Chương 14: Đào tẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Đào tẩu

Vương Nguyên đột nhiên mất tích, Vương Tuấn Khải điên cuồng tìm kiếm cậu, lật tung cả Trung Quốc mà vẫn không tìm ra được Vương Nguyên cậu đâu cả. Tìm này không phải tìm một cách công khai mà là tìm một cách thầm lặng nên nhà báo vẫn chẳng biết chuyện gì cả. Họ chỉ biết rằng "Vương Tuấn Khải tạm thời dừng tham gia showbiz một thời gian để bồi dưỡng tình cảm cùng người yêu" - Nguyên văn Tiểu Mã ca nói với cánh nhà báo.

Chiếc BMW màu đen quen thuộc chạy sâu vào trong rừng cây với tốc độ 200km/1h. Tiếng động cơ cùng tiếng va chạm cây cối như xé toạt âm thanh tĩnh lặng quen thuộc. Chim chóc hoảng sợ bay tán loạn. Nhiêu đó cũng đủ biết rằng chủ nhân của nó đang giận đến nhường nào.

Xe dừng lại tại ngôi biệt thực sang trọng, trải cả thảm đỏ xung quanh, thoạt nhìn kiến trúc nhìn hệt như toà biệt thực của cha Tuấn Khải - Chúa Tể Vampire.

Âu Dương Na Na như biết được rằng sẽ có người tới tìm ả, đã đứng sẵn trước cổng chờ đón "khách quý".

_ Quý hoá quá, Vương Tuấn Khải đến thăm nhà tôi. - Na Na vừa nói, vừa cúi người ra vẻ quý tộc chào hỏi nhau ở thế kỷ 19,20.

_ Vào thẳng vấn đề đi! - Tuấn Khải đi lướt qua Na Na, không thèm liếc ả dù chỉ một cái.

Đến khi Na Na bước vào phòng khách thì đã thấy Tuấn Khải yên vị trên ghế sofa rồi.

_ Hôm đó cô đã cho thuốc vào ly cocktail? - Dù đã biết đáp án nhưng Tuấn Khải vẫn cứ hỏi.

_ Anh chỉ muốn hỏi câu đó thôi sao? - Na Na đứng sau ghế, đôi bàn tay trượt dài xuốn áo vest mà bắt đầu sờ soạng.

_ Trả lời tôi! - Tuấn Khải nghiến răng, hất tay Na Na ra.

Na Na hừ nhẹ, trở về chỗ đối diện Tuấn Khải, thong thả rót trà uống.

_ Nếu tôi nói đúng?

Tuấn Khải im lặng. Na Na lại nói tiếp.

_ Anh cũng đã hưởng "hàng" rồi, lý ra phải cám ơn tôi mới phải! Sao, "hàng ngon" chứ?

Tuấn Khải tiếp tục im lặng.

_ Vương Nguyên là sát thủ của Shadow, chắc anh cũng rõ...

_ Thì sao? - Sau hồi im lặng Tuấn Khải mới lên tiếng.

_ Cậu ta tiếp cận anh là có lý do cả. Anh còn lưu luyến chi với con người đó.

_ Không cần cô lo chuyện của tôi. Theo tôi thấy thì ít Nguyên Tử em ấy kém cô rất nhiều... - Na Na nghe đến đây thì mở cờ trong bụng. - Thủ đoạn vẫn còn thua xa cô.

Na Na cứng họng, tách trà đang cầm chuẩn bị tới miệng cũng phải dừng lại.

_ Dù cho em ấy là gì đi chăng nữa thì em ấy cũng là của tôi Người hay hàng của Vương Tuấn Khải đâu phải dễ đụng.

_ Nhưng cậu ta chưa từng nói yêu anh. - Na Na lại giở chiêu trò cũ.

_ Nhất thiết phải nói lời yêu sao? Đối với tôi, tôi cảm thấy hành động là đủ hiểu rồi. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, cần gì phải nói những lời hoa mỹ đó. Dù Vương Nguyên không nói yêu nhưng tôi biết em ấy ít nhiều cũng đã rung động. Tự chúng tôi sẽ làm cho đối phương hiểu mình đang nghĩ gì. - Tuấn Khải ôn tồn nói cho Na Na nghe. Điệu dáng như thầy giáo chỉ dạy học trò. - Điều tôi muốn hỏi cũng đã hỏi, muốn nói cũng đã nói. Tôi về.

Na Na bần thần, như chưa tiêu hoá hết những lời Tuấn Khải nói. Đến khi nhận ra mọi chuyện thì Tuấn Khải đã khuất bóng rồi.

~o0o~

_ Vương Nguyên! - Đình Tín quỳ xuống cạnh Vương Nguyên thỏ thẻ. Vương Nguyên sau ba ngày thì thảm hại, không còn nhận ra dáng người lúc trước. Thân người bán xích loã nằm trên vũng máu cùng roi da, khiến người khác nhìn đau lòng đến rớm lệ. - Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa. Không còn thời gian đâu!

Vương Nguyên khó khăn hớp lấy từng ngụm không khí, mồm há to phát ra vài tiếng ú ớ.

_ Khụ! Tớ...t...tớ...

Cậu nửa muốn ở lại lãnh tội, nửa muốn bỏ trốn đi thật xa, không biết nên quyết định thế nào cho ổn.

_ Vương Nguyên! Tớ biết câu đang rất hoang mang, không biết nên làm thế nào. - Đình Tín đỡ Vương Nguyên dậy, đặt thân hình gầy xộp tựa vào thành tường đầy rêu mốc lâu ngày bám dính vào. - Cậu không cần lo cho bọn tớ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Cậu mệt mỏi, mắt cụp xuống, tránh ánh mắt tha thiết van nài của Đình Tín.

_ Hứa với...hứa với tớ...khô...không được có chuyện gì...

Đình Tín dùng ngón tay lau đi vết nhem trên mặt cậu.

_ Cậu nghĩ tớ là ai cơ chứ, Nhất Lân, tớ không phải hạng xoàng đâu nha. Đừng lo, đưa cậu thoát khỏi nơi này, bọn tớ sẽ cùng tìm cách trốn theo cậu. Đến lúc đó, tớ, cậu và Nhất Lân sẽ cùng sống chung với nhau. Có được không?

_ Được!

Đình Tín cùng Vương Nguyên cười với nhau. Nếu Vương Nguyên biết rằng, đây sẽ là lần cuối cùng cậu thấy nụ cười của Đình Tín thì có chết cậu cũng sẽ không theo họ mà bỏ trốn.

Nhưng đó là cậu chuyện của sau này...

_ Hai người xong chưa? - Nhất Lân chạy tới, trán vã ra từng đợt mồ hôi. - Tớ vừa cho chúng nó ngửi mê dược. Không mau chạy thì chết cả lũ.

Nghe Nhất Lân nói, Đình Tín đỡ Vương Nguyên đứng dậy, lấy áo khoác của mình choàng hờ cho Vương Nguyên.

Nhất Lân nhìn quanh, thấy không có gì ngoài dự kiến thì xốc người Vương Nguyên lên vai mình, chính thức cõng cậu.

Đi chưa được mươi bước, tiếng súng từ đâu nổ lên.

Đoàng!

Nhất Lân khuỵ người xuống ôm lấy chân trái, Vương Nguyên trên vai bị hất văng ra xa, lưng đập mạnh vào song sắc, phụt ra một ngụm máu đỏ. Song thì ngất đi, chẳng còn biết chuyện gì nữa.

_ Nhất Lân! - Đình Tín hét lớn, chạy vội về phía Nhất Lân đang nhăn nhóc ôm lấy đôi chân không ngừng chảy máu của mình.

_ Đình Tín! Nhất Lân! Nếu muốn toàn mạng thì mau để Vương Nguyên ở lại. - Vương Quần giương ánh mắt băng lãnh về phía cả ba, tay cầm súng còn đang bốc khói, phía sau là những người bịt mặt toàn thân hắc y.

_ Tín! Mau dẫn Vương Nguyên đi! - Nhất Lân dùng hết sức lực cuối cùng ở chân phải, đá Đình Tín đang ra sức đang ra sức đỡ mình về phía Vương Nguyên đang thoi thóp.

_ Nhưng... - Đình Tín e ngại.

_ Mau đi đi! - Nhất Lân lại tiếp tục hét, hét đến khàn cổ họng. - Ông chủ! Tôi nguyện đổi mình thế cho Vương Nguyên.

Vương Quần hừ một tiếng.

_ Cái thể loại gì đây? Hơn mười lăm năm dạy dỗ, bây giờ lại vì người khác hi sinh, đó là tính chất của một sát thủ nên có sao?

_ Nhất Lân biết tội mình rồi, con xin nhận hết tội thay cho Đình Tín và Vương Nguyên. - Dù đau nhưng Nhất Lân vẫn cố gắng giương cổ lên mà đáp. - Tín! Còn không mau đi?

Đình Tín thất thần, như không tin vào những chuyện vừa xảy ra.

Cố nuốt đau, Đình Tín cầm lấy tay Vương Nguyên luồn qua sau cổ mình, lấy đà đứng dậy. Trước khi đi còn nói với lại.

_ Nhất Lân! Anh phải bảo trọng...em sẽ trở về, nhất định sẽ trở về.

Hai thân ảnh nhỏ bé mất hút dần. Bọn hắc y định xông ra không cho đi nhưng bị Vương Quần dùng tay chặn.

Đằng sau là tiếng hét thảm thương của Nhất Lân.

Vương Quần không thương tiếc, lưu tình mà dùng chân giày đế cao loáng bóng đạp thẳng vào vết thương lở loét của Nhất Lân.

_ Lưu Nhất Lân! La Đình Tín! Xem ra...mười lăm năm bị các ngươi làm đổ sông đổ biển hết rồi. - Ông gầm gừ.

_ Dù cho độc ác, tàn bạo đến mức nào thì...cũng sẽ tình cảm cũng sẽ che mờ đi mà thôi! - Nhất Lân mấp mấy, rồi mỉm cười một cái thật nhẹ.

_ Được! Mạnh miệng lắm, ít phút sau để xem ngươi còn mạnh miệng nữa không? - Vương Quần ra hiệu. - Đưa nó đi! Hình phạt D!

Hình phạt D là hình phạt nặng nhất, không ai chịu nỗi quá hai ngày...

Hình phạt của Vương Nguyên chỉ mới là hình phạt A mà thôi...

~o0o~

Chí Hoành liếc nhìn chiếc điện thoại mang hình nền cậu và Thiên Tỉ chụp chung, đầu vẫn còn văng vẳng giọng nói trầm, lạnh sống lưng của Thiên Tỉ, khuông mặt đau lòng, khóc nức nở của Nhiễm Tuyên.

<<Quay về ba ngày trước>>

Chí Hoành vui vẻ, tâm trạng rất tốt, định bụng là rủ Nhiễm Tuyên đi chơi - con bé vừa về nước, nó xa nhà lâu ngày nên đưa nó đi thăm lại nơi cũ ngày nhỏ hai anh em vẫn thường đi, thuận tiện cho Thiên Tỉ biết thời thơ ấu của hai anh em nó ra sao. Nó vừa xuất viện vẫn còn hạn phép nghỉ làm nên rãnh. Thiên Tỉ thì từ khi chính thức cùng nó nói lời yêu đã trở nên là con nguời rỗi rãi, nó muốn đi đâu, nói một tiếng là có mặt ngay.

Chưa tới hai bước nữa là tới phòng Nhiễm Tuyên, nó bỗng nghe thấy...

Bốp

_ Anh cấm em nói như thế với Chí Hoành. Em ấy là anh hai ruột của em đó Nhiễm Tuyên à. Năm xưa là do em bỏ rơi anh. Đơn giản gửi lại dòng tin "Em có việc phải sang nước ngoài!" Kể từ giây phút đó, quan hệ của hai chúng ta đã bị em làm cho cắt đứt rồi.

Nó hé cửa, nhìn xem cả hai đang làm gì mà nghe tiếng đánh đấm thế.

_ Anh hai sao? Em không cần! Em chỉ cần anh thôi, Thiên Thiên... - Nó thấy Nhiễm Tuyên vươn tay, như muốn chạm vào mặt Thiên Tỉ lại thấy khuôn mặt sắt lạnh như mũi dao kia, nhất thời rụt tay lại, không dám làm gì thêm. - Thiên Thiên à, vụ việc năm đó xem như là đã qua, năm đó em bị bệnh rất nặng, phải sang nước ngoài...

Chí Hoành nhíu mày, có chuyện gì vậy? Sao Nhiễm Tuyên lại nói những lời kì lạ như thế chứ?

Đang suy nghĩ thì thấy Thiên Tỉ đang đi về phía cửa, cậu vội vội vàng vàng chạy về phòng mình, vờ như không có chuyện gì, tuy vậy tâm thắc mắc nhiều chuyện.

Sau đó, nó nói chuyện với Thiên Tỉ, Thiên Tỉ lại tỏ thái độ lạ lắm, càng khiến nó khó hiểu. Hỏi tới hỏi lui, ra mới biết cả hai cùng học trường A.

Bản tính tò mò ăn dần trong máu, nó quyết tâm tìm hiểu chuyện này.

Đúng lúc, nhân lúc Nhiễm Tuyên đang tắm, nó lẻn vào phòng em gái, lục lọi điện thoại, bóp ví xem xem có biết được thêm chuyện gì không?

May sao, điện thoại không cài pass...

Vừa mới mở lên đã thấy hình ảnh Thiên Thiên chụp cùng Nhiễm Tuyên. Khuôn mặt ai cũng tươi cười, hạnh phúc cả. Nhìn cả hai có chút thư sinh, lại còn ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, chắc lúc này là sinh viên Đại học.

Vào mục hình ảnh, nó mắt trợn tròn, mồm há to. Trong đó chỉ toàn hình Thiên Tỉ, ăn có, học bài có, nghe nhạc có đến cả đang ngủ gục trong thư viện cũng có nốt. Đến nó đây còn chưa có hình Thiên Tỉ nhiều đến như vậy.

Trong bóp màu hồng, tiền nhiều mệnh giá được để thẳng thóm. Và điều nó chú ý nhất là tấm hình đặt lồng trong đó. Tấm hình này chính là tấm hình Nhiễm Tuyên chụp cùng Thiên Tỉ trong điện thoại cô. Nó run tay lấy tấm hình ra xem kỹ, còn lấy điện thoại chụp lại cả. Lát sau, đang bỏ mọi thứ về chỗ cũ, kể cả tấm hình. Nó phát ra một dòng chữ đẹp đẽ, nhỏ nhỏ, thẳng hàng.

Đây là chữ Thiên Tỉ mà, Chí Hoành chắc chắn, vì chữ Thiên Tỉ rất đẹp, nhìn một lần liền ấn tượng mà nhớ như in.

"Thiên Tỉ - Nhiễm Tuyên kỷ niệm một năm yêu nhau"

Chí Hoành như sụp đổ hoàn toàn.

Thế lý nào, nó chính là cái loại mà người ta hay nói "Hồ ly giật người yêu người khác" sao? Đây còn là em gái nó nữa.

Tại sao lại giấu nó? Tại sao lại không cho nó biết chuyện này? Cả hai đều biết nó ghét nhất là bị lừa dối mà...

Thở dài, nó so sánh tấm hình mình cùng Thiên Tỉ và Nhiễm Tuyên cùng Thiên Tỉ đã được cắt ghép, lồng chung vào một tấm. Hình như...Nhiễm Tuyên cùng người yêu nó nhìn đẹp đôi hơn nó thì phải.

Hoàn chương 14

~TpHCM 23/8/2014~

Chỉnh sửa: 16/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro