Chương 17: Hồi kết của trò "Trốn Tìm"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Hồi kết của trò "Trốn Tìm"

_ Bắt được em rồi, Nguyên Tử! Game over!

Vương Nguyên ngước mặt nhìn con người đang ôm chặt mình...

Không ai khác ngoài Vương Tuấn Khải...

_ Buông tôi ra! - Cậu vùng vẫy, tay hết đấm rồi lại đẩy cái con người kia ra nhưng xem ra vô ích. Hắn ta là ma cà rồng, ít nhiều cũng khoẻ hơn cậu.

Tuấn Khải khum người một động tác...vác Vương Nguyên cậu lên vai.

_ Anh muốn đưa tôi đi đâu? - Cậu đấm vào lưng Tuấn Khải, thấy hắn không xoay chuyển ý đồ của mình thì hung hăng cắn một phát trên cổ hắn, dấu răng in hằn, hai dòng máu đỏ đặc sánh chảy dài xuống.

Tuấn Khải nhếch môi cuời nhẹ, bàn tay vỗ bộp bộp vào mông cậu. Vuơng Nguyên đỏ mặt im lặng, phụng phịu nhả ra, buông tha cho cái cổ kia. Đành cho hắn vác đi như vậy.

Nam nhân cao lớn anh tuấn vác thiếu niên thanh tú trên vai, tất nhiên sẽ gây sự chú ý đặc biệt đối với mọi người đi đường. Huống hồ gì, Tuấn Khải lẫn Vương Nguyên giờ cũng là người của công chúng hết rồi.

Tuấn Khải cứ đi mãi, cho đến khi đến một cái hồ lớn, xung quanh khá vắng vẻ thì mới dừng chân.

_ Sao lại đưa tôi đến đây? - Vương Nguyên vừa được Tuấn Khải thả xuống, cậu dáo dát nhìn quanh. Khung cảnh ở đây rất thơ mộng, ở Trùng Khánh bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn chưa hề biết sự tồn tại của chỗ này.

_ Em muốn nói chuyện của chúng ta với mọi người đi đường thế sao? Được thôi, tôi dẫn em về lại chỗ đó. - Tuấn Khải lại tiếp tục có y định lôi kéo cậu đi.

_ Khoan đã, chuyện của chúng ta?

_ Ừ, chuyện của chúng ta.

Tuấn Khải vẻ mặt bình thản nhìn Vương Nguyên mắt ươn ướt dụi dụi mắt, hai má ửng hồng vì lạnh, hận không cắn được một ngụm.

_ Tôi với anh có chuyện gì? - Vương Nguyên lảng tránh.

Tuấn Khải lại nhếch môi.

_ Vương Nguyên người yêu kiêm quản lý của Nam Thần Vương Tuấn Khải. - Tuấn Khải nhại lại một tiêu đề bài báo về Vương Nguyên trêu cậu.

Mặt cậu đỏ bừng, dù nơi này có vắng thật nhưng không hẳn là có người, hắn có cần nói toẹt ra thế không.

Nhưng rất nhanh, cậu lại trả lời đanh thép.

_ Về vụ người yêu, là do anh nói với cánh nhà báo chứ tôi không hề thừa nhận. Còn về vụ người lý đúng thật là do tôi, nhưng giờ tôi không có ý định làm nữa. Đơn xin nghỉ tôi sẽ gửi sau, còn giờ, chúng ta không nợ nần nhau gì cả, tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm. Tôi đi.

Chưa kịp đi được một bước, Tuấn Khải đã nắm cổ áo cậu mà kéo lại, lấy từ chiếc cổ thanh mảnh của cậu ra sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá sáng lên mà hôm trước fan đã tặng một cặp cho cả hai.

_ Không còn nợ nần nhau, thế cái này là cái gì? - Hắn giơ sợi dây chuyền trước mặc cậu, có chút châm chọc nói.

_ Anh...Coi như cho anh luôn. Dù gì anh cũng có thể tặng "người mới" của anh cho có đôi có cặp. - Lời thốt ra nhưng lòng đau lắm, sợi dây chuyền ra nói không thích là sai hoàn toàn.

Tuấn Khải thật sự tức giận, nghiến răng đến độ phát ra tiếng ken két.

_ Em nghĩ tôi lại đem thứ của "người cũ" đi tặng "người mới" sao? - Hắn nhìn mặt dây chuyền, rồi cười đầy gian manh, trong đầu vạch ra một kế hoạch. - Nếu em đã không cần nó nữa...Thế thì giờ tôi quăng nó đi đây.

Lời vừa dứt, Tuấn Khải thi hành ngay. Vương Nguyên theo phản xạ nhắm tịt mắt lại, không muốn thấy cái cảnh tượng sợi dây chuyền từ từ vuột khỏi lòng bàn tay của Tuấn Khải mà rớt xuống dòng nước lạnh đang dần đóng băng lại kia.

_ Hừ! Tôi đi đây! - Tuấn Khải kiêu ngạo bước đi, bỏ lại Vương Nguyên đang đứng bần thần, hai mắt ráo hoảnh nhìn xuống dòng nước.

Một phút...

Hai phút...

Ba phút...

Những ba phút sau cậu mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra. Đến lúc đó thì đã muộn rồi, cả người và vật đều đã rời bỏ cậu.

_ Không được! - Vương Nguyên lao xuống hồ.

Thời tiết này lạnh như cắt, nước theo vậy mà tuột độ. Thế mà cậu không quản ngại, mò mẫm mãi ở dưới dòng nước lạnh.

Vuơng Nguyên loay hoay, chật vật khổ sở dùng bàn tay lạnh như đang biến thành cục nuớc đá tìm sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền đâu rồi, nó phải phát sáng cho cậu biết chứ? Chả phải là kim cương sao?

Dòng nuớc đang an tĩnh đột nhiên bị khoáy động, chốc chốc lại có vài giọt nuớc rớt xuống kêu tanh tách. Vương Nguyên khóc thật rồi.

Hai mươi hai năm sống, cậu chưa từng được tặng một món quà thật thụ, ngay cả một bữa sinh nhật đạm bạc, đơn sơ cũng chẳng hề có. Sợi dây chuyền đó chính là món quà đầu tiên. Giờ lại bị tên họ Vương kia không chút lưu tình mà quăng đi, Vương Nguyên cực kì không cam lòng.

Người dân bắt đầu tụ tập lại, hiếu kì nhìn một thiếu niên nhỏ bé đang tìm thứ gì đó dưới dòng nước lạnh. Có vài người khuyên, cũng có vài nguời đứng ở mé bờ vuơn tay có ý định giúp đỡ cậu lên bờ. Nhưng cậu lại chẳng để một chữ nào lọt vào tai.

_ Này cậu gì ơi, mau đi lên bờ đi! Nước ở đây lạnh lắm. Cậu còn không mau lên thì... - Một lão lão lớn tuổi ái ngại khuyên. Đáp lại bà chỉ là những tiếng nước văng tung toé lên bờ.

Vương Nguyên thở gấp, áo bết vào người bị thấm nước càng thêm nặng, vô cùng là khó khăn trong di chuyển.

Rồi Vuơng Nguyên bỗng thấy mình như bị nhấc lên cao, chân cũng không chạm được cả vào mặt nước. Một vòng tay ôm chặt ngang ngực cậu, có ý đưa cậu lên bờ. Nói đúng hơn là "lôi" cậu đi xềnh xệt.

_ Buông tôi ra. - Cậu quẫy đạp. - Dây chuyền của tôi...

Bàn tay của người đó càng ngày càng siết chặt, giọng nói trầm khàn cất lên

_ Không cần tìm nữa. Tôi không có quăng.

Vương Nguyên thôi quẫy đạp.

_ Tôi thử em thôi. Thật sự là không có quăng. - Kèm theo lời nói là sợi dây chuyền đặt vào tay cậu. Viên kim cương phát sáng lấp loé khiến cậu có chút chói mắt.

Cậu nhìn chăm chăm sợi dây chuyền, nước mắt một lần nữa lại ứa ra.

_ Ngốc! Nguyên Tử ngốc, tôi có thể cho em nhiều sợi khác mà, sao lại ngốc đến nỗi nhảy xuống hồ chứ! - Tuấn Khải trách móc, tiếp tục đưa cậu lên bờ.

Người dân hiểu chuyện, tản sang thành hai bên, tạo thành hai hàng dài. Đi được một đoạn xa, Tuấn Khải nói.

_ Nhưng...tôi lỡ yêu Nguyên Tử ngốc nghếch rồi...làm sao đây?

Từng lời nó như rót mật vào tai Vương Nguyên chầm chậm vang lên. Tuấn Khải vẫn cứ tiếp tục độc thoại một mình.

_ Nguyên Tử, đừng bỏ anh đi nữa...có được không?

Vương Nguyên im lặng, để ý kĩ thì sẽ thấy cái đầu nhỏ gật nhẹ đầu.

Tuấn Khải mỉm cười ôn nhu.

Lúc nãy vờ quăng sợi dây chuyền để xem phản ứng của cậu như thế nào. Cũng không ngờ cậu lại phản ứng mạnh như vậy. Hắn đứng từ xa nhìn mà lòng xót vô cùng, cố gắng kiềm lòng chạy lại kéo cậu lên. Nhưng nếu làm như vậy thì hỏng chuyện hết. Nên...

Thôi nhắc đến chuyện này nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là...

_ Nguyên Tử!

_ Hửm? - Cậu lười nhác nằm trên giường trả lời, tay bấm lia lịa trên chiếc điều khiển tv.

Tuấn Khải dở khóc dở cười, chưa đầy ba muơi trước còn ôm chầm lấy hắn mà khóc tức tưởi, làm hắn sợ cậu bị gì, cuống cuồng gọi điện cho Mã ca mau đưa xe đến chở cả hai về.

Vương Nguyên như Tiểu Hầu Tử (khỉ con) đu lấy cây là Tuấn Khải đây. Tay thì vòng ra sau cổ, hai chân quặp vào ngang eo hắn, mặc cho suốt đoạn đuờng ở trên xe tiểu Mã và Tuấn Khải dỗ dành vẫn nhất quyết không buông.

Về đến biệt thự nhà hắn thì mới thôi khóc, tuy nhiên vẫn bám lấy hắn, thậm chí còn có phần ôm chặt hơn nữa.

Lên tới phòng hắn, cậu liền thay nổi nét mặt, liếc hắn đến độ muốn bắn ra lửa rồi tự nhảy phốc xuống sàn, chạy ào lại chiếc giường king size của hắn mà lăn qua lăn lại như một đứa trẻ.

Hắn cũng chỉ biết nhún vai, xem ra cậu giận thật rồi!

Lân la đếm gần cậu, dùng thân hình to lớn của mình dán chặt vào cậu, rủ rỉ ngon ngọt.

_ Nguyên Tử!

_ Hửm?

Tuấn Khải trong vòng mười giây bị liệt cơ mặt...

Hắn giật phăng lấy chiếc điều khiển từ tay cậu, bấm nút tắt.

_ Ya! Tôi đang coi mà! - Hai tay cố với lấy chiếc điều khiển đang bị giơ lên cao kia.

_ Điều khiển quan trọng hơn anh sao? - Tuấn Khải vươn đầu lưỡi liếm lấy lỗ tai của cậu. Sau đó cắn nhẹ vào, từ từ mút mát, hắn đã chờ cái huơng vị này hơn một tháng nay rồi.

Hai chiếc răng nanh truợt xuống chiếc cổ thanh mảnh, cắn phập vào đúng vị trí mà lúc nãy Vuơng Nguyên đã cắn hắn, dòng máu ngọt ngào chạy tuột xuống cuốn họng.

Uống no nê, hắn lại tiếp tục dùng chiếc luỡi linh hoạt của mình lùng sục khoan miệng cậu. Vương Nguyên run nhẹ người, thấp giọng rên rỉ.

_ Đừng mà!

Tuấn Khải quăng điều khiển ra xa, nó đập mạnh vào tường, chính thức vỡ ra thành ba mảnh. Sau đó không nói không rằng dán môi mình vào môi đối phương, bàn tay không tự chủ bắt đầu lần mò cởi áo. Vương Nguyên hoàn toàn không hề có ý định chống cự như lần trước, cậu còn phối hợp với Tuấn Khải giúp cho quá trình thoát ly áo trở nên nhanh hơn.

Khỏi cần phải nói thêm về việc căn phòng diễn ra mấy cảnh 18+ cấm trẻ em kích tình đến mức nào. Nên thôi hãy vì tác giả còn nhỏ mà lượt bước 1234 chữ kích tình.

Sau hiệp một, Tuấn Khải còn đang trong tình trạng bán cương muốn chiến tiếp hiệp hai thì bất chợt...

Rầm!

Tiếng động lớn khiến cả hai hoảng hồn. Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên mà lăn xuống đất.

Chiếc giường do bị hành động quá sức của cả hai mà đã bị gãy cả bốn cái chân.

Tuấn Khải hắn nhớ không lầm chiếc giường này chỉ mới mua trước khi Vương Nguyên vào làm một tuần, là hàng ngoại cao cấp vừa mới nhập về Trung Quốc không lâu, trên thế giới chỉ mới có mười lăm cái, còn Trung Quốc thì chỉ mới có hai cái.

_ Giờ làm sao? - Vương Nguyên vò mái đầu, cả người không còn sức lực để ngồi dậy nữa.

_ Không làm trên giường thì làm chỗ khác. - Tuấn Khải thản nhiên trả lời. Thấy cậu thất thần thì chỉ vào "cái" đang ở giữa hai chân mình đang cương lên do va chạm gần gũi lúc lăn xuống giường khi nãy. - Anh rất cần em an ủi đó nha Nguyên Tử.

Cái giọng chảy nước này khiến Vương Nguyên rùng mình.

Sau đó, phòng khách, nhà tắm, bàn ăn rồi cả sân thượng,... đều được cả hai sử dụng triệt để.

Về phần tiểu Mã thì trốn vào phòng, khoá trái cửa, đau lòng mà gọi điện cho "một người nào đó"...

_ Quân à! Tôi mà còn ở cái nhà này nữa thì chỉ có nước tổn thọ! Ừ, thằng Nguyên về rồi, đang hú hí với thằng Khải kia, ở đâu cũng xyz abc được cả, giờ tôi không dám ra khỏi phòng luôn!

Hoàn chương 17

~TpHCM 13/9/2014~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro