Chương 18: Hi vọng rồi lại thất vọng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Hy vọng rồi lại thấy vọng

Cảm thấy bên dưới có cảm giác nhột nhột biết ngay tên "sắc lang" kia lại lên cơn động dục của hắn rồi, Vương Nguyên mệt mỏi mở mắt...

Cậu thấy Tuấn Khải đang khoả thân ngồi giữa hai chân cậu, ngón tay đưa vào tiểu huyệt đang sưng tấy lên khoáy động.

Vương Nguyên nhíu mày.

_ Anh làm cái gì đó? - Do hôm qua giao hoan quá nhiều, giọng cậu cũng hoạt động hết công sức, nên vì vậy mà khản đặc.

_ Ấy ấy ấy! Anh đây là đang thoa thuốc cho em nha! - Tuấn Khải gấp gáp nói, vội vàng lấy khăn bông cùng một lọ thuốc kế bên lên chứng minh lời nói. - Bằng không ít nhất ba ngày sau em mới mong mà đi được.

Vương Nguyên giật mình, ba ngày?

_ Giờ thì ổn rồi. Em có muốn tắm rửa không? Anh đưa em đi! - Cũng không cần cậu trả lời, Tuấn Khải đã bồng cậu lên rồi.

Đặt cậu vào trong bồn, Tuấn Khải chốc lại xả nước, chốc lại lấy dầu tắm cho cậu, hệt như một bà bảo mẫu!

_ Anh có thể đứng yên được không? Em có thể tự làm được mà.

Tuấn Khải không trả lời, trực tiếp nhảy vào bồn tắm cùng cậu.

_ Làm gì vậy?

_ Anh không ăn em đâu mà lo. Chỉ muốn giúp em kì cọ một chút thôi. - Tuấn Khải nhẹ nhàng xoa tinh dầu khắp lưng Vương Nguyên, ma xát làn da cậu. - Mà quả thật muốn ăn em thêm vài lần nữa, khuôn mặt em lúc cầu xin anh thật rất là...ây da! Đau anh!

Bạn trẻ Vương Tuấn Khải sau khi thốt ra những lời đó thì đã bị véo hơn chục cái...

Sau một hồi đấu đá, Tuấn Khải xoa nhẹ lên vết cắn hôm qua mình đã cắn Vương Nguyên.

_ Vampire có một phong tục, đó là khi hai người yêu nhau, sẽ cắn nhau vào cùng một chỗ mà người kia đã cắn mình. Khi đó, răng của cả hai đã dính máu nhau, chứng tỏ cả hai đã thề rằng ở bên nhau suốt đời. - Đoạn, hắn nói tiếp. - Nguyên Tử, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.

Dù đã nhận cái gật đầu từ cậu, nhưng khi nghe chính miệng cậu nói vẫn tốt hơn.

_ Ở bên anh em được lợi gì?

Tuấn Khải suy nghĩ.

_ Bất cứ những gì em muốn, anh đều có thể cho em. - Hắn ôn nhu xoa đầu cậu.

_ Vậy được! Tạm thời em theo anh. Khi nào tìm được đối tượng hợp ý, em sẽ....

_ Xem ra cái mông nhỏ vẫn còn muốn thịt muối cắm vào rồi. - Tuấn Khải gian tà dùng tay xoa bóp nhẹ eo của cậu, rồi cái bàn tay hư hỏng ấy tiếp tục di chuyển xuống cái mông tròn tròn ấy mà bóp mạnh.

_ Ấy ấy! Em theo anh là được chứ gì.

_ Nói đàng hoàng!

Cậu vội vàng nói.

_ Vương Nguyên một lòng theo Vương Tuấn Khải, được chưa?

Tuấn Khải hài lòng.

_ Ngoan!

~o0o~

Tiểu Mã ca nằm ườn ra sofa, tay bấm bấm liên hồi vào cái điện thoại. Thấy Tuấn Khải và Vương Nguyên đang từ từ bước xuống thì giật mình, ngã lăn xuống sàn nhà trải thảm lông cừu. Bộ dáng thật khiến người ta nghi ngờ nha.

_ Khụ! Hai đứa "vui vẻ" xong rồi hả? - Tiểu Mã tằng hắng, lấy lại thể diện, đẩy tan cơn xấu hổ.

Tuấn Khải cùng Vương Nguyên tiến gần về phía Tiểu Mã, hai tay khoanh ra đằng sau làm ra vẻ thám tử.

_ Anh đáng nghi lắm nha. - Tuấn Khải dùng bàn tay nhanh nhảu của mình chụp lấy chiếc điện thoại mà Tiểu Mã đang cố giấu. - Quân à! Hay là tôi với cậu bỏ trốn đi?

Hắn nhíu mày. Quân? Chả phải anh admin trong công ty quản lý Clover của hắn sao?

_ Bỏ trốn? - Vương Nguyên đi vòng quanh Tiểu Mã, khiến anh chảy cả mồ hôi hột. - Ra là có gian tình!

_ À ờm...hai đứa chắc cũng đói rồi. Anh đi kêu đầu bếp làm thức ăn cho hai đứa ngay. - Tiểu Mã lấy liếm, giật lại chiếc điện thoại về rồi chạy mất dạng.

Đằng sau là một tràng cười dài của song Vương.

_ Tiểu Mã ca thật đáng yêu. - Vương Nguyên ôm bụng cười ngặt nghẻo, ngồi phị xuống ghế, tay vơ lấy cái điều khiển ti vi. - Hôm nay có gì đáng xem không nhỉ?

Tuấn Khải dịch sát người vào Vương Nguyên.

_ Chuyện gì đáng xem cũng không đáng xem bằng anh đâu nhỉ?

Vương Nguyên nghe câu này xong thật sự muốn nôn!

_ Tuấn Khải này, em cảm thấy anh khác lắm! - Xích xa ra một chút.

_ Khác là khác thế nào? - Dịch lại gần một chút.

_ Anh...càng ngày càng sến rện. Lúc đầu anh lạnh lùng lắm. - Xích xa ra một chút.

Tuấn Khải định mở miệng nói, nhưng lại bị bản tin ti vi đang phát thu hút.

[Tối hôm qua ngày x/x/xxxx, cảnh sát tuần tra trong lúc thi hành nhiệm vụ tại căn nhà hoang thì vô tình phát hiện ra hai bộ hài cốt đã bị cháy xém. Gần đó, men theo con sông cảnh sát đã tìm ra được một chiếc xe bốn chỗ bị quẳng xuống sông. Đã đuợc xác nhận là xe của nạn nhân do có mẫu ADN trùng khớp. Nghi ngờ rằng đây là một vụ mưu sát ân oán, hung thủ đã giết hai nạn nhân rồi cho một chiếc xe khác đâm cho chiếc xe nạn nhân xuống sông. Phần đui xe của nạn nhân cũng bị móp méo. Theo điều tra cho thấy, vụ mưa sát này đã xảy ra được hơn một tuần nhưng do đâu là khu đất hoang nên không ai phát hiện ra. Mọi chuyện sẽ được làm rõ. Sau đây là vài lời của Thiếu uý Lưu Chí Hoành - Cảnh sát chính của vụ việc này.]

Trên tivi chiếu hình ảnh của hai bộ hài cốt, xung quanh là đống tro tàn.

Dù hình chỉ hiện tíc tắc nhưng có thể nhìn thấy, hai bàn tay của hai bộ hài cốt đang lồng vào nhau...

Vương Nguyên cùng Tuấn Khải đơ người. Nhìn màn hình chuyển cảnh Chí Hoành cầm micro phát biểu.

[Chúng tôi đã tìm được chứng minh thư trong túi của một trong hai nạn nhân, do bị thiêu nên nó đã bị cháy, không còn thấy rõ đầy đủ tên. Nhưng chuyên viên đã xác định được, đây là chứng minh thư của nam, họ La ngoài ra còn phục hồi được khuôn mặt của người này!]

Hốc mắt Vương Nguyên bắt đầu đỏ. Lòng cậu ngàn lần cầu nguyện chuyện cậu nghĩ không phải sự thật.

Tuy nhiên...điều cậu muốn đã không thành sự thật, Chí Hoành giơ tấm ảnh được phục hồi...trong hình là người anh em của cậu...là người bạn thanh mai trúc mã của cậu...La Đình Tín đang cười rất tươi!

Cậu không muốn tin, không muốn nhìn cái sự thật đang hiện hữu trước mặt. Mới ít ngày trước, Đình Tín còn cứu cậu khỏi hố tử thần, đưa cho cậu chìa khoá căn hộ cao cấp. Trước đó còn hứa hẹn với cậu rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi...thế mà...

Tuấn Khải ôm lấy cậu, để đầu cậu vùi sâu vào hõm cổ của hắn. Hắn lấy tay xoa đầu cậu an ủi.

_ Đừng khóc.

_ Là Đình Tín...vậy người kia...là Nhất Lân... - Cậu thút thít. - Là do em liên luỵ đến họ.

Hắn không nói gì, bởi hắn biết nếu còn nói nữa cảm xúc của cậu sẽ càng dâng trào rồi lại không kiểm soát được. Tốt nhất là cứ để cậu bình tâm ổn định lại đã.

_ Em phải đi đến đó! Em phải đi đến đó! - Cậu vùng người thoát khỏi cái ôm của hắn, chạy vụt ra ngoài.

_ Vương Nguyên! - Tuấn Khải gọi với theo.

Vương Nguyên chạy, chạy hết tốc lực, chẳng để ý xung quanh, cũng chẳng để ý những tiếng gọi đằng sau.

Đầu cậu trống rỗng...

Rồi cậu khuỵ chân xuống mà khóc, khóc tức tưởi, tiếng khóc như ai oán giữa lòng người đông đúc...

_ Vương Nguyên! - Tuấn Khải chạy từ phía sau đến.

Dáng người nhỏ bé như bơi trong chiếc áo sơ mi của hắn, chiếc quần nhăn nhúm xộc xệch cùng đôi chân trần đang rướm máu. - Đó là những gì mà Tuấn Khải hắn đang thấy.

_ Nguyên Tử! - Hắn cắn chặt môi, hồi lâu mới cất lên được hai tiếng. Hắn quỳ xuống cho vừa tầm với cậu.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, tiếng khóc của Vương Nguyên càng ngày càng lớn hơn. Cậu xoay người, tay nắm chặt lấy vạt áo hắn mà ra sức kéo.

_ Không sao hết! Nếu em muốn, chúng ta sẽ đến hiện trường.

_ Ưm!

~o0o~

Chiếc xe to lớn đỗ kịt trước căn nhà hoang đang tấp nập người qua lại. Từ trong xe, Vương Nguyên bịt miệng, cố ngăn chặn những tiếng nấc nghẹn ngào.

Tuấn Khải cũng chẳng có thể làm gì ngoài cho cậu mượn bờ vai để dựa. Hiện giờ và cả về sau hắn chính là chỗ dựa duy nhất của cậu.

_ Em có muốn vào trong một chút không? - Hắn ngập ngừng.

Cậu do dựa, rồi cũng gật đầu, bàn tay nổi đầy gân xanh lau qua loa những giọt nước còn vương lại trên mắt.

Thấy cảnh đó, Tuấn Khải không khỏi xót lòng.

Dù là nói vào trong xem, nhưng Vương Nguyên lại không có can đảm để lại gần chiếc lều màu xanh đang được cảnh sát vây tứ phía kia. Cậu chỉ có thể nghẹn ngào mà đứng từ xa nhìn.

Chí Hoành chạy tới chạy lui, hết tìm chứng cứ xung quanh đến lại chỗ thi thể kiểm tra tình hình. Ánh mắt nhìn láo liên chợt dừng lại, đôi lông mày nhếch lên đầy khó hiểu.

_ Vương Nguyên? Vương...Tuấn Khải?

Hắn và cậu giật mình.

Chí Hoành tiến bước tới.

_ Sao hai người lại ở đây?

Vương Nguyên định nói rằng mình là bạn của nạn nhân nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì đã bị Tuấn Khải cướp lời.

_ Đây là một vụ án lớn, còn nghe nói là do cậu đảm nhiệm nên có ý muốn xem cậu làm việc như thế nào thôi.

Cái lí do này cả Tuấn Khải còn thấy củ chuối nữa là.

Nhưng biết sao được, hắn không muốn Vương Nguyên nói rằng cậu là gì của nạn nhân cả, nếu như vậy cậu có thể sẽ bị xem là nghi can, rồi lại bị cuốn vào vòng xoáy vụ án này nữa, vô cùng là rắc rối.

Thế mà Chí Hoành lại tin lí do này mới ác!

_ Tớ sẽ làm hết sức có thể! - Chí Hoành đập mạnh lên vai hắn và cậu, cười tươi.

_ Thế...cậu tìm được tin tức gì về nạn nhân chưa? - Cậu hỏi rụt rè.

_ Rồi! - Chí Hoành gật mạnh đầu chắc chắn.- Sau khi kiểm tra một số giấy tờ mua bán về chiếc xe của nạn nhân, bọn tớ đã biết được nạn nhân tên đầy đủ là La Đình Tín, hai mươi hai tuổi.

Vương Nguyên như bị đông cứng.

Chí Hoành nói tiếp.

_ Gần đây có một chiếc khăn tay có thêu tên "Lưu Nhất Lân". Đã được pháp chứng làm rõ, ADN hoàn toàn trùng khớp với của nạn nhân còn lại.

Vương Nguyên chết sững.

Cậu hít một ngụm khí lạnh. Lòng tự trấn an không được khóc.

Cố gặng ra một nụ cười tươi tắn nhất có thể, cậu nói.

_ Tớ có thể xem hai thi thể được không?

Xin hãy cho cậu ít hy vọng cuối cùng đi! Làm ơn.

Chí Hoành nghĩ ngợi.

_ Thôi được! Nhưng lần này thôi đấy!

Tuấn Khải siết chặt tay cậu, gằn mạnh muốn nhắc nhở cậu.

_ Nguyên Tử!

_ Sẽ ổn thôi. - Vương Nguyên cười nhạt.

Cậu bước từng buớc nhẹ nhàng vào trong lều, bàn chân chùn xuống.

Bộ xương ấy, thật ghê rợn, nó ám ảnh Vương Nguyên như muốn cậu lưu lại khoảnh khắc này sâu vào tiềm thức.

Ngồi xuống, sờ nhẹ vào bộ xương đã không còn nguyên vẹn, run rẩy lướt qua từng bộ phận.

Cậu chợt dừng lại, nhìn bàn tay mà cậu cũng không rõ là ai trong số hai người bạn thân của mình.

Áp bàn tay đã lạnh toát từ bao giờ vào khuôn mặt phấn nộn, cậu lén rơi lệ.

Nỗi đau này, cậu chịu không nổi.

Đặt bàn tay về chỗ cũ, để chúng có thể nắm chặt lấy nhau. Vương Nguyên lạnh lùng bước đi, không thèm ngoái đầu.

Bởi lẽ, nếu nhìn nữa cậu sẽ khóc oà lên mất thôi.

Tuấn Khải thở dài, rồi cũng cất bước theo Vương Nguyên.

Chí Hoành nhìn hai bóng một ngắn một dài khuất dần, lòng tràn ngập nhiều hoài nghi.

_ Nếu cậu đã không nói...thì tớ sẽ tự đi tìm hiểu! - Đôi môi Chí Hoành mấp mấy, rồi nó tiếp tục công việc dang dở.

Hoàn chương 18

~TpHCM 19/9/2014~

Chỉnh sửa 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro