Chương 7: Đừng lo...tôi sẽ bảo vệ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Đừng lo...tôi sẽ bảo vệ em

Sau ngày hôm đó, Tuấn Khải mất tích biệt tăm, tính đến nay cũng đã một tuần. Lịch trình bị hoãn lại không ít, báo chí cứ đăng tin nhảm rằm rằm "Karry có người yêu, tạm thời ngưng hoạt động giải trí một thời gian!" khiến cậu vô cùng khốn đốn, ngày nào cũng bị nhà báo hỏi thăm, có người còn theo dõi cậu nữa chứ.

Tra hỏi, dụ khị mãi mà vẫn không moi được chút tin tức nào cả, nên đến ngày thứ tư Tuấn Khải bỏ đi, họ ngưng đến biệt thự của Tuấn Khải nữa. Điều đó khiến cậu yên tâm mà sống bình lặng. Nhưng thỉnh thoảng đi đường có người chỉ trỏ này nọ, bảo "Người yêu của Tuấn Khải/Karry kìa!" cũng khó chịu thật, rõ ràng mình và hắn không có can hệ, chỉ mình hắn quyết định, thế mà giờ hắn bỏ đi, mình gánh hết, không ức sao được chứ.

Từng bước nhẹ nhàng dưới con đường mùa thu, gió se lạnh chạm nhẹ vào da thịt, dịu dàng ấm áp biết bao...

Bỗng nhiên...

Rào Rào Rào!

Cơn mưa không báo truớc trút xuống, thô bạo, nước tát hẳn vào mặt Vương Nguyên, cảm xúc hỗn loạn khiến cậu không nói được cả nửa lời.

Một cảm giác rất là tuột cảm xúc!

Vội vã đi tìm chỗ trú, cậu băng vội qua đường, nào để ý đến chiếc xe đang lao vun vút tới...ánh sát vàng chói mắt hắt vào đôi mắt to tròn của cậu.

Két!

Lại thêm một âm thanh chát chúa vang lên, hôm nay là ngày gì vậy nè, cậu nhớ sáng nay ra ngoài xem kĩ lịch rồi mà, có phải thứ sáu ngày mười ba đâu.

Thật may sao, cậu đã xoay người né kịp, chỉ có điều là có câu "Dù có tránh quả dưa thì cũng gặp quả dừa". Vương Nguyên trong lúc né, tay trái đã va vào kính chiếu hậu của xe nên bị trầy, xướt vài đường khá dài, máu chảy toan cả cánh tay làm cho làn da trắng nõn trở nên dị dạng. Cũng chính cánh tay đó, lúc cậu thực hiện nhiệm vụ ở Dịch gia đã bị bắn, vết thương còn chưa lành hẳn, giờ lại còn thêm vụ này nữa.

_ Mù hả? Có đi thì cũng phải ngó trước ngó sau chứ? Hư xe của tao rồi, nhìn xem này, mày mau đền đi. - Người đàn ông trên xe lao xuống chỉ thẳng vào mặt cậu mắng lấy mắng để. Cậu cắn môi, cánh tay cậu đau buốt, rát vô cùng khi bị nước mưa thấm vào vết thương. Người đàn ông thấy cậu không nói gì, định tát cậu một cái thì có một cái bóng lao ra đỡ dùm cậu. Đến khi nhìn lại thì...

_ Làm gì dữ thế anh bạn? - Tuấn Khải nhếch môi, bấy giờ đã lãnh dùm cậu cái tát, khuôn mặt điển trai đã in hằn bàn tay năm ngón đỏ thẫm. Dù là mưa nhưng người dân vẫn ráng cầm dù ra xem chuyện, biết đâu hóng hớt được đôi điều mà "tám" lại với người ta, sẵn tiện thêm mắm thêm muối cho câu chuyện thêm sinh động hơn.

_ Nó làm hư xe tao trước, nó phải đền! - Người đàn ông đó hét. Vương Nguyên vẫn im lặng, nếu không có người dân và tên Vương Tuấn Khải này ở đây thì thằng cha này đã bị ăn mấy cướt rồi.

_ Bao nhiêu? - Tuấn Khải nghênh mặt.

_ Mười ngàn tệ! - Hắn cũng nghênh mặt nói lại (10 ngàn là khoảng 34, 35 triệu VNĐ) Vốn dĩ là nói ngoa thách thức, nào ngờ Tuấn Khải thật sự nghe theo đưa tiền cho hắn không một giây nào là khó chịu.

_ Đây. - Tuấn Khải rút trong ví ra một tờ chi phiếu đã có chữ số sẵn, tên đó tròn mắt. - Giờ thì cút. Còn mấy người nữa, đi hết mau!

Người dân nghe vậy, bàn tán xôn xao nhưng rồi cũng chịu rời chỗ đó. Người đàn ông kia lấy được số tiền lớn thì cũng rón rén leo lên xe chạy đi nhanh, hí hửng ra mặt.

Rào Rào Rào Rào

Họ cứ đứng đó, đối mặt nhau mặc cho con mưa tạt vào mặt, làm ướt hết cả áo.

_ Phải chăng em thích dầm mưa để bệnh? - Tuấn Khải cúi người xuống để nhìn kỹ gương mặt cậu. Tóc và áo cậu bết lại, người run lên vì lạnh, để lộ ra từng đường nét cơ thể tuyệt mỹ. Hắn khẽ nuốt nước bọt, máu và sữa đã rất tuyệt rồi, máu quyện cùng mưa chắc cũng không tồi đâu nhỉ?

_ ...

_ Im lặng? Tôi nói đúng? - Tuấn Khải cười cười, đôi răng khểnh lại lấp lóe lộ nét tinh ranh "tìm ẩn" của hắn.

_ ...Tôi xin lỗi...đã làm phiền...tiền đó cứ trừ vào tiền lương của tôi... - Cậu giương đôi mắt cún con lên nhìn Tuấn Khải nhưng Tuấn Khải không hề để ý đến ánh mắt đó, cái mà Tuấn Khải đây để ý là cánh tay ngày một rỉ máu của cậu kìa.

_ Đưa tay đây tôi xem. - Nói nhẹ.

_ ... - Không hiểu.

_ Tôi bảo đưa tay đây. - Hắn hét lớn, át cả tiếng mưa đang tuôn, Vương Nguyệt giật mình đưa tay cho hắn. Xem xét một hồi, Tuấn Khải nói. - Về nhà mau, tôi đem thuốc lên sức cho, không thì nhiễm khuẩn. - Tuấn Khải không đợi Vương Nguyên nói thêm lời nào, bế xốc Vương Nguyên cậu kiểu "cô dâu-chú rể" đến chiếc xe mô tô tưởng chừng như đã bỏ quên nãy giờ.

Vương Nguyên theo quán tích rút sâu vào người hắn, nguời hắn uớt nhưng xem ra vô cùng ấm áp. Cậu có chút giật mình, nghĩ ngợi rằng sao bỗng nhiên tên Tuấn Khải này quan tâm mình đột xuất thế...

~o0o~

_ A...A...nhẹ một chút đi... A...A...Nhanh nhanh lên...A...tôi sắp không chịu nỗi rồi! Xong chưa...A...Nhẹ một chút! - Vương Nguyên rên lên. Tay phải bấu chặt vào ra giường, mồ hôi túa ra như tắm.

_ Từ từ thôi, sẽ nhanh mà, ráng thêm một chút nữa đi, sắp xong rồi, đừng cự quậy! - Tuấn Khải có chút luống cuống.

_ Anh thử như tôi đi thì biết. Á! Đau quá.

_ Ráng đi, em là con trai mà, sắp xong rồi.

Đừng nghĩ bậy bạ nhé mọi người! ~(=_=~) Chưa tới đoạn đó nhanh vậy đâu.

Tuấn Khải hiện tại đang xắn tay áo đích thân quỳ gối thoa thuốc cho Vương Nguyên. Cậu thì ngồi trên giường, đầu ngửa ra mà hét rống lên. Khung cảnh rất ư là "lãng mạng". Tuấn Khải nãy giờ đang rất là gắng gượng, sợ rằng mình sẽ bổ nhào vào Vương Nguyên mà ực hết dòng máu đang chảy ra kia.

_ Mới có một chút đã than đau. Sau này sao làm được việc lớn chứ. - Hắn phì cười. Tay làm nút thắt cuối cùng để hoàn thành sơ cứu băng bó tay cho Vương Nguyên. - Em từng bị thương ở đây à, tôi thấy có sẹo...

_ Hahaha, chỉ là vết sẹo cỏn con thôi! - Vương Nguyên chu chu môi lên chối bây biến. Hỏi lảng sang chuyện khác. - Một tuần nay anh đi đâu vậy?

_ Không có gì đâu. Em lo cho tôi à? - Hắn hỏi vặn lại cậu, thích thú ra mặt.

_ Đâu có. - Lại chối nữa rồi.

_ Ồ, à mà... - Tuấn Khải tiến sát lại Vương Nguyên hơn, rủ rỉ giọng nói trầm ấm vào tai cậu, mặt rất chi là "dâm" - Theo tôi biết là những người như em phải thừa cơ hội lúc này mà quyến rũ tôi ấy nhỉ? - Câu nói của Tuấn Khải làm cho Vương Nguyên giật mình. Hắn biết hết rồi sao?

_ Anh nói cái gì thế? Tôi chả hiểu gì cả. - Cậu quay mặt quá chỗ khác tránh cái bản mặt cười đậm chất đểu cáng của Tuấn Khải.

"Lâu lâu trêu đùa cậu nhóc này một chút cũng thú vị phết!" Con người nào đó suy nghĩ.

_ Tôi nói đúng mà. Chả phải em thích tôi nên mới xin vào làm quản lí cho tôi hay sao? - Tuấn Khải lấy đà càng tiến gần hơn. Vương Nguyên thầm cám ơn trời là Tuấn Khải hắn không biết gì nhưng...Tuấn Khải cứ kê sát mặt cậu, cậu cứ ngửa người ra đằng sau để tránh nên giờ...cậu nằm hẳn lên giường, Tuấn Khải nằm hẳn lên người cậu rồi, giờ biết làm sao? - Em cũng dễ thương, đáng yêu lắm đó! Bây giờ mặc chiếc áo sơ mi bết nước này lại càng hút hồn...Tính câu dẫn tôi hả?

"Có tên nào vô sỉ hơn tên này không hả trời?" Lại thêm một người nào đó thầm ca thán trong lòng. Giờ cậu mới sực nhớ, từ lúc vào vào phòng cho tới bây giờ, Tuấn Khải cứ lo sức thuốc cho cậu, cậu thì lo nhìn từng động tác của hắn băng bó cho mình nên đâm ra không thây đồ, cứ mặc áo sơ mi trắng cùng quần skinny ướt sũng, đến giày bốt nặng nề cũng chưa kịp tháo ra. Hắn thấy hết bán cơ thể phía trên của mình rồi.

_ Khụ! À...à...thì...ưm... - Chưa kịp nói hết câu Vương Nguyên đã bị cướp môi một lần nữa.

Cạch

_ Tarang! Khải a~ Em đến thăm anh...đây. - Âu Dương Na Na mặt hớn hở mở cửa bước vào và bắt gặp Tuấn Khải và Vương Nguyên môi chạm môi, người cả hai lại nằm lên nhau nữa. - Cậu là ai? Khải? - Cô ta nói, tay run run chỉ vào "đôi chim cu" đang làm cái hành động đè lên nhau đầy ám muội kia.

Vương Nguyên thấy có người vào, lập tức dùng hết sức bình sinh ở chân đá Tuấn Khải một cái, khiến hắn lăn lông lốc xuống giường. Cậu vội vàng huơ tay phân bua. Còn "Nam thần" kia sau khi bị cự tuyệt té lăn xuống giường thì phủi phủi quần, dửng dưng như không, coi Na Na như là không khí.

_ Đi ra khỏi phòng cho tôi. - Na Na hét, mặt bặm trợn lên, làm Vương Nguyên cuống cuồng định chạy cho êm chuyện, (lại) nhưng Tuấn Khải đã nhanh tay kéo cậu vào lòng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ụp thẳng vào ngực hắn, ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng đâu đây, cậu đỏ mặt.

_ Không đi đâu hết, ở yên đây. - Hắn gằn từng tiếng.

_ Cô ấy...

_ Tôi nói sao làm vậy đi. - Hắn thủ thỉ vào lỗ tai mẫn cảm của cậu, khiến chúng đỏ ửng hết cả lên.

Na Na thấy cảnh tượng trước mặt, tức giận, máu nóng bốc lên tới não.

_ Hai người thôi đi, Khải, anh đang làm gì thế, chúng ta là hôn...

_ Ngừng! Chỉ là cha tôi và cha cô cùng nhau kí kết cái giấy giẻ rách ấy, chứ tôi nào muốn. Nếu muốn cô đi kết hôn với tờ giấy đó đi, tôi nhất định sẽ nhất nhất chấp thuận, cùng Vương Nguyên đến chúc phúc cho cô, bảo đảm phong bì dày cộm, cô không cần lo gì nữa cả. - Lời Tuấn Khải nói sắc đá, như lưỡi dao đâm thẳng, xuyên tạt vào Na Na.

_ Anh... - Ngón tay cô ta chỉ thẳng vào mặt Tuấn Khải, rồi từ từ xê dịch xuống Vương Nguyên mặt ở trong lòng Tuấn Khải kia. - Vương Nguyên sao? Tên đẹp nhỉ? Dám làm chuyện đó trước mặt Âu Dương Na Na tôi, tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết, để cho cậu biết thế nào là lễ độ!

_ Cô cứ làm và tôi Vương Tuấn Khải sẽ bảo vệ em ấy đến phút cuối. - Hắn rắn chắc đáp, cương nghị thách thức Na Na.

_ Chưa có gì là Na Na tôi không dám làm, cứ chờ đó! - Nói rồi, cô ta ngúng nguẩy bỏ đi.

Vương Nguyên hất người Tuấn Khải ra, uẩn khúc mà hét lên.

_ Cái tên hách dịch này. Sao anh cứ thích nhìn tôi bị hành hạ quá vậy? Tôi chịu bao nhiêu chuyện vì anh còn chưa đủ sao? - Cậu không thích rắc rối một chút nào, lại bị tên này năm lần bảy lượt lôi mình vào cái vòng xoáy rắc rối do hắn giăng ra.

_ Nguyên Tử. Em sợ à? - Hắn nhìn cậu, cậu nhận ra một tia ấm áp len lỏi trong đó, vội lảng tránh ánh mắt ma mị đó đi mà quay vào nhìn bức tường.

_ ... - Im lặng.

_ Đừng lo...tôi sẽ bảo vệ em. Vì em là người yêu của tôi, chỉ riêng Vương Tuấn Khải tôi thôi, nghe rõ chưa? - Hắn bá đạo lên tiếng. Bước chân đến gần Vương Nguyên mà xoa mái đầu ướt sũng của cậu, xong hôn nhẹ lên đó. - Mau đi tắm đi, kẻo bệnh bây giờ.

Cậu lủi thủi đi về phòng mình, nhìn hình bóng bé nhỏ đó khuất xa, Tuấn Khải không nén được tiếng thở dài.

Hoàn chương 7

~TpHCM 24/7/2014~

Chỉnh sửa: 16/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro