Chương 9 phần 2: Thiên Tỉ là tên ăn cướp?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 phần 2: Thiên Tỉ là tên ăn cướp?

Hôm nay Thiên Tỉ lại đến trễ nữa rồi, Chí Hoành bực bội nghĩ, vò vò rối mái đầu. Không có y ở đây, nó thấy thiếu thiếu, chán chán sao ấy.

Cô y tá đứng kế bên, thấy vậy thì phì cười. Ngày đầu tiên nó đến bệnh viện, thấy nó và Thiên Tỉ là biết rõ cả hai có gian tình rồi. Ấy vậy mà hai người cứ ngượng ngùng không ai chịu nói, khiến khán giả cô đây phát bực hà.

_ Thần Thần à, cô đưa tôi ra ngoài được không, ở đây ngột ngạt quá. - Nó phụng phịu nói. Như các bạn đã thấy đó, cô tên là Thần Thần.

_ Được thôi! - Thần Thần cười, đỡ nó lên từ trên giường ngồi lên chiếc xe lăn. - Dù gì ở trong phòng mãi cũng không tốt cho sức khỏe, ra ngoài hít thở không khí rong lành thì ổn.

Nó  vươn vai nơi khuôn viên bệnh viện, đón từng cơn gió mát lạnh, từng thớ không khí trong lành, dễ chịu biết bao.

Bỗng, trong đầu nó nhớ lấy dáng vẻ Thiên Tỉ ôn nhu cười, xoa đầu nó.

Hứ! Cái con người đó, tự nhiên xuất hiện trong suy nghĩ của nó. Xí! Xùy xùy, biến đi cho lành.

~o0o~

Thiên Tỉ hối hả lao như bay trên đường, lòng ngổn ngang suy nghĩ, lát lấy cớ gì để xin lỗi Chí Hoành đây. Nói rằng nhà có việc à? Thôi đi, thế nào nó cũng hỏi y việc gì, rồi y trả lời, rồi nó lại hỏi, hỏi trả lời mãi thế nào nó cũng dồn y vào thế bí không nói nên lời cho mà coi.

Kể cũng lạ, Dịch Dương Thiên Tỉ, thiên tài với cái đầu IQ ba số lại bị khuất phục dưới trướng của Lưu Chí Hoành thấp hơn y cả cái đầu.

Nghĩ đến dáng vẻ lúc ngủ của nó, môi y cong lên, thật sự dáng bộ đó vô cùng đáng yêu nha, chỉ muốn cắn một phát rồi bắt cóc bỏ vào túi mang đi mà thôi. Tuy Thiên Tỉ nghĩ mà anh có dám làm đâu, Chí Hoành dỗi là toi đời, đừng hòng có chuyện mà tha.

Vội vã đóng cửa xe, vội vã chạy bay vào phòng bệnh của nó, nhưng bóng dáng của nó đâu rồi. Trán Thiên Tỉ bắt đầu lấm tấm mồ hôi, y chạy vụt đi tìm nó.

Loanh quanh tìm một hồi, thì ra nó đang ở khuôn viên bệnh viện, Thiên Tỉ mỉm cười rồi tắt ngúm.

Nó - Lưu Chí Hoành đang cười nói với một nữ nhân khác, mà theo Thiên Tỉ nhớ không lầm là y tá của phòng nó tên gì nhỉ, Thần Thần gì gì thì phải! Tim y nhói, đau lắm, từng mạch máu trong phút chốc như bị ngưng đọng lại vậy.

Nụ cười của nó, sao mà mỹ lệ đến thế, sao mà vui vẻ tươi tắn lạ thường đến thế...Hóa ra Dịch Dương Thiên Tỉ chính là yêu đơn phương sao? Chính là tự huyễn hoặc mình là nó có để ý mình nên mới đâm đầu vào mối tình này sao?

Thiên Tỉ định bụng bỏ đi, nhưng cảnh tượng đó đã lọt vào mắt Chí Hoành, nó nhanh chóng xoay bánh bước tới.

_ Thiên Tỉ a~ Sao hôm nay anh tới trễ thế, tôi chờ anh nãy giờ đấy. - Nó híp mắt nói giọng nũng nịu. Người Thiên Tỉ run lên từng hồi, sao tự nhiên lại nói bằng cái giọng ấy vậy cơ chứ, thật là biết cách giết người không dao mà.

Thấy Thiên Tỉ cứ run run người, lại còn không quay mặt lại nhìn mình, Chí Hoành sốt sắn nghĩ Thiên Tỉ chắc bị bệnh rồi. Tay nó nắm chiếc áo vest của y mà kéo kéo.

_ Anh nghe tôi nói không vậy? Thiên...

Y quay phắt người lại, một khuôn mặt lãnh khốc, không phải là dáng vẻ hay cười thường ngày khi tiếp xúc với nó nữa.

_ Dạo gần đây tôi xem như cũng làm hết trách nhiệm với cậu rồi, coi như chúng ta không ai nợ ai hết, đây là tiền viện phí và tiền bồi dưỡng thương. - Thiên Tỉ nói một tràn, song lấy trong bóp ra một tờ chi phiếu trắng, đưa cho nó. - Cậu muốn bao nhiêu cứ viết vào đây, khi nào khỏi bệnh đến Dịch gia lấy tiền. Hôm nay tôi đến đây là chỉ nói nhiêu đó thôi, tạm biệt.

Chí Hoành tròn mắt nhìn Thiên Tỉ rồi lại nhìn xuống tờ chi phiếu đang chìa trước mặt mình, tai như ù đi, mắt hoa cả lên.

_ Thiên...Tỉ... - Nó run rẩy nói. Tay cầm tờ chi phiếu, không suy nghĩ gì nhiều xé toạt nó thành từng mảnh vụn li ti.

Thiên Tỉ có chút dao động, cơ mà giọng nói vẫn lãnh khốc như cũ, như xát muối vào tim nó.

_ Cậu không thích chi phiếu? Ngày mai tôi sẽ sai người đến đưa tiền mặt cho cậu. - Nói rồi, y quay mặt bỏ đi.

Dịch trong suốt, nóng hỏi nơi khóe mắt của nó chảy dài xuống, tạo thành một vết cắt, Chí Hoành giơ tay quệt vội đi.

_ Đứng lại. - Giọng nói này không còn sự nũng nịu, sự dịu dàng, êm ái như trước nữa, mà là một sự mạnh mẽ đến ngỡ ngàng. - Dịch Dương Thiên Tỉ anh mau đứng lại cho tôi.

Bàn chân Thiên Tỉ bước đi thì nghe câu kia xuyên tạt vào màn nhĩ, khựng lại. Y cố gắng giữ vững lập trường, lạnh lẽo, tỏa cả hàn khí nhìn nó. Khuôn mặt đó, chính là cái khuôn mặt hách dịch lần đầu tiên gặp nó Thiên Tỉ đã trưng ra.

_ Hahaha! Cậu có tư cách gì để bảo tôi đứng lại?

Cạch!

Tay Thiên Tỉ chính thức bị còng chặt bởi chiếc còng số tám của cánh sát.

Chí Hoành không biết từ lúc nào đã vụt bước lại chỗ y, lấy đâu ra chiếc còng, còng tay y lại. Thiên Tỉ còn chưa tiêu hóa hết mọi chuyện vừa xảy ra thì.

_ Tôi, thiếu úy sở cảnh sát Trùng Khánh Lưu Chí Hoành, chính thức bắt anh Dịch Dương Thiên Tỷ vì tội ăn cướp! - Giọng nó đều đều vang lên. Dù y đang đứng, nó lại ngồi xe lăn, nhưng y cứ có cảm giác mình đang yếu thế hơn nó rất nhiều.

_ Bắt tôi? Ăn cướp? Có chứng cớ gì? - Thiên Tỉ nhíu mày hỏi vặn lại, giằng tay mình ra khỏi tay nó và chiếc còng nhưng mãi vẫn không xoay chuyển được con người kiên định trước mặt. - Thả ra! Tôi sẽ kiện cậu vì tội vu oan cho người dân lương thiện đó.

_ Hừ, anh cướp trái tim người khác rồi bỏ đi, để lại một tờ chi phiếu, Lưu Chí Hoành tôi rẻ mạt đến mức như vậy sao, chỉ một tờ chí phiếu là có thể bán cả trái tim của mình? - Nước mắt nó tí tách rơi xuống áo, quần bệnh nhân, giọng nói có chút nức nở.

_ Cậu...nói gì? - Thiên Tỷ như không tin vào tai mình nữa.

_ Hức! Tôi nói anh là tên ăn cướp đó, thì sao? Tôi chưa từng thấy ai vô tình, ác độc như anh. Anh cướp tim tôi rồi còn có ý định bỏ chạy! - Nó gào lên, buông thả lấy tay Thiên Tỉ mà ôm khuôn mặt đang cuối gằm xuống. - Anh còn muốn gì nữa chứ? Tôi không cần tiền, tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần anh thôi. Tôi thích...à không tôi yêu anh đó! Vậy mà anh lại xem tôi như trò tiêu khiển như vậy. Tại sao chứ, từ lúc mười hai tuổi đến lúc hai mươi hai tuổi, tại sao ai cũng từ chối tôi hết vậy? Tôi xấu xí lắm sao, tôi có gì thua người khác? Từ học muội khóa dưới rồi lại tới anh. Hức! Tôi...ưm...

Nó còn định nói nữa, nói để thỏa lòng mình, nói hết mọi chuyện uất nghẹn bấy lâu nay. Nhưng chưa kịp nói thêm chi nữa thì đã bị một đôi môi nóng ấm khác bao phủ rồi.

Thiên Tỉ quấn lấy chiếc lưỡi còn đang ngập ngừng của nó, dây dưa nó mãi, mặc cho nó đấm thùm thụp vào ngực y. Dần dần, nó bắt kịp nhịp mà thuận theo, làm cho nụ hôn thêm sau, thêm cuồng nhiệt. Rồi Thiên Tỉ lại dứt ra khi nó còn chưa thỏa mãn đủ.

Chí Hoành thở dốc, rồi tự cho mình một cái nhếch mép, còn chưa kịp xoay xe đi về phòng thì Thiên Tỉ  đã chộp lấy xe lăn, dễ dàng bế thốc cậu lên như em bé vậy, tiếp tục nụ hôn còn đang dở lúc nãy.

Nụ hôn kéo dài năm phút, dừng lại khi Chí Hoành không hô hấp được, tức giận thụi Thiên Tỉ một phát vào bụng. Dù đau nhưng Thiên Tỉ nhất quyết không buông thả Chí Hoành xuống.

_ Khụ! Có cá tính! Rất có cá tính, tôi thích như vậy. - Y cười méo mó.

_ Bỏ tôi xuống, mau bỏ tôi xuống, chơi đùa với tôi đủ chưa? Cái gì anh muốn lấy thì đã lấy được rồi, muốn nhìn cũng đã nhìn rồi! Để cho tôi yên. - Nó quẫy đạp.

_ Khoan vội, anh muốn nói cho em một câu, sau đó em muốn sao thì thế đấy. - Thiên Tỉ bất ngờ đổi cách xưng hô.

_ Nói gì mau nói, tôi mệt rồi, tôi muốn về phòng bệnh. Thần Thần, cô đâu rồi? - Ngang bướng quẫy đạp tiếp tục.

_ Anh yêu em. - Thiên Tỉ nói nhỏ vào tai nó, đủ để cả hai thấy. - Em hư quá, sau này phải quản giáo lại mới được.

Thiên Tỉ...mới nói yêu cậu phải không?

Hay là đùa nữa thế?

Nhìn mặt tên này gian như thế...tin nổi không đây?

_ Nói dối! Tôi không tin. Mau bỏ tôi xuống, tôi la lên bây giờ, Thần... - Nụ hôm thứ ba rơi lại vào tay "tướng cướp"

_ Anh không dối gì em cả, anh yêu em. Dịch Dương Thiên Tỉ yêu Lưu Chí Hoành. Thế được chưa?

Con người nào đó ngây ngốc, sau đó đỏ mặt gật đầu lia lịa.

Cách đó không xa...

_ Hừ, đứng xa quá không có ảnh HD coi rồi, tức thật! - Thần Thần "cô nương" núp trong bụi cây giơ điện thoại lên, bực tức nói. - Kakaka, kì này lấy được thêm vài ngàn xài chơi nữa rồi. Xem hình này để coi tụi y tá kia, chúng nó còn bảo Thiên Tỉ là thụ nữa không!

Hoàn chương 9

~TpHCM 31/7/2014~

Chỉnh sửa: 16/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro