[ Longfic TaoHun ] Hãy về bên anh_Chap 6b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun về nhà khi trời đã quá tối, cậu mệt mỏi đi trên con đường không một bóng người. Chợt cậu nhìn thấy một chiếc Mescedes quen thuộc đậu trước cửa nhà mình. Sehun lắc đầu ngán ngẩn chạy tới. Người trong xe đã ngủ, đôi mắt nhắm nghiền, im lìm không mộng mị, gương điển trai vô cùng nam tính. Sehun bật cười gõ vài nhịp lên cửa kính

- Kai à!- người trong xe khẽ cựa mình, anh nheo mắt nhìn Sehun đang nở nụ cười, vội vã mở cửa xe bước ra. Mặc kệ có chuyện gì cũng kéo cậu ôm vào lòng thật chặt.

- Em đi đâu mà giờ mới về. Có biết là anh đã ở đây đợi em hơn hai tiếng đồng hồ rồi không?

- Em có biểu anh chờ em đâu?- Sehun đáp lại. Kai lí ra từng nghĩ cậu sẽ một lần vì anh mà rơi nước mắt. Nhưng rồi sau đó lại bật cười, vì đó không phải là phong cách của Sehun.

- Em ôm cái gì thế?- Kai chợt nhận ra có cái gì đó mềm chắn giữa anh và Sehun.

- Lúc nãy em gặp nó trên đường.- Sehun nói rồi lại lấy tay vuốt vuốt người con mèo.

- Anh có nghe nhầm không?- Kai đưa một tai về phía Sehun châm chọc.- Em hôm nay còn biết rủ lòng thương với động vật cơ à?

- Ý anh là em nhẫn tâm lắm sao?- Sehun nhìn Kai.

- Không phải sao, Oh SeHee? Tới hoa hồng tím là thứ mà em yêu thích nhất thế gian em còn nhẫn tâm giẫm đạp lên. - Kai nhún vai.

Sehun ậm ừ. Quả là nhẫn tâm thật. Những cành hoa còn tươi và đẹp thế đó, lại bị cậu vô tâm chà nát. Sehun nhìn con mèo nhỏ trong tay, bất quá tự hỏi cậu đang làm gì? Sát thủ không phải là người giỏi nhất, mà là người tuyệt tình nhất. Cậu phải sống tuyệt tình, sống thật nhẫn tâm để không có bất cứ thứ gì có thể trói buộc mình.

Kai nhăn mày nhìn Sehun khi thâyd cậu vẫn ôm khư khư con mèo.

- Anh ghét con mèo. - Anh phán một câu khiến Sehun sửng sốt.

- Hử? Sao thế?

- Chỗ đó là của anh mà! - Kai chỉ tay vào lòng Sehun, ý nói cái ôm của cậu phải dành cho anh. Sehun bật cười. Kai cũng có lúc đáng yêu quá đấy chứ.

- Thế thì anh ước được biến thành con mèo đi. - Sehun nói lại. Nhưng Kai chỉ cười rồi đưa tay nhéo mũi cậu.

- Kim Jong Kai chưa ngu tới mức làm 1 con mèo chỉ để được em ôm ấp đâu, còn làm người thì... - Nụ cười nhếch hiện lên trên gương mặt Kai, Sehun lườm anh một cái tóe khói rồi sau đó lại hướng cửa bấm mã.

- Suốt ngày suy nghĩ đến chuyện đó! - Kai choàng tay ôm Sehun từ sau lưng.

- Làm sao em biết anh đang nghĩ gì?- Đôi môi anh rượt qua vành tai Sehun đầy nhạy cảm, lúc nào cũng thế, chỉ biết lợi dụng mà dê cậu. Trừ khi, em cũng đang suy nghĩ giống anh.

Nụ hôn chuyển dần xuống vùng cổ rồi trượt ra sau gáy Sehun. Cậu bất giác thấy lạnh người. Định đưa tay toan rút con dao trong người ra dọa Kai thì bàn tay của anh đã nhanh hơn nắm lấy tay cậu.

- Đừng xài vũ khí với anh nữa mà. Đối với em, sắc đẹp là vũ khí rồi. - Kai cười cười, anh vẫn chưa rời khỏi cậu. Sehun bực dọc đẩy Kai ra, cậu nhẫn tâm thả luôn con mèo xuống đất rồi quay người đóng cửa vào nhà.

- Hunnie à, anh vẫn chưa xong mà. - Kai gọi vọng theo một nụ cười.

- Kim Jong Kai, anh đi chết đi. - Sehun hét vọng ra, cậu vẫn bước đi, chưa từng dừng lại. Kai quay sang bật cười nhìn con mèo đang giương mắt nhìn mình, anh lấy tay chỉ vào nó.

- Giờ thì hòa rồi nhé! Tao với mày đều bị bỏ rơi. ( Chết mẹ ơi, thằng Cải nó bị bệnh!!)

Con mèo meo meo vài tiếng rồi ngúng mông bỏ đi, bỏ lại Kai phía sau tức tối.

- Này, con mèo kia đứng lại, tao chưa nói chuyện xong với mày mà! ( Bệnh tái cũ phát)

Thế nhưng con mèo vẫn bước đi, cái đuôi ngoe nguẩy lắc lư như thách thức. Kai hừ lạnh 1 tiếng rồi nhìn ngôi nhà của Sehun. Anh mở cửa xe bước vào trong, nở nụ cười rồi chạy xe đi.

Mặc dù hai năm qua chưa từng 1 lần nó, nhưng Kai tự nhủ 1 ngày nào đó, Sehun sẽ là của mình. Chỉ có Kim Jong Kai này mới có thể khiến Sehun tan chảy. Anh an tâm Sehun không yêu bất cứ ai bởi cái sự lạnh lùng của cậu. Với Kai, " mặt dày" là chiến lược!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro