Chương 11: Hoan ái - Thất bại - Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Hoan ái - Thất bại - Trở về

Tuấn Khải đau đớn, cổ họng kiềm nén những tiếng rên hừ hừ, cố gắng không liếc nhìn Vương Nguyên ngay bên cạnh, sợ rằng sẽ bổ nhào vào cậu rồi làm những chuyện không nên. Tốt nhất là bây giờ về nhanh rồi tự xử lý cái đống này mới được. Na Na, lần sau gặp tôi sẽ tính chuyện này với cô sau.

Về đến nhà đã không thấy bóng dáng Tiểu Mã ngồi phè phỡn trên sofa ăn snack đâu rồi. Chắc lại nhân lúc không ai ở nhà nên đi chơi với bạn chứ gì.

Theo sau Tuấn Khải nãy giờ, Vương Nguyên thấy hắn làm những biểu hiện rất lạ, người run rẩy, mồ hôi túa ra, hàm răng thì nghiến đi nghiến lại, hắn bị gì sao?

_ Này này, Tuấn Khải à, anh bị gì thế? - Cậu chạy vụt lên trước hắn, nhón chân lên cho vừa tầm với hắn, tay thì với với để xem hắn có bị sốt không. - Hôm nay là sinh nhật anh, còn chưa làm gì cả đã chạy về rồi, anh mệt sao.

Cánh môi hồng nhuận cứ phô ra theo lời nói, khuôn ngực trắng nõn mê người thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng, ánh đèn lờ mờ màu vàng càng tăng thêm nét hấp dẫn xung quanh cậu.

Dục vọng lên tới đỉnh điểm, không kiềm chế được gì thêm, Tuấn Khải nuốt nước bọt, bế thốc Vương Nguyên lên phòng hắn.

_ Ya ya ya! Nghe tôi nói không thế? Tuấn Khải anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống! - Cậu la hét thất thanh, tuy nhiên vẫn không xoay chuyển được con người này.

Hắn đạp phăng cửa phòng ra, thả cho cậu rơi tự do trên chiếc giường trắng. Cậu ngửi thấy mùi sát khí đâu đây, người lùi dần tựa lưng vào tường.

_ Là em khiêu khích tôi! - Hắn cười xảo huyệt, cởi chiếc cà vạt trên cổ mà nhanh nhẹ trói lấy tay cậu.

_ Anh làm cái quái gì thế? Sh*t, mau thả tôi ra. Ưm...ưm...ưm - Lời nói bị cắt ngang bởi đôi môi thô bạo dán chặt vào môi cậu.

Tuấn Khải dịch môi xuống cổ, xuống vai. Hắn đi đến đâu đều để lại dấu hôn đỏ đánh dấu chủ quyền. Hắn đi đến đâu liền có dòng điện xẹt ngang người Vương Nguyên tới đó, cậu khó chịu, thở cũng bắt đầu khó khăn.

Đôi tay mạnh bạo của Tuấn Khải xé toạt chiếc áo vest Vương Nguyên đang mặc, ngực cậu phập phồng lên theo tiếng thở dấu, càng hút hồn tăng cao dục vọng đang ngự trị trong Tuấn Khải hơn.

_ Anh...muốn làm gì? - Cậu nói đầy bất lực.

_ Muốn ăn em. - Miệng nói, tay thì bắt đầu tuột quần cậu xuống. Giờ đây thì thân hình của cậu đều phô lên trước mặt hắn rồi. - Nguyên Tử, Nguyên Tử...

Hắn chẳng còn làm chủ được bản thân, chỉ còn biết được trước mặt là Vương Nguyên, và hắn muốn hoà mình làm một với cậu. Ngay lúc này đây, hắn tự cho mình cái quyền bắt ép Vương Nguyên, dưới gọng kiềm mạnh mẽ tay hắn không thể nào chống cự được. Mệt nhoài la hét đến khản cổ họng cũng chẳng thoát ra được hắn, cuối cùng chỉ đành sáo rỗng nhìn lên trần nhà, cả người thẫn thờ để mặc Tuấn Khải hắn làm gì thì làm.

Dần dần Vương Nguyên phản hiện mình cũng nảy sinh phản ứng, vô thức nâng người hoà hợp với từng động tác của Tuấn Khải. Căn phòng trong phút chốc tràn đầy tiếng thở dốc, va chạm, rên rỉ đầy ám muội.

Một đêm dài...

~o0o~

Sáng hôm sau, cậu mơ màng mở mắt, tia nắng chiếu rọi lên cả hai đang nằm trên giường. Hoàn hồn khi thấy những thứ đập vào mắt mình, cậu và hắn đều không mặt quần áo, tay cậu vẫn bị trói chặt bởi cà vạt của hắn, người cậu nhớp nháp tinh dịch.

Vương Nguyên sững sờ, cả người đông cứng, hạ thân nơi thắt lưng truyền lên cơn đau.

Với bản năng sát thủ lâu năm và lí trí cuối cùng, cậu biết mình nên làm gì. Cậu nhanh chóng thoát thân khỏi hắn và chiếc cà vạt, chạy vèo vào nhà tắm bất chấp cơn đau nơi thắt lưng.

Nhìn những dấu tinh hắn để lại và hậu huyệt vẫn còn đang rỉ dịch, mắt cậu như hoa đi, sao lại có thể như vậy được cơ chứ?

Từng kí ức chạy ngang đầu cậu như một thước phim trắng đen chậm. Hắn cùng cậu hoan ái, lúc đầu cậu nhất quyết cự tuyệt, sau dần lại yêu cái khoái cảm mà hắn mang lại rồi...cậu thuận theo hắn mà phát ra những âm thanh rên rỉ dâm đãng cầu xin thêm kia.

/Con không được yêu hắn!!!/

/Dù Tuấn Khải có thật sự cảm mến cậu đi chăng nữa, thì cũng là do cậu tự huyễn hoặc cho bản thân mà thôi, cậu nên nhớ rằng Vương Tuấn Khải chưa từng nói..."Anh yêu em"... /

Lời nói của ông Vương Quần và Âu Dương Na Na đan xen vào suy nghĩ của cậu. Vương Nguyên ôm chặt tai mình, ngồi thụp xuống sàn.

Cảm xúc của cậu lúc này vô cùng hoảng loạn, vớ nhanh lấy vòi sen, cậu mở nước, cậu muốn gột sạch hết tất cả những gì của Vương Tuấn Khải ở trên người mình.

Tinh dịch nhớp nháp lẫn máu tươi tuột theo dòng nước, rồi dần biến mất khỏi người cậu. Nhưng những vết đỏ thẫm mãi vẫn không tẩy rửa được.

Hồi lâu, Vuơng Nguyên trần như nhộng bước ra cùng với mái đầu ướt sũng. Tuấn Khải hiện tại vẫn chưa có ý định tỉnh dậy, cậu phở phào. Nhìn hắn một lần nữa, hắn quả thật rất điển trai khi đang ngủ, gương mặt mới thật yên bình làm sao. Giờ thì...cậu phải nhanh chóng thoát khỏi nơi đây thôi.

Nhưng...nếu như rời biệt thự, cậu biết đi về đâu. Đến nhà Chí Hoành sao? Mấy ngày trước cậu đã lần theo trí nhớ 2 năm trước để tới nhà Chí Hoành, nhưng mọi người ở đó bảo rằng gia đình Chí Hoành đã sang nước ngoài sinh sống còn Chí Hoành đã dọn đi được hơn một năm rồi.

Giờ cậu không có nhiều tiền mặt trong người, không thể thuê nhà trọ hay khách sạn gì mà ở rồi, ban nãy tìm kiếm điện thoại cũng không thấy, chắc là do bị hắn kéo đi nhanh quá nên rơi đâu mất. Bây giờ muố cũng không thể gọi nhờ Nhất Lân Đình Tín ứng cứu được...

Chỉ còn cách về Shadow, nhưng nếu về đó, cha cậu nhất định sẽ biết mọi chuyện, mọi thứ sẽ giáng xuống đầu cậu và cậu chỉ còn cách lãnh hình phạt.

Rốt cuộc cậu cũng hạ quyết tâm, quyết định trở về Shadow chịu tội, cậu không thể trốn chạy mãi đuợc và cậu không muốn ở đây nữa, cậu sợ mình sẽ không kìm lòng trước mặt hắn.

Bước từng bước nặng nề ra khỏi biệt thự cùng với chiếc va li cùng quần áo chỉnh tề, cậu nhìn qua một lượt, như thể sợ rằng mình sẽ không thấy nó được nữa, khoảng thời gian ở đây, quả thật có rất nhiều kỷ niệm...

Bóng cậu mất hút dần trên con đường tấp nập.

~o0o~

Hôm nay Chí Hoành được xuất viện. Nó đang rất phấn khởi, cứ lăn xăn chạy nhảy khắp phòng. Vết thương cũng đã lành hẳn rồi, vậy là nó có thể đi làm lại được rồi. Chỉ nghĩ tới đi làm thôi mà nó đã vui như bắt được vàng.

Thiên Tỉ ngồi trên ghế, nhìn người yêu lên cơn tăng động mà không khỏi phì cười, nó lúc nào cũng vậy, cái tính này mãi không thể bỏ được.

_ Thiên Thiên ơi Thiên Thiên à. Em hôm nay thật sự rất vui. Vì em có thể đi làm lại được rồi. - Nó ngồi xuống kế bên Thiên Tỉ, tay nhéo nhéo kéo dãn má Thiên Tỉ ra mà cười khúc khích. - Thiên Thiên đáng yêu quá đi mất.

Sau ngày Chí Hoành lẫn Thiên Tỉ nói rõ lòng mình, họ chính thức trở thành người yêu, còn định sắp tới sẽ đính hôn và thông báo với mọi người hai bên và báo chí nữa.

_ Em thật là... - Thiên Tỉ khó khăn bỏ tay Chí Hoành ra khỏi má mình. - Em đừng đi làm nữa, anh rất lo, lỡ có chuyện gì thì...Dù gì anh vẫn có thể lo cho em mà...

_ Stop! Em không thích tự lập, với lại nghề cảnh sát này đối với em rất quan trọng. - Chí Hoành làm mặt nghiêm túc.

_ Quan trọng hơn cả anh luôn sao? - Ba vệt hắc tuyến xuất hiện trên mặt Thiên Tỉ

_ Xì, đúng đó. - Nó cười đắc ý, song rồi lại chùn giọng xuống, nhỏ như tiếng muỗi kêu. - Em làm cảnh sát cũng không hẳn là vì đam mê của bản thân. Thật ra là còn làm thay tâm nguyện của một người khác?

_ Là ai? Sao anh lại không biết ấy nhỉ? - Thiên Tỉ lân la sát lại gần Chí Hoành.

Biết mình đang gặp nguy hiểm, Chí Hoành thay mặt liền.

_ Hahaha, anh xem anh kìa. Đó là em gái em.

_ Em gái? Anh thật sự không biết là em có em gái đó nha.

Nghe Thiên Tỉ nói, môi Chí Hoành vẽ ra một nụ cười, vô cùng hãnh diện nói.

_ Nó rất xinh đẹp, lại còn học giỏi nữa. Nó đang ở Mỹ cùng cha mẹ em, anh không biết cũng phải. Chuyện này cũng không đáng gì, tính em lại hay quên nên cũng quên nói cho anh.

Thiên Tỉ cũng không nói gì thêm, xoa đầu Chí Hoành.

_ Làm thủ tục xong rồi, về nhà thôi nhóc ngốc.

Nghe tới hai tiếng về nhà, Chí Hoành lại tươi tắn, hồn nhiên và vui vẻ như thường lệ.

Lên xe, nó cứ liếc nhìn mọi thứ trong xe, sờ sờ chúng như mới nhìn thấy những món trang trí này lần đầu vậy.

_ Em sang ở nhà anh đi.

Chí Hoành chợt khựng lại khi nghe Thiên Tỉ nói, mặt bắt đầu xuất hiện hai mặt trời nhỏ đỏ đỏ hồng hồng.

_ Khụ! Anh muốn làm gì?

Biết người yêu mình đang suy nghĩ đen tối, Thiên Tỉ bật cười.

_ Hahaha! Đừng nghĩ bậy bạ.

Mải mê nói chuyện với Chí Hoành, Thiên Tỉ nào chú ý đến việc mình đang lái xe.

Bóng dáng một cô gái kéo lê vali đi sang đường chiếu thẳng vào mặt cả hai người Chí Hoành Thiên Tỉ đang cười đùa. Thiên Tỉ thắng gấp lại.

KÉT!!!

Thắng kịp lúc, ấy vậy mà cô gái vẫn giật mình, ngã nhoài ra đường. Thiên Tỉ lẫn Chí Hoành sốt sắn mở bật cửa xe ra mà xem cô gái có sao không.

_ Này, cô có sao không? - Chí Hoành khụy người lay nhẹ vai cô gái. Chân cô gái bị va đập xuống đường, bị trầy một được khá dài, máu loang lổ trên chiếc váy màu hồng phấn.

_ Tôi...không sao... - Cô gái cất giọng yếu ớt, tay ôm lấy chân bị va đập của mình. - Đau quá!

Chí Hoành chết trân khi nhìn thấy người con gái đang dựa vào mình. Giọng nói này...sao mà quen thuộc đến lạ kì. Thiên Tỉ đang đứng cũng mang tình trạng giống hệt Chí Hoành.

_ Nhiễm...Tuyên? - Nó như không tin vào trước mặt mình.

Cô gái sau khi bị nghe đích danh thì cũng ngẩng mặt lên mà nhìn Chí Hoành, khuôn mặt nhăn nhó vì đau được thay thế bằng một nụ cười tươi tắn.

_ Anh hai...

Thiên Tỉ bất giác lùi lại vài bước, mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt chảy dài trên khuôn mặt.

Nhiễm Tuyên bấy giờ mới nhận ra sự có mặt của người thứ ba, cô ngước nhìn Thiên Tỉ, ánh mắt to tròn bắt đầu phủ một màn sương mỏng huyền huyền ảo ảo. Từ xa, Thiên Tỉ có thể thấy miệng cô đang mấp mấy câu...

/Thiên Thiên...em về rồi!/

Hoàn chương 11

~TpHCM 9/8/2014~

Chỉnh sửa: 16/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro