Chương 13: Lao ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Lao ngục

Lê từng bước nặng nhọc cùng chiếc vali vào biệt thự, bây giờ là buổi sáng nên ai ai trong Shadow cũng có công việc riêng của mình nhưng người đó thì không, và giờ cậu phải đứng trước mặt người đó chịu tội.

Đứng trước cánh cửa to lớn, chỉ cần mở cửa ra thôi là cậu sẽ thấy mặt ông Vương Quần. Vương Nguyên ngập ngừng, hoàn cảnh lúc này, cảm giác lúc này giống hệt ngày đó, cái ngày mà cậu để vụt mất viên "Tứ Diệp Thảo" để rồi phải làm cái nhiệm vụ tiếp cận Vương Tuấn Khải.

_ Ai đó? Vào đi. - Chất giọng khàn khàn của Vương Quần từ trong phòng truyền đến. Mọi nhất cử nhất động ở trong Shadow ông đều nắm rõ, lý nào lại không biết có người đang đứng sau cánh cửa.

Vương Nguyên hít một ngụm khí lạnh, lấy hết can đảm mà bước vào.

Vương Quần ngồi trên ghế xoay, xoay lưng về phía cậu.

Cậu đi được tầm năm bước, liền quỳ rạp xuống chịu tội.

_ Xin người cứ thẳng tay trách phạt. - Nhận ra giọng nói quen thuộc của "con trai" Vương Quần kéo ghế, ánh mắt sắt lạnh nhìn chằm chằm vào cậu đang cuối đầu.

_ Ý ngươi là?

_ Vương Nguyên đáng nhận hình phạt. Hết lần này đến lần khác đều không hoàn thành được nhiệm vụ của người giao. Con đáng chịu hình phạt thích đáng! - Cậu nói liền tì mạch.

Sau câu nói của Vương Nguyên là một chuỗi im lặng...

Vương Quần tiến bước lại đến thân ảnh nhỏ bé của con trai, nói.

_ Hắn biết con là người của Shadow hay là do...con có cảm tình với hắn?

Cậu im lặng, không nói gì thêm, đôi vai gầy bắt đầu run rẩy.

Với một người thông minh như Vương Quần, hiển nhiên biết câu trả lời của con trai mình. Nhưng ông thật sự không ngờ rằng đứa con của ông, không những có cảm tình với Vampire mà còn đã thất thân vì một tên Vampire quý tộc.

Vương Quần nén tiếng thở dài, phất tay.

_ Ta đã nói, tất nhiên phải giữ lời...Người đâu! Đưa Vương Nguyên đến "Hell".

Lời nói vừa dứt, tốp người áo đen từ ngoài bước vào, lôi Vương Nguyên đi đến cái nơi nổi danh "khó có đường ra" kia.

Ông lấy trong túi ra một điếu xì gà, châm lửa. Căn phòng trong phút chốc đầy khói trắng huyền ảo.

_ Đứa con ngốc... - Môi Vương Quần mấp mấy.

~o0o~

Thiên Tỉ đỡ Nhiễm Tuyên vào phòng khách nhà Chí Hoành, xong nhiệm vụ thì thẳng thừng quay lưng bước đi, không chút lưu luyến.

Nhiễm Tuyên thì lại khác, cô chớp nhanh lấy thời cơ Chí Hoành vẫn còn đang ở ngoài phòng khách, lao phắt lại chỗ Thiên Tỉ mà ôm lấy eo y, thuận tay nhanh nhẹn đóng cả cửa.

_ Nhiễm Tuyên em làm gì vậy? Buông anh ra. - Thiên Tỉ vùng vằng, giọng nói ôn nhu với cô trước mặt Chí Hoành thay bằng giọng nói lạnh đến cực độ, Nhiễm Tuyên bất giác rùng mình.

_ Em không buông! Thiên Thiên sao anh lại làm như thế với em? Em đã làm gì sai sao? Sao không phải là ai khác mà lại là Lưu Chí Hoành cơ chứ? Anh ta có gì hơn em? Chỉ hơn em mỗi khuôn mặt. Em...

Nhiễm Tuyên còn chưa nói trọn câu, đã thấy một bàn tay to lớn giáng xuống má mình. Bỏng rát, đau lắm, đau cả tâm nữa...

Thiên Tỉ đã dùng lực thoát khỏi vòng tay cô, và đánh cô.

_ Anh cấm em nói như thế với Chí Hoành. Em ấy là anh hai ruột của em đó Nhiễm Tuyên à. Năm xưa là do em bỏ rơi anh. Đơn giản gửi lại dòng tin "Em có việc phải sang nước ngoài!" Kể từ giây phút đó, quan hệ của hai chúng ta đã bị em làm cho cắt đứt rồi.

Nhiễm Tuyên thất thần, trân mắt nhìn Thiên Tỉ.

_ Anh hai sao? Em không cần! Em chỉ cần anh thôi, Thiên Thiên... - Nhiễm Tuyên vươn tay, như muốn chạm vào mặt Thiên Tỉ lại thấy khuôn mặt sắt lạnh như mũi dao kia, nhất thời rụt tay lại, không dám làm gì thêm. - Thiên Thiên à, vụ việc năm đó xem như là đã qua, năm đó em bị bệnh rất nặng, phải sang nước ngoài...

Thiên Tỉ như không muốn nghe thêm, trực tiếp bỏ ra ngoài, không thèm đoái hoài gì Nhiễm Tuyên.

Nhiễm Tuyên thật muốn khóc, nghe nói, khóc xong sẽ quên hết mọi chuyện đâu buồn, cô hy vọng cô cũng sẽ được như vậy. Nhưng sao, lệ mãi vẫn không rơi được, mà tim thì đau đớn quá đỗi...

_ Tuyên nhi sao rồi? - Chí Hoành loay hoay xếp đồ, miệng hỏi Thiên Tỉ đang đứng.

_ Ổn rồi! - Thiên Tỉ đáp lạnh tanh, vẫn còn suy tư theo những lời Nhiễm Tuyên nói.

_ Anh sao vậy Thiên Thiên? - Chí Hoành bước lại gần Thiên Tỉ, quơ quào tay trước mặt y. - Hôm nay em thấy anh lạ lắm, có chuyện gì sao?

_ Khụ! Anh không sao. - Thiên Tỉ gượng cười, tốt nhất là không nên cho Chí Hoành biết chuyện này.

_ Hình như anh có quen Tuyên nhi? - Chí Hoành lờ mờ đoán ra, đừng quên nó là cảnh sát nhé! - Hai người chắc chắn là có quen nhau rồi! Em cứ thấy hai người kì kì sao ấy.

_ Vậy sao? - Thiên Tỉ nhếch mép cười lạnh.

_ Đúng rồi, anh cũng học trường A, Nhiễm Tuyên lúc trước cũng học trường A, ít nhiều cũng biết mặt nhau, chắc là học muội với học trưởng rồi! - Nó cười cười, lúc trước khi điều tra về viên đá "Tứ Diệp Thảo" có đọc qua hồ sơ lý lịch của Thiên Tỉ, nhận ra rằng Thiên Tỉ cũng học trường đại học A. Trùng hợp Nhiễm Tuyên em nó trước khi sang nước ngoài cũng học trường này nên nó có chút ấn tượng.

_ Có lẽ là vậy...

_ Oh~ Lát nữa em phải hỏi Nhiễm Tuyên lúc trước học trưởng Dịch Dương Thiên Tỉ là người như thế nào nhỉ? Chắc là hay làm mặt lạnh, kiệm lời nè, học giỏi lại còn rất được hâm mộ nữa! - Chí Hoành tinh nghịch viễn tưởng ra Thiên Tỉ khi còn học Đại học A.

_ Em nghĩ thế nào là thế đó. - Thiên Tỉ giờ mới thoát khỏi những lời nói của Nhiễm Tuyên, ôn nhu mà vén những mái tóc loà xoà của Chí Hoành. - Lúc nãy anh có mua ít thức ăn, lát nữa trổ tài cho em xem.

_ Thiên Thiên là nhất! - Nó hớn hở, mắt híp lại thành hai sợi chỉ, đáng yêu vô cùng.

Nhiễm Tuyên mệt mỏi mở cửa bước ra phòng khách, vừa bước đến ngưỡng cửa đã thấy Thiên Tỉ đang hăng say nấu ăn, còn Chí Hoành thì xân xa đi dọn chén dĩa.

_ A! Tuyên nhi dậy rồi à? Thiên Thiên anh ấy sắp nấu xong rồi, em ngồi xuống trước nhé, sẽ nhanh thôi.

Nhiễm Tuyên như chôn chân ở đó, không nói không rằng gì cả.

Hai năm trước, cô luôn bảo rằng cô rất muốn ăn đồ của người yêu nấu cho mình, cô nài nỉ Thiên Tỉ suốt một tuần liền, nhưng kết quả là con số không. Thiên Tỉ không những không nấu mà còn làm mặt lạnh với cô. Sau đó cô đã dẹp bỏ cái ý tưởng đó đi, không nhắc tới nữa.

Ấy vậy mà bây giờ, Thiên Tỉ lại đích thân xuống bếp nấu ăn.

"Chí Hoành xem ra anh cũng giỏi, làm Thiên Thiên thay đổi nhiều như vậy!"

Bữa cơm của cả ba vô cùng là náo nhiệt vì có Chí Hoành luyên thuyên kể chuyện, Thiên Tỉ phụ hoạ. Còn Nhiễm Tuyên thì chỉ biết lẳng lặng mà ăn cơm, không nói lời nào...

Đến tối, Thiên Tỉ bảo rằng mình có chút việc nên đi về. Sau đó thì Nhiễm Tuyên cũng viện cớ mệt mỏi nên vào phòng nghỉ ngơi, bỏ lại Chí Hoành ngồi một mình đầy tẻ nhạt bên lò sưởi.

Tuyết đầu mùa ở Trùng Khánh, đã rơi rồi.

~o0o~

Trong căn hầm tối tăm, ẩm thấp, từng tiếng roi va chạm da thịt không ngừng vang lên.

"Chát"

Tấm lưng trắng nõn của Vương Nguyên mới đây lại thêm một vết sẹo, vết sẹo dài, rỉ dịch máu đỏ.

Khuôn mặt trái xoan thanh tú giờ đã đầy những vết bầm đủ màu sắc.

Chiếc áo sơ mi bị rách thảm hại, tựa như Vương Nguyên mặc mà không mặc.

"Xì xèo"

Vương Nguyên nhếch mép, nhìn hình phạt tiếp theo của mình - Một cục than hồng rực lửa chuẩn bị nhấn thẳng vào chân cậu.

Cục than vừa chạm da Vương Nguyên thì liền làm da cậu chuyển màu, nhăn nhúm lại thành màu nâu thẳm.

Nhưng nó là hình phạt nhẹ nhất thôi...

_ Ngừng lại! - Đình Tín và Nhất Lân từ xa hối hả chạy tới, đó là những gì cậu thấy, ở đây tối quá, đèn dầu không đủ thấp sáng được gì cả. - Ông chủ ra lệnh ngừng lại.

Vừa nghe đến tiếng ông chủ thì đám người bịt mặt nãy giờ đang hành hạ tra tấn cậu bỏ đi ngay. Để lại Vương Nguyện cậu hình dạng còn không nhìn ra đang nằm trên vũng máu.

_ Vương Nguyên, cậu không sao chứ? - Đình Tín hỏi, tay thì run rẩy ngập ngừng nửa muốn chạm nửa không vào da thịt cậu.

_ Tớ không sao... - Cậu mỉm cười, đây chỉ là vài hình phạt nhẹ mà thôi, sao mà làm khó được Vương. Nguyên cậu cơ chứ! - Cha...à không người bảo hai cậu tới đây à?

Mặt Đình Tín, Nhất Lân thoáng tái đi.

_ Tớ nói cho cậu biết, giờ chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi nơi đây. Nếu không cậu sẽ chết mòn đấy. Tuy những hình phạt này là những hình phạt rùng rợn nhất, nhưng cậu không ăn không uống gì cả thì cũng kiệt sức mà chết thôi. Thật sự là người không nói gì cả, là do chúng tớ giả danh. Vương Nguyên cậu phải nghe bọn tớ, mọi chuyện cứ để bọn tớ lo! - Nhất Lân tuôn một tràn, nỗi lo lắng không giấu nỗi qua khuông mặt.

Vương Nguyên cứng người, cảm động khôn xiết. Cậu thật may mắn khi có những người bạn này.

Tuy vậy, tội cậu không phải một sớm một chiều mà dung thứ được. Sợ rằng khi cậu đi thì Nhất Lân và Đình Tín sẽ bị thay cậu. Cậu không muốn.

_ Tớ... - Thật không biết sao mà nói cho họ nghe đây nữa.

_ Cậu cứ từ từ mà suy nghĩ, hằng ngày tớ sẽ lén đem cơm đến cho cậu. Nhất định ba ngày nữa cậu phải cho tớ đáp án, bằng không là chết cả lũ. - Đình Tín vừa nói vừa xoay đầu nhìn láo liên xung quanh. Tay lần mò vào trong túi áo khoác, lấy ra một thứ gì đó cậu không rõ, vì nó đã được gói chặt lại bằng giấy.

_ Được! - Vương Nguyên mơ hồ đồng ý. Tay đón nhận lấy gói giấy đó.

Bàn tay nổi đầy gân run run mở từng mẩu giấy được gói. Chốc lát đã thấy được vật bên trong, là những chiếc bánh!

Cậu trân mắt nhìn lấy bốn cái bánh nhỏ lọt thỏm trong lòng bàn tay mình. Hốc mắt đã đỏ lên, thoắt ẩn thoắt hiện là nước mắt chực chờ trào xuống.

_ Cậu mau ăn đi! Bọn tớ canh cho! - Thấy cậu cứ không nói lời nào mà cứ mãi nhìn bánh thì lại nói tiếp. - Còn chờ gì nữa, ăn mau lên!

Vương Nguyên cầm một cái, để lên miệng cắn một miếng nhỏ.

_ Đình Tín, tay nghề của cậu vẫn như xưa. - Vương Nguyên trêu ghẹo, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt. Loại bánh này lúc trước cậu đã ăn nhiều, không biết người làm sao mà được. Từ trước đến giờ bánh rất ngon, mỗi lần làm là mỗi lần nâng cao tay nghề, nhưng cậu cứ thích trêu Đình Tín mà bảo dở.

_ Không ăn thì thôi, trả đây! - Đình Tín dỗi, bàn tay có ý muốn lấy lại bánh nhưng Vương Nguyên đã nhanh nhẹn giấu nó đi.

Ba người không nói lời nào thêm. Vương Nguyên ăn bánh như vũ bão còn Nhất Lân và Đình Tín thì nhìn cậu ăn.

Từ xa, vẫn có một ánh mắt cương nghị mà yêu thương nhìn theo bọn họ...

Hoàn chương 13

~TpHCM 17/8/2014~

Chỉnh sửa: 16/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro