sai?

Ai cho nó đáp án đi...

~o0o~

Vừa về tới nhà, Vương Nguyên liền chạy ào lên phòng của mình, hay nói đúng hơn là phòng của cậu và Tuấn Khải, khoá cửa, không chịu tiếp xúc với Tuấn Khải hay Tiểu Mã gì cả.

_ Nguyên Tử à! - Tuấn Khải dùng tay đập mạnh vào cánh cửa gỗ to lớn, ra chiều hét.

Đáp lại Tuấn Khải là tiếng trầm tĩnh, khiến hắn càng lo lắng hơn.

_ Nguyên Tử! - Hắn tựa lưng vào cánh cửa, trượt dài cho đến khi cả người chạm xuống sàn lạnh ngắt.

Hắn vắt tay lên trán, lẩm bẩm.

_ Đó không phải là lỗi của em...dù cho bây giờ em có ray rức, em có hối hận đi chăng nữa thì mọi chuyện đã xảy ra rồi, không còn cứu vãn được nữa.

Vương Nguyên bên trong phòng, trùm chăn kín mít nghe vậy cũng từ từ ló mái đầu ra.

_ Em đừng như vậy có được không? Anh lo lắm! Em mau mở cửa đi.

Chân Vương Nguyên chạm xuống sàn, nhẹ nhà từng bước tiến về phía cánh cửa.

_ Hôm qua ta đã... Sáng nay em không ăn sáng gì cả, vội vàng chạy đến hiện trường. Đến trưa thì lại trốn trong phòng. Em phải ăn chút gì đi chứ.

Vương Nguyên cũng ngồi bệt xuống, lưng cũng tựa vào cửa, áp lỗ tai vào để nghe tiếng Tuấn Khải rõ ràng hơn.

Một lúc sau, bên kia cửa truyền đến tiếng hát ngọt ngào. Tuấn Khải hơi nhích người gần vào cửa hơn.

Đóa bồ công anh cạnh hàng rào trường tiểu học

Gợi trong anh phong cảnh thật đẹp

Tiếng dế kêu ngoài sân chơi suốt giấc ngủ trưa

Bao nhiêu năm rồi vẫn thật dễ nghe

Tuấn Khải phì cười, hát tiếp lời Vương Nguyên.

Đem lời nguyện ước vào chiếc máy bay giấy gửi đi như một lá thư

Bời vì chúng ta chẳng thể đợi chờ sao băng

Nghiêm túc thả xuống đồng xu ước định định mệnh

Cũng không biết anh có thể đi tới đâu

Vương Nguyên lại tiếp tục cất giọng mình hoà cùng Tuấn Khải.

Lời ước định cùng nhau khôn lớn vẫn còn thật rõ ràng, tin vào lời hứa màu hồng anh đã nói

Nói rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi muôn nơi, là điều duy nhất em luôn kiên định tới tận hôm nay

Trên hàng lang bị phạt đứng và đánh vào lòng bàn tay

Chúng ta vẫn không chú ý những chú chuồn chuồn ngoài cửa sổ

Anh dù đi tới đâu em vẫn luôn theo tới thật gần

Thật nhiều mộng ước đang đợi chờ thực hiện

Lời ước định cùng nhau khôn lớn với tất cả tấm lòng, khiến em chẳng bao giờ thôi nhắc về quá khứ

Anh chẳng còn có thể nói ra sự khác biệt.

Em là một người bạn?

Hay một tình yêu đã thoáng qua anh?

Đến khi bài hát dứt, hai bên khúc khích cười.

_ Anh cảm thấy em hát rất hay, sao lại không làm ca sĩ mà lại làm sát thủ? Nếu như em làm ca sĩ biết đâu chúng ta đã gặp nhau sớm hơn một chút! - Tuấn Khải nói.

Vương Nguyên nghĩ ngợi, một lúc sau mới đáp lời.

_ Em không thích showbiz, em cảm thấy nó thật rắc rối. Mà em lại thích những thứ đơn giản. Làm người trong showbiz nhiều khi có những nguy hiểm về tranh chấp luôn rình rập. Nói chung em không thích.

Tuấn Khải nhanh chóng chỉnh lời cậu ngay.

_ Thế làm sát thủ không nguy hiểm sao?

_ Ừ! Không nguy hiểm! - Môi Vương Nguyên vẽ ra nụ cười.

_ Dù không nguy hiểm anh cũng không cho em làm nữa

Vương Nguyên dùng ngón giữa gõ cộc cộc lên cửa.

_ Anh quản em nổi?

_ Em nghĩ sao? - Trong không gian tối đen không chút ánh sáng của hành lang, tên Vương Tuấn Khải nào đó gian tà nói.

Vương Nguyên rùng mình.

Đột nhiên, Tuấn Khải nhớ ra một chuyện, lấy từ trong túi áo mình ra một tấm thiệp màu đỏ.

Hắn dùng khe hở phía dưới cửa, đẩy tấm thiệp sang phía Vương Nguyên.

Cậu ngớ người, cầm tấm thiệp lên đọc.

Ước tính thời gian Vương Nguyên đã đọc xong, Tuấn Khải hỏi.

_ Em có biết gì không?

_ Lưu Nhiễm Tuyên chẳng phải là...em gái của Chí Hoành sao?

Im lặng.

_ Ngày mai, em nhất định phải đến đó! - Giọng nói Vương Nguyên cực kì lạnh lùng. - Nhưng mà trước khi đến ngày mai, anh mau đem đồ ăn cho em a~

Lời nũng nịu vừa thoát ra cửa miệng, cậu đã mở cửa ra, hất văng Tuấn Khải ra một đoạn.

Nếu có cánh nhà báo ở đây, nhất định ngày mai sẽ giật tít "Nam thần Vương Tuấn Khải bị người yêu tuyệt tình cho vồ ếch", lúc đó chắc Tuấn Khải không biết giấu mặt vào đâu luôn.

Hoàn chương 19

~TpHCM 20/9/2014~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro