Chương 9 phần 1: Em là bồ công anh còn tôi là cơn gió...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 phần 1: Em là bồ công anh, còn tôi là cơn gió...

Vương Nguyên ngất xỉu, ý thức vẫn còn, cảm thấy được mùi hương và sự ấm áp quen thuộc thì rút đầu vào ngực Tuấn Khải, tìm kiếm hơi ấm nhiều hơn. Tuấn Khải đang chạy nhanh, không để ý gì hết, nào biết trong lòng mình đang có một con sâu không nghe lời đang ngọ nguậy không yên.

Về tới đoàn, đã có sẵn bác sĩ và y tá phòng bị ở đó, đặt Vương Nguyên xuống tấm thảm, cậu không còn thấy sự an toàn ấm áp của mình nữa thì rút người lại hệt như một con tôm. Mắt thì mở nhẹ ra, đôi môi khô khốc kêu vài tiếng.

_ Nước...nướ...nước...

_ Đây! - Đạo diễn đưa cho cậu một chai nước, còn định giúp cậu uống nữa. Nhưng Tuấn Khải đã giật phắt chai nước đó, ngồi xuống, nâng đầu cậu đặt lên đùi hắn, kê chai nước sát miệng cậu cho dòng nước chảy vào cuốn họng giúp cậu.

Đoàn làm phim lắc đầu ngao ngán, có cần phải thể hiện tính chiếm hữu cao ở chốn đông người này không hả? Âu Dương Na Na ở phía sau thì tối mặt, môi vẫn duy trì cái nhếch mép, tay đã vo thành nắm đấm từ lúc nào. Cánh tay trắng hồng thoắt hiện những mạch xanh xanh trông vô cùng đáng sợ, dị dạng.

_ Ổn rồi. Chỉ là do quá mệt, đuối sức thôi, không sao hết. - Vị bác sĩ sau khi khám cho cậu nói. Cậu lúc này mới từ từ mà mở con ngươi to tròn láo liên nhìn mọi người xung quanh mình.

_ Sao có nhiều người quá vậy? Tôi bị gì sao?

_ Cậu bị ngất xỉu, may là giờ đã không sao rồi! - Chị làm tóc đứng gần cậu nói.

Hắn mặt lạnh tanh bế cậu lại một chiếc ghế gỗ dài đằng xa, ngồi xuống để cậu lọt thỏm trong lòng mình. Mặc cho cậu đang "tặng" hắn những cú đánh vô lực.

_ Em có thể ngoan ngoãn một chút không? - Hắn nghiêm mặt hỏi.

_ ... - Cậu cụp mắt xuống. - Tôi...xin lỗi. Vì tôi mãi đuổi theo bồ công anh nên...

Hắn xích người ra xa, rời khỏi cậu, khoảng cách gần một gang tay, đủ để hắn nhìn thấy vẻ mặt đang hối lỗi của cậu.

_ Tôi đã rất lo cho em. - Lời hắn nói tựa như gió thoảng, lọt vào tai Vương Nguyên lại như sấm chớp nổ đùng đùng vậy. - Em thích bồ công anh đến vậy sao? Vậy...tôi làm cơn gió đưa bồ công anh em đi muôn nơi nhé? Có được không?

Cậu ngước mặt lên, trợn tròn mắt nhìn Tuấn Khải, tỏ ý có chút không hiểu cho lắm. Hắn cười, cười nhẹ như hào dương chói lóa, sự lạnh lùng tan biến mất. Hắn đặt lên trán cậu một nụ hôn, như chuồn chuồn điểm nước vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy trán mình hơi ấm lẫn mùi hương của hắn vẫn còn đọng lại sâu đậm.

_ Giờ thì đi về đoàn thôi, tôi còn phải quay những phân đoạn cuối! - Tuấn Khải xoa đầu Vương Nguyên.

_ Ưm!

~o0o~

_ Na Na, em đừng đi. - Miệng hắn nói, nhưng mặt hắn thì vẫn lạnh, lạnh như tiền, không một nét biểu cảm gì cả. - Anh căn bản không thể sống thiếu em được.

_ Cắt! - Đạo diễn bực dọc nói. - Karry à, cậu làm gì vậy, cậu muốn tôi làm sao mới vừa lòng cậu đây?

Chỉ có một phân đoạn mà hắn đã quay đi quay lại hơn ba mươi lần, đạt kỷ lục luôn rồi đấy. Vương Nguyên ở gần đó xem hắn diễn mà cũng ức thay cho đạo diễn nữa là.

Tuấn Khải chỉ vào Vương Nguyên, khiến cậu giật bắn người.

_ Cho cậu ta làm nữ chính đi. - Đoàn phim như không tin vào những gì mình nghe. Na Na tối mặt. - À không, phải nói là người yêu của nam chính mới đúng, sửa kịch bản lại thành nam nhân là xong.

Vương Nguyên cảm thấy đầu mình hình như có đàn quạ đen bay qua đầu và chúng đang kêu "Quác! Quác! Quác" như đang trêu ngươi cậu thì phải.

Đạo diễn nhìn Vương Nguyên, đánh giá sơ lược một hồi cũng gật đầu hưởng ứng, tươi cười nói "Được" vang vọng.

Thế là bạn trẻ Vương Nguyên của chúng ta bị lôi đi hóa trang, khóc không thành tiếng.

_ Thế này là thế nào chứ? Ya! Đạo diễn! Vương Tuấn Khải! - Âu Dương Na Na dậm chân, la hét không ngừng.

_ Diễn với cô buồn nôn chết đi được. - Một câu nói của Tuấn Khải, vỏn vẹn một câu, nhưng tính sát thương vô cùng cao. Na Na tối mặt lần thứ n trong ngày, hậm hực cầm túi xách bỏ đi cùng người quản lí, không nói thêm lời nào.

~o0o~

Vương Nguyên bước khỏi lều hóa trang với một mái tóc mới. Tóc đỏ rượu phồng phồng thường ngày được nhuộm lại bằng màu đen ôm sát khuôn mặt. Khuôn mặt vốn đã thanh tú nên chỉ trang điểm nhẹ, thập phần nhìn trong sáng đáng yêu hút hồn người khác.

Cậu ngượng ngịu cuối gằm mặt khi mọi người trong đoàn cứ nhìn mình chằm chằm, đặc biệt là tên Tuấn Khải kia nữa, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu không bằng. Chị make up đi kế bên cứ tủm tỉm cười về thành quả của mình.

_ Vương Nguyên, nãy giờ cậu xem Na Na diễn, ít nhiều cũng thuộc lời thoại rồi phải không? - Đạo diễn hỏi.

_ Vâng, có chút chút.

_ Ok! Tất cả vào vị trí lại, cảnh năm lần thứ ba mươi bốn...Action!

Tuấn Khải nhập tâm ngay, nhìn thẳng vào mắt cậu nói.

_ Nguyên Tử! Tôi căn bản là không thể nào sống thiếu em, em đừng đi được không?

_ À...ừm...Tuấn Khải à, xin lỗi.

_ Tôi biết mình sai rồi, em đừng đi được không, tôi yêu em thật lòng mà. Nguyên Tử!

_ Khải...thật sự xin lỗi anh...ngàn lần xin lỗi...

Cậu vừa dứt lời, Tuấn Khải đã hôn lên môi cậu một cách ngấu nghiến rồi. Cậu hoảng hốt, định giơ tay đẩy ra thì chợt nhớ là mình đang quay MV mà, không thể tùy tiện bóp méo kịch bản được!

_ Cắt! Karry à, cảnh này trong kịch bản chỉ là hôn "PHỚT" thôi, nhưng anh diễn rất đạt nha. - Vị đạo diễn kinh ngạc giọng pha chút chăm chọc, nhấn mạnh chữ "phớt".

Hắn không nói gì, còn cậu thì ngơ ngác. Hai người này nói chuyện huyền huyền bí bí quá nhỉ?

_ Tiếp theo, mưa trút xuống...Action!

Nước từ trên cây phun xuống xối xả.

_ Xin lỗi... - Cậu ngoảnh mặt bỏ đi. Còn hắn thì khuỵ chân xuống, bộ dạng đau khổ diễn vô cùng đạt.

~o0o~

Cảnh quá khứ năm xưa...

Tuấn Khải hì hục chở Vương Nguyên trên cánh đồng, mồ hôi túa ra như tắm...

_ Nguyên Tử, mới mấy hôm trước còn gầy xộp, bồng lên nhẹ bẫng, lý nào bây giờ lại nặng như thế? - Hắn thì thào.

_ Chuyên tâm lái đi. - Cậu cúi gầm mặt, tay khẽ véo mạnh vào eo Tuấn Khải. Những lời hắn nói có thật là trong kịch bản không thế? Lời lẽ thật chăm biến, tên viết kịch bản này có thù oán với cậu sao?

Vương Nguyên nhéo mạnh đến nỗi, hắn lạc tay. Cả hai cùng chiếc xe đạp ngã nhào xuống.

Mọi người trợn mắt, toan bước lại đỡ cả hai thì đạo diễn ngăn lại.

_ Cảnh này rất hợp, thêm vào kịch bản đi.

Hai nhân vật chính đó hả? Từ lâu đã đè lên nhau, chiếc xe thị bị hất chỗng chơ một góc.

_ Hự! Nguyên Tử...mau xuống.... - Tuấn Khải nó ngắt quãng.

_ Tại sao phải xuống? - Cậu vẫn còn ức vụ kia nha. Giờ thì hay rồi, tha hồ mà nhún nhảy.

Cách đó không xa, có rất nhiều người thầm tiếc thương cho "Nam thần showbiz"...

Sau này, khi MV được tung ra, đã có rất nhiều fan tỏ ra rất thích thú với cảnh "Nguyên Tử đè Nam Thần" này, được xem là một trong hai cảnh quay ấn tượng nhất của MV. Cảnh quay đã trở thành hình ảnh gây sốt trong giới trẻ trong một thời gian dài. Hot ngang ngữa phim ngắn "Phòng tự học học viện nam sinh" của nhóm nhạc trẻ tuổi TFBOYS.

~o0o~

Cảnh quay của nhiều năm sau này, khi Vương Nguyên trở về...

_ Nguyên Tử, em có bằng lòng cưới tôi không? - Tuấn Khải nâng cách tay của Vương Nguyên lên, xỏ vào ngón áp út một chiếc nhẫn đơn giản nhưng rất đẹp, được đính một viên đá quý bắt mắt.

_ Này, hôn nhân đồng tính ở Trung Quốc là phạm pháp đấy nhé. - Cậu bắt bẻ. Con người này quên mất là đang quay phim rồi còn đâu, thẳng thừng tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt Tuấn Khải.

Tuấn Khải cười, nụ cười có chút gượng gạo, thật bó tay với cục bánh trôi này, rồi lại tiếp tục đối đáp lại.

_ Vậy thì tôi cùng em sẽ đi sang những nước trên thế giới chấp nhận hôn nhân đồng tính, em thích nơi nào, tôi cùng em đi đến cùng trời góc biển. - Kịch bản cất công nhà biên kịch viết chính thức bị bẻ gãy không thương tiếc bởi hai con người này.

Mọi người thấy đó, đây là cảnh thứ hai gây ấn tượng mạnh của MV đã nói ở phía trên...

...

Buổi quay phim sau đó hoàn toàn là lời thoại do hai người nghĩ ra, không hề có sự can thiệp nào của kịch bản, ấy vậy mà lại được đạo diễn khen suốt buổi, ông còn bảo đây là buổi quay ngoại cảnh cho MV tuyệt vời nhất mà ông ấy từng quay nữa chứ.

Qua ngày hôm nay, Vương Nguyên chợt nhận ra rằng hình như từng ngày, từng chút một, khi nhìn thấy hắn cười một chút, cậu lại càng có cảm tình với hắn một chút rồi.

Thế cái nhiệm vụ cha cậu giao thì sao?

Thôi thì "tạm thời" quên nó đi, nhé?

Còn tiếp...

~TpHCM 30/7/2014~

Chỉnh sửa: 16/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro