Chương 15: Giọt nước tràn ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Giọt nước tràn ly

_ Hai người...không có ý định nói cho tôi biết sao?

Giọng Chí Hoành vang lên đều đều, làm cho Thiên Tỉ và Nhiễm Tuyên đang ăn trái cây cũng phải chột dạ, suýt mắc nghẹn.

_ Chuyện gì cơ chứ? - Thiên Tỉ là người bình tĩnh lại đầu tiên, hỏi Chí Hoành.

_ Anh định giấu em thêm bao nhiêu lâu nữa? - Chí Hoành cười, nụ cười đầy sự chua chát.

Không khí tĩnh lặng...

Thiên Tỉ đang cân nhắc có nên nói cho Chí Hoành không thì Nhiễm Tuyên đã chen ngang.

_ Được thôi.

_ Nhiễm Tuyên! - Y giận dữ cắt ngang, cái tình thế gì thế này?

_ Thiên Thiên, anh để cho nó nói. Em muốn nghe tận tình mọi chuyện.

Nhiễm Tuyên thở nhẹ, một hơi kể cho Chí Hoành tận tình mọi chuyện.

_ Năm em là sinh viên năm nhất, em tình cờ gặp được Thiên Tỉ,mem đã thấy vô cùng yêu thích vị học trưởng đàn anh khối trên này rồi. Sau đó, em quyết định tỏ tình với Thiên Tỉ. Không ngờ anh ấy lại gật đầu đồng ý. Em và Thiên Tỉ hẹn hò làm người yêu với nhau được hơn một năm thì bệnh em đột nhiên trở nặng. Nên...

_ Đừng nói nữa! - Thiên Tỉ không muốn Chí Hoành nghe thêm.

Sắc mặt nó càng ngày càng kém, cúi gằm mặt, tay thì bấu chặt vào nhau.

_ Sở dĩ em không nói cho anh biết là có "lý do" hẳn hoi. Nhưng lúc đó lẫn bây giờ không tiện nói. Em xin lỗi, Chí Hoành à!

_ Không sao! Hai người đẹp lắm. - Chí Hoành ngẩng mặt, lộ vẻ hớn hở, tinh ranh giả tạo. - Nhớ phải chăm sóc em gái Chí Hoành đây cho thật tốt nhé, "em rể".

Hai tiếng "em rể" như sét đánh ngang tai Thiên Tỉ.

Nó đang làm trò gì thế?

_ Hoành! Em đùa chả vui chút nào. - Thiên Tỉ tức giận, khoé môi giật nhẹ, ánh mắt lộ rõ sự giận dữ.

_ "Em rể" à, anh hai đây không hề đùa! Anh hai đây thật lòng chúc phúc cho hai đứa đó. Phù! Anh hai mệt rồi, đi nghỉ trước đây. Hai đứa cứ nói chuyện tiếp đi. "Bô lão" không làm phiền giới trẻ tâm tình. - Chí Hoành lảng tránh ánh nhìn của Thiên Tỉ, cứ tiếp tục nói đùa lẫn lộn như trêu ngươi Thiên Tỉ.

Nó đứng phắt dậy, nếu cứ ngồi ở đây, nó sợ rằng nó sẽ không kìm chế được cảm xúc của mình mà khóc oà lên mất thôi.

_ Nếu như em cứ tiếp tục làm trò như thế... Được thôi! Nhiễm Tuyên, tháng sau anh cùng em lập tức kết hôn. Sính lễ sẽ được gửi tới dần bắt đầu từ ngày mai. Giờ thì anh có việc, xin phép "anh hai" em đi trước. - Nói rồi, Thiên Tỉ đập mạnh xuống bàn, đứng dậy và biến mất tăm sau cánh cửa.

Nhiễm Tuyên như không tin vào tai mình, Thiên Tỉ đồng ý lấy cô?

Hai giọt thuỷ tinh lăn dài trên đôi má phúng phíng, từng bước lững thững về phòng.

Nó rút người vào chăn, dùng gối bịt tai lại, nó cảm thấy hối hận với những gì mình vừa làm? Nó yêu y thật lòng nhưng nó không thể nhìn em gái mình đau khổ được. Từ nhỏ cô đã chịu rất nhiều thiệt thòi rồi. Người làm anh hai như nó...có lẽ nên nhường Thiên Tỉ cho Nhiễm Tuyên thôi! Thiên Thiên à! Có lẽ em và anh nên dừng lại ở đây thôi...

~o0o~

Vương Nguyên bị quăng mạnh vào hàng ghế sau, nhất thời he hé đôi ngươi mệt mỏi nhìn cảnh vật xung quanh. Dùng hết sức bình sinh vịn lấy ghế mà ngồi dậy. Nhìn lấy quần áo mình có chút khan khác, thì ra Đình Tín đã giúp cậu thay đồ tươm tất cả rồi.

_ Đình Tín...Nhất Lân đâu rồi?

Đình Tín đang lái xe lao vun vút trên đường, chẳng buồn trả lời Vương Nguyên cậu.

_ Tín!

_ Vương Nguyên này, giờ tình thế đang rất hỗn loạn, mọi chuyện tớ sẽ trả lời với cậu sau. - Đình Tín nói qua loa, cố tình lảng trách vấn đề nhạy cảm này. Nếu như Vương Nguyên mà biết Nhất Lân có chuyện, nhất định sẽ quay lại cái nơi chết chóc đó.

Vương Nguyên nghe vậy, cũng không nói gì thêm. Im lặng nhìn những hàng cây cao cao dọc hai bên đường.

Tuyết bắt đầu rơi lất phất xuống đường...

_ Cậu có lạnh không? Tớ bật máy sưởi nhé? - Đình Tín nhân cơ hội đèn đỏ, thắng gấp xe mà quay người ra sau hỏi Vương Nguyên.

_ Không sap... - Vương Nguyên lắc nhẹ đầu, tiếp tục nhìn tuyết đang rơi. - Đèn xanh rồi kìa.

Bỗng nhiên, một chiếc BMW màu đen lướt qua xe của cậu và Đình Tín...

Khuôn mặt Tuấn Khải đập vào mắt Vương Nguyên. Cái khuôn mặt lãnh cảm không cảm xúc luôn khiến người ta tò mò mà muốn khám phá vừa thoắt hiện trước mắt cậu. Rồi tan biến như sương mù ở cái đất Trùng Khánh này.

Vương Nguyên run rẩy, có chút lo lắng, hắn liệu có thấy cậu không? Hắn liệu có đuổi theo cậu khi biết cậu đang ở trên chiếc xe này không?

Đáp lại những câu hỏi nội tâm của Vương Nguyên là một con số không tròn trĩnh. Bởi lẽ, Tuấn Khải đã đi xa rồi, không còn thấy người lẫn xe đâu.

Ấy vậy mà, Vương Nguyên hình như có chút không cam lòng, chốc chốc lại nhìn ra phía sau xem có thấy Tuấn Khải không.

_ Cậu sao vậy Vương Nguyên? Có chuyện gì à? - Đình Tín nhìn qua gương chiếu hậu trên xe, thấy mặt Vương Nguyên xanh hơn cả tàu lá chuối, lo lắng hỏi.

_ Tớ không sao.

Có lẽ, cậu nên cố quên hắn, cố sống tiếp một cuộc sống không hề có ba chữ "Vương Tuấn Khải".

Lát sau, Đình Tín đưa cậu đến một căn hộ cao cấp bậc nhất Trùng Khánh, đưa cậu một sâu chìa khoá và một chiếc va li rồi nói.

_ Phòng của cậu là 811 ở tầng 8! Tớ đã chuẩn bị sẵn những vật dụng cần thiết cho cậu rồi.

Lời nói vừa dứt, người cũng biến mất tăm. Cậu đành kéo chiếc vali cồng khềnh to tướng lên tầng 8. Và xúi quẩy cho cậu thay, thang máy hôm nay bị hư, ít nhất phải đợi đến ngày mai mới có người đến sửa.

Lên được đến tầng 8 thì cũng là gần mười phút sau đó.

Rồi cậu đụng trúng một người khi vừa đặt chân lên đến tầng 8, suýt thì ngã xuống cậu thang, may là cậu đứng vững.

_ Tôi xin lỗi! Tôi đang có việc...Vương Nguyên?

Giọng nói trầm này có chút quen quen nha.

_ Thiên Tỉ! - Thiên Tỉ lý nào lại ở chung cư cơ chứ, anh ta có tận mấy cái biệt thự lớn cơ mà! - Anh làm gì ở đây?

Thiên Tỉ không trả lời, lách người qua cậu, trước khi bỏ đi còn tốt bụng nói.

_ Phòng của Chí Hoành là 810. Tạm biệt!

Cái gì, còn có Chí Hoành nữa á? Tạm thời cậu phải tránh mặt người bạn này, không được để lộ sơ hở chuyện gì cả.

Vương Nguyên lau mồ hôi trên trán, nhìn quanh không thấy ai quen thì chạy vèo vào trong phòng 811 của mình.

Căn phòng được bày trí đơn giản với ba màu cam-trắng-xanh làm chủ đạo, rất hợp với cậu, quả nhiên Đình Tín và Nhất Lân là hiểu cậu nhất.

Không tham quan nhiều, cậu đi nhanh vào phong, nằm phịch xuống chiếc giường kingsize to lớn. Hơn ba ngày nằm dưới nền đất lạnh, bây giờ được hưởng thụ nằm trên giường êm, quả nhiên rất thoải mái.

Cậu thiếp dần, từ từ chìm sâu trong giấc mộng. Bóng hình Tuấn Khải lại một lần nữa hiện ra...

~o0o~

"Đến căn nhà hoang phố X nếu muốn cứu người yêu của ngươi - Vương Quần"

Đình Tín nhìn thấy tin nhắn, không kịp suy nghĩ gì thêm, rất nhanh đi đến thành phố X.

Quanh đi quẩn lại hơn chục lần ở thành phố X, cậu mới thấy một căn nhà hoang nhỏ, xập xệ, tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió thổi qua, nó sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.

Vừa đi đến ngưỡng cửa, Đình Tín đã thấy Nhất Lân bị trói tay chân, đầu ngoẹo qua một bên, lưng tực vào tường bám đầy rêu mốc. Mảnh áo mỏng trên người chẳng chịu nỗi giá lạnh, người run cầm cập. Mắt thâm quần nhắm hờ lại.

Đình Tín xót xa, toan bước lại gần thì cảm thấy một thứ gì đó lành lạnh chỉa ngang đầu.

Từng tốp người áo đen cũng bước ra, chúng đã phục kích từ lâu, chỉ chờ con mồi là Đình Tín đây tới.

_ Khá hay cho ngươi, không ngại khó khăn mà liều cái mạng này cứu người yêu! - Vương Quần bỏ khẩu súng xuống, vỗ tay tán dương. - Tiếc rằng không cứu được rồi. Thôi thì ta cho các ngươi đoàn viên ít phút, xong thì cùng nhau xuống dưới gặp lão Diêm.

Nhất Lân được Vương Quần lệnh cho thả trói, liền lăn mấy vòng đầy đau đớn, vết thương ở chân đang dần lở loét vì bị nhiễm trùng, cộng thêm nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống, vết thương nhìn thập phần kinh dị, khiến Đình Tín suýt buột miệng mà hét lớn lên.

Đình Tín loạng choạng tiến về phía Nhất Lân, vụng về ông Nhất Lân vào lòng mà khóc rấm rức.

_ Nhất Lân! Anh sao thế? Mau tỉnh lại để nhìn em! Em Đình Tín đây!

Nhất Lân mở mắt, bàn tay thô ráp chai sạn cho luyện tập cầm súng quá nhiều lau nước mắt của Đình Tín, cố rướn người mà hôn lấy đôi môi nức nẻ vì lạnh.

_ Anh không sao...anh...xin lỗi...không thể...không thể ở bên em đến cuối đời như hẹn ước...anh...

_ Nhất Lân, anh đừng nói nữa, anh sẽ bị thương nặng thêm đó. Em hiểu anh muốn nói gì mà.

Vương Quần như không chịu nỗi cảnh lâm li chia biệt này nữa, lên tiếng cắt ngang.

_ Đủ rồi! Các ngươi đừng diễn nữa. Ta không có hứng để xem tiếp.

_ Ông thì biết gì cơ chứ! - Đình Tín quát nạt, khuôn mặt đã tràn ngập nước mắt.

Vương Quần trợn mắt, gần năm mươi năm sống trên đời, chưa ai dám quát nạt ông, ấy vậy mà lại bị Đình Tín đáng tuổi con làm nhục, tôn nghiêm của người đứng đầu còn đâu?

_ Ngươi nói gì? - Mặt Vương Quần đầy hắc tuyến, hỏi vặn lại.

_ Tôi nói ông thì biết cái gì cơ chứ! Ông có hiểu cái gì là tình thương không? Thảo nào...Vương Nguyên lại hay đau buồn như vậy. Thì ra là do cậu ấy có một người cha máu lạnh như ông! Tôi...

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Ba phát súng lần lượt gim thẳng vào bụng, ngực và vai của Nhất Lân. Vương Quần tâm tình hiện tại không tốt không tập trung nhắm chuẩn xác, nếu không ba phát kia nhất định sẽ trúng vào tim Đình Tín.

_ Đình Tín! - Nhất Lân vỗ mạnh vào khuôn mặt con người ít phút trước còn khoẻ mạnh ôm lấy mình, bây giờ đã ngã mạnh xuống sàn rồi!

_ Phóng hoả. - Vương Quần lại dùng động tác phất tay quen thuộc mà ra lệnh cho thuộc hạ.

Căn nhà hoang trong phút chốc rực lửa.

Mắt Nhất Lân và Đình Tín nhoè đi, không còn nhìn rõ đối phương được nữa, nhưng tay vẫn nắm chặt không tách rời.

_ Nhất Lân. Nếu có kiếp sau, em nguyện ở bên anh suốt đời. Em đã nợ anh quá nhiều! - Đình Tín yêu thương nói, một giọt huyết lệ truợt xuống, rồi nhắm mắt, tay nắm chặt Nhất Lân có chút buông lỏng.

_ Tín! Anh cũng vậy... - Nhất Lân thều thào.

Lửa bén dần, thiêu rụi cả hai. Tro theo gió lạnh mà bay đi...

Hơn mười bảy năm không tách rời...

Giờ cùng nhau nắm tay dưới lửa rực đỏ...

Chết cũng cam lòng...

...

/Xin chào! Anh là Lưu Nhất Lân! Em tên gì?/ Cậu bé gầy nhom, khuôn mặt đen nhẻm nhìn cậu bé khác thấp hơn mình một cái đầu, hỏi.

/Em họ La...tên Đình Tín!/ Cậu bé kia sợ sệt nói, đôi má phấn nộm khẽ ửng hồng.

/Tên em thật đẹp! Từ nay chúng ta là anh em, sống chết có nhau, có được không?/

/Dạ vâng!/

...

/Tín! Em mau đứng lại cho anh!/

/Hahaha! Có giỏi thì tới bắt em đi!/

/Hừ! Đợi đó! Ấy, coi chừng ngã!/

/Huhuhu! Đau quá!/

/Kìa, sao em lại khóc cơ chứ. Nam nhi không được khóc! Để anh thổi cho, hết đau ngay!/

/Nhất Lân ca ca, anh thật giỏi. Đình Tín em yêu anh nhất!/

/Nếu thích ca. Vậy sau này phải gả cho anh! Có được không?/

/Được!/

...

/Nếu có kiếp sau, anh còn yêu em không?/

/.../

/Sao anh không trả lời?/

/Anh sẽ không những không yêu mà còn ở bên em mãi mãi!/

/Chỉ giỏi nói bừa!/

/Nếu lời nói bừa của anh làm cho em vui vẻ, thì ngày nào anh cũng nói bừa!/

/Đó là anh nói!/

/Anh không nuốt lời đâu./

...

Hoàn chương 15

~TpHCM 30/8/2014~

Chỉnh sửa: 16/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro