Chap 2: Gặp gỡ, lại bảo không phải là định mệnh đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Căn phòng một mảng sáng tối, trên tường treo nhiều tấm hình của nhiều thần tượng âm nhạc nổi tiếng. Nổi bật là tấm ảnh của TF Boys được treo ở vị trí trung tâm nhất. Hai người đàn ông cắm cúi vào màn hình vi tính. Dễ ràng nhận ra đám người trẻ trong đoạn video mà hai người đàn ông đang xem đó là ai. Công viên giải trí, sân khấu ngoài trời, bốn người bọn họ. Còn có cậu học sinh ăn vận kín mít, dáng vẻ thu hút ở góc bên dưới.

Người đàn ông già hơn cả mỉm cười, vẻ hài lòng ẩn hiện trong đôi mắt.

" Tôi muốn bọn trẻ là người của JF... "

×××

Trường JHK.

Ngô Diệc Hân lang thang trong sân trường rộng lớn. Khỉ thật, trường gì mà như mê cung muốn tìm phòng hiệu trưởng cũng khó. Nó ngồi phịch xuống ghế đá ở gần đó, lại nhớ lại chuyện mấy ngày trước gặp Vương Tuấn Khải, trong lòng lại không tránh khỏi có chút nhớ nhung.

Khi đó là nó một mực theo đuổi cậu, bám lấy cậu như một chiếc đuôi. Còn cậu một chút trong lòng cũng không có suy suyển. Lần này gặp lại nó đương nhiên là bất ngờ nhưng giờ đây cậu đã không còn là Vương Tuấn Khải của ngày trước nữa. Nó càng không muốn làm Ngô Diệc Hân hâm hâm dở dở ngày ngày bám riết lấy cậu. Vậy nên nó muốn thay đổi làm một nữ chính ngây thơ, bánh bèo, để nam chính yêu thương, bảo vệ. Chẳng phải trong truyện đều như thế sao?

Nhưng rồi ai bảo cậu nhận ra nó, ai bảo cậu truy hỏi nó? Bây giờ Ngô Diệc Hân đã trở lại rồi, Vương Tuấn Khải cậu đừng mong chạy thoát.

Ngô Diệc Hân khí thế hừng hực, đứng lên, hai tay nắm thành quyền, quyết tâm dâng cao đến ngập đầu. Bỗng...

"Á... Hự"

Ngô Diệc Hân bừng bừng khí thế nay ngã xìu trên đất tay ôm đầu xuýt xoa. Ai đó chạy đến ngồi xuống bên cạnh nó, hỏi han:

"Cậu sao không?"

Sao không? Bị nguyên trái bóng đập vào đầu đến xây xẩm mặt mày mà hỏi có sao không? Nó còn đang sợ chấn thương sọ não đây này. Nó bức bối hé mắt nhìn xem cái tên ngu si trước mặt là ai.

Oa trai đẹp đó nha! Làn da trắng sáng, tóc đen ngắn lấm tấm vài giọt mồ hôi, gương mặt tuấn tú, khí phách ngời ngời. Qủa không thua kém Vương Tuấn Khải là mấy. Trai đẹp cũng ngây ra nhìn nó một hồi, gương mặt tuấn tú pha chút bất ngờ. Sao vậy, cũng thấy được vẻ đẹp tiềm ẩn của nó rồi sao, thích nó rồi sao? Là đang ngắm nó sao?

Đang mông lung với những suy nghĩ tự luyến của bản thân. Chợt trai đẹp mỉm cười rạng rỡ, khiến nó xém trụy tim. Thật không trung thủy mà, nó tự trách bản thân mình.

"Để tôi giúp cậu"

Hắn nhẹ nhàng gỡ tay nó, vén tóc sang một bên, tay xoa xoa vào cục u trên trán nó. Đau đớn truyền đến, nó khẽ rên nhẹ, một hồi. Hắn bày ra bộ mặt thương cảm, xót xa:

"Xin lỗi cậu, vì tôi mà cậu bị thương rồi"

Gì đây, lời này là đang nói hắn là người đá trái bóng vào đầu nó sao? Hay nhỉ, đá thì cũng đá rồi, trúng thì cũng trúng rồi, bây giờ bày ra biểu cảm xót xa với lời xin lỗi vẩn vơ là được sao? Nó căm giận nhìn hắn, tay đưa lên giáng thật mạnh vào đầu hắn.

"Á" hắn bật lại phía sau, gương mặt ngây thơ nhìn nó như rất bất ngờ. Nó đứng phắt dậy, hất mặt nhìn hắn.

"Ăn miếng trả miếng, cậu đá bóng vào tôi, tôi đánh lại cậu. Coi như là hòa đi"

Hắn thật không tin nổi trên đời, con người sao có thể quay ngoắt 180 độ như vậy. Lúc nãy thì ôn nhu, yếu đuối, bây giờ thì hổ báo cáo chồn. Cãi cũng hay lắm!

Nó quay người bước đi, chưa được vài bước đã bị vật thể lạ đập mạnh vào sau gáy. Nó điên tiết, nhìn lại, chỉ thấy chiếc giày của hắn ở ngay dưới chân. Đằng xa, hắn đã đứng dậy từ bao giờ mỉm cười khinh khỉnh nhìn nó:

" Tôi lại không muốn hòa chút nào"

A, cái thể loại gì đây? Vừa bỉ ổi vừa mặt dày, chỉ muốn cầm dao băm băm chém chém tên này thành trăm mảnh mà. Môi nó giật giật, cúi xuống nhặt chân giày của hắn lên, định ném đi thật xa để hắn không tìm được. Thế nhưng hắn đã đến bên cạnh từ lúc nào, giữ chặt cổ tay nó. Cướp lại chân giày, đôi môi cong lên thành nụ cười gian xảo:

" Tôi còn có việc bận, không chơi với cậu nữa. Thẩm Hạo Nhiên, lớp 11A3, lần sau gặp lại. Tạm biệt!"

Nói rồi bỏ đi. Nó phẫn nộ nhìn theo. Đúng rồi lần sau đừng để nó gặp lại, nếu không hắn chết chắc.

***

Nó đẩy cửa vào nhà, không gian tối om cho đến khi nó bật công tắc điện. Sự cô đơn trống trải vây lấy nó.

Cửa phòng bật mở, một người đàn ông bước ra nhìn nó, ánh mắt nghiêm nghị. Ngô Diệc Hân không biểu cảm, trực tiếp đi ngang qua, bước đến cầu thang.

" Diệc Hân! Ba có chuyện muốn nói với con"

" Chuyện gì?"

Nó chán nản, lạnh nhạt trả lời, đối với nó, ông ta đã sớm không còn xứng đáng là một người cha.

" Con theo ta vào trong phòng..."

" Không cần, nói luôn ở đây đi, tôi còn bận"

Ông lắc đầu chán nản, từ bao giờ con bé đã hận ông đến như vậy.

"Âm nhạc đó, con còn muốn tiếp tục?"

"........."

Ngô Diệc Hân không trả lời, thật sự muốn hay không, nó không biết. Từ nhỏ nó đã được tiếp xúc với âm nhạc, hồi ấy mẹ nó là một ca sĩ nổi tiếng, ba nó là ông lớn của công ty giải trí KS entertainment. Hai người họ yêu nhau, vụng trộm kết hôn, sinh ra nó. Cuộc sống yên bình trôi qua cho đến năm Ngô Diệc Hân tròn 8 tuổi. Vốn giấy thì không bọc được lửa, ngay khi quan hệ của ba, mẹ nó bị phanh phui cũng là lúc tình cảm của họ đã sớm không còn mặn mà, hạnh phúc. Công ty của ba gặp khó khăn, lại vướng thêm scandal ngoại tình với nữ diễn viên cùng công ty. Sự nghiệp của mẹ nó dường như sụp đổ. Hai người họ chia tay, sự ra đời của nó bị giấu nhẹm, nó được gửi tới nhà chú Vu, ba của Vu Hắc Vũ. Năm năm sau thì bị ép đi du học. Sau gần 6 năm chật vật tìm chỗ đứng, mẹ nó đầu quân cho JF entertainment với tư cách là một diễn viên, dần dần trở về thời kỳ đỉnh cao. Công ty ba nó cũng trở thành một trong những công ty giải trí lớn nhất Trung Quốc. Còn nó từ bao giờ đã cảm thấy căm hận họ hơn bất kỳ ai, chỉ vì sự nghiệp mà có thể bất chấp tất cả, ngay cả cốt nhục của mình.

" Nếu con còn muốn tiếp tục thì hãy đến công ty của ta, ta biết con là một thiên tài"

Khá khen cho từ " Thiên tài", muốn nó làm thực tập sinh cho ông, muốn đào tạo nó thành "cây hái tiền". Đừng có mơ đi, dù chết nó cũng không muốn.

Ngô Kiệt Sơn rút tờ danh thiếp đưa cho Diệc Hân. Nó không nói gì chỉ nhận lấy rồi đi thẳng lên lầu hai. Nhận thì nhận nhưng muốn nó đến ư? Chỉ có một câu «Không bao giờ». Nó bóp chặt tay khiến mẩu giấy vo nát rồi ném đi như chưa từng xem qua.

***

Sáng, trường JHK.

Ngô Diệc Hân bước theo chân cô chủ nhiệm, mắt chớp chớp nhìn ngắm xung quanh. Trên vai là chiếc balo nhỏ nhỏ xinh xinh. Bộ váy đồng phục ngắn trên đầu gối, vừa vặn với dáng người nhỏ gọn của nó. Trước ngực tấm thẻ nhỏ đề tên Ngô Diệc Hân.

JHK là một ngôi trường danh tiếng nhất nhì Trung Quốc, những người theo học ở đây hầu hết là những tiểu thư, cậu ấm con nhà giàu, hoặc có địa vị chính trị. Thêm nữa JHK còn nổi tiếng vì có nhiều idol, diễn viên, nói chung là những người nổi tiếng theo học. Vậy nên muốn vào được ngôi trường này thật sự không dễ dàng. Nó được nhập học ở đây một phần là nhờ uy tiếng của chú Vu.

Ngày đầu tiên nhập học, đến chút bối rối nó cũng không có. Tất nhiên rồi, nó là ai chứ? Nếu đến chút can đảm này cũng không có thì làm sao nó có gan theo đuổi Vương Tuấn Khải lâu như vậy được chứ. Không biết có cùng chung lớp với Hắc Vũ không đây.

***
Lớp 11A3.

Ngô Diệc Hân nhìn khắp một lượt lớp học, bắt gặp vô số ánh mắt, ngạc nhiên có, hứng thú có, và cả chán ghét cũng có nữa. Nó tự tin giới thiệu về bản thân mình, rồi cúi người 90° nói câu thoại kinh điển " rất mong được giúp đỡ". Đến lượt cô giáo phân chỗ ngồi, phần này có hơi đặc sắc

" Ngô Diệc Hân, em ngồi bên cạnh Phương Ngọc Lan nhé"

" Không được đâu cô, nhìn bạn ấy to béo như vậy, ngồi một mình đã chiếm mất 2/3 ghế, nếu như có thêm em nữa thì chắc chắn sẽ rất khó chịu"

Cô giáo:".................."

Cả lớp:"...................................."

Phương Ngọc Lan:" Đúng đúng"

"Vậy em đến cạnh Duy Nam nha!"

" Uy, không không, bàn ấy ngay cạnh cửa sổ, mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng. Cơ thể của em rất yếu thực sự không chịu được"

" Vậy chỗ cạnh Thu Phương?"

"Không"

"Cạnh Đàm Kiệt?"

"Không"

Nếu không phải vì biết rằng nó là cháu gái của chủ tịch Vu thì sao cô giáo có thể nhượng bộ nó như vậy được chứ.

Từ chối bao nhiêu lần, cũng đắc tội với bao nhiêu người, cũng chỉ là nó đã nhắm tới một chỗ kia rồi. Dù có sao nó cũng sống chết muốn ngồi chỗ đấy.

" Vậy cạnh Vương Tuấn Khải đi!"

Cô giáo chống tay lên hông, có vẻ đã mất kiên nhẫn. Chỉ chờ mỗi câu này, tâm tư nó có xao động, ngồi cạnh Vương Tuấn Khải, bây giờ chỉ hận không thể hét lên cho cả thế giới biết nó vui sướng đến mức nào. Thịt dâng đến miệng rồi mà vẫn giả vờ thanh cao. Khẽ ừm hưm một tiếng, nó đúng đỉnh:

" Chỗ đó quả thật rất thuận lợi, miễn cưỡng có thể ngồi được"

Nói rồi bước nhanh về phía cuối lớp. Trong mắt nó bây giờ chỉ có mình Vương Tuấn Khải, đâu biết có bao nhiêu ánh mắt căm ghét đang nhìn về phía nó. Còn tên Vương Tuấn Khải thái độ lại không hề biến đổi, với gương mặt lạnh lùng đó nhìn nó hí hửng tiến về phía mình. Chỉ thấy thật phiền phức, nhưng là cậu cũng không hề phản đối. Với Ngô Diệc Hân này, cậu thật không có cách nào từ chối. Mặt dày level cao, cùng khả năng bám dính đặc biệt như keo 502 của nó, bất kì fan cuồng nào cũng không sánh bằng.

Rất tự nhiên Ngô Diệc Hân ngồi xuống bên cạnh Vương Tuấn Khải. Mỉm cười thánh thiện, bắt chuyện ngay lập tức.

" Cậu..."

"Đừng bắt chuyện với tôi"

Nó bĩu môi, đâu cần phải chặn họng nhau thế!

Cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt, không nhìn nó, âm lượng trầm thấp, có vẻ như rất bất mãn. Nhưng nó thì đâu có để ý nhiều đến vậy. Nhanh nhảu mở vở ra, nó cúi xuống viết viết. Rồi huých nhẹ vào Vương Tuấn Khải, thu hút sự chú ý của cậu vào dòng chữ ở giữa.

«Vương Tuấn Khải, tôi thích cậu»

Vớ vẩn, bã đậu, mặt dày, không biết xấu hổ,.... Cậu thật sự chưa từng gặp ai như nó cả, thích ai, yêu ai đều có thể trực tiếp nói ra luôn. Ngô Diệc Hân của ngày trước đã quay về rồi sao? Cậu cũng cầm bút, viết tiếp.

Nó cười cười, hứng thú cầm quyển vở lên xem. Chỉ là xem rồi, tâm tư lại không vui vẻ cho lắm.

Chuyện là ngay dưới dòng chữ «Vương Tuấn Khải, tôi thích cậu» chỉ có vỏn vẹn bốn chữ, được viết rất nắn nót.

« Tôi cũng thích tôi»

***

Hành lang hiu hắt, gió thổi đìu hiu. Ngô Diệc Hân đứng ở đầu hàng lang, nơi cuối hành lang là một người con gái. Dung nhan diễm lệ, khí chất thanh cao, sang chảnh. Hai người đứng nhìn nhau, gương mặt có phần căng thẳng lại xen chút sự đố kỵ. Xung quanh mọi người vây lấy, im lặng chờ xem kịch hay. Bên cạnh, Nhan Kỳ Vy khoanh tay, lạnh lùng thờ ơ, Vu Hắc Vũ thờ ơ, Giả Minh Quân thờ ơ. Người trong cuộc vẫn án binh bất động, bất chợt nghe giọng nói mỉa mai:

"Vương Tuấn Khải là của tôi, cậu đừng có mà mơ tưởng nữa"

Ngô Diệc Hân cười lớn, đáp lại:

" Của cậu? Đừng có mà tưởng bở, cậu ấy vốn là của tôi"

"Đồ ảo tưởng"

"Cậu thì không chắc?"

Hai bên gườm gườm, người bên ngoài nín thở chờ một trận quyết chiến sinh tử tranh giành nam nhân. Nói thật ở trường này, nữ sinh đánh nhau vì Vương Tuấn Khải không ít nhưng là công khai thế này, thì lần đầu tiên bọn họ được tận mắt chứng kiến.

Hai bên hỏa khí ngút ngàn, tiến lại gần nhau, xắn tay xắn áo, hổ báo cáo chồn. Người ngoài nghĩ chắc chắn sẽ được chứng kiến một vụ ẩu đả giành trai đẹp kịch liệt.

" Minh Minh, tớ nhớ cậu quá!!!"

Ngô Diệc Hân ôm chầm lấy nữ nhân mà hồi nãy còn gắt gao đấu mắt với nó. Cô gái đó cũng ôm chặt lấy nó, gương mặt bày ra biểu cảm vô cùng vui vẻ.

" Hân Hân, tớ cũng rất, rất nhớ cậu!!"

Cách chào nhau của bọn họ cũng là quá bá đạo đi!

Người xem tràn trề thất vọng, dần dần tản ra. Vu Hắc Vũ nhàm chán, kéo tay nó.

"Gây sự đủ rồi, đi ăn cơm thôi"

Nói rồi khoác vai nó và Tuyết Minh đi trước, đằng sau, Nhan Kỳ Vy, Giả Minh Quân cũng nhanh chóng theo sau.

Mặc dù bị ngăn cách bởi Hắc Vũ, nó vẫn quay sang cười đùa với Tuyết Minh. Có một điều mà mọi người không biết, đối với nó Tuyết Minh cũng giống như Hắc Vũ vậy. Hồi cấp hai, vì bê bối lúc trước của ba mẹ mà nó buộc phải chuyển trường. Lúc đó Vương Tuấn Khải vẫn chưa debut. Nó có ấn tượng sâu sắc với cậu ngay từ lần tiên gặp mặt. Lúc đầu chỉ là có chút cảm mến, lâu dần nó cảm thấy thích cậu, thích một cách dã man. Cuộc trường kỳ kháng chiến cưa đổ Vương Tuấn Khải thật sự khó khăn. Và không thể thiếu "quân sư quạt mo" Âu Dương Tuyết Minh luôn ủng hộ, giúp đỡ nó.

" Giả Minh Quân, cậu phải đối xử tốt với Minh Minh của tôi đó biết không?"

Thật không ngờ Giả Minh Quân hắn lại là bạn trai của Tuyết Minh. Chẳng biết sao hắn có thể tán đổ Minh Minh của nó nữa.

Hắn gật gật, chắp tay kiểu tuân mệnh. Nó cũng cảm thấy yên tâm. Tên da ngăm này cũng không phải là người xấu, làm bạn trai, có thể chấp nhận được.

Nó, Tuấn Khải, Nhan Kỳ Vy học chung một lớp 11A3. Còn Hắc Vũ, Tuyết Minh và Giả Minh Quân học lớp 11A2. Ngày đầu tiên đi học cũng không phải tệ lắm.

***
Chưa được ba ngày, chuyện Ngô Diệc Hân thích Vương Tuấn Khải đã truyền ra khắp toàn trường. Lại thêm chuyện nó được đặt cách ngồi cạnh cậu khiến toàn bộ nữ nhi trong trường ghen tức. Giờ nghỉ hôm ấy chủ Fanclub của TF Boys đích thân sang tìm gặp nó.

Lúc đấy nó còn đang ngồi vắt vẻo, tám chuyện cùng Tuyết Minh và Kỳ Vy. Bỗng một đám người kéo vào, ánh mắt đằng đằng sát khí.

"Ở đây ai là Ngô Diệc Hân?"

Mọi người đều hướng mắt về phía chị ấy, nó cũng vậy, chưa kịp trả lời đã thấy ánh mắt chị quét đến, chỉ vào nó

"Cô là Ngô Diệc Hân?"

"Đúng vậy, chị tìm tôi là có chuyện gì?"

Vừa dứt lời đã thấy Tuyết Minh giật giật gấu áo, ra hiệu đừng nói nữa. Còn chị ta nhếch mép, nhìn nó một lượt, nói lời khinh bỉ:

"Tưởng thế nào, sự có mặt của cô đúng là sự nhục nhã đối với cộng đồng Tứ Diệp Thảo chúng tôi"

Từng chữ, từng chữ một nó nghe không sót một chữ nào, cuối cùng cũng hiểu ra được. Đừng nghĩ nó ngây thơ yếu đuối mà dễ dàng bắt nạt. Nó cũng không vừa:

"Vậy ở đây là có người đang ghen ăn tức ở vì tôi có được thứ mà chị không có sao?"

"Cô..."

Thanh âm bực dọc vang lên, tạm thời chị ta thật sự không thể nói được lời nào. Lại nghe giọng Tuyết Minh:

"Chị Huệ Tử, bây giờ đang là giờ học, chị kéo theo nhiều người đến đây như vậy thật không hay chút nào."

"Tôi làm gì đến lượt cô quản sao? Ngô Diệc Hân, tôi cảnh cáo cô, biết điều thì hãy chuyển lớp đi, nếu không hậu quả thế nào tôi thực sự không biết trước"

Là đang dọa nó sao? Vớ vẩn, tưởng nó sợ chắc?

Chưa kịp đáp lại đã nghe giọng lạnh lùng, nhàn nhạt của Kỳ Vy:

"Lớp chúng tôi không hoan nghênh chị, mời về cho

Vốn được cho là chị đại của trường, ai ai cũng kính sợ. Vậy mà lại nhận được thái độ khinh thường của đàn em lớp dưới. Lòng tự tôn bị chà đạp, chị ta bực tức nhanh chóng tiến đến định giáng cho Kỳ Vy một cái bạt tai.

Nhưng chưa kịp thực hiện đã bị Ngô Diệc Hân nắm chặt cổ tay, động tác dừng ngay giữa không trung. Chị ta hất mạnh tay thế nhưng Ngô Diệc Hân cũng không buông ra, nghiêm giọng:

"Đừng động vào bạn bè của tôi"

Chị ta cười khẩy, hất mạnh tay một lần nữa. Nó vốn rất an tâm vì trình độ karate đai đen của mình, nhưng thật không ngờ chị ta lại mạnh đến vậy. Bất ngờ nó bị hất đi, loạng choạng lui về phía sau. Cứ nghĩ là sẽ ngã xuống đất nhưng lại va phải một vật thể mềm mềm, ấm ấm.

Vương Tuấn Khải vừa vặn xuất hiện chứng kiến việc ẩu đả vội đi vào. Huệ Tử nhìn thấy cậu có chút chột dạ

"Vương Tuấn Khải..."

"Sắp tới giờ học, các chị không vào lớp sao?"

Chị ta ấm ức, ra hiệu mọi người rút lui, Tuyết Minh cảm thấy đã an tâm nên về lớp mình. Chuông vào học cũng đã reo rồi.

Nó mở mắt, ngẩng đầu lên, đập vào mắt nó là cổ áo sơ mi trắng được bẻ gọn gàng. Giọng nói khàn khàn, đôi môi hơi mở, góc cạnh điển trai. Nó lấy lại thăng bằng, hơi dựa vào người đằng trước, cố gắng đứng thẳng lên. Lúc này mới thấy được hết gương mặt của người kia. Chỉ thấy nó bàng hoàng rồi chuyển sang bất ngờ. Rồi đẩy mạnh người trước mặt ra, còn bản thân cũng không giữ được thăng bằng bật lại phía sau.

Vương Tuấn Khải ở phía sau chỉ kịp nhìn thấy nó loạng choạng sắp ngã về phía mình. Có hơi do dự nhưng cũng đưa tay đỡ lấy Ngô Diệc Hân. Nó quay lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt cậu.

Nó mở to mắt nhìn cậu rồi quay ra nhìn người trước mặt. Hắn hai tay đút túi, nhìn nó, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhẹ. Đúng rồi, tại sao nó lại có thể quên chứ.

«Lưu Hạo Nhiên, lớp 11A3»

×××

Khu vườn nho nhỏ nhưng đẹp đẽ và ấm cúng. Cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn trong chiếc váy trắng công chúa. Tóc bện hai bên, dễ thương vô cùng. Bên phải là một quý cô xinh đẹp, sắc sảo, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên phím đàn piano. Những giai điệu êm tai lướt qua, âm vang trong lòng người nghe. Cô bé nhỏ cười tươi nắm lấy tay người mẹ, lắng nghe những điệu nhạc vui tươi. Người mẹ nở nụ cười hạnh phúc, xoa đầu đứa con nhỏ.

"Hân Hân, ba về rồi đây"

Nam nhân xuất hiện trước sân vườn, cô bé vui vẻ tụt xuống ghế, lon ton chạy lại phía người đàn ông. Sà vào vòng tay ấm áp.

"Con chào baba, baba có quà cho con không?"

Người đàn ông mỉm cười rút từ trong cặp ra một hộp bánh ngọt. Cô bé reo lên vui sướng ôm chầm hộp bánh vào lòng.

Người phụ nữ chầm chậm đến gần, xoa đầu cô bé:

"Hân Hân ngoan, không nên ăn đồ ngọt nhiều, sẽ sâu răng đó"

"Một chút..chút thôi!"

"Được rồi, để mẹ bóc cho con nhé!"

Nó vui vẻ ngồi trên tay ba, vừa ăn bánh vừa hát vu vơ vài câu hát không liền mạch. Người phụ nữ bóc bánh, nhẹ nhàng đút cho người đàn ông, hai người mỉm cười nhìn nhau rồi cùng nhìn đứa con của họ. Ngọt ngào dâng đầy trong tim. Đôi khi hạnh phúc cũng thật đơn giản.

Chỉ là hạnh phúc đó giờ cũng đã quá xa vời.

×××

JF/ JF entertainment: Công ty giải trí JF, công ty quản lý của TF Boys.

KS/ KS entertainment: Công ty giải trí do Ngô Kiệt Sơn làm chủ, đối thủ cạnh tranh với JF entertainment.

Debut: ra mắt, có nghĩa là lần đầu xuất hiện trước công chúng.

Trường JHK: một ngôi trường không có thật, hoàn toàn là trí tưởng tượng của Au.

Fanclub: tên của cộng đồng fan hâm mộ của một nghệ sĩ, nhóm nhạc, người nổi tiếng nào đó. Fanclub của TF Boys là Tứ Diệp Thảo.

«Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ»

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#liyysao39