Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8 

- Em gọi điện về nhà đi , để ba mẹ và chị em khỏi lo - SooYoung đưa cho Krystal chiếc máy điện đàm to tàm dàm dây nhợ ỳ xèo

- Nhưng mà , em sợ lắm , nếu Jessica unni biết em ở đây em sẽ chết mất - Krystal tỏ vẻ sợ Jessica ra mặt 

- Thì em bịa đại ra 1 địa điểm nào đó đi , gọi lẹ đi nào , điện đàm này 20p mới có tín hiệu 1 lần đó

(*RING RING RING*)

- Alo Jessica Jung nghe - một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị quen thuộc trả lời

- Chị à , em Krystal đây

- CÁI CON NHỎ NÀY ! ĐI ĐÂU BỮA GIỜ HẢ ? BỘ HẾT CHUYỆN ĐÙA RỒI PHẢI KHÔNG ? CÓ BIẾT Ở NHÀ BA MẸ PHÁT BỆNH KHÔNG HẢ ? ... - Jessica tuôn ra 1 tràng không nghỉ

- Em không sao hết mà , em chỉ đi du lịch với bạn thôi , em sợ nếu nói đi du lịch ba mẹ sẽ không cho nên em mới nói dối là ở với chị - Krystal run rẩy trả lời

- Nói dối ngọt quá nhỉ ? Ngon sao không đi luôn đi gọi về làm gì nữa - Jessica tức giận

- Em xin lỗi 

-...

-...

Ở ngay bên cạnh SooYoung đưa 1 tờ giấy lên cho Krystal đọc " SẮP HẾT TÍN HIỆU RỒI ĐÓ , CÚP MÁY ĐI "

- Chị Jessica , đừng lo cho em , ngày mai em sẽ về . Cho em xin lỗi . Xin lỗi ba mẹ dùm em !

- Có cần ra sân bay đón không ?

- Không , không em tự về được , bạn em sẽ đưa em về 

- Uh , cẩn thận đó - Rồi Jessica cúp máy cái rụp

SooYoung đứng nghe hết câu chuyện của 2 chị em mà lấy làm thú vị , Krystal là em ruột Jessica mà còn sợ Jessica như sợ ma , vậy thì cô không có lý do gì để cảm thấy buồn khi Jessica lạnh nhạt với cô . Có lẽ cô nên tìm hiểu Jessica nhiều hơn nữa . 

Tối hôm đó , 2 trực thăng được phái đến để đưa các đặc vụ và con tin về . Thường thì con tin sẽ ngồi trực thăng riêng , các đặc vụ ngồi 1 trực thăng . Nhưng mà...

- Em và SooYoung phải ngồi 2 trực thăng khác nhau sao ? - Krystal hỏi

- Uh , thường thì là vậy . Tại trực thăng chở đặc vụ bay nhanh hơn chở con tin - SooYoung vừa sửa soạn đồ đạc vừa trả lời

- Em ... em ... - Krystal ấp úng không biết phải nói thế nào nữa

- Sao vậy ? Em đau chỗ nào àh ? 

Không có câu trả lời nào từ Krystal , SooYoung thấy hơi thắc mắc , nhưng mà cô nhanh chóng nghĩ ra là chắc có thể Krystal cảm thấy không an tâm và nỗi sợ vẫn còn .

- Hay Soo đi với em nhé ?! - SooYoung cười cười hỏi 

- Thật ạ ! Vâng để em mang đồ giúp Soo nhé ! - Rồi Krystal nhanh chóng xách cái balo nặng trĩu dưới chân SooYoung sang trực thăng của mình

SooYoung thật sự cảm thấy lo lắng cho Krystal , Krystal quá liều lĩnh , cứng đầu và bướng bĩnh y như lời Jessica nói , chỉ vì muốn được làm đặc vụ mà liều như vậy . Mặt khác , vì Krystal là em gái của Jessica nên cô thấy cô cũng nên quan tâm Krystal một chút cho Jessica đỡ khổ . 

Hàn Quốc , Sáng hôm sau , tại nhà riêng của ba mẹ Jessica

- SooYoung unni về cẩn thận nhé , em cảm ơn ! - Krystal lại cúi gập người với SooYoung

- Không sao đâu mà . Thôi em vào nhà đi . Bye em . - SooYoung vừa quay đầu lại định cho xe chạy nhưng mà Krystal bỗng gõ cửa kính và muốn nói gì đó 

- SooYoung unni , cho em số điện thoại được không ạ ? Em muốn tụi mình sẽ giữ liên lạc lâu dài , dù gì SooYoung cũng là ân nhân của em mà .

- Được rồi , em đưa tay đây . - Rồi SooYoung ghi số điện thoại của mình vào lòng bàn tay Krystal

- Bye bye SooYoung unni 

- Bye em ~

Đứng trước cổng chờ Krystal , Jessica chứng kiến mọi việc , cô chỉ không thấy được mặt của người Krystal nói chuyện thôi . Thậm chí cô còn thấy chiếc xe này quen quen , hình như cô thấy ở đâu rồi . Nhưng mà cô gạt đi mọi suy nghĩ , vì cô nghĩ chắc là xe giống xe thôi . 

- Con bé này giờ bày đặt hẹn hò yêu đương rồi đây - Jessica lẩm bẩm 1 mình nhìn Krystal vui vẻ bước vào nhà 

- Oh Jessica unni - Krystal ngạc nhiên , cô sợ nếu Jessica biết đó là SooYoung thì cô sẽ không bao giờ được gặp SooYoung nữa 

- ĐI VÔ !!! - Jessica chỉ tay vô nhà rồi đóng cửa cái rầm . 

Well~ mọi người có thể tưởng tượng ra được là Krystal sẽ bị tra tấn như thế nào với tiếng hét cá heo trong suốt gần 3h đồng hồ , hết ba mẹ lại tới Jessica . Nhưng àm , Krystal không thấy buồn chút nào cả , cô vừa có 1 trải nghiệm thú vị ở Pakistan lại vừa biết được SooYoung - người mà cô đã vô tình cảm nắng . 

Tại trụ sở , 1g chiều cùng ngày 

Jessica xin nghỉ làm nửa buổi với lý do bận việc gia đình , cô đi làm trở lại với cái bộ mặt không cảm xúc , bước chân chầm chậm chán nản , mệt mỏi cô đi từ từ về phía trụ sở .

- HÙ - SooYoung la lên 

- YAHH~ - Jessica hét lên trước đã rồi từ từ tính tiếp

- Mới xa nhau có 5 ngày mà tiếng hét đã lên được nốt cao vậy rồi sao ? - SooYoung cười nham nhở 

GIật mình và bất ngờ là trạng thái hiện tại của Jessica , cô không biết cái cảm giác này là gì nhưng cô ghét nó , nó làm cô cảm thấy khó chịu trong người , thậm chí là nhức đầu vì cô không biết cô đang cảm thấy gì .

- Cô về rồi à ?

- Nhớ tôi không ? Nhìn cô là biết nhớ rồi đúng không ? Hehehe

- Mơ đi đặc vụ Choi 

Vì cũng chưa đến giờ làm , còn đến 1 tiếng đồng hồ nữa lận . Nên Jessica quyết định đi vòng vòng công viên đằng sau trụ sở chút . Điều mà cô cảm thấy khó chịu là cứ có 1 người cứ đi theo cô , không nói gì cả , chỉ đi theo thôi . 

- Làm gì theo tôi quài vậy ? - Jessica bất thình lình quay lại và cô đã mắc sai lầm lớn khi đột ngột như vậy . SooYoung vốn thích mang giày bata cho dễ chạy , và cô luôn mang guốc 5 phân cho đẹp . Khi cô quay lại không báo trước như vậy , SooYoung cũng đâu biết cô sẽ quay lại ... và bây giờ 2 khuôn mặt chỉ cách nhau vài cm với 2 thân thể đụng nhau sát rạt 

( im lặng vài giây )

- UH UHM~ - Jessica tằng hắng rồi lùi người lại 

-... - SooYoung cũng chưa thể hệ thống lại mọi việc , cô và Jessica gần nhau như vậy làm não cô ngừng hoạt động và không thể xử lí thông tin gì thêm 

- Tôi hỏi cô là sao cứ đi theo tôi quài vậy ?

- Tôi nhớ cô , 5 ngày rồi không gặp cô , không nói chuyện với cô ... Tôi cũng cảm thấy nhớ nhớ chứ bộ - SooYoung nhe răng cười 

- Thôi đi ! - Jessica nói rồi đi lại băng ghế gần đó và ngồi xuống. 

Trởi mây , chim chóc , cây cối hôm nay chắc có gì lạ lắm ... bởi vì cả SooYoung và Jessica đều cứ hết nhìn trời lại nhìn đất , nhìn tùm lum xung quanh mà không ai dám nhìn vào mắt nhau đến 1 lần . . . Cho đến lúc Jessica cúi xuống đất quan sát kiến bò thì mắt cô vô tình dừng lại chỗ cánh tay của SooYoung , chỗ có 1 vết sẹo dài và trong khá sâu . . . Lẽ ra Jessica sẽ không bao giờ thấy được vết sẹo đó nhưng vì phong cách ăn mặc xăn tay áo của SooYoung nên cô mới thấy .

- Cô bị gì vậy ? - Jessica hỏi , tay chỉ về phía vết sẹo

- Huh ? Àh , không có gì , tai nạn ấy mà - SooYoung không biết là Jessica đã biết hết mọi việc nên cô nói dối

- ... 

-...

( im lặng )

-... Đặc vụ Choi 

- Huh ?

- ... Tôi ... tôi không biết phải nói sao nữa ... cảm ơn cô - Jessica nói lắp bắp và nhỏ dần âm lượng

- Hả ? Nói gì mà không nghe gì hết vậy ? - SooYoung thật sự không được gì cả

- Tôi nói là tôi ... cảm ơn ... Cảm ơn vì đã cứu tôi khỏi đám cháy - Jessica nói lại nhưng cô vẫn chỉ nói khe khẽ

- Được rồi , không sao đâu 

( lại im lặng )

- Và ... xin lỗi ... tôi xin lỗi vì đã nói những lời khá nặng nề với cô lúc ở buổi họp . Tôi cứ tưởng là Yuri cứu tôi ... Xin lỗi . 

Không nói gì , SooYoung chỉ im lặng , hoàn toàn im lặng để lắng nghe từng lời Jessica nói . Cô mỉm cười suốt từ lúc Jessica nói lời cảm ơn .

- Cô có giận tôi không ? - Jessica quay sang hỏi , SooYoung lập tức giả vờ nghiêm nghị 

- GIận sao không giận , cô như tát nước vô mặt tôi vậy sao không giận được - SooYoung nói 1 cách nghiêm túc

- Tôi xin lỗi - Jessica ngại ngùng nói

... ( chỉ im lặng lắng nghe và quan sát Jessica ) ...

- Cô muốn tôi đền đáp gì ? Hay tạ lỗi gì ? Nói đi , nếu được tôi sẽ cố - Jessica nói

SooYoung trầm ngâm suy nghĩ 1 hồi 

- Chỉ duy nhất 1 điều bao gồm 2 nội dung thôi - SooYoung giơ 2 ngón tay lên

- Là gì ?

- Thân thiện với tôi từ giờ trở đi . Trong đó bao gồm không sử dụng kính ngữ và các cách xưng hô cứng nhắc , hoặc là SOO-SICA hoặc là CẬU-TỚ thôi . Cô với tôi cũng đâu cách quá xa tuổi tác đâu - SooYoung nói thật chậm rãi nhẹ nhàng nhưng đủ lớn để Jessica nghe từng từ một

- ... UHM~ ... cũng được , còn nội dung còn lại ?

- Tôi không muốn chúng ta xa lạ và cứ giữ khoảng cách như vậy nữa . BẠN ??? - SooYoung nói rồi đề nghị 1 cái bắt tay với Jessica 

Cũng suy nghĩ 1 lúc rồi Jessica bắt tay với SooYoung -- Bạn - Jessica trả lời và mỉm cười

- Cậu cười thế này có phải dễ thương hơn nhiều không ?

( RENG RENG RENG ) - Chuông báo đến giờ làm 

(loa) - ĐỀ NGHỊ CÁC ĐẶC VỤ VỀ HỘI TRƯỜNG S9 GẤP .

( lục đục , xục xịch , các nhân viên kéo ghế di chuyển để ngồi xuống )

Đang yên vị ở chỗ của mình , Jessica nhìn sang bên cạnh , thường đó sẽ là chỗ của 1 điều tra viên nhưng mà hôm nay người ngồi kế cô trong phòng họp lại là SooYoung .

- Chả trách cậu được vào đội biệt kích ở Pakistan , gì mà cứ lù lù theo tôi quài vậy - Jessica quay sang hỏi

- Lại " tôi " , nhưng mà thôi kệ ... CẬU-TÔI cũng được . Tôi đã nói rồi mà - SooYoung đột nhiên kéo ghế sát vào Jessica và ghé lại gần tai cô nói nhỏ - Tôi đã nói là tôi nhớ cậu còn gì .

Nói rồi SooYoung lại trở về vị trí cũ vẫn giữ nguyên nụ cười nham nhở đó trên mặt , để lại một Jessica ngồi thừ người ra với gương mặt đỏ bừng . 

.

.

.

.

.

.

to be continued 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#soosic