Chương 12: Sự thật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Sự thật

Lưu Nhiễm Tuyên từ nhỏ sở hữu một đôi mắt to tròn, sóng mũi cao, đôi môi mỏng phiếm hồng. Ngũ quan xinh đẹp và rất ưa nhìn, tuy nhiên vẫn chưa thuộc đến hàng mỹ nhân, hot girl gì gì đó mà người đời vẫn hay ca tụng.

Học lực của Nhiễm Tuyên từ trước đến giờ đều đạt loại khá giỏi, số lần đi thi cấp quận, cấp thành phố đếm không xuể, lần nào cũng đều ẵm giải về cho trường nói chung, gia đình nói riêng.

Một người tưởng chừng hoàn mỹ như vậy mà lại mang căn bệnh nan y hiếm gặp, đến giờ nhiều bác sĩ tài năng trên thế giới vẫn phải chào thua. Từ nhỏ, ngoài giờ lên lớp thì cô phải làm bạn với bốn bức tường, người tiếp xúc cũng chỉ có cha, mẹ, anh trai Lưu Chí Hoành, bác sĩ và cô giáo ở trường. Mỗi tuần, cô phải đến bệnh viện những ba, bốn lần. Cô ít tiếp xúc với người lạ, lại bị trầm cảm nặng. Bạn của cô thấy cô ít nói nên luôn bảo cô là dị nhân, chảnh chọe, chúng kì thị cô nên chẳng một ai thèm chơi với cô cả.

Anh trai sinh đôi khác trứng Lưu Chí Hoành cũng mang khuôn mặt có chút tựa như cô. Nếu cô chỉ thừa hưởng chừng 1/3 nét đẹp không tuổi của mẹ Lưu thì anh trai lại thừa hưởng được tất cả những điều tinh túy của bà. Chí Hoành thanh tú đến ngỡ ngàng, thanh tú không lẫn vào đâu được, dù anh là một đứa con trai. Chí Hoành lại là một con người có cuộc sống khác hoàn toàn với cô. Chí Hoành rất thân thiện, cởi mở vô cùng được người khác yêu mến, tiếp xúc một lần liền có thiện cảm ngay.

Có lần, vào dịp lễ, cha mẹ cô đưa hai anh em cô đi chơi, tiện thể gặp gỡ họ hàng. Nhiễm Tuyên được mẹ mua cho một chiếc váy xoè kiểu dáng công chúa màu hồng phấn, cô rất thích, cứ ngắm mãi thôi, tự nghĩ rằng chắc chắn ai cũng sẽ bảo mình đẹp.

Chí Hoành cũng được mẹ mua cho một bộ áo mới, nhưng nó nhất quyết không chịu mặt, bảo rằng không thích, cứ kiên định mà mặc áo sơ mi, quần jean dài đã có chút cũ, tuy nhiên lại vô cùng thẳng, tinh tươm.

Kết quả, vừa gặp người lớn, còn chưa kịp chào hỏi thì...

_ Chu choa! Hoành nhi càng ngày càng đáng yêu nha! Hoành nhi dạo này khoẻ không con? Bla...bla...bla... - Sau đó là một tràn khen lấy khen để. Cuối cùng thì mời Chí Hoành cùng cha mẹ cô vào nhà. Quên bẵng cô đi. Cô đứng cùng Chí Hoành mãi mãi bị lu mờ ngay.

Nhiễm Tuyên chính là ghen tị, ghen tị với những gì anh cô có. Anh cô ngốc nghếch, ngờ nghệch như vậy mà vẫn có bao nhiêu là người yêu thích, học lực cũng chưa bì được cô vậy mà...tại sao Lưu Nhiễm Tuyên cô mãi mãi vẫn không bì hơn được Lưu Chí Hoành?

Cô tìm cách làm vỡ đồ đạc trong nhà, để rồi khi Chí Hoành sợ em mình bị đánh, Chí Hoành nhận hết tội, thế là thủ phạm cô cứ an nhàn mà sống qua ngày, nhìn thấy người anh trai của mình mỗi ngày đều bị đánh về những chuyện không đâu. Tuy nhiên chuyện đổ oan cho Chí Hoành của cô không kéo dài được bao nhiêu lâu, bởi lẽ sau này Chí Hoành ngày càng ít về nhà, lúc thì sang nhà Vương Nguyên mà Chí Hoành nói là bạn thân gì gì đó để tiện ôn tập, lúc thì đi làm thêm, vân vân và vân vân rất nhiều lý do khác.

Lúc cả hai nhỏ, khi Nhiễm Tuyên còn chưa có suy nghĩ sau xa về sự hơn thua giữa cô và Chí Hoành, bệnh của cô vẫn chưa có dấu hiệu thì đáng lo ngại. Hai người cùng có ước mong làm cảnh sát, được lái trên con xe mô tô phân khối lớn. Tưởng chừng như điều ước đó cả hai cùng thực hiện được, nào ngờ bệnh cô có chút tệ đi, bác sĩ bảo suốt đời chỉ có thể làm những công việc nhẹ nhàng mà thôi, nếu như làm việc nặng, hao tổn sức như cảnh sát thì có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.

Giờ thì hay rồi...cô vĩnh viễn không được làm cảnh sát...lại càng không được lái xe mô tô phân khối lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người anh trai thực hiện ước mơ của mình. Cô dần dà càng ngày càng ghét Chí Hoành hơn.

May sao, ông trời xem ra vẫn còn có mắt, năm cô là sinh viên năm nhất, cô gặp được Dịch Dương Thiên Tỉ...

Tình cờ gặp nhau tại thư viện trường , Nhiễm Tuyên bị trúng tiếng sét ái tình khi nhìn vào ánh mắt hổ phách tĩnh lặng kia. Ánh mắt ấy khiến cô dứt ra mãi mà không được, hằng ngày đều vờ đến thư viện đọc sách ý chính cũng chỉ là muốn nhìn Thiên Tỉ.

Dưới cây anh đào nơi sân trường, thiếu niên Dịch Dương Thiên Tỉ sinh viên năm hai mắt có ý cười, gật đầu hư vô chấp thuận lời tỏ tình của Lưu Nhiễm Tuyên.

Chuyện Dịch Dương Thiên Tỉ nhận lời tỏ tình của Lưu Nhiễm Tuyên chính thức hẹn hò trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của trường A.

Lúc đó cô và Thiên Tỉ là học sinh trường chuyên của thành phố, còn Chí Hoành lại đi một hướng khác hoàn toàn với hai người - đi thực tập làm cảnh sát, vậy nên cả Chí Hoành lẫn Thiên Tỉ lúc đó đều không biết sự hiện diện của nhau, Chí Hoành càng không biết là em gái mình có bạn trai và Thiên Tỉ không ngờ rằng bạn gái mình lại có anh trai sinh đôi khác trứng, bởi lẽ mọi chuyện Nhiễm Tuyên giấu nhẹm hết.

Nhiễm Tuyên sợ rằng, khi nhìn thấy Chí Hoành, Thiên Tỉ sẽ rung động mà không còn đoái hoài gì với cô nữa, sẽ cảm mến Chí Hoành mà bỏ cô.

Làm người yêu của nhau được hơn một năm, một năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời cô, được Thiên Tỉ bảo bọc, chở che. Cùng nhau mà nắm tay dạo phố duới ánh mắt ghen tị của mọi nguời. Ấy vậy mà không hiểu sao, Nhiễm Tuyên cứ có cảm giác rằng...Thiên Tỉ không thật lòng yêu cô, Nhiễm Tuyên có cảm giác rằng...Thiên Tỉ giống như chỉ xem cô là một đứa em gái...

Khi cô đang chuẩn bị từ làm sinh viên năm hai lên năm ba, bệnh cô đột nhiên trở nặng, hô hấp khó khăn, phải dùng đến máy móc để thợ. Bác sĩ khuyên, rằng phải sang Mỹ mà tìm cách cứu vãn, tìm cách điều trị. Khi đó cô chỉ kịp nhắn tin cho y vài lời rồi lên máy bay. Tính đến nay cũng đã được hai năm rồi...hai năm cô không gặp y.

Giờ thì bệnh của Nhiễm Tuyên đã có chuyển biến tốt, cô quyết định xin cha mẹ về Trung Quốc với lý do "Về thăm anh hai" mặc cho cha mẹ cô từ khuyên bảo đến cãi lộn.

Ở nơi xa xôi, cô cứ sợ y sẽ tình cờ gặp Chí Hoành hay đại loại là một cô gái nào đó, rồi sẽ bỏ cô. Bao đêm nằm ngủ ở xứ lạ, cô cứ thấp thỏm lo điều đó.

Và giờ khi nhìn thấy Thiên Tỉ và Chí Hoành cùng đi chung một chiếc xe, cùng đúng cạnh nhau, cùng trao cho nhau những cử chỉ thân mật, Nhiễm Tuyên đã hiểu, điều cô không muốn nhất đã trở thành sự thật!

_ Em về nước sao không báo anh? - Chí Hoành mặt mày nhăn nhó nói với cô em của mình. Mắc bệnh như vậy lại về nước một mình, hỏi sao người anh như nó không lo cơ chứ.

_ Em muốn tạo cho anh bất ngờ...với lại em cũng muốn gặp một người... - Đoạn cuối cô cố gắng nói buồn nhất có thể, nhằm thu hút sự chú ý của Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ nghe vậy, không nói gì, cố gắng lảng tránh ánh nhìn của Nhiễm Tuyên, tay thì nắm chặt lấy tay Chí Hoành ở dưới bàn. Từ khi gặp Chí Hoành, Thiên Tỉ y đã cảm thấy gương mặt này giống một người, nghĩ mãi vẫn không ra nên y thôi. Đáng lẽ ra lúc đó y nên nhận ra rằng, nó là anh trai của Lưu Nhiễm Tuyên con người mang danh "người yêu cũ" của y mới phải.

_ Ai vậy? Á à, không ngờ cô em gái của tôi đã có bạn trai rồi? - Chí Hoành tinh nghịch nói. - Nãy giờ quên giới thiệu, đây là Dịch Dương Thiên Tỉ, người yêu của anh, bọn anh sắp đính hôn rồi.

Nó cười tươi hết mức có thể, bảo rằng nó đang rất hạnh phúc cho Nhiễm Tuyên hiểu.

Nhiễm Tuyên cười nhạt, khoáy nhẹ đáy ly trà sữa để tìm trân châu và thạch trái cây, khi cô buồn hay bối rối thì uống một ngụm trà sữa trân châu là sẽ giải tỏa hết mọi thứ ngay. Nhưng hôm nay lại khác, cô đã uống gần xong một ly rồi, vẫn không cảm thấy tốt lên chút nào.

_ Chào em, anh là Thiên Tỉ, người yêu của anh trai em, Chí Hoành. - Thấy cô không nói gì, Thiên Tỉ liền lên tiếng thay Chí Hoành. Nhiễm Tuyên chính là không chấp nhận sự thật này, thì y sẽ làm cho cô chấp nhận. - Như Chí Hoành đã nói, bọn anh sắp đính hôn, chúng ta cũng nên kết thân, nhỉ?

Khóe miệng Nhiễm Tuyên giật giật, lòng cố kiềm cho nước mắt chảy ra, Thiên Tỉ lạnh lùng đến độ đó rồi sao? Khi xưa cứ nghe người ta bảo rằng Thiên Tỉ rất lạnh lùng, tàn nhẫn, vậy mà lúc ở với cô lại ôn nhu đến khó lường. Giờ cô thấy hết rồi, tâm can sao mà đau đớn quá.

_ Vâng...em tên Lưu Nhiễm Tuyên... - Cô cố gắng điều chỉnh cho giọng mình ổn nhất có thể.

_ Nhiễm Tuyên? Em bị gì à? - Chí Hoành nắm lấy bàn tay cô, Nhiễm Tuyên giật mình liền giật phắt tay ra.

Nói xem...cô nên chấp nhận sự thật này như thế nào đây?

_ Anh chở em về nhà Chí Hoành. - Thiên Tỉ không biết từ lúc nào đã đứng sau cô, đỡ cô đứng dậy.

Bàn tay vô tình chạm vào nhau...cái ấm áp hai năm trước giờ lạnh đến ngỡ ngàng, Nhiễm Tuyên mỉm cười cay đắng.

Giúp Nhiễm Tuyên yên vị ở hàng ghế sau, Thiên Tỉ nhanh nhẹn ga lăng mở cửa cho Chí Hoành. Chỗ ngồi của anh trai cô...năm xưa chính là chỗ của cô, chỗ ngồi đó cô từng nghĩ...mãi mãi sẽ là của cô.

Nhìn hai người tình tình màu hồng trước mặt, Nhiễm Tuyên như con mãnh thú kiềm nét cơn giận dữ. Mặt đỏ bừng, mắt sòng sọc lên từng tia, tay thì bấu chặt vào chiếc váy khiến nó nhăn nhúm.

"Lưu Chí Hoành, từ nhỏ đến lớn anh đã cướp từ tay tôi mọi thứ, xem như tôi cho qua hết, cái gì cũng nhuờng cho anh được, nhưng bây giờ tôi nhất quyết không nhường Thiên Thiên cho anh!"

~o0o~

Tuấn Khải mở mắt tỉnh giấc, tay quơ quào sang bên cạnh, định bụng sẽ ôm lấy Vuơng Nguyên mà hít hà mùi anh đào trên mái tóc của cậu. Nhưng người không còn, chỉ còn lại một khoảng trống mà thôi. Tựa như rằng mọi chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ hư vô.

Hắn tỉnh ngủ hẳn, người đâu mất rồi?

Cầm vội lấy điện thoại, hắn run rẩy bấm một dãy số, gọi cho Vương Nguyên thì bảo máy bận, hắn nhắn cả chục tin thì không có hồi âm. Tuấn Khải vò rồi mái đầu, thở dài thườn thượt khi nhìn thấy những dấu vết ngày hôm qua của hắn và cậu. Máu và tinh dịch đông lại, tạo thành một mảng tròn lớn trên ra giường, đủ biết ngày hôm qua hắn đã làm cậu thô bạo đến cỡ nào.

Trên sàn là chi chít những vết trắng đục hoà đỏ tròn tròn nhỏ nhỏ tạo thành một đường kéo dài từ giường đến nhà tắm. Xem ra cậu đã rất là khó khăn để di chuyển.

Tắm rửa xong xui, Tuấn Khải bước xuống lầu thì chỉ thấy mỗi Tiểu Mã.

_ Mã ca, Vương Nguyên đâu?

_ Hửm, sáng tới giờ vẫn không thấy? Những tưởng nó ở trên phòng chứ, em xem ở trong phòng chưa? - Tiểu Mã đang nằm ăn snack trên sofa nghe Tuấn Khải nói mà bật dậy.

Hắn lắc đầu, phòng cậu đối diện với phòng hắn, mở cửa ra là thấy ngay, mới nãy vừa đi ngang, thấy cửa phòng khóa ngoài, không thể nào mà cậu ở trong phòng được.

_ Cổng vẫn còn khóa trong, trong nhà ngoài anh thì cũng chỉ có em giữ chìa khóa, nó không ở trong phòng...thế thì...đừng nói là nó leo rào nha! - Tiểu Mã tự nói mà cũng tự giật mình, cổng biệt thự của Tuấn Khải cũng phải cao chừng 3,5 mét đến 4 mét xung quanh đó lại chẳng có bao nhiêu là cây cối để leo, cổng thì dựng thẳng đứng không hề có cái gì làm bệ đỡ hết cả. Leo qua được cũng là cả một vấn đề lớn đó.

Tuấn Khải ngồi xuống chiếc ghế bành quen thuộc, bắt chéo chân suy nghĩ. Hắn suy đi quẩn lại cứ thấy cậu rất mạnh mẽ, công lực cũng không phải hạng xoàng nhưng cứ ẩn mình trong cái vỏ bọc nhỏ bé, bình thường. Rồi lại mái tóc đỏ và vết sẹo trên tay nữa...chẳng lẽ...

Hắn từ từ nhớ lại, vết sẹo lúc hắn băng bó cho cậu gần như đã lành rồi, ước tính ra vừa khít với khoản thời gian Dịch gia của Thiên Tỉ bị mất viên "Tứ Diệp Thảo" bởi sát thủ Shadow.

Vương Nguyên...là người của Shadow?

Ông chủ của Shadow tên là Vương Quần...sao mọi chuyện lại trùng hợp đến thế cơ chứ!

Nếu như vậy, cậu là sát thủ, thế...cậu tiếp cận hắn để làm gì?

Đừng nói rằng, đến với hắn, trao thân cho hắn cũng chỉ là cái hư danh mang tên "nhiệm vụ"? Khuôn mặt tươi cuời khi ở bên Tuấn Khải hắn là do nhiều năm luyện thành?

Đầu hắn bây giờ có nhiều câu hỏi lẫn lộn quá...

_ Tuấn Khải, em đang suy nghĩ gì thế? - Tiểu Mã e dè hỏi, bộ dạng của Tuấn Khải lúc này rất lạ nha.

_ Mã ca, em muốn xem hồ sơ của Vương Nguyên khi phỏng vấn làm quản lí.

Tiểu Mã nghệch mặt ra, khi không Vương Nguyên đang mất tích không rõ lý do thì cái thằng Tuấn Khải này lại đòi xem hồ sơ của Vương Nguyên, lý nào có chuyện gì chăng?

Thắc mắc thì thắc mắc, nhưng Tiểu Mã vẫn lên phòng mình mà lấy hồ sơ của Vương Nguyên, từ trước tới giờ sổ sách, hồ sơ của người làm, đầu bếp, quản lý của Tuấn Khải là anh giữ hết.

Chưa đầy năm phút sau, Tiểu Mã đưa cho Tuấn Khải một bìa hồ sơ mỏng dính.

Quả đúng như hắn nghĩ, cột tên cha mẹ của hồ sơ Vương Nguyên để trống. Những thứ trong hồ sơ ghi chỉ có vài điều gói gọn trong : tên, tuổi, trường đại học, cùng cái chữ ký cùng một tấm hình. Ngay cả địa chỉ thường trú cũng như quê quán cậu chẳng buồn ghi vào. Giờ Tuấn Khải mới nhận ra, những gì hắn biết về cậu còn quá ít, trong khi cậu thì nắm rõ hắn trong lòng bàn tay.

Hắn miết ngón tay dài lên tấm hình tươi cười của Vương Nguyên trên hồ sơ, lòng thắt lại, lửa giận bùng lên.

"Hóa ra, em đối với tôi cũng chỉ là nhiệm vụ, giờ nhiệm vụ thất bại rồi, em bỏ tôi đi? Tôi không cho phép em làm như vậy, không cho phép em làm thế với Vương Tuấn Khải tôi đây!"

Hoàn chương 12

~TpHCM 14/8/2014~

Chỉnh sửa: 16/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro