Chương 6: Cảm nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Cảm nắng

Chí Hoành mi mắt nặng trĩu hé mở, mùi thuốc khử trùng lại xộc vào mũi nó. Cái mùi này...nó ghét cay ghét đắng! Ngửi cái mùi này, cảm giác khó thở biết bao! Nó có nói cho mọi người biết nó bị dị ứng với cái mùi này chưa nhỉ? Chí Hoành quan sát xung quanh, một màu trắng, trắng toát, trắng đến không tưởng...

Chống hai tay, nó cố ngồi dậy nhưng sao đau quá, cơn đau ở bụng cứ nhức nhói lên từng cơn không nguôi mà lại còn đau hơn trước nữa. Loay hoay mãi mà nó vẫn chưa thể ngồi hoàn chỉnh được, cứ lưng chừng rồi ngả lưng xuống giường do đau đớn. Mồ hôi nó túa ra như tắm, tay vì chịu sức nặng của bản thân nên cũng có chút tái đi, gân xanh nổi lên bàn tay trắng nõn đến con gái phải ghen tị.

Cạch!

Âm thanh khô khốc vang lên, Thiên Tỉ tiêu sái bước vào, người mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã nhuốm màu đỏ thẫm của máu, tay thì cầm một hộp cháo thơm lừng, khói tỏa khắp xung quanh rồi tan biến trong không khí khiến Thiên Tỉ càng thêm mộng mị, oai nghiêm hùng dũng hệt thần Hades tuy âm ưu băng giá nhưng anh tuấn hơn người.

"Anh ta mà lấn sang ngành giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng không thua kém gì Karry, đến lúc đó mình có nên bỏ Karry theo làm fan của anh ta không nhỉ?" Chí Hoành nghĩ. (="=)

_ Cám ơn anh. Phiền anh nhiều rồi. - Nó cười ngốc tay gãi đầu, cớ sao vào mắt Thiên Tỉ nó lại đáng yêu hết sức?!

_ Không sao. Sau này đừng dại dột làm chuyện nguy hiểm như vậy. Nên báo các đồng nghiệp trước rồi hãy đuổi theo tên cướp. Kì này may là cậu có tôi, nếu không thì cậu đã chết vì mất máu quá nhiều rồi. - Thiên Tỉ đặt hộp cháo xuống bàn, bàn tay thoăn thoắn mở nắp rồi cầm muỗng đút cậu.

_ Không cần đâu. Tôi có thể tự làm được. - Thấy muỗng cháo nóng hổi đã dâng tới trước cửa miệng, Chí Hoành tay quơ quào minh họa cho lời nói của mình.

Thiên Tỉ phì cười, sau đó vờ làm mặt nghiêm nghị.

_ Bây giờ cậu còn yếu, lỡ có chuyện gì thì sao? Dù gì cậu được tôi cứu sống, giờ trong người cậu còn đang chảy dòng máu của tôi, nói chung tính mạng của cậu là do tôi định đoạt, không nên làm những chuyện như trẻ con như vậy được, tôi đang cầm cháo nóng đấy, lỡ đổ làm phỏng cậu nữa thì tai hại lắm.

Chí Hoành nghệch mặt, Thiên Tỉ à, anh đang nói gì thế, IQ của tôi không được cao cho lắm, đừng có nói ẩn ý như vậy có được không? (=_='')

Nhân lúc Chí Hoành miệng đang he hé mở, Thiên Tỉ cho thẳng một muỗng to vào họng nó luôn.

Chí Hoành họng đầy cháo nóng, mặt ửng đỏ hết cả lên, hai má phồng phồng lên trông cực yêu. Ngốn đầy cháo như vậy, tất nhiên sẽ bị tràn rồi, và giờ đây khóe miệng Chí Hoành có một vệt cháo nho nhỏ trăng trắng.

Thiên Tí cười nhẹ, nâng nhẹ ngón tay lau đi phần cháo đó, song đưa ngón tay vào miệng mình, nuốt trọn vệt cháo đó. Cuối cùng thì bắt chước cái hành động gãi đầu cười gượng của Chí Hoành lúc nãy.

Nếu như là Chí Hoành làm động tác này thì cũng không có là gì, cơ mà nếu Thiên Tỉ làm thì là một chuyện khác! Phải nói sao nhỉ, bây giờ Thiên Tỉ ngố không thể tả, cực ngố, vẻ soái ca trong lòng Chí Hoành sứt đi một mảnh.

Mặt Chí Hoành đỏ nay lại càng đỏ hơn, có thể mà đọ với quả cà chua luôn ấy. Tuy nhiên với bản chất nói nhiều, nhí nhảnh nên mọi thứ lại trở về quỹ đạo của nó, người luyên thuyên kể chiến tích oai hùng của mình, người ôn nhu lắng nghe hết tất cả người kia nói, chốc chốc lại đút một muỗng cháo cho người kia ăn.

Ăn xong, Chí Hoành dụi mắt mệt mỏi, gục xuống mà ngủ say trong tích tắc, đầu tựa hẳn vào hõm cổ của Thiên Tỉ đang ngồi đối diện ngay mép giường.

Thiên Tỉ bất động, vài giây sau lại nở nụ cười. Y cảm thấy từ ngày gặp Chí Hoành và đặc biệt là hôm nay mình cười thật nhiều, những nụ cười thật sự chứ không phải là nụ cười nhạt hay cái nhếch mép mọi khi để giao tiếp với người khác...

Nhẹ nhàng đặt Chí Hoành đang say giấc, nhẹ nhàng kéo nhẹ chăn cho Chí Hoành. Xong xui, Thiên Tỉ ngồi lại chỗ ngồi ban đầu của mình, chống càm nhìn tiểu khả ái đang chìm trong giấc mộng. Môi vểnh vểnh lên, má hồng hồng, thật muốn véo cho đã tay!

Thiên Tỉ y nghĩ, nếu như giây phút bình yên này có thể mãi mãi như vậy...thì tốt biết mấy...y nguyện đánh đổi mọi thứ để có nó...

"Cái này...người ta hay gọi là cảm nắng, có phải không nhỉ?!"

~o0o~

Tuấn Khải dừng lại trước một tòa biệt thự, à không phải nói là lâu đài luôn mới đúng. Một tòa lâu đài cổ kính đầy âm ưu nằm sâu hun hút ở trong cánh rừng muôn ngàn cây cối che khuất.

Cảnh cửa bật mở ra, hơn chục tên thây ma mắt lòi, cụt tay cụt chân cúi người nghiêm chào hắn.

Hắn - Vương Tuấn Khải - Vampire quý tộc - con trai độc nhất của chúa tể Vampire đồng thời cũng là MỘT-VAM-LAI!

Nếu như là một Vam lai, thì chắc chắn sẽ bị bóp cổ cho đến chết khi vừa mới lọt lòng, nhưng hắn thì không, bởi vì hắn là con trai duy nhất của chúa tể, là người thừa kế, là người đứng trên trăm người, vạn người. Chuyện này, ngoại trừ hắn ra chỉ có cả thảy năm người biết. Một là cha hắn, hai là mẹ hắn, ba là là Tiểu Mã ca, bốn là Dịch Dương Thiên Tỉ bạn thân của hắn, cuối cùng là Âu Dương Na Na - hôn thê Vampire quý tộc cùng với cái hôn ước giẻ rách đáng giá một đồng của hắn!

Cha hắn yêu mẹ hắn điên cuồng, ông cũng yêu cái thứ chất lỏng đang ngự trị ở trong bà, nên ông làm đủ mọi cách để có thể có bà. Lúc đầu mẹ hắn có chút hoảng sợ, xa lánh cha hắn. Dần dà, vì sự ấm áp, ngọt ngào, ôn nhu che chở của ông khiến bà rung động mà quyết định cùng ông trọn đời trọn kiếp làm vợ ông.

Một năm sau, hắn chào đời, được các pháp sư của dòng tộc Vampire quý tộc ấn định là sẽ tài năng hơn người. Hắn chào đời, như xé toạt thân thể yếu ớt của mẹ hắn, hút cạn hết sinh lực của bà, khiến bà bất tỉnh trong vòng một tháng liền. Sau đó, vì lo sợ người mình yêu sẽ có chuyện, cha hắn gửi hắn đến một pháp sư nhờ chăm sóc, dạy dỗ hắn.

Suốt ngày luẩn quẩn với những thứ thuốc đủ màu sắc không đâu, hắn đâm ra chán nản. Mười tuổi...hắn đứng trước mặt cha mẹ nói câu "Con muốn ra sống riêng". Cha hắn không nói gì, đưa cho hắn một cọc tiền, một chiếc thẻ tín dụng và bảo Tiểu Mã đi theo hắn bảo vệ hắn nếu có chuyện gì bất trắc, rồi phẩy phẩy tay bảo hắn đi đi. Hắn đi, mặc cho sự van xin gào thét của mẹ hắn...Hắn không quay đầu lại, không lưu luyến, dù chỉ một lần!

Đến năm mười bốn tuổi, hắn gặp Thiên Tỉ, làm bạn của nhau, đầu quân cho Clover thuộc quyền sở hữu của cổ đông lớn nhất - Dịch gia, trở thành một ca sĩ tiếng tăm lừng lẫy, bao nhiêu người ái mộ, yêu thích. Hắn sống như vậy cho đến bây giờ. À, có chút thay đổi là cách đây vài ngày hắn đưa Vương Nguyên về nhà thôi.

Tuấn Khải bước từng bước vào trong. Tòa lâu đài này, đã rất lâu, rất lâu rồi hắn mới quay về. Cảm giác mùi máu tanh tưởi đầy ghê tởm vào mũi hắn khiến hắn vô cùng là khó chịu, bất giác nhăn mặt, mùi máu hạ đẳng này chỉ đáng dùng cho đám thay ma kia mà thôi. Còn hắn thì không, hắn có một con mồi thơm ngon dành riêng cho hắn mang tên Vương Nguyên rồi. Chậc, vừa mới nhắc đến Vương Nguyên thì hắn lại thèm máu nữa rồi, cái cảm giác ngọt ngào chảy vào cuốn họng thật là sảng khoái. Cái nhăn mặt của hắn dần giản ra nhường chỗ cho một nụ cười ấm áp.

Cánh cửa gỗ to lớn mở ra, một thân ảnh thướt tha lao vụt vào ôm chầm lấy hắn, nụ cười của hắn trong phút chốc tan biến. Mắt sắt lạnh vằn lên từng tia giận dữ.

_ Khải ca! Sao dạo gần này anh trốn em? - Thân ảnh cô gái với khuôn mặt xinh xắn, mái tóc dài quá nửa lưng nói.

_ Tôi bận. - Tuấn Khải lạnh nhạt. - Âu Dương Na Na cô làm gì ở trong thư phòng?

_ Anh sao lại như vậy chứ? Rồi còn cái vụ người tình gì gì đó là sao? - Na Na giở giọng tránh móc, tay đấm thùm thụp vào khuôn ngực rắn chắc của Tuấn Khải. - Đừng gọi đầy đủ họ tên em như thế, chẳng thân thiết tẹo nào, chúng ta là hôn...

_ Trả lời tôi!

_ Em nhớ anh.

Ba tiếng đó khiến Tuấn Khải rợn người, đẩy mạnh Na Na ra, rảo bước vào trong phòng, ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại, không thèm liếc Na Na thêm một lần nào nữa.

Na Na tức giận, dậm chân nện xuống sàn, lèm bèm nói vài câu rồi bỏ đi. Hắn lặng người, nhớ đến lúc sáng, tại sao khi Vương Nguyên dậm chân, hắn lại thấy đáng yêu mà tỏa dục vọng thèm khát cắn cậu mấy phát cho thỏa, giờ Na Na dậm chân thì hắn lại tỏ ra đầy chán nản và khinh nhờn. Thế này là sao?

Xùy xùy, hắn nghĩ quá nhiều rồi! Cậu là con búp bê nằm gọn trong bàn tay hắn mà, hắn có chút cảm giác thì cũng là chuyện bình thường mà thôi. Vụ việc ban sáng cũng chỉ là nhất thời rung động với dáng vẻ đáng yêu đó thôi! Đúng rồi, chỉ là nhất thời rung động thôi, chỉ là nhất thời rung động mà thôi. - Hắn tự chối bây dòng suy nghĩ của mình.

Tuấn Khải miên man suy nghĩ, nào biết chỗ ngồi đối diện mình đã có người an tọa, nhìn chằm chằm vào hắn.

_ Tiểu Khải!

Tuấn Khải đưa mắt liếc nhìn hai con người trước mặt. Một nam một nữ, một người đàn ông trung niên sở hữu khuôn mặt giống hệt hắn, hay nói đúng hơn là hắn giống hệt ông ta, một người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu với đôi mắt ưu buồn. Cả hai đều vận trang phục bá tước quý tộc.

Hắn hừ nhẹ, đảo mắt láo liên nhìn nội thất của căn phòng, cố gắng lảng ánh mắt trìu mến đầy bi thương của người phụ nữ và ánh mắt phẫn nộ của người đàn ông đang ngồi trước mặt.

_ Vương Tuấn Khải! - Người đàn ông gầm nhẹ.

_ Có chuyện gì sao, ngài Vương, Vương phu nhân? - Ngữ điệu đầy xa cách, ánh mắt của mẹ của Tuấn Khải không còn trìu mến nữa mà là đầy sự sợ hãi bao trùm.

_ Tiểu Khải... - Mẹ Tuấn Khảiyếu ớt nói, tay cố với để chạm vào mặt Tuấn Khải.

_ Đừng gọi tôi với cái tên đó! - Hắn gần như hét lên. Xong bình ổn chêm thêm một câu. - Có chuyện gì thì mau nói, tôi còn có việc phải làm.

_ Mẹ con đang rất yếu, pháp sư nói...phải cần con trai và người chồng cùng làm một số chuyện...để luyện thần dược...cũng không quá khó khăn, chỉ cần đợi một tuần là có thể... - Cha hắn nói gập ngừng.

_ Vậy nên ông kêu tôi về đây? - Tuấn Khải nhếch mày. - Tôi sẽ làm với một điều kiện.

_ Điều kiện gì? Cha sẽ làm tất cả.

_ Hủy ôn ước của tôi và Âu Dương Na Na.

Sắc mặt cha hắn có chút tái đi. Hắn cười, không ngờ chúa tể của Vampire lại có lúc thất thế phải cầu xin con trai mình như thế này.

_ Ta cần thời gian để suy nghĩ về chuyện này. - Thở dài. Mẹ hắn ở bên cạnh thì người run lên từng đợt, con của họ, đứa con đáng yêu đâu rồi, sao giờ chỉ còn lại một con người lạnh lùng như vậy chứ. Trả con lại cho chồng bà và bà đi.

_ Được! Tôi sẽ chờ... - Rồi hắn mất hút, như một làn khói, hòa tan vào không khí, không lưu lại chút dấu vết gì...

Hoàn chương 6

~TpHCM 22/7/2014~

Chỉnh sửa: 16/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro