[ Longfic TaoHun ] Hãy về bên anh_Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một phiên vụ nữa hành công. Sáng mai báo chí sẽ tới và đưa tin "ông chồng hờ" của Sehun do dùng thuốc kích thích quá liều đẫn đến tử vong. Họ sẽ không truy xét gì thêm, bởi ai cũng biết, ông ta là một con dê chuyên dùng thuốc kích thích dụ dỗ người khác thỏa mãn dục vọng của mình. "Vợ hờ" Oh Sehun cũng sẽ không được nhắc đến bởi chỉ đơn giản cuộc hôn nhân này báo chí không hề biết tới. Những vị khách tham gia cũng chỉ là bình phong che mắt mà thôi, đều là người của Sehun cả. Còn nếu lỡ có người đến báo cảnh sát, bất quá cũng chỉ bị gọi đến sở cảnh sát lấy khẩu cung, chưa đầy 24 giờ lại trở về nhà. Không có gì có thể giữ chân Oh Sehun.

Đưa mắt ra ngoài cửa kính, Sehun nở một nụ cười. Nhân ảnh trong tấm kính phản chiếu, đồng tử co giãn, đẹp một cách sắc sảo.

- Lo chạy xe đi, đừng nhìn em!- Cậu nói trong khi không nhìn mặt chàng trai bên cạnh mình.

- En luôn biết dùng những vật phản chiếu thông minh thế sao?- anh ta hỏi lại.

Sehun bật cười. Đúng là qua tấm kính này, cậu đã nhìn thấy người kia dán mắt vào mình. Chỉ là Oh Sehun không hề biết, nhân ảnh phản chiếu mà cậu nhìn thấy...là xuyên qua cả hai tấm kính phía sau...

Một lớp kính phía bên cánh cửa còn lại...
Và một lớp kính ở một cánh cửa of xe khác...
___________

Chiếc Audi bóng loáng chạy trên con đường thẳng tắp rồi dừng lại bên 1 ngôi nhà cao tầng có cánh cổng sắt màu đen. Sehun bước xuống, đưa tay nhập mã số trên cánh cửa đóng im lìm. Bàn tay thon dài trượt trên hàng phím nhanh khiến người kế bên dù cố nheo mắt nhìn chăm chú đến mấy cũng không nhìn ra.
- Em lúc nào cũng nhanh nhẹn. - Người kia lên tiếng bất mãn.
- Không nhanh để con cáo già như anh nhìn thấy mật mã nhà em sao? - Sehun quay lại mỉm cười.
Cánh cổng đen mở ra. Sehun ung dung bước vào, người kia cũng nhanh chóng chạy xe vào bên trong.
Hai bên ngôi nhà Sehun được bao bọc bởi 1 rừng hồng khổng lồ, tất xả đều là hồng tím. Hoa hồng trải dài trên những tấm gạch men dẫn vào nhà. Những cánh hồng còn tươi nằm rải rác trên đường đi, người đi qua không một lần ngoảnh lại hay nhìn xuống. Chỉ cần một cơn gió mạnh cuốn qua cũng đủ biết nơi này sẽ tràn ngập mưa hoa hồng. Vậy mà những bước chân của con người vô tình hay cố ý dẫm đạp lên tác phẩm tuyệt diệu của thiên nhiên.

- Anh tưởng em thích hoa hồng tím ?

- Thì sao?- Sehun ném giày vào góc nhà

- Sao lại để chúng rải rác như thế? Em không thấy đau lòng khi giẫm lên sao?- ng kia tiến tới cạnh cậu, anh ngồi xuống cái sofa trong nhà, tay choàng qua vai Sehun. Cậu nhìn cánh tay anh, bật cười

- Đôi khi cũng phải tập nhẫn tâm với thứ mình thích !

- Thảo nào em lại lạnh lùng như thế.

Người kia cũng cười, hai năm qua tuy là một khoảng thời gian dài, nhưng anh thực sự không hiểu hết được con người trước mặt mình. Oh Sehun nhiều khi ngồi khóc không lý do, nước mắt đầm đìa. Sau đó lại trở thành một Oh SeHee tàn nhẫn, có thể giết người một cách không gớm tay.

Cú sốc gì đã khiến một chàng trai đáng yêu hiền lành trở thành như thế này ?

Sehun đưa ánh mắt xăm xa trong ngôi nhà của mình, không một điểm tựa hay vị trí nhất định. Ánh mắt cậu xhir hướng về nơi đó, lạnh lẽo. Người kia ngồi nhích lại gần cậu, gương mặt điển trai vùi vào cổ Sehun, cố ý phả từng hơi nóng vào tai cậu.

- Sehun..-tiếng anh ta gọi Sehun ngọt ngào

"Cắc" Một vật thể lạnh toát màu đen với cái đầu nhọn chĩa thẳng vào cuống họng người kia.

- Bình tĩnh, bình tĩnh...- người kia nhanh chóng đưa gương mặt mình ra, hai tay giơ lên theo phản xạ mà tránh xa khẩu súng đã lên cò.

- Kim Jong Kai, anh chán sống rồi.- Sehun bật cười siết nhẹ nòng súng. Kai nở nụ cười thật tươi.

- Em không giết anh đâu.- cậu yên lặng ngắm nhìn nụ cười Kai, anh ta đứng trước nòng súng đã lên cò của Sehun không hề run rẩy, thậm chí còn có vẻ rất vui. Cậu thu súng về, thuận tay gỡ luôn cả đạn ra rồi quăng lên bàn. Với tay lấy ly rượu dang dở mà mốc cạn. Kai hài lòng với hành động của cậu, anh ta vẫn mặc nhiên ngồi nhích lại gần Sehun.

- Mặt anh thật dày.- Sehun quay sang mắng

- Dày thế này mà hai năm qua không cưa đổ nổi em đây này.- Kai cười cười

- Thôi đi, dẹp cái giọng đó đi. Đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ gì.- Sehun gạt phắt tay anh ra khỏi người mình.

- Anh yêu em thật mà.- Kai vẫn nhích lại. Lần này không phải là một khẩu súng mà là một con dao găm nhỏ. Con dao đặt ngay trước ngực Kai, lượm lờ phía ngoài lớp áo sơ mi của anh rồi nhẹ nhàng cắt phăng cái nút thứ nhất.

- Em lúc nào cũng nhanh như thế? Nó chuyện với anh không nhất thiết phải đem theo vũ khí ra chứ?- Sehun quăng con dao lên bàn cười lớn

- Thế thì hãy nhớ quy tắc của Oh SeHee.

-"Phải kết hôn mới được gần gũi"!- Kai lặp lại như một câu thần chú anh đã đọc ngàn lần. Sehun vẫn không nhìn Kai, cậu chỉ chăm chú uống nốt ly rượu của mình.

- Anh đã cầu hôn em bao nhiêu lần rồi, em có đồng ý đâu.- Kai nhún vai- Tại sao anh yêu em nhiều như thế em lại không đồng ý? Trong khi một tuần lại khoác vai một người đàn ông khác vào lễ đường!

Sehun quay người sang Kai, cậu nắm lấy cổ áo anh, đôi mắt ma mị nhìn sâu vào mắt người đối diện. Kai luôn bị sắc đẹp lạnh băng của Sehun làm cho điên đảo, bàn tay anh đưa xuống eo kéo Sehun vào lòng.

- Anh có muốn thử cảm giác làm một ngượ trong số họ không?- Sehun đưa bàn tay vẽ một hình tròn trên ngực anh- Đại loại như...vào lễ đường, nói vài câu, có được danh phận "ông chồng hờ" của Oh SeHee, sau đó về nhà...ân ái chưa đầy 15'... rồi...- đôi mắt Sehun xoáy vào Kai-...ngã ra chết!- Kai nhếch môi lên nhìn cậu.

- Là do những thằng cha đó không biết tạn dụng 15' quý hiếm.

- Thế anh đang tận dụng sao?- Sehun nhướn mày

- Nếu em nghĩ thế.

- Ra khỏi nhà em.- Sehun đẩy Kai ra, cậu đứng lên quay mặt đi nơi khác. Kai chỉ cười, không tức giận. Anh đứng dậy chỉnh lại quần áo, bỏ lại vài lời cuối cùng rồi bước đi.

- Hãy nhớ lấy lời anh. Và ngày mai chúng ta có một phi vụ mới đấy. Anh sẽ sang đón em.

Sehun mệt mỏi nhìn cốc nước đã cạn, cậu nhắm mắt mặc cho giọt nước trong suốt lăn dài trên má mình. Nhanh tay quệt đi, Sehun lên thẳng phòng, cậu nằm xuống giường, đôi mădt nhắm lại mệt mỏi. Sehun đã từng tự hỏi, cậu sóing như thế này để làm gì? Trả thù Zitao sao? Cho hắn biết cậu vẫn đang hạnh phúc, đầy đủ, vẫn vui vẻ trong một ngôi nhà lớn? Hay cậu sống thế này để tự giết chết chính mình, để Oh Sehun sẽ trở nên tàn nhẫn vợ tất cả mọi thứ và không còn đau đớn gì nữa. Có ai đó từng nói, khi một vết thương trong tim người ta quá lớn, thay vì chọn cách xoa dịu nó đi, người ta lại cố gắng làm cho vết thương đó lớn hơn. Đau một lần thôi, đau quá sẽ không đau nữa. Cái đó gọi là chạm tợ đích cuối cùng của sự đau khổ- là vực thẳm vô cảm tột cùng.

Sehun nhắm mắt, màn đêm chỉ chờ có thể thì kéo đến bủa vây lấy cậu. Một giấc ngủ dài cho một đêm bình thản xảy ra....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro