Chương 16: Anh điên vì em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Anh điên vì em

Từng bông tuyết trắng bé bé xinh xinh nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay đang vươn ra của Vương Nguyên.

Cái khoảnh khắc định mệnh đó đã qua được nhiều ngày lắm rồi, thế mà Nhất Lân và Đình Tín vẫn biệt vô âm tín, không một cú điện thoại nào cả, cũng chẳng có một lời nhắn nào.

Và điều quan trọng nhất là...Shadow đã di căn cứ đi nơi khác.

Vì khi có một người nào đó có ý định phản bội, thì Vương Quần sẽ di chuyển địa điểm của Shadow tới một nơi khác nhằm tránh việc thông tin bị rò rĩ.

Thế là, mọi thứ Vương Nguyên hiện tại nắm được là con số không tròn trĩnh.

Điều tra á? Thế chẳng khác nào chui đầu vào rọ. Hiện tại Tuấn Khải lẫn Vương Quần đang rối rít tìm cậu khắp nơi, sơ sẩy một cái là đi đời.

Vương Nguyên xốc nhẹ chiếc balo nho nhỏ trên vai. Nhìn lại bản thân qua chiếc gương kính ở nhà hàng kế bên. Áo len trắng, quần bó đen, giày thể thao đen cùng với chiếc khăn quàng cổ màu đỏ. Ngắm tới ngắm luôi, thấy ổn rồi cậu mới nhấc chân bước đi.

Đường phố tấp nập, dòng người giờ cao điểm tan sở càng ngày càng đông. Vương Nguyên như càng ngày càng bé nhỏ, đi được vài bước lại bị những người đi vội xô đẩy, di chuyển vô cùng là khó khăn.

Mắt cậu bị những người này làm cho hoa đi, loạng choạng mà vô tình đụng trúng một người...

Bụp.

Cả khuôn mặt nhỏ ngắn của cậu nằm gọn trong khuôn ngực rắn chắn của người kia.

Cảnh tượng này...hơi quen quen...

Vương Nguyên đỏ mặt, theo thuận tay mà muốn đẩy người mình ra khỏi người kia. Nhưng đẩy mãi, làm đủ trò mà vẫn không sao thoát ra được. Bởi lẽ người kia đã vòng tay ôm cậu, siết thân hình của cậu áp chặt vào người mình hơn.

Mùi hương bạc hà có chút dịu dàng thoang thoảng qua mũi Vương Nguyên, dây thần kinh giác quan của cậu trong phút chốc đông cứng lại.

Cái mùi này...cũng quen lắm...chẳng phải là của...

_ Bắt được em rồi, Nguyên Tử, game over.

~o0o~

Chí Hoành nhìn đống hộp quà lỉnh kỉnh chất đầy nhà mà hoa cả mắt. Thiên Tỉ xem ra không giỡn rồi.

Nhiễm Tuyên thì khác, cô vô cùng háo hức, ngón tay thon dài thoăn thoắt mở những hộp quà ra. Cứ chốc chốc lại giơ thứ trong hộp cho nó xem, kèm thêm một nụ cười tươi. Hai má bình thường do không đủ chất mà bị hóp lại nay đã phồng lên và cũng lấy lại vẻ hồng hào không còn hốc hác nữa.

Thôi được, chỉ cần em gái nó vui thì chuyện gì nó cũng có thể cố gắng.

Kể cả việc nhường người yêu...

Xuỳ xuỳ, đừng nhắc chuyện buồn này nữa. Sắp tới nó sẽ trở thành anh của cô dâu, sao lại có thể để mình phiền muộn nhiều mà ảnh huởng đến hình tượng được chứ, như thể sẽ làm mất thể diện Dịch - Lưu gia hai bên.

_ Anh hai này...anh ổn chứ? - Nhiễm Tuyên sau khi thấy Chí Hoành ngồi trên ghế sofa trầm ngâm nhìn mình thì e dè hỏi.

_ Anh không sao.

Nghe hai tiếng "anh hai" Chí Hoành vô cùng cao hứng, kể từ khi Nhiễm Tuyên mười tám tuổi đến giờ tuyệt nhiên không hề gọi mình là anh hai thân thiết như vậy. Con bé chỉ gọi thẳng là "Chí Hoành" hay nhiều lúc thuận miệng gọi "anh" mà thôi.

_ Nếu có chuyện gì, thì cho em xin lỗi. - Nhiễm Tuyên buông những món đồ trang sức lấp lấy bỏ vào hộp, từng bước tiến về phía Chí Hoành mà nắm tay thân mật.

_ Không sao mà! Ưm, hôm nay chẳng phải là ngày hai đứa đi mua lễ phục cưới sao? Sao đến giờ vẫn còn chư thấy Thiên Tỉ tới?

_ À...ờm...Thiên Tỉ bảo anh ấy bận. - Nhiễm Tuyên ngập ngừng.

Chí Hoành nhăn mặt, chuyện đám cưới là chuyện quan trọng nhất đời người. Trong đó việc cô dâu chú rể cùng nhau đi chọn váy cưới là tràn ngập hạnh phúc nhất, quan trọng nhất. Lý nào Thiên Tỉ lại để Nhiễm Tuyên đi một mình tới đó. Rõ là không quan tâm tới chuyện cưới xin này đây mà. Đừng nói là Thiên Tỉ hôm đó nhất thời buột miệng nói ra cho thoả giận, xong rồi lại chẳng mảy may tới nhé. Nếu như vậy Chí Hoành nó sẽ đem súng tới thẳng Dịch gia mà bắn thẳng vào đầu Thiên Tỉ cho mà xem.

_ Còn nói gì nữa không?

_ Anh ấy bảo, em thích bộ nào thì cứ lấy tuỳ thích, anh ấy còn đưa cả chi phiếu. Còn về y phục của chú rể thì anh ấy sẽ tự lựa. - Nói đoạn, Nhiễm Tuyên lấy trong túi xách gần đó ra tờ chi phiếu hơn mười vạn nhân dân tệ.

Chí Hoành hắc tuyến đầy mặt, hít một ngụm khí lạnh.

_ Rốt cuộc anh ta xem em là gì chứ?

_ Anh hai, em không sao. Thế thì hôm nay anh đi cùng em nhé được không?

_ Ừ! - Cậu đáp gọn.

Vuốt lấy mái tóc dài xoã đến giữa lưng của Nhiễm Tuyên, Chí Hoành hỏi.

_ Em...có hạnh phúc không? Đã suy nghĩ chưa? Anh thật sự không muốn làm gánh nặng hay là một thứ đại loại gì đó cản trở em.

_ Em rất hạnh phúc. - Nhiễm Tuyên cười, hai tay mân mê chiếc váy xoè màu hồng phấn mình đang mặt.

Rồi bỗng, Nhiễm Tuyên ho sặc sụa.

Khụ! Khụ! Khụ!

_ Em có sao không? - Chí Hoành lo lắng hỏi han.

Câu trả lời của Nhiễm Tuyên là một tràn ho dài.

Nó hoang man, tay quơ quào về phía chiếc điện thoại để bàn.

_ Alo! Mau đưa xe đến chung cư X.

Tiếp đó là một tràn còi hú dài dai dẳng.

~o0o~

Cộc cộc cộc.

Tiếng va chạm của giày da nện trên sàn nhà của bệnh viện đều đều.

Thiên Tỉ nhìn tấm bảng "Phòng cấp cứu" đang loé đèn sáng, rồi lại nhìn Chí Hoành đang đi qua đi lại, đầu ngó nghiêng mong nhìn thấy những sự việc trong phòng cũng đủ hiệu chuyện gì đang xảy ra.

Thấy có người tới, Chí Hoành xoay người, đập ngay vào đôi mắt to tròn là bóng dáng cao lớn hiên ngang mặc vest đen đang đưa tay đút túi quần của Thiên Tỉ.

Lửa giận xộc lên tới não, Chí Hoành vung nắm đấm thẳng vào má Thiên Tỉ.

Không rõ nó đã dùng lực nhiều bao nhiêu, chỉ biết rằng lưng của Thiên Tỉ đã chạm mạnh vào tường rồi.

_ Khốn nạn. Anh làm cái gì mà giờ mới tới? - Chí Hoành vẫn chưa có ý định thôi giận, nó nắm cổ áo Thiên Tỉ mà lôi lên, kề khuôn mặt Thiên Tỉ vừa tầm với mình.

Thiên Tỉ im lặng.

_ Nói gì đi chứ? Em gái tôi, người đang ở trong căn phòng đáng sợ kia đã chờ anh hơn hai tiếng rồi đó! Vậy mà đến giờ anh mới vác cái xác anh tới đây. Lý do gì đây? Tắc xe, đang họp, có chuyện hay là thứ khác?

Thiên Tỉ không trả lời, trực tiếp đem môi mình dán chặt lên môi Chí Hoành. Tình thế trong phút chốc đảo ngược, từ Chí Hoành kéo Thiên Tỉ thành Thiên Tỉ đặt gọn Chí Hoành trong lòng mình.

Mắt Chí Hoành trợn to, miệng bất giác há hốc, tạo cơ hội cho Thiên Tỉ luồn lưỡi vào khoan miệng ẩm ướt của mình.

Đôi tay ít giây trước giờ đã không còn bao nhiêu là lực, đẩy mãi mà thân hình to lớn của Thiên Tỉ vẫn không rời mình được. Nơi gắn kết của cả hai chảy dài ra những sợi chỉ bạc.

Đến khi mặt Chí Hoành đã đỏ bừng thì Thiên Tỉ mới chịu mà buông ra.

Tạm thời thoát khỏi Thiên Tỉ, Chí Hoành loạng choạng lùi lại vài bước.

Thật lâu sâu, đến khi bình ổn lại nhịp thở, nó mới hét lên.

_ Anh bị điên à?

_ Phải! Anh điên rồi. Anh điên vì em, vì em đó Lưu Chí Hoành!

Nước mắt Chí Hoành không rõ lý do mà chảy xuống. Cả người ngồi bệt xuống sàn.

_ Đừng khóc... - Thiên Tỉ dịu dàng dùng môi mình lau nước mắt kia, bàn tay thì xoa nhẹ mái đầu nó.

Ý thức Chí Hoành mách bảo cho nó biết, nó đang làm trái với nguyên tắc.

Chí Hoành đẩy nhẹ Thiên Tỉ ra, giọng như muỗi kêu.

_ Anh nói cưới em gái tôi. Giờ lại hôn tôi, ý gì đây? Rốt cuộc mối quan hệ của chúng ta như thế nào? Ta là gì của nhau?

Thiên Tỉ trầm ngâm không trả lời. Hiện tại, y vẫn chưa có câu trả lời hợp lệ.

Phải thật lâu sau này, khi Chí Hoành vu vơ hỏi lại câu nói năm xưa, y mới ra đáp án... Nhưng...đó lại là câu chuyện của tương lai...

Cùng lúc đó, bác sĩ bước ra cắt đức tình trạng u ám đến nghẹt thở. Bác sĩ bộ dạng mệt mỏi nói.

_ Cô ấy tạm thời không sao rồi. Nên cần bồi bổ nhiều hơn, đề kháng lẫn cân nặng của cô ấy đang bị tuột trầm trọng quá mức cho phép. Thuốc tê vẫn còn. Nửa tiếng có thể vào thăm.

Chí Hoành bật người dậy.

_ Cám ơn bác sĩ.

~o0o~

Ngón tay đang truyền nước biển của Nhiễm Tuyên khẽ cử động, con ngươi đen sâu hun hút từng trải qua nhiều thăng trầm nhìn sơ lượt xung quanh.

_ Em tỉnh rồi! - Chí Hoành và Thiên Tỉ bước vào, kịp lúc thấy cảnh đó.

Nhiễm Tuyên thoáng cau mày, anh trai và chồng sắp cưới đi cùng nhau, hai người lại còn "từng" là nguời yêu, không nghĩ bậy cũng lạ.

_ Anh có mua món cháo gà em thích nhất đây này. - Chí Hoành từ lúc nào đã chìa chiếc muỗng nóng hổi đang khi ngút khó trước mặt Nhiễm Tuyên, còn Thiên Tỉ thì mặt không chút biểu cảm đỡ cô dậy.

_ Thiên... - Nhiễm Tuyên tránh Chí Hoành, giương đôi mắt cún con lên làm nũng với Thiên Tỉ. - Anh đút em được không?

Chí Hoành tay cầm muỗng đông cứng người, nở một nụ cười gượng thoáng qua.

Thiên Tỉ vẫn vậy, cố làm mặt lạnh nhưng đáy mắt đã sửng sốt không ít.

Chí Hoành nó hiểu chuyện, đưa hộp cháo đang cầm cho Thiên Tỉ xong liền quay người bỏ đi ngay.

_ Anh có việc gấp, em ở lại với Thiên...Thiên Tỉ nhé? - Chí Hoành nói vội, không để cho câu trả lời thoát ra cửa miệng của Nhiễm Tuyên đã đi mất hút.

Bước chân nó có phần dồn dập, tay phải ôm chặt lấy ngực trái không buông, khiến chiếc áo thun lẫn áo sơ mi ngoài đều bị nhàu nát không thương tiếc.

Tới bãi đỗ xe, còn chưa kịp leo lên con moto yêu thích thì đã nhận một tin nhắn.

"From: Thiên Thiên"

Nó có chút do dự, không biết có nên xem hay không. Kết cục vẫn nghĩ nên xem thì hơn.

"Em còn năm ngày để suy nghĩ. Bằng không đến lúc đó sẽ thấy người của mình rơi vào tay người khác đó nha! *icon cười*"

Lời nói có chút trêu đùa khiến Chí Hoành ngây ngốc, chôn chân tại chỗ.

Còn chưa kịp làm thêm điều gì thì lại thấy một tin nhắn khác gửi tới.

"Còn nữa, mau về nhà kẻo lạnh, em mặc áo phong phanh lắm đấy!"

Chí Hoành bất giác cúi xuống nhìn lại y phục của mình...

Một lớp áo thun tay ngắn, một lớp áo sơ mi mỏng dính.

Công nhận phong phanh thật.

Thầm cười trong lòng, trong tim bỗng dưng ấm áp vô cùng. Chí Hoành cho chìa khoá vào, tiếng động cơ xe phân khối lớn rú vang một góc đường.

Có người nhìn ra từ cửa môi khẽ nở nụ cười, chỉ là không biết đó là nụ cười thật hay giả.

Hoàn chương 16

~TpHCM 8/9/2014~

Chỉnh sửa: 17/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro