[ Longfic TaoHun ] Hãy về bên anh_Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun và Donghae ngồi nói chuyện với nhau chủ yếu toàn công việc.

- Sao rồi? Có mục tiêu gì mới chưa?- Donghae nghiêng đầu hỏi

- Tất nhiên là rồi. Một nhân vật khá nổi tiếng trên thương trường.- Sehun đáp lại với nụ cười đắc ý.

- Lần này bạn của tôi vớ được con mồi nào vậy? Tò mò quá nha.

- Là Chủ tịch Park của Công ty Du lịch quốc tế P.I.P.

- Ăn ngon nha. Chúc mừng!- Donghae vừa dứt lời thì bỗng từ đâu có hai tên bụng phệ tiến tới bên cạnh hai người. Tay hai gã đặt trên hông Donghae và Sehun rồi dần dần lần xuống mông họ.

- Ồ, hai em thật đẹp đấy. Muốn làm người yêu của bọn tôi không?- một tên trong số đó lên tiếng.

- Phải đó. Làm người yêu của chúng tôi, hai em muốn gì cũng được.- gã còn lại lên tiếng. Cả Donghae và Sehun đều không thèm liếc hai tên một lần mà trong lòng chỉ toàn là khinh bỉ. Nhưng im lặng cũng không phải cách hay, càng im thì hai lão càng nói nhiều hơn. Cuối cùng chịu hết nổi rồi, Donghae đành lên tiếng:

- Cảm ơn lòng tốt của hai vị, nhưng bổn công tử ta đây không cần thứ sủng ái bẩn thỉu đó.

- Mày nói gì?- một tên tức điên lên khi nghe cậu nói.

- Ủa? Hai vị đây không nghe rõ sao? Để tôi nói lại cho nghe nha. Chúng- tôi- đây- không- cần- thứ- sủng- ái- bẩn- thỉu- của- hai- người.- Donghae nhấn mạnh từng chữ cho hai tên kia nghe thật kĩ.

- Mày dám. Chưa có ai dám từ chối bọn tao mà mày lại hỗn láo như thế sao? Tao sẽ cho tụi mày biết thế nào là lễ độ.- Hắn nói xong rồi ra lệnh cho đám người đằng sau vây quanh Sehun và Donghae. Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, phần lớn mọi người đều nghĩ chắc chắn Donghae vs Sehun sẽ tàn đời khi đụng phải hai tên nhà giàu kia. Nhưng tình huống sắp xảy lại hoàn toàn không như mọi người nghĩ.

- Ái chà, oai gớm nhỉ! Nhiều người nghênh đón thế này thật là vinh dự cho tôi quá.- Donghae mỉm cười khinh bỉ.

- Để xem mày còn to mồm đến bao giờ. Chúng bay, xông lên.- Gã bụng phệ ra lệnh cho bọn đàn em. Bọn chúng một lúc xông thẳng về phía Donghae và Sehun.

- Từng ngần ấy người, cậu chơi được hết không đấy. Còn không thì gọi bọn yakuza đi.- Sehun nói thầm với Donghae, lo lắng cho cậu bạn của mình.

- Cậu coi thường tôi quá đó. Đám này chỉ được cái to xác thôi. Lâu rồi không động chân động tay khiến tôi thấy khó chịu.- trả lời ngắn gọn rồi lao về phía đám người. Sehun để ý ánh mắt của Donghae khi lao lên. Đó thực sự là ánh mắt dã thú, sự giết chóc hoàn toàn. Nếu nói ra thì Donghae vs Sehun làm giống công việc thì cũng đều là sát thủ cả. Nhưng có một điều, Sehun đã đáng sợ, Donghae còn đáng sợ hơn. Cậu ta sẵn sàng khử bất cứ ai cản trở mình.

" Không tha thứ
Không khoan nhượng
Không bao dung..."

Đây chính là ba điều cơ bản, tất yếu của một sát thủ mà Donghae cho rằng cần phải như vậy. Sehun cũng là do Donghae rèn luyện cả kĩ năng, bản tính từ đầu đến cuối. Trước đây, sau khi bị Zitao đá, Sehun chẳng biết làm gì ngoài khóc. Cậu quá yếu đuối. Mặc dù bản thân muốn trả thù nhưng lại không đủ khả năng do quá yếu đuối và hiền lành. Bây giờ, cho dù đã thành công một phần kế hoạnh nhưng Sehun vẫn không ngừng học hỏi Donghae. Trước đây Donghae cũng làm việc với một ông chủ giống như Sehun bây giờ nhưng từ sau khi lấy Lee Eunhyuk và sống một cuộc sống hạnh phúc, Donghae không còn họt động nhiều trên thương trương như trước nữa mà cậu ta chỉ lấy công việc cũ của mình ra làm thứ giải sầu. Những ai chống lại Donghae, kẻ dod sẽ bị trừng trị theo các hình riêng độc ác mà do Donghae nghĩ ra. Phải kết luận một điều, Donghae là nửa người, nửa dã thú.

Trong nháy mắt, đám người to con kia đã nằm rạp trên vũng máu dưới chân Donghae.

- Nhanh vậy. Cậu làm tôi choáng đấy.

Đúng. Thực sự Sehun rất bất ngờ với cảnh tượng trước mặt. Đã lâu rồi cậu mới được xem lại cảnh Donghae giết người.

- Phải nhanh gọn lẹ chứ? Nếu rề rà thì còn gì là danh tiếng của Lee Donghae chứ.

- LEE PHU NHÂN, TÌM THẤY NGƯỜI RỒI.

Bỗng có một đám người áo đen từ cửa lao vào. Đó là đám vệ sĩ yakuza của gia tộc Lee. Chắc là họ đến tìm Donghae. Đám người cúi đầu trước mặt Donghae một cách kính cẩn.

- Em làm gì ở đây vậy hả? Chẳng phải ta nói em không được tự tiện giết người cơ mà.- một giọng nói trầm trầm phát ra từ đằng sau đám vệ sĩ. Họ tự động tách ra hai phía cho người đó đi qua.

Đó là Lee Eunhyuk- 29 tuổi, chủ tịch tập đoàn đá quý Jewel hàng đầu thế giới. Ngoài ra còn là ông trùm Băng đảng xã hội đen Black Wave và là chồng của Donghae.

- Chẳng phải nói em tránh gây gổ rồi sao? Một phu nhân không thể hành xử như một đứa hiếu động được.

- Nhưng bọn chúng sờ mông em mà.- Donghae gân cổ lên cãi.

- Có mỗi sờ mông thôi mà. Cái gì? Sờ mông á?

- Anh như thằng chậm hiểu ý.

- Thôi được rồi. Giờ em phải về dinh thự ngay. Tôi sẽ nói chuyện với em.

- Ứ về đó. Làm gì được nhau.- Donghae hất cằm kiêu kì

- Em dám trái lệnh tôi sao? Chúng bay đâu, vác phu nhân về.- Eunhyuk ra lệnh rồi quay lưng ra xe trước. Đám tay sai tiến lại gần Donghae rồi túm lấy cậu, vác trên vai một cách nhẹ nhàng.

- AAAAAAA...THẢ TA RA.- Mặc cho Donghae la hét om sòm, tên tay sai vâcn coi như không nghe thấy, tiếp tục bước ra ngoài rồi tiến đến chiếc Limo đen đợi bên ngoài. Mở cửa rồi ném cậu vào trong. Bên trong chiếc xe, Eunhyuk ngồi cười nham hiểm:

- Tối nay em chết với tôi.- Eunhyuk vừa dứt lời, sống lưng Donghae bỗng lạnh toát. Khỏi cần nói chi tiết, tối nay cậu sẽ bị mần khỏi đi được luôn.

Về phía Sehun, cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tính cách Donghae quả thật thay đổi nhanh kinh khủng. Phút trước thì đáng sợ, phút sau thì la hét om sòm, đanh đá. Tất cả đều nhờ người đàn ông tên Eunhyuk kia. Donghse thì nhờ yêu mà thay đổi bản tính có phần hiền hơn, quý phái hơn. Còn Sehun thì yêu để rồi để hận thù chiếm đóng cả trái tim lẫn linh hồn và thể xác. Cậu dường như được hận thù nuôi sống cơ thể, nếu không có nó thì cậu sẽ chết.

Bỗng tiếng điện thoại reo lên. Mở điện thoại xem ai gọi. Là Chủ tịch Park. Cậu không lấy làm ngạc nhiên. Gã gọi điện mời cậu đi ăn tối. Đây là cơ hội tấn công, không thể bỏ lỡ được.

_________________

Sehun nở nụ cười với người trước mặt mình, cậu nhẹ nhàng đứng lên rời khỏi ghế ngồi sau khi kết thúc bữa ăn.

- Chủ tịch Park, tôi phải về rồi.

Giọng cậu vang lên đầy ngọt ngào, đã một tuần nay lúc nào chủ tịch Park cũng tìm đến Sehun. Không lấy lý do đưa cậu đi ăn thì cũng là uống cafe. Sehun vài lần cố ý từ chối thì ông ta lại lấy cớ hợp đồng. Nếu là hợp đồng thì không cần có cả Kai nữa sao? Đằng này, khi nghe thấy cậu nhắc tới Kai, ông ta liền xua đuổi.

Chủ tịch Park đưa đôi bàn tay rắn chắc nắm lấy tay cậu níu về, bàn tay ông ta bao trọn từng ngón tay thon dài của Sehun.

- Cậu SeHee, tôi thực sự rất yêu quý cậu.

Sehun giả vờ thảng thốt nhìn ông ta, chứ trong tâm cậu hiểu rõ mấy tên Dê Già này.

- Tôi biết nói ra việc này có hơi kì, nhưng tôi thực sự muốn tiến xa với cậu.

Sehun ái ngại rụt tay về, cậu cắn môi, cố tạo vẻ thẹn thùng.

- Chủ tịch Park, xin ông đừng đùa giỡn...

Chủ tịch Park hùng hổ tiến lại gần Sehun, bàn tay cũng nhanh nhẹn nắm lấy đôi vai cậu.

- Tôi nói là thật, xin em. Hãy tin tôi, tôi yêu em.

Sehun ớn cả da gà. Da ông ta chắc cũng dày lắm mới không thấy lạnh nhỉ? Gọi em và nói yêu với một người đáng tuổi con mình?

- Tôi có thể tin tưởng không?- Sehun e dè hỏi lại, đôi mắt long lanh như giọt pha lê của buổi sương sớm.

- Có thể. Kai đã nói với tôi về những nguyên tắc của em.- Nói rồi ông ta lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Sehin giả vờ ngạc nhiên, lấy tay che miệng, đôi môi phía trong bàn tay vẽ lên một nụ cười.

- Chủ tịch Park...

- Oh SeHee, tôi thật lòng muốn lấy em làm vợ.

Sehun lấy hai tay khua khua trước mặt, đôi mắt ánh lên sự hoang mang.

- Xin ông đừng làm vậy...

- Em không muốn sao?- Ông ta mạnh dạn kéo tay Sehun khiến cậu ngã vào người ông. Sehun cúi mặt cắn môi nhìn xuống, gương mặt không dám ngẩng lên.
- Không có gì phải ngại. Chúng ta quang minh chính đại tổ chức đám cưới. Tôi sẽ không để em thiệt thòi. - Chủ tịch Park vẫn rót những lời mật ngọt vào tai Sehun.
- Nhưng... nếu người ngoài và báo chí biết, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của công ty hai bên...- Sehun lúc này mới dám thỏ thẻ, lời nói phát ra tựa như ngọn gió trên cành.
- Vậy Sehee, em muốn thế nào mới đồng ý?
- Chỉ cần mời những vị khách thân thuộc là được rồi. Hơn cả, đừng để báo chí biết.
- Nói vậy, em đã đồng ý kết hôn? - Đôi mắt ông ta sáng lên. Sehun e thẹn quay mặt đi, không quên giả vờ đấm vào ngực ông ta một cái như đánh yêu. Chủ tichk Park sướng ghê người liền kéo cậu lại và hôn lên má một cái, sau đó liền hôn xuống cổ và bả vai. Sehun chán nản nhìn người ông ta trước mặt mình. Những người này xoay đi xoay lại đến cuối cùng tất cả cũng vì dục vọng và sắc đẹp làm mờ mắt mà thôi. Sehun nhếch môi bật cười, hóa ra là thế. Oh Sehun cuối cùng vẫn chỉ có sắc đẹp là vũ khí. Ngoài ra chẳng có gì cả.
Chủ tịch Park buông Sehun ra, ông ta nói vài lời yêu thương gì đó mà cậu không nhớ, rồi bước đi sau khi đã cố gắng năn nỉ cho mình chở Sehun về nhưng cậu từ chối. Đưa tay vẫy theo bóng lưng " chồng sắp cưới" lần thứ bao nhiêu đó mà đến cả Sehun cũng không đếm xuể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro