Chương 8: Nom nớp lo sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Nơm nớp lo sợ

Chí Hoành ở trong bệnh viện tịnh dưỡng đến đây cũng đã hơn một tuần. Hơn một tuần bị gò bó, suốt ngày chỉ có bốn bức tường làm bạn, cứ ì ịch ở trên giường mà không thể tự bước đi được. Chí Hoành thật sự khó chịu, ngứa ngáy tay chân hết sức, thèm thuồng cái cảm giác được cầm súng đi bắt cướp rồi tới cầm vật chứng mà phá án tìm ra thủ phạm giết người.

May sao, Thiên Tỉ ngày nào cũng tới thăm, lại còn đem rất nhiều đồ ăn ngon cho nó nữa, cùng nó hàn duyên nói chuyện, cười đùa suốt buổi.

Tuy nhiên, từ hôm qua cho tới bây giờ, nó đợi mãi mà Thiên Tỉ vẫn chưa tới, khiến nó lo lắng hết sức. Nuốt cơm bệnh viện nhạt nhẽo, lạnh ngắt mà cậu ấm ứt, nó muốn ăn cơm canh nóng ngon thơm lừng của Thiên Tỉ đem đến chứ không phải ăn cái món cơm "dinh dưỡng" mà mỗi lần ăn phải xin cả hủ muối này đâu!

Nén tiếng thở dài, Chí Hoành nhìn ra phía cửa sổ, mong chờ một bóng hình quen thuộc, thân mặc áo vest vội vã chạy vào, với nụ cười rạng rỡ làm lu mờ mọi thứ xung quanh.

Thật sự ra lúc đầu, nó không thích Thiên Tỉ đến thăm mình như vậy đâu. Là bởi vì hôm trước, lúc ở Dịch gia hắn đối xử đầy sự khinh bỉ với nó như vậy mà. Vậy nên nó luôn có một sự e dè, cách xa khi tiếp xúc với Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ biết hết, nhưng không quan tâm nhiều, vẫn cứ tỏ ra bình thường, bón cho nó ăn như bảo mẫu chăm sóc trẻ con vậy. Y lắng nghe nó ca thán, nói chuyện về sự đời mà không biết mệt, lâu lâu lại chêm thêm vài câu "Ồ", "À", "Ra thế!", "Rồi sao nữa?" làm cho nó có hứng mà kể tiếp tục.

Nhìn chiếc điện thoại nàm lọt thỏm trong lòng bàn tay mình, Chí Hoành bấm nhanh một dãy số - là số của Thiên Tỉ. Số đã bấm xong...không hiểu sao lại không có can đảm để bấm nút gọi, nên cứ nhìn mãi dãy số vô tri vô giác đó.

Nỗi bất an bao trùm thân thể nhỏ bé của nó, hai mươi mấy năm sống trên đời, chưa bao giờ Lưu Chí Hoành cậu lo lắng nhiều vì một người như thế này, nó bất giác cắn hờ môi.

~o0o~

Hai ngày nay, Dịch gia gặp một số vấn đề, nguyên do là Dịch gia đang tính thu mua một công ty JE ở Hàn Quốc, cơ mà lại bị một tập đoàn mang tên KR khác nhúng tay vào cùng tranh đoạt, là do Phó chủ tịch tính sai một nước cờ mà Dịch gia bị mất một số tiền lớn, khá là ảnh hưởng. Chủ tịch Thiên Tỉ nhập cuộc mọi chuyện lại êm xui, tuy nhiên vẫn tốn hai ngày để dàn xếp ổn thỏa. Lo chuyên tâm về công việc, quên mất có một con người đang "héo mòn" chờ đợi mình lẫn "đồ ăn" ở trong bệnh viện luôn.

Y cũng tự nhận thấy mình thật lạ, từ nhỏ đến lớn đến cha mẹ mình mình còn chưa gắp cho một miếng thức ăn, nói chi là lăn vào bếp nấu một bữa cơm. Thế mà lại vì một con người mà mình gặp chưa quá hai tuần, xả thân đi học nấu ăn, mời hẳn cả đầu bếp ngoại lẫn đầu bếp trong nước về dạy mình. Kết quả thu về cũng không tệ, con người nào đó ăn xong tấm tắt khen ngon, còn bật ngón cái lên cười tươi với mình nữa chứ. Thiên Tỉ thấy vậy cũng vui lây, ngày ngày học một món, sau đó tức tốc nấu rồi đem vào bệnh viện cho người kia ăn.

Khổ rồi, hai ngày không vào thăm viện, không nhắn tin hỏi thăm, không biết người kia có giận Thiên Tỉ y không nhỉ? Vào xem mới được!

Nghĩ là làm, Thiên Tỉ tức tốc lái xe đi đến bệnh viện, không quên mua một phần cơm gà cho Chí Hoành. Y từng nghe Chí Hoành nói, cậu rất thích cơm gà.

Đứng trước cửa phòng, chỉ cần bật nhẹ cửa ra là có thể thấy cậu rồi, cớ sao Thiên Tỉ lại có chút chần chừ, cứ đứng lỳ trước cửa mà không vào. Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, vẫn là cảm thấy nên vào thì hơn.

Bước vào thì đã thấy một "cục" lăn qua lăn lại trên giường rồi, Thiên Tỉ cười nhẹ, hai lúm đồng tiền sâu hút hai bên má thoắt hiện.

Chí Hoành nghe tiếng mở cửa thì tung chăn lên, thở phì phò nhìn Thiên Tỉ, hét toáng, chấn động cả bệnh viện.

_ A! Anh đến rồi. Hai ngày nay tôi chờ anh mãi.

_ Cậu chờ tôi sao? - Thiên Tỉ như không tin vào tai mình, tròn mắt hỏi lại.

_ Đâu có đâu. Hì hì hì...còn chờ cả đồ ăn của anh nữa chứ. - Thiên Tỉ lúc này chính là thấy khóe môi mình giật giật liên hồi, nụ cười trở nên cứng như đá.

_ Cậu thật là... - Người bệnh vẫn là quan trong hơn hết, tốt nhất là không chấp nhất làm gì. Thiên Tỉ mở hộp cơm gà ra, như thường lệ ngồi bên mép giường mà đút cho nó.

Chí Hoành hí hửng há to miệng ra, mắt híp lại, chẳng còn thấy tổ quốc đâu nữa.

Muỗng cơm vào trong miệng, nóng rát, nhưng vì quá đói nên Chí Hoành nuốt trọn lên, liếm môi thỏa mãn, như chú mèo con vậy. Rồi nó chợt phát hiện ra việc gì đó, sự vui vẻ thay thế bằng sự ủ dột.

_ Đây không phải là thứ tôi muốn... - Nó vò vò vạt áo bệnh nhân đang có dấu hiệu bị nhàu nát.

_ Sao vậy? - Thiên Tỉ lo lắng.

_ Đây không phải cơm anh nấu... - Giọng nói như trẻ con bị giành đồ chơi lọt vào tai Thiên Tỉ. Thiên Tỉ bật cười lớn, xoa đầu Chí Hoành.

_ Tôi xin lỗi, hai ngày nay bận nhiều việc quá, xong xui liền tới đây không kịp làm đồ ăn cho cậu. Ngày mai tôi bù nhé!

Chờ chỉ có thể, Chí Hoành gật mạnh đầu hưởng ứng, xong ngoan ngoãn chờ cho Thiên Tỉ đút cho mình một muỗng cơm. Cơm này mùi vị không tệ, nhưng xem ra vẫn thua xa Thiên Tỉ nấu nhiều.

Ăn xong, như thường lệ nó sẽ luyên thuyên kể chuyện cho Thiên Tỷ nghe. Xong rồi thì ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi ngủ gục trong lòng Thiên Tỉ y mà không hay biết...

Y vẫn như vậy, vẫn dịu dàng đặt nó xuống giường, dịu dàng mà đắp chăn cho nó, dịu dàng mà ngắm nó, thi thoảng cất lên tiếng hát du dương trầm bổng đưa nó vào giấc mộng sâu hơn...

Chí Hoành khẽ cự người, môi vểnh vểnh, hết sức câu dẫn, Thiên Tỉ run người, một suy nghĩ loé sáng xẹt ngang qua đầu.

Y lấy trong túi ra chiếc Iphone màu đen, bấm vào máy ảnh...

Tách!

Lại bấm tiếp, cài làm hình nền chính lẫn hình nền khoá. Xong! Lấy được thứ mình muốn rồi. - Con người nào đó thầm đắc ý, miệng cong cong lên.

Nửa tiếng sau, điện thoại Thiên Tỉ loé sáng, hazz công ty lại có chuyện nữa rồi. Luyến tiếc, Thiên Tỉ đứng dậy bước đi về công ty, giải quyết chuyện kia. Nào biết có một con người nào đó đã thức tự lúc nào, ánh mắt ưu buồn nhìn bóng y khuất xa dần...

"Cảm giác này là sao chứ?" Nó cảm thấy từ khi mình gặp con người này, bản tính xấu đến mình còn không biết đều bộc lộ ra hết trước mặt y, rồi lại còn làm nũng nữa cơ chứ! Quái lạ thật!

Lúc trước, khi còn học cấp hai, khoảng vào học kì một năm lớp 7 gì đó, Chí Hoành có thầm thương trộm mến một học muội khóa dưới, cũng có cảm giác này nữa, cái cảm giác rạo rực không yên khi nhìn thấy người đó. Vị học muội đó cũng hay nhìn trộm, hay cười, nhiều lúc còn bắt chuyện với nó nữa, chắc chắn là thích nó rồi, nó lúc đó đinh ninh nghĩ như vậy.

Sau này, khi đã chuẩn bị mọi thứ xong xui, hoa có, chocolate có. Nó đứng truớc vị họ muội đó, nói ra câu "Anh thích em, em có thể làm bạn gái anh không?" Vị học muội đó ái ngại từ chối nó. Nó hoảng thốt nói những chuyện mà vị học muội kia làm.

Vị học muội ngại ngùng đáp. Cô là fan cuồng của Vương Nguyên bạn nó. (=_=") Lén nhìn nó thật ra là nhìn Vương Nguyên, cười với nó thật ra là cười với Vương Nguyên đi bên cạnh, còn về vụ bắt chuyện là do làm thân trước, sau này thân rồi sẽ tiện để hỏi chuyện của Vương Nguyên. Sau cú sốc đó, nó thôi, không theo đuổi nữa. Hết học kỳ đó, vị học muội cũng rút hồ sơ, di cư sang Pháp sống cùng với gia đình. Thế là từ đó cho đến nay, kì ăn dưa bở đó để lại dấu ấn mãi không phai in đậm trong lòng Chí Hoành, nó tuyệt nhiên không còn có tình ý với nữ nhân nữa.

Hôm nay cái cảm giác đó lại trỗi dậy, đừng nói là...nó thích Thiên Tỉ rồi nhé...Vậy liệu có ổn không? Thiên Tỉ có chấp nhận không? Sẽ không ghét nó chứ? Ôi sao cái đầu của nó sao mà rối bời vậy nè.

Mệt mỏi, suy nghĩ quá nhiều, Chí Hoành thiếp đi thật sự lúc nào không hay, hoàng hôn buông xuống, đỏ rực cả vùng trời.

~o0o~

Hôm nay là ngày thứ hai mươi ba Vương Nguyên đến làm quản lý cho Tuấn Khải. Nói quản lý cho oai, cho có lệ thôi chứ thật ra cậu có làm cái gì đâu! Cậu chỉ lon ton đi theo cầm áo cho Tuấn Khải mà thôi, công việc nhàn hạ, lương cao lại còn bao ăn ở, cậu lời quá phải không?

_ Lịch trình hôm nay là gì thế? - Tuấn Khải lái chiếc BMW, miệng hỏi.

_ Ừm, hôm nay ta đi quay MV, chỉ nhiêu đó thôi! - Cậu lật lật quyển sổ nhỏ, mỉm cười nói, hôm nay nhẹ nhàng rồi.

Tuấn Khải không trả lời lại, chỉ gật nhẹ đầu, chú tâm lái xe tiếp. Từ khi Vương Nguyên làm quản lý cho hắn, hắn quăng Tiểu Mã vào góc xó, trực tiếp lái xe đưa cậu đi, không như mọi khi mà ngồi ở đằng sau hoặc ghế phụ mà hưởng thụ, nghe nhạc.

MV này đáng lẽ ra đã quay từ lâu rồi, nhạc cũng đã thu âm xong, poster cũng tung ra thị trường cả rồi. Nhưng vì hắn đột nhiên mất tích trong vòng một tuần nên lịch trình quay MV bị trì trệ, đến hôm nay mới có dịp mà quay, để kịp như lịch hẹn đã hứa với các fan từ trước đó. Kịch bản hắn cũng đã thuộc làu làu rồi, giờ chỉ cần tới đóng, xong đi về, mọi chuyện còn lại do công ty của hắn lo hết.

Nội dung của cuộc quay MV này nói về một mối tình đầy trắc trở, đau buồn, cô gái yêu chàng trai nhưng chàng trai thì không, mãi đến sau này khi cô gái chuẩn bị sang Mỹ du học, chàng trai mới nhận ra mình đã có cảm tình với cô gái rồi. Tuy nhiên đã muộn, cô gái đã đi đến mảnh đất xa xôi kia. Sau nhiều năm, cô gái trở về. Trong lúc dạo quanh cánh đồng kỷ niệm năm xưa, thấy chàng trai đã đứng đợi mình từ lúc nào. Chàng trai quỳ xuống giữa cánh đồng, chính thức cầu hôn cô gái. Sau đó thì hết.

Đây là motip cũ, lại còn úp mở không quay cảnh cô gái từ chối hoặc đồng ý, hay nói cách khá là Open Ending. Tuy nhiên motip này chưa bao giờ giảm nhiệt, lại còn thêm đây là MV của Nam thần showbiz Vương Tuấn Khải nữa, nhà sản xuất lẫn đạo diễn không tin là nó sẽ không được mọi người đón nhận.

Đến trường quay, Vương Nguyên mới biết thế nào là hai chữ "chuyên nghiệp", mọi thứ ở đây từ máy quay cho đến cách làm việc đều hiện đại tối tân và chuyên nghiệp. Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn đợi Tuấn Khải tới nữa mà thôi.

_ Oh, Karry, tôi đợi cậu mãi. - Vị đạo diễn đập tay Tuấn Khải, trông ông ta rất phấn khởi. - Hóa trang đâu, trang phục đâu, mau tới đây.

_ Đợi ở đây, không được đi đâu hết đấy. Đi lạc thì... - Tuấn Khải khẽ nhắc nhở, hệt như ông cụ non.

_ Tôi biết mà. - Cậu cười cười, cắt ngang câu nói của Tuấn Khải. Cái chữ "em" không bao giờ cậu nói tròn được, nhắc mãi vẫn không xong, nên hắn để mặc cậu muốn xưng hô gì thì xưng hô.

Miệng nói nhưng tay chân nào có nghe lời, khung cảnh ngoài trời này rất đẹp, chim chóc ríu rít, cây cối xanh tươi, lại còn có cối xây gió nữa, chúng mỹ lệ đến mức hút Vương Nguyên vào trong, dứt mãi không ra. Bỗng vài bông hoa bồ công anh bay ngang, lôi cuốn cậu đi theo chúng, đi mãi đi mãi...

Tuấn Khải hóa trang xong, quanh đi ngoảnh lại chả thấy Vương Nguyên đâu cả thì thở dài một tiếng, hắn biết ngay mà. Giờ đã đến giờ quay rồi, chắc cậu không đi đâu xa đâu, lát sẽ tự nhớ đường mà về thôi, cùng lắm thì hắn cùng cả đoàn sẽ đi tìm, chốc sẽ ra thôi mà. - Hắn ỷ quan suy nghĩ.

_ Nữ chính tới rồi, tốt thật. - Đạo diễn lại hét lên, cả đoàn người kể cả Tuấn Khải quay mặt nhìn người vừa xuất hiện kia.

Âu Dương Na Na bước tới, người mặc áo sơ mi trắng, váy xòe đen thoạt nhìn hệt vô cùng ngây thơ. Mặt Tuấn Khải xuất hiện ba vạch hắc tuyến, hắn cuối gằm mặt. Hắn không hề biết nữ chính là Na Na nếu không đừng hòng hắn chịu đóng MV này. Nhà sản xuất rõ ràng chơi hắn đây mà.

Na Na thấy hắn, môi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo. Tránh cô sao? Đừng có mơ.

Đạo diễn biết dạo này tin đồn Tuấn Khải - Vương Nguyên - Na Na đang nóng sốt hơn bao giờ hết, nên mời Na Na về để MV tăng thêm phần thu hút khán giả. Na Na chắn chắc thừa cơ nắm cơ hội ngay, không bỏ lỡ nên giờ mới hiên ngang đứng trước mặt hắn mà giở trò thục nữ đây mà.

_ Tuấn Khải, xin chào! - Na Na bắt chuyện.

_ Chào! - Hắn lạnh nhạt chào lại, Na Na không buồn hay thất vọng chi ngược lại nụ cười trên môi càng tươi tắn hơn.

_ Được rồi, tất cả vào vị trí... - Đạo diễn phất tay. - Action!

Hắn bắt đầu diễn, nắm lấy bàn tay của Na Na, buông lời van xin tha thiết mà lòng hắn cảm thấy ghê tởm. Đáy mắt của Na Na đắc ý, cũng thuận theo mà diễn chung...

Diễn xong vài phân đoạn đầu dài 1 phút cũng đã ngốn hết hơn hai tiếng dồng hồ, giờ đạo diễn mới cho mọi người nghỉ trưa.

Hắn đi lòng vòng, hỏi cũng đã hỏi, tìm cũng đã tìm, vậy mà vẫn không thấy hình bóng quen thuộc kia. Lòng hắn bắt đầu có một nhóm lửa mang tên "lo sợ"!

_ Cái gì? Vương Nguyên mất tích sao? - Đạo diễn và vài người trong đoàn há hốc mồm. - Nơi này lạc là không phải chuyện đùa đâu, mọi người đi tìm Vương Nguyên nào.

Cả đoàn nghe thấy, cũng phản ứng y hệt đạo diễn, rồi rối rít đi tìm, luôn miệng thất thanh "Vương Nguyên"

~o0o~

_ Bắt được mi rồi nhé. - Vương Nguyên hí hửng chụp lấy một bông bồ công anh đang bay luợn trong không trung. - Chết chưa. Hình như đi lạc rồi, đây là đâu ta?

Giờ cậu mới nhận ra mình đã đi quá xa rồi, đoàn làm phim, cả cối xây gió cũng mất hút, chỉ có mình cậu cùng muôn ngàn cây cối bao phủ xung quanh mà thôi.

_ Ya, Vương Tuấn Khải, Karry, Tuấn Khải! - Cậu hét lớn, đến mức cổ họng khô rát, ngay lúc này đây chỉ còn nghĩ đến nụ cười răng khểnh của hắn mà thôi. - Anh đâu rồi?

Chân cậu di chuyển theo phản xạ, dần dần lại càng tiến xa chỗ đoàn phim hơn.

~o0o~

_ Vương Nguyên! Nguyên Tử! - Tuấn Khải vừa nghe tiếng cậu vang vọng đâu đây, chắc chắn gần đoàn phim thôi. - Nguyên Tử! Em ở đâu?

~o0o~

_ Khụ! Khải...Tuấn Khải...Khụ! - Cậu vừa ho vừa hét, hét hết sức lực, tưởng chừng như thanh quản mình chốc lát sẽ bể ra thành từng mảnh luôn. Cậu khụy người xuống, cậu đã đi không nghỉ một tiếng rồi đó, sức trâu lắm cũng phải cạn kiệt. - Khụ! Khụ! Khụ!

~o0o~

Hắn thấy bóng dáng nằm trên cỏ, mắt nhắm nghiền của cậu thì bị dọa cho sợ, tăng tốc lực rút ngắn khoảng cách của hắn và cậu hơn.

_ Nguyên Tử! Tuấn Khải đây! Này! Tôi là Vương Tuấn Khải đây!

Gọi mãi, mắt cậu vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt xanh xao, môi có chút tím tái. Hắn hốt hoảng, bế xốc cậu chạy về đoàn. Mồ hôi túa ra như tắm, lớp hóa trang cũng theo đó mà tuôn theo.

"Nguyên Tử, em không được có chuyện gì hết! Nếu không tôi không để yên cho em đâu!"

Hoàn chương 8

~TpHCM 26/7/2014~

Chỉnh sửa: 16/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro