Chap 1: Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Kinh, một chiều đầu đông lạnh!

  Tôi đứng co ro trong chiếc áo khoác màu xanh dương nhạt, môi hơi mím lại vì cái lạnh se se của mùa đông. Bên cạnh tôi Vu Hắc Vũ cũng chả khá hơn là bao khi mà tôi trông thấy gương mặt đen thui của cậu. Tôi khẽ bật cười, đột nhiên cảm thấy cậu thật là thân thiết, cũng phải thôi 4 năm du học nước ngoài khi về nước người đầu tiên tôi nhìn thấy là cậu chứ không phải là người thân nào khác. Hắc Vũ cậu ta không phải là bạn bình thường, cậu ta là bạn thân, là anh em, huynh đệ... Đối với tôi là như vậy.

Đang chìm trong những suy nghĩ mông lung, chợt bên kia đường có người vẫy tay về phía chúng tôi, biểu cảm vô cùng mừng rỡ. Họ băng qua đường, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt chúng tôi. Hắc Vũ bày ra bộ mặt kém thân thiện, lên giọng:

" Giả Minh Quân cậu giỏi nhỉ! Đã hẹn là 2 giờ mà sao cậu dám đến trễ?"

  Tên con trai da ngăm có tên là Giả Minh Quân, khẽ gượng cười, xin lỗi:

" Nào có phải muộn lắm đâu, nhiều nhất cũng chỉ muộn có 30 phút. À, Nhan Kỳ Vy và Vương Tuấn Khải có đi cùng nữa..."

  Vương Tuấn Khải? Cái tên này có hơi quen thuộc, nghe ở đâu rồi nhỉ? Tôi đánh mắt sang bên cạnh bất chợt bắt gặp một gương mặt xinh đẹp, mỹ miều, làn da trắng mịn, thần thái sang chảnh, có đôi chút lạnh lùng. Bên cạnh là một cậu bạn dáng người cao cao, trang phục gọn gàng, gương mặt được che đậy kín mít nhưng vẫn lộ ra đường nét khôi ngô, tuấn tú. Tôi khẽ giật mình không thể tin được.

" Vương Tuấn Khải? Chẳng nhẽ là TF Boys Vương Tuâ... Ư ư.."

Chưa để tôi nói hết câu tên Giả Minh Quân đã vội vàng dùng tay chặn miệng tôi, muốn nói tiếp cũng khó.

  "Khẽ chứ, lộ hết bây giờ"

Vậy là Vương Tuấn Khải thật sao? OMG tôi vừa về nước mà đã được đi chơi với thần tượng sao, thật không thể tin được. Tôi thật muốn tát vào mặt mình xem có phải là đang mơ hay không.

  Bây giờ họ mới để ý đến tôi, tên da ngăm buông tôi ra, rồi quay sang Hắc Vũ:

" Đây là người bạn du học mà cậu nói sao?"

" Đúng vậy, cậu ấy là Ngô Diệc Hân, bạn thân của tớ"

" Wow, trông cũng thật xinh xắn"

  Tôi không để ý đến cuộc đối thoại của Hắc Vũ và Minh Quân cho lắm, bây giờ tất cả sự chú ý của tôi chỉ dồn vào tên " ninja" ở đằng kia. Tin được không hắn là Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải đi chơi cùng tôi!!!!

***

Chúng tôi năm người, bước song song vào công viên giải trí. Trên đường hầu như chỉ có tôi, Minh Quân và Hắc Vũ là sôi nổi nói chuyện. Còn Tuấn Khải và Kỳ Vy dường như chẳng nói câu nào. Nghe nói hai người là họ hàng xa, thảo nào y chang nhau.

Trò chơi đầu tiên chúng tôi chơi là tàu lượn siêu tốc. Hiuhiu trò này là tôi tâm đắc nhất, liền chọn ngay chỗ ngồi ở hàng đầu. Nhan Kỳ Vy rất tự nhiên ngồi xuống ngay cạnh tôi. Tôi quay sang vô tư cười hihi. Cậu ấy vẫn không biểu cảm chỉ nhìn tôi một cái rồi quay đi. Vương Tuấn Khải đường đường là người nổi tiếng, nếu lộ thân phận thì coi như khó sống sót mà ra khỏi nơi này. Vậy nên chỗ ngồi cũng có phần kín đáo, bên cạnh lại được vây quanh bởi Hắc Vũ và Minh Quân. Vậy nên dường như không ai phát hiện. Tôi quay lại nhìn khoảng cách hàng ghế đầu của tôi với hàng ghế cuối của Tuấn Khải, xa lắc tựa như mối quan hệ của chúng tôi vậy.

***
Khoảng thời gian còn lại chúng tôi đi chơi loanh quanh đây đó, mỗi trò một chút. Rồi cũng thấm mệt, năm người chúng tôi đi bộ ven dòng sông ngắm cảnh. Bất chợt giai điệu quen thuộc của bài " Big dreamer" vang lên. Tôi đưa mắt tìm kiếm, à, đây rồi, ở một góc ven sông, có một sân khấu nhỏ được dựng lên. Trên sân khấu hai bạn trẻ vừa nhảy, vừa hát, vui vẻ cất lên những giai điệu trong sáng, sôi động của bài hát. Bên dưới các thanh thiếu niên cổ động nhiệt tình, sôi nổi hò reo.

Nhìn tuổi trẻ nhiệt huyết tôi đương nhiên là ngưỡng mộ nhưng đối với việc ca hát tôi vốn không đam mê. Nhưng mấy tên bên cạnh lại không thế. Tên Giả Minh Quân nhanh nhảu khoác vai tôi và Hắc Vũ, cười cười tiến lên phía trước.

" Đi, chúng ta đi góp vui"

  Rất nhanh chúng tôi đã có mặt ngay dưới sân khấu, tôi quay lại cũng thấy Tuấn Khải và Nhan Kỳ Vy đang đến gần. Đúng lúc này nhạc chợt tắt, lại thấy trên sân khấu, một anh trai dáng vẻ tuấn tú, chuyên nghiệp cầm micro hô to:

" Chào các bạn, tuổi trẻ mà không có đam mê thì sao gọi là tuổi trẻ. Hôm nay tại nơi này, các bạn, những người trẻ tuổi, hãy gửi gắm đam mê của mình vào lời ca tiếng hát, hãy để ước mơ của mình bay cao bay xa như những vì sao sáng. Các bạn đã sẵn sàng chưa ạ!!!"

  Bên dưới mọi người hò reo vô cùng nhiệt tình. Tuy vui vẻ nhưng lộn xộn, theo tôi thấy chả có quy củ gì. Bất chợt lại nghe giọng của anh trai trẻ:

" Này các bạn trẻ, các bạn có muốn thể hiện?"

  Tôi đơ người, như vậy là đang chỉ vào tôi sao? Này như vậy là không được đâu. Tôi cảm thấy dường như mọi ánh mắt đều hướng đến chúng tôi. Bên tai nghe lùm xùm mọi người hô to:"Lên đi! Lên đi!" Vương Tuấn Khải chủ động lui về phía sau tránh ánh nhìn của mọi người.

Thật lòng mà nói tôi không muốn lên sân khấu chút nào. Nhưng ở dưới này còn có tên idol mặt lạnh kia, tôi càng không muốn gây sự chú ý. Thở mạnh một hơi, tôi dũng cảm kéo tay Hắc Vũ bước lên sân khấu. Hắc Vũ có hơi bất ngờ rồi lúng túng bước theo tôi, trước đó còn cố gắng kéo theo cả Giả Minh Quân. Tên da ngăm cũng không vừa, nhanh tay chộp lấy Nhan Kỳ Vy, kéo theo.

  Cuối cùng trên sân khấu có cả bốn chúng tôi, thành công đem sự chú ý của mọi người hướng về phía sân khấu. Lại thấy anh trai trẻ tươi cười tiến lại hỏi chúng tôi muốn hát bài gì. Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Nhan Kỳ Vy đã nhanh tay chộp lấy micro, chất giọng nhàn nhạt vang lên:

"Dream high đi!!"

  Dream high? Rất tốt, đây là bài phổ biến ai cũng biết hát, biết nhảy.

  Nhạc từ từ vang lên tôi sửa soạn lại micro, tông giọng y như dân chuyên nghiệp, tôi hát câu đầu.

  "I dream high! Tôi ấp ủ một giấc mơ...."

  Tuyệt. Giọng tôi khá trong, câu hát rõ ràng, nốt cao không bị phô, điệu nhảy mạnh mẽ, đồng đều. Đến tôi còn tự ngưỡng mộ bản thân mình. Tiếp theo là phần lời của Hắc Vũ, chất giọng cậu ta trầm trầm, sâu lắng và rất cuốn hút. Ngày trước cậu ta có luyện thanh cùng tôi, cái ngày xa xưa ấy.... Rồi tới lượt của Minh Quân:

"Những bước chân của tôi từng bước, từng bước lại khiến tôi trở nên sợ hãi..."

  Um, hát hay đấy! Nhưng hơi khô, không chuyên nghiệp, chắc là không có luyện tập. Cũng phải thôi, cậu ta có phải là idol hay thực tập sinh đâu. Đến lượt của Kỳ Vy, cậu ta thật sự khiến tôi ngạc nhiên, không ngờ một người trông có vẻ lạnh lùng, chảnh chọe như vậy mà lại sở hữu chất giọng ngọt ngào, tha thiết đến thế.

Chúng tôi như chìm vào giai điệu của riêng mình, cùng nhảy cùng hát vô cùng vui vẻ. Bên dưới tiếng hò reo cổ vũ nhiệt tình. Tôi chẳng biết vô tình hay hữu ý mà nhìn về phía Tuấn Khải, rồi nhận ra cậu hình như cũng đang nhìn mình. Có thể có hoặc tự tôi ảo tưởng. Đôi lúc tôi lại mỉm cười với cậu. Dường như là hữu ý rồi. Chỉ có điều nhận ra rằng cho dù là che kín mặt cậu ta cũng thật điển trai.

***

  Tôi đi lòng vòng xung quanh, bầu trời dần dần tối. Xong rồi, lần này lại bị Hắc Vũ giáo huấn một trận đây. Mười sáu tuổi đầu rồi mà còn đi lạc, tôi cũng muốn đập đầu vào tường chết luôn đây. Ai bảo xung phong đi mua nước cơ chứ, điện thoại lại để chỗ Hắc Vũ, bây giờ thì thảm rồi, hối hận cũng không kịp. Không biết bọn họ đang làm gì nữa? Liệu có ngốc đến mức đi tìm tôi không? Này nhá, tôi không phải trẻ lên ba, lạc thì tôi có thể tự về được. Chỉ mong tuyệt đối đừng tìm tôi, rồi lại đi lung tung, rồi lại để tôi đi tìm nhé!

  Suy nghĩ lung tung, tôi đi theo đoàn người rước kiệu góp náo nhiệt, định bụng sẽ ra khỏi công viên sau khi lễ hội kết thúc. Bất chợt tôi bị một bàn tay kéo ra khỏi đám đông, bất ngờ theo quán tính tôi ngã nhào về phía trước. Đập đầu vào một thứ vừa mềm vừa cứng, a, lồng ngực đây mà! What? Ai vậy?

Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng khổ nỗi sau cuộc va chạm mạnh khi nãy, tóc tôi bị vướng vào nút áo trước ngực cậu ta không gỡ ra được. Tôi la oai oái:

"A...a... Đau quá"

Tôi dãy dụa, càng gỡ càng rối. Người phía trên có vẻ bực bội, gằn giọng:

"Để yên xem nào"

Chất giọng này... Chẳng nhé là Vương Tuấn Khải? Không phải chứ cậu ta như vậy lại đi tìm tôi sao? Tôi vẫn úp mặt vào ngực cậu ta, còn cậu ta thì đang gỡ tóc cho tôi. Cái tình huống củ chuối gì thế này? Xấu hổ chết.

  " Vương Tuấn Khải? Là cậu sao? Cậu đi tìm tôi ư?"

  Cậu ta không trả lời, chỉ lắng lặng gỡ tóc của tôi. Im lặng một lúc, động tác cậu ta như ngừng hắn, rồi lại nghe thấy chất giọng trầm trầm bên tai:

  " Cậu không biết tôi sao"

" Biết, tất nhiên là biết rồi, cậu là Vương Tuấn Khải, trưởng nhóm TF Bo... "

Cậu như nổi giận, kéo tôi đứng thẳng đối mặt với cậu ấy. Gương mặt giật giật, trừng mắt nhìn tôi:

" Trả lời tôi thật lòng, Ngô Diệu Hân, cậu có biết tôi không?"

Trả lời, trả lời thế nào đây? Chẳng nhẽ cậu muốn tôi nói những lời như vậy sao? Rõ ràng là cậu không thích mà. Nhưng mặc kệ, là do cậu ép tôi, sau này đừng mong hối hận. Tôi nghiến răng, gân cổ như hét vào mặt cậu:

" Đúng vậy, tất nhiên là biết chứ! Làm sao tôi có thể quên được cậu, ĐỒ KHỐN!!"

"............"

" Tôi rất nhớ cậu"

Cơ mặt cậu dần thả lỏng, chúng tôi nhìn nhau im lặng. Thanh xuân một lần nữa lướt qua.

×××

Bốn năm trước.

  Ngô Diệc Hân rón rén bước vào cửa phòng thanh nhạc, hé mắt nhìn qua cánh cửa. Bên trong cậu học sinh lướt tay trên những phím đàn, đôi môi hé mở hát lên những giai điệu êm tai. Ngô Diệc Hân ở ngoài đôi môi câu lên thành một nụ cười xinh đẹp. Nó nhẹ nhàng bước vào dùng hai tay bịt chặt mắt cậu.

" Đoán xem tớ là ai?"

"Ngô Diệc Hân, tôi không đùa với cậu"

Nó bĩu môi, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, chán ghét:

" Vương Tuấn Khải cậu không thể thú vị hơn được sao?"

"Không"

Nó nhìn gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của cậu ta mà không khỏi thở dài, thật khó để đi vào trái tim cậu.

"Vương Tuấn Khải, tôi thích cậu!"

  " Tôi thì không"

Cậu ta tiếp tục đàn, chỉ vứt cho nó một câu lạnh nhạt.

Haizz, lại thế rồi, đây là lần thứ 20 nó tỏ tình với cậu. Mặc dù lần nào cũng là thất bại nhưng nó không nản chí đâu. Rồi có ngày cậu sẽ phải rung động vì nó.
×××

_Big dreamer: TF Boys
_Dream high: Suzy, Taecyeon, IU,... ( ost dream high)

   «Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ»

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#liyysao39