Chương 10: Náo loạn ngày sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Náo loạn ngày sinh nhật

Thoắt cái, sinh nhật Tuấn Khải cũng gần tới, tức nghĩa Vương Nguyên đã làm quản lý và ở nhà Tuấn Khải được hơn một tháng rồi. Một tháng bình lặng, không biến cố. Có điều cậu bị vỗ béo đến phát tội, nhằm giúp hương vị của máu thêm phần hấp dẫn và bồi bổ. Vì cứ cách chừng một, hai ngày hắn lại đè cậu ra mà hút máu, đến độ cổ cậu đầy vết cắn đỗ thẳm của hắn, từng vết từng vết chồng lên nhau. Vỗ béo thì vỗ béo, ăn nhiều thì ăn nhiều, nhưng khi lên bàn cân, cây kim không nhích số thêm gì cả, một số cũng không. Người cậu vẫn gầy xộp như bình thường.

Cách đây mấy ngày, biết mình đã hút máu cậu như vậy mà làm vẻ mặt dửng dưng, lấm liếm như chưa có chuyện gì xảy ra thì không ổn cho lắm. Nên sau khi mơn trớn mà uống máu cậu, đẩy cậu vào góc tường, hắn hỏi, âm vực có chút dè chừng.

_ Tôi là Vampire...em...sẽ không kì thị tôi chứ?

Cậu không nói gì, lắc đầu nguầy nguậy.

Hắn cười, trưng ra hai chiếc răng khểnh, mắt híp lại như trẻ con, khác với dáng bộ thường ngày. Lúc đó, cậu cảm nhận tim cậu đập nhanh gấp đôi bình thường, mặt cũng đỏ hơn cả gấc.

Sau ngày hôm đó, hình như cậu thấy tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều thì phải, không thấy cái bản mặt lạnh như băng kia nữa. Thỉnh thoảng lại thấy hắn cười như tự kỉ ấy, cười thì cười thôi đi, còn vò vò áo nữa, khiến cho Tiểu Mã giật mình hoảng hốt không biết hắn mang bệnh gì.

Về vụ MV của Tuấn Khải, khỏi phải nói, khi vừa tung ra chưa bao lâu, đã càn quét hết tất cả bảng xếp hạng, báo chí đăng rầm rầm không hết lời khen ngợi. Còn về cậu thì được xem như người nổi tiếng luôn rồi, nghe nói các fan còn lập ra hàng chục fanpage tên "Khải-Nguyên" nữa. Cuộc sống của cậu bị xáo trộn không ít.

Tuấn Khải sau đó nhận không biết bao nhiêu là hợp đồng quản cáo, lại còn mời cậu đóng chung nữa, vì thế nên cậu nhanh chóng vụt sáng lên, từ một con người chẳng mấy người biết thì bây giờ đã lãnh catse ngang ngửa sao hạng A. Tuy nhiên mấy cái hợp đồng đó, Tuấn Khải và cậu cũng chỉ kí năm cái là cùng.

Đến độ mà cha cậu - Vương Quần cũng phải đích thân gọi điện nhắc nhở cậu, bảo rằng nên cẩn trọng Tuấn Khải, mau hoàn thành nhiệm vụ rồi về tổ chức. Từ nhỏ đến giờ lưu số ông cũng chỉ để đó, cả ông lẫn cậu đều chưa gọi nhau lần nào. Khi ông gọi cho cậu, cậu hết sức bất ngờ, người như mất hồn vậy, chả để những lời căn dặn của ông chui lọt lỗ tai, cứ "Dạ" như cái máy vậy.

Sinh nhật Tuấn Khải đến, fan gửi quà đến nhà, đếm không xuể luôn, quà cứ chất cao như núi từ trước sinh nhật hắn tận năm ngày. Cậu và Tiểu Mã cằn nhằn mãi về vụ này, bảo hắn mau mở quà, nếu không sẽ rất chiếm chỗ, đi lại không thuận tiện. Tuấn Khải chỉ ậm ừ chứ nào có làm đâu. Lải nhải nhiều lần, hắn chịu không nỗi mới đi mở quà. Mà fan của Tuấn Khải giàu thiệt nha! Toàn hàng hiệu không! Vương Nguyên nhìn mà muốn lé con mắt, còn Tuấn Khải thì bình thường, dường như chuyện này đã quá quen thuộc với một đại minh tinh như hắn rồi.

Trong những món quà đó, có một hộp quà rất đặc biệt. Sợi ruy băng trên hộp quà có ghi chữ "KaiYuan" - tức là tên ghép đôi của hắn và cậu. Bên trong là hai sợi dây chuyền được những viên đá quý chuyển màu, sáng thì màu đỏ, còn ban đêm thì sẽ chuyển thành màu xanh sapphire xếp gần nhau tạo hình thành cỏ bốn lá. Trên đó còn có một mẩu giấy nhỏ...

"Em là KaiYuan - Khải Nguyên shipper ạ! Đây là dây chuyền đôi, mỗi người một sợi. Em hy vọng hai người đều thích. Màu xanh sapphire là màu tượng trưng cho sự vĩnh cữu, mong rằng hai người có thể như hai sợi dây chuyền này, mãi mãi bên nhau! Còn màu đỏ là tượng trưng cho sự bùng cháy khát vọng chiến thắng, em thấy rất hợp với Tuấn Khải, ý rằng anh sẽ mãi là Nam thần bất bại của showbiz nhé!"

Nét chữ có chút non nớt đó đập thẳng vào mắt Vương Nguyên, khiến người cậu cứng đơ luôn. Tuấn Khải thì chỉ biết cười, mắt cứ nhìn mãi vào mẩu giấy nhỏ.

Lát sau, Tuấn Khải cầm lấy một chiếc sợi cho mình, một chiếc đeo cho cậu.

_ Người ta đã có lòng tặng, không đeo thì xem như phật lòng người ta rồi! - Hắn đã nói với cậu như vậy.

~o0o~

Phong tục của Vampire là vào ngày sinh nhật của mình dù đi đâu cũng phải quay về nhà của mình, tổ chức một buổi tiệc lớn và mời các Vampire khác đến chung vui. Hắn là con của chúa tể, phong tục này nghiễm nhiên phải làm, không thể phản khán gì thêm.

Mọi năm, hắn chỉ về nhà, tổ chức một bữa tiệc cho có lệ. Nhưng năm nay hắn xem ra phải dẫn theo cậu rồi, báo chí đăng rầm rầm thế mà. Tuy nhiên chỉ sợ những ánh mắt thèm thuồng chòng chọc vào cậu mà thôi.

Hắn mặc vest đen, cậu mặc vest trắng. Tưởng chừng như hai màu này đối nghịch nhau, ấy vậy mà được hai người khoác lên, đi chung với nhau lại hòa hợp đến ngỡ ngàng. Khiến mọi người đi ngang xe họ cũng phải ngoái lại nhìn mà trầm trồ khen ngợi.

Vương Nguyên há hốc mồm nhìn tòa lâu đài trước mặt, nó thật hùng dũng uy nghiêm, toát ra khí chất vương giả, mỹ lệ. Chưa kịp chiêm ngưỡng thêm được tí nào thì đã bị Tuấn Khải kéo đi mất rồi.

Bên trong có vô vàn Vampire, lẫn người. Dạo gần đây nghe nói cha hắn đã chấp nhận hôn nhân của Vampire và người rồi, ngay cả đứa con lai kia cũng được chấp nhận nốt. Bởi vì cha hắn lo sợ đám người Vam có người yêu là con người bình thường kia khi thấy hắn - Vương Tuấn Khải, đứa con lai lên ngôi chúa tể nhất định sẽ lấy cớ này để hãm hại, đả đảo chúa tể này.

Vừa bước đến ngưỡng cửa đã thấy Âu Dương Na Na mặc máy đen lả lướt bước tới...

_ Ồ! Dẫn theo cả bảo bối nữa à? Không sợ mùi máu của cậu ấy gây kích thích đám Vampire kia sao? - Na Na tay cầm ly nước sóng sánh máu đỏ tươi nói.

Hắn không nói gì, làm mặt lạnh, tiếp tục kéo tay cậu đi sâu vào phía trong.

Bị bơ đi, Na Na không tỏ ra mươi biểu hiện, trực tiếp đổ chất lỏng trong ly xuống nền đất.

_ Cách xa như vậy mà vẫn ngửi được mùi, xem ra cũng không tồi, thảo nào Tuấn Khải xem cậu ta như của quý...

Vương Nguyên đi đến đâu ai cũng ngó theo đến đấy, thèm khát có, dục vọng có. Đám Vampire này quả thật bị mùi máu của cậu kích thích rồi. Chúng xê dịch con mắt tia sang Tuấn Khải, biết rõ là không đấu lại hắn, nên đành thở dài đầy nuối tiếc.

Tuấn Khải dẫn cậu tới quầy nước uống, gọi cho cậu một ly cocktail, bảo.

_ Ở đây chờ tôi một lát!

Cậu xì một cái rõ dài, làm như cậu là con nít lên ba không bằng mà còn dặn dặn dò dò.

Tấm lưng Tuấn Khải khuất xa, hòa vào dòng người. Đúng lúc đó, Na Na đã bước tới từ lúc nào.

Na Na ngồi kế bên cậu, nở một nụ cười xã giao.

_ Sát thủ của Shadow mà bị xem thường như con nít như thế, cảm giác rất khó chịu phải không?

Mặt cậu trong phút chốc xanh xao, ả...biết hết rồi sao?

_ Bất ngờ lắm đúng không? Hahaha, tôi còn biết cậu Vương Nguyên được nhận nhiệm vụ phải tiếp cận Tuấn Khải nữa kia. - Ả mân mê vành ly cocktail của cậu, nói đoạn. - Dù Tuấn Khải có thật sự cảm mến cậu đi chăng nữa, thì cũng là do cậu tự huyễn hoặc cho bản thân mà thôi, cậu nên nhớ rằng Vương Tuấn Khải chưa từng nói..."Anh yêu em"... - Đoạn cuối, Na Na nói nhỏ, nhưng vẫn đủ để cậu nghe thấy.

Vương Nguyên lặng người...quả thật...dù Tuấn Khải xem cậu như là người yêu, như là bảo bối, nhưng chưa bao giờ nói là yêu cậu. Từng lời nói của Na Na chạy vào lỗ tai của cậu, từng lời nói đó lùng bùng nơi lỗ tai, nhức óc kinh khủng, cậu ôm chặt hai bên tai.

_ Đừng nói nữa.

Được nước làm tới, ả lại nói thêm những lời cay độc.

_ Tuấn Khải và tôi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, sinh hoạt cùng nhau, còn có cả hôn ước. Cậu nghĩ...chỉ vì một người cỏn con mang danh "sát thủ" như cậu có thể xáo trộn tất cả sao? - Na Na mỉa mai, không biết lấy từ đâu ra một bức hình.

Bức hình đã có chút cũ, nhưng nhìn sơ qua cũng biết nó đã được giữ gìn rất kĩ lưỡng. Trong hình là đôi nam nữ, vô cùng là xứng đôi. Nam nhân chẳng để lộ ra bao nhiêu là cảm xúc, còn nữ nhân thì cười rất tươi. Đôi tay trắng ngà của nữ nhân khoác chặt vào tay nam nhân rất ư là thân mật. Dưới góc hình là dòng chữ màu đỏ gây đau lòng. "Vương Tuấn Khải - Âu Dương Na Na kỷ niệm sinh nhật Tuấn Khải năm mười lăm tuổi ngày 21/09/xxxx."

Vương Nguyên thất thần, cứ trân trân dán chặt vào tấm ảnh, đáy mắt xao động không ích.

Tuấn Khải từ xa đi tới, tay cầm hai dĩa bánh ngọt, vừa đúng thấy cảnh tượng đó thì chạy vụt đến, đặt vội hai dĩa bánh xuống, không chút lưu tình xé toạt tấm hình mấy giây trước còn yên vị trên tay Na Na.

Vết xé chuẩn đến độ, cánh tay đang nắm chặt Tuấn Khải của Na Na bị tách lìa. Hình ảnh Na Na và Tuấn Khải mỗi người một phía.

_ Cô cút đi cho tôi. - Tuấn Khải kéo Vương Nguyên về phía sau mình, ra chiều che chở. - Biến khỏi mắt tôi, mau.

Na Na khinh khỉnh, vơ vội ly cocktail của Vương Nguyên đến trước mặt Tuấn Khải.

_ Anh uống xong cái này, em nhất định sẽ nhanh chóng biến mất khỏi mắt anh, Khải...- Âm "Khải" Na Na kéo dài ra nũng nịu.

Tuấn Khải không nghĩ nhiều, cầm lấy ly cocktail uống cạn, không sót một giọt.

_ Giờ thì cô mau đi.

_ Đừng vội thế "hôn phu" của em, phải để em nói với bảo bối của anh một chút mới phải lẽ chứ?

Đám đông bắt đầu bu đông lại, tạo thành một vòng tròn lớn xung quanh cả ba.

Na Na tiến sát lại Vương Nguyên, nhìn cậu vẫn còn chưa hoàn hồn, thầm đắc ý, lướt qua lỗ tai cậu mà nói.

_ Tối nay, tôi có một món quà muốn tặng cậu, đừng phụ lòng tôi nhé. - Rồi Na Na giữ đúng lời hứa, trong phút chốc biến mất như làn khói.

Lúc nãy, ả mân mê vành ly là có chủ đích...ả không tin Tuấn Khải sẽ không bị gì sau khi uống ly cocktail có "xuân dược" đó.

Tuấn Khải giận dữ, tay vo thành nắm đấm, đám Vampire kia thấy vậy thì sợ hãi bỏ đi, tản ra hết, trở về với việc làm lúc nãy của chúng.

Vương Nguyên vẩn vơ suy nghĩ mãi về những lời nói của Na Na, từ bức hình đến món quà, ả đang có ý gì đây?

Tuấn Khải vuốt mặt, cảm giác từng tế bào của mình đang dần nóng lên, thôi rồi...

Tay Tuấn Khải báu chặt vào những ngón tay thon dài của Vương Nguyên, cổ phát ra những tiếng rên nhỏ đầy cầm cự.

_ Ưm...nóng....

Cậu choàng tỉnh, lay lay Tuấn Khải đang đứng.

_ Này có sao không vậy? Ưm... - Lời nói còn chưa dứt, Tuấn Khải đã điên cuồng hôn cậu bất chấp những cái nhìn của mọi người kia rồi. - Khải...anh...anh bị sao vậy?

Vương Nguyên nhìn ánh mắt đầy sự thèm khác như sói bắt mồi của hắn thì bủn rủn cả chân tay.

Tuấn Khải môi dán chặt môi Vương Nguyên, lý trí xẹt qua não thì đẩy Vương Nguyên ra, thở phì phò.

Song, hắn không nói gì cả, kéo cậu đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

Cha mẹ hắn đang chuẩn bị lên sân khấu để phát biểu, thấy hắn lao đi vun vút trong biển người, gọi với lại.

_ Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải, mày mau đứng lại cho ta. Đi đâu thế, tiệc còn chưa tàn mà.

Hắn kéo tay cậu đến mức cậu cảm thấy xương cốt mình như vỡ vụn ra vậy, nghe cả tiếng "răn rắc". Tuấn Khải thảy cậu như một món đồ vào trong xe, đóng cửa mạnh bạo tạo nên âm thanh chói tai "Rầm" một cái nghe là rõ biết sự tức giận của chủ nhân đó.

Tuấn Khải nhấn ga đến số 150km/h, lao vút đi trong gió. Người hắn bây giờ nóng ran, Na Na chuốc thuốc hắn rồi. Chết tiệt!

Hoàn chương 10

~TpHCM 6/8/2014~

Chỉnh sửa: 16/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro