Chapter 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 20.

Jessica lái xe với tốc độ khá nhanh. Một phần vì con đường này vắng vẻ vào buổi chiều tối và một phần vì cô muốn những cơn gió quật vào gương mặt cô thật mạnh thật cay. Trước khi rời đi bên tai cô còn nghe được tiếng nấc nghẹn của Tiffany và bờ vai đang run rẩy của cô ấy. Tiffany đã cố gắng thêm một lần nữa vương tay níu tay cô nhưng cô đã gạt phắt đi rất nhanh rất mạnh bạo. Cánh tay cô ấy vung đi trong không trung cho cô biết Tiffany đã thẫn thờ đã bối rối thế nào. Chợt đưa mắt nhìn xuống ống tay áo sơmi, cô đau lòng khi trông thấy một vệt máu dính trên chất vải màu trắng đó. Ngón tay của Tiffany bị đứt, cô ấy còn dùng sức nắm tay cô ra máu như vậy nhất định Tiffany sẽ đau lắm.

Jessica bần thần nghĩ ngợi về Tiffany trong khi chiếc xe của cô vẫn lao băng băng về phía trước. Cho đến khi tầm mắt cô di chuyển về phía trước cô mới kịp trông thấy một chiếc xe đang chạy ngược chiều với cô. Càng lúc chiếc xe càng lao đến nhanh hơn, có vẻ như tài xế bên kia lái xe trong tình trạng có cồn vậy. Nhanh tay lách xe về phía bên kia để tránh chiếc xe phía trước, vô tình một chiếc xe ở đằng sau tăng tốc vượt lên. Trước khi xung quanh cô còn lại một mảng đen kịt, cô đã nghe được âm thanh va chạm giữa xe cô và chiếc xe bất ngờ tiến lên kia.

***

Tiffany co gối ngồi trên gối sofa trong khi nước mắt cô lăn thành một hàng dài. Sự lạnh nhạt của Jessica khiến cô nhói đau, ánh mắt và cử chỉ mạnh bạo của cô ấy như giết chết cô vào ngay thời điểm đó. Cô chưa từng thấy Jessica như vậy dù trước kia cô thương tổn cô ấy như thế nào. Jessica vẫn luôn nhẹ nhàng, ân cần và yêu thương đối với cô. Cô không rõ cô có làm gì sai hay không hoặc có lí do nào khác để Jessica trở nên như vậy không, dù đã lục lọi tâm trí mình từ nãy đến giờ nhưng cô vẫn chưa tìm ra đáp án nào cả.

Reng...reng...reng...

Âm thanh từ chiếc điện thoại vang lên phá tan bầu không khí im lặng khiến cô giật cả mình. Âm thanh dồn dập từ điện thoại cho cô một cảm giác không yên. Lòng cô bỗng quặn lên một cách dữ dội khi bàn tay cô đã cầm lấy chiếc điện thoại. Nhìn dãy số lạ trên màn hình nhịp tim cô dần đập nhanh hơn, hơi thở của cô cũng gấp gáp hơn...đây là một dãy số lạ. Đồng hồ trên tường điểm mười giờ đêm thoáng làm cô giật mình, nhấn nhanh vào nút trả lời cô áp chiếc điện thoại vào tai chờ đợi đầu dây bên kia.

"Xin lỗi đây có phải là cô Tiffany, người nhà của cô Jessica?"

"Phải, là tôi."

"Cô hãy mau đến bệnh viện Seoul...cô Jessica vừa gặp phải tai nạn."

Chiếc điện thoại trên tay Tiffany rơi xuống nền đất lạnh băng khi đầu dây bên kia hoàn tất câu nói. Đứng chôn chân một hồi lâu, cô vội vàng dùng tay chỉnh sửa lại mái tóc rối của mình và gấp gáp nhặt chiếc điện thoại trên sàn bỏ vào túi. Chạy thật nhanh lên phòng, cô đổ tất cả mọi thứ trong túi xách của mình ra để tìm chiếc chìa khoá xe của cô. Sự hoảng hốt cùng lo sợ khiến bàn tay cô cầm không chắc được chiếc chìa khoá trong tay, nhét nó vào túi cô mau chóng đi đến gara và chạy xe đến bệnh viện Seoul.

Bản thân cô cũng chẳng rõ mình đã cố vượt bao nhiêu chiếc đèn giao thông, lấn tuyến bao nhiêu lần để đến được bệnh viện trong tình trạng chưa cài dây an toàn và bàn tay vẫn còn run rẩy. Để đại xe ở trước cổng bệnh viện, cô chạy vào bên trong trên đôi chân trần của mình.

***

Chát.

Chát.

Tiffany choáng váng hẳn đi khi bỗng dưng YooHye xuất hiện và tán thật mạnh vào hai bên má của cô. Cô vẫn chưa báo tin cho YooHye biết, có lẽ là do người vừa nãy gọi cho cô đã báo cho cô ấy. Ánh mắt YooHye mang biết bao nhiêu oán hận nhìn cô, và cô cũng không còn ngạc nhiên nữa khi YooHye đang đưa tay lên với ý định cho cô một cái tát thứ ba. Khẽ nhắm mắt cô chờ đợi một cái tát thật mạnh đến từ YooHye nhưng không hề có gì xảy ra cả. Thay vào đó cô ấy xô cô ngồi phịch xuống băng ghế phía sau, còn cô ấy chạy đến chiếc giường mà bác sĩ đang đẩy ra.

"Rất may bệnh nhân không bị thương quá nghiêm trọng. Mong cô tránh ra một chút để chúng tôi đưa bệnh nhân về phòng nghĩ ngơi. Khoảng ba mươi phút nữa là cô có thể vào thăm bệnh nhân."

Tiffany im lặng nhìn theo chiếc giường đang bị đẩy đi xa dần. Nghe những lời bác sĩ nói con tim cô cảm thấy được nhẹ nhàng biết bao. Nhưng nhìn Jessica nhắm nghiền mắt với những mảnh băng ở mặt và tay lòng cô lại quặn đau hơn. Cơn đau từ hai cái tát của YooHye xem ra chẳng giúp cô xoa dịu cơn đau này chút nào cả.

 

"Là do cô. Cô đã hại chết con tôi còn muốn hại luôn Jessica? Cô đúng là đồ tình nhân khốn kiếp nhất tôi từng gặp."

YooHye sấn tới dùng hết sức tát thêm một cái thật mạnh vào má trái của Tiffany. Tát Tiffany còn chưa khiến cô hả giận, cô thậm chí còn muốn giết chết Tiffany ngay lúc này. Cô dám chắc rằng việc Jessica ra ngoài vào trời tối như vậy là do Tiffany chứ không ai khác. Nhìn vẻ mặt giả tạo đáng thương của người đối diện cô thật không thể kiềm được cơn tức giận sâu thẳm bên trong cô. Thật may Jessica không có chuyện gì xảy ra cả.

"Tôi cấm cô vào gặp Jessica. Cấm tiệt cô đến gần cô ấy một lần nào nữa. Tôi sẽ thuê người canh chừng phòng cô ấy, cô đừng hòng giở trò."

YooHye nói rồi quay gót về phía phòng của Jessica, không quên để lại một cái nhìn miệt thị cho Tiffany. Tiffany ngồi im lặng trên băng ghế đó, không hề di chuyển một chút nào cả có chăng cô chỉ đưa tay xoa lấy bên má tê rần của cô. Bị vợ chính tát cho tỉnh ngộ, bị mắng chửi và bị cấm tiệt đến gặp Jessica...cô cảm thấy nhục nhã và thất bại biết bao. Nhưng cô đáng bị như vậy mà, cô thì có tư cách gì để gặp Jessica đây. Chính cô còn muốn rời xa cô ấy đi, vậy thì giờ bị cấm gặp không tốt quá sao. Là tại cô Jessica mới gặp tai nạn như vậy. Nếu như cô níu tay cô ấy chặt thêm một chút, ngang bướng giữ cô ấy lại thì Jessica sẽ chẳng gặp chuyện như thế này. Nước mắt cô lăn dài trên đôi gò má bỏng rát, cô đưa tay che miệng hòng ngăn tiếng nấc nghẹn của cô. Sâu bên trong cô đau đớn nhiều lắm, mọi thứ cứ co thắt lại, cứ quặn lên không ngừng khiến cô phải co người lại chống chọi với nó.

***

Tiffany khẽ mỉm cười trong nước mắt khi Jessica đang nằm ngủ rất ngon ở phía trong. Cô nghe được cô y tá nói loáng thoáng với YooHye rằng rất may khi chiếc xe kia cũng đã mau chóng né xe của Jessica vì vậy cả Jessica và người tài xế kia bị thương không nặng lắm. Bỗng dưng YooHye xoay mặt về phía Jessica khiến cô giật mình ngồi thụp xuống để né tránh ánh mắt của cô ấy. Phòng của Jessica ở tầng trệt lại có cửa sổ phía sau nên cô quyết định đi vòng ra phía sau để nhìn cô ấy một chút. Nghe âm thanh đều đặn từ chiếc máy đo nhịp tim, gương mặt tuy có chút trầy của Jessica vẫn hồng hào khiến cô yên tâm được phần nào.

"Jessica, hãy mau tỉnh lại và trở về nhà với em được không? Em nhớ Jessi nhiều lắm."

Hít một hơi thật sâu Tiffany chống tay lên đầu gối chậm rãi đứng dậy. Ở đây đã có YooHye chăm sóc cho Jessica, tâm sự cho Jessica rồi cô không nên ở ngoài nghe lén mọi thứ như vậy. Nửa đêm sương buông xuống dày hơn, theo đó mà lạnh hơn, nhìn quần áo trên người mình cô khẽ thở dài. Đi vòng vào bên trong bệnh viện cô tìm cho mình một băng ghế khuất gần phòng của Jessica và ngồi nghĩ ngơi ở đấy.

***

Những ngày sau Tiffany cứ tiếp tục thăm và ở lại với Jessica bằng cách như thế: nhìn cô ấy qua cửa sổ và ngồi nghĩ ở băng ghế đến tận sáng. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, sáng sớm cô đã thức giấc và nhanh chân đi đến cửa sổ nhìn Jessica. Cô khá ngạc nhiên khi không thấy YooHye đâu cả, thay vào đó là Jessica đang ngồi im lặng trên giường với chiếc lưng đối diện cô. Bàn tay Jessica bám vào thành giường rất chặt, cơ thể cô ấy cố di chuyển để bước xuống giường...không nghĩ nhiều cô vội vàng chạy vòng vào phía trong và lao vào phòng của Jessica. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô ấy, cô nhẹ nhàng quàng tay Jessica qua vai cô và dìu cô ấy vào phòng vệ sinh.

"Bây giờ em mới có thời gian cho tôi?"

"..."

"Nghe YooHye nói dạo này em bận rộn lắm...bận rộn đến mức chẳng thể nhín chút thời gian để xem tôi còn sống hay đã chết."

"..."

"Tôi không cần em dìu. Tôi sẽ gọi y tá đến giúp tôi."

Jessica chủ động buông thỏng tay khỏi vai Tiffany, sau đó cô ngồi lại xuống giường và nhấn vào chiếc nút đỏ gần đó. Không để cô chờ lâu, cô y tá xuất hiện chỉ sau một hai phút và giúp đỡ cô vào phòng vệ sinh. Khi đi ngang qua Tiffany, cô đã kịp trông thấy giọt nước mắt trên gò má hốc hác của cô ấy. Vừa nãy khi cô ấy dìu cô, cô cũng đã thấy được đôi mắt thâm quầng và có phần thụt vào của Tiffany.

"Jessi...Jessi hiểu lầm gì em đúng chứ?"

Trái với suy nghĩ của cô Tiffany sẽ rời đi ngay khi cô vào phòng vệ sinh nhưng không cô ấy vẫn đứng đó chờ cô. Có lẽ bây giờ cô đã có thể nhìn thẳng vào Tiffany, ngắm nhìn gương mặt mà cô mong nhớ mấy ngày nay. Tiffany ốm đi nhiều quá.

"Tôi chẳng hiểu lầm gì em hết."

"Vậy thì tại sao Jessi lại né tránh em?"

"Em nói tôi phải tin em và lúc nào tôi cũng tin em hết. Tin em để rồi chính tai tôi nghe mắt tôi thấy em lừa dối tôi?"

Tiffany há hốc trước những gì Jessica vừa nói. Cô lừa dối Jessica? Không lẽ cô ấy đã biết chuyện USB, không, nếu biết chuyện đó cô ấy hẳn sẽ không nói như vậy. Nhưng ngoài nó ra cô đã lừa dối cô ấy chuyện gì? Nhìn thẳng vào Jessica cô vẫn giữ im lặng chờ cô ấy lên tiếng tiếp. Tuy nhiên Jessica cũng chỉ nhìn lại về phía cô với ánh mắt lạnh lẽo của cô ấy.

"Khi xuất viện tôi sẽ trở về Jung gia, em cũng nên chuẩn bị đồ đạc để chuyển về cùng tôi."

"Ai nói em sẽ trở về Jung gia cùng Jessi?"

Tiffany đanh giọng hỏi. Hai từ “Jung gia” như tỉnh ngộ cái lý trí nhu nhược của cô. Những hàng kí ức đau đớn kia ùa về trong cô như một cơn thác lũ. Vốn dĩ những ngày qua cô đã suy nghĩ rất nhiều. Bình thường cô đã không biết làm gì để rời xa cô ấy nhân đây mượn cơ hội này không phải tốt sao. Jessica hiểu lầm cô, nghĩ cô lừa dối cô ấy...hãy cứ để cô ấy nghĩ như thế đi. Khi yêu bị lừa dối không phải đau lắm sao, mục đích của cô là làm đau Jessica mà. Làm đau Jessica cũng là làm đau chính cô, thậm chí cơn đau của cô có thể còn nhiều hơn cô ấy nhưng cô chấp nhận tất cả. Đã đau bao nhiêu lần rồi, đau thêm tí nữa thì sao? Cô sẽ chết sao? Không, cô vẫn đứng ngay đây, ngay trước mặt Jessica và dùng ánh mắt bình thản của cô nhìn cô ấy.

"Em sẽ về bên SooYoung?"

"Phải. Ở bên SooYoung không phải luồn cúi, còn được bảo vệ và yêu thương như vậy...không phải quá tốt sao?!"

"Tôi không cho phép em về bên SooYoung."

"Giữa chúng ta là gì Jessi nói đi. Có gì trói buộc được em và Jessi? Chẳng có gì cả. Jessi có quyền cho phép em hay không sao?"

"Giữa tôi và em có tình yêu."

"Jessi thật sự tin giữa chúng ta tình yêu? Em yêu SooYoung còn chưa đủ huống hồ chi là yêu thêm một Jessica."

Jessica nhíu mài nhìn Tiffany. Cô không dám tin Tiffany có thể nói những lời này với cô. Ánh mắt và giọng điệu của cô ấy như trở về khoảng thời gian cô ấy không ngừng đẩy cô ra xa cô ấy. Vừa mới đây cô ấy còn im lặng nhẹ nhàng bên cô sao giờ lại nói ra những câu chữ như vậy. Mỗi một câu chữ của cô ấy ngay lúc này còn tàn nhẫn hơn những lời trước đây của cô ấy. Nó khiến cô đau đớn, cồn cào và tổn thương vô cùng nặng nề. Đã đoán trước tình cảm của Tiffany dành cho SooYoung, đã âm thầm tự nhắc bản thân rất nhiều lần nhưng giờ đây khi mọi chuyện xảy ra trước mắt cô lại không có khả năng kìm nén cơn đau ập đến.

Nhìn Tiffany quay lưng bước đi vội vàng đứng dậy muốn đi theo cô ấy. Đôi chân cô vẫn chưa bước đi được một bước nào đã khiến cô ngã ngồi trên sàn. Ngước mặt lên đã thấy Tiffany đang nhìn chằm chằm vào cô...một giây phút đó cô đã hi vọng cô ấy sẽ chạy đến dìu cô đứng dậy. Nhưng không phải vừa nãy chính cô đã bảo không cần cô ấy sao? Cô rất cần cô ấy, cả đời này cô đều cần cô ấy...dù cô ấy lừa dối cô cô vẫn cần cô ấy. Cần đến mức chỉ cần nghĩ đến việc không có bên cạnh con tim cô đã nhức nhối đến không thể chịu được. Niềm hi vọng của cô lụi tắt khi Tiffany thôi không nhìn cô nữa thay vào đó là đẩy cửa đi ra ngoài. Cố gắng gượng dậy đuổi theo Tiffany nhưng đôi chân yếu ớt của cô cứ như rào cản cô lại. Vịn tay vào giường đến mức khớp tay cô trắng bệch, khó khăn lắm cô mới đứng thẳng dậy được. Cố gắng di chuyển từng bước nhỏ từng bước nhỏ bằng cách bám vào đồ vật xung quanh, cuối cùng cô đã có thể ra khỏi phòng.

Trước mắt cô là một dãy hành lang dài và rộng...Tiffany hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô.

"Fany ah..."

Giá như Jessica chịu tiến thêm một vài bước nữa, nhất định Jessica sẽ nghe thấy được âm thanh nấc nghẹn quen thuộc và cả hình ảnh người cô ấy đang tìm kiếm đang ngồi co mình bên vách tường phòng của cô.

***

Hình ảnh Jessica ngồi bệt xuống sàn vì cố tiến đến gần cô làm cô ngày một đau hơn. Cô đã quay lưng lại với Jessica, đó cũng chính là câu trả lời cuối cùng của cô về mối quan hệ giữa cô và cô ấy. Những ngày vừa qua cô khao khát được đến gần cô ấy như thế nào, được chạm vào bàn tay ấm áp và cả gương mặt đang ngủ say của Jessica...Chỉ nhìn cô ấy qua của sổ chẳng thể nào khoả lắp nỗi nhớ trong cô. Khi đến gần được Jessica, cô ấy lạnh nhạt với cô, nói với cô những lời nói mà cô chưa từng nghĩ đến. Trong khoảnh khắc đó cô chỉ nghĩ là đã đến lúc của cô rồi, giữa cô và cô ấy trở nên căng thẳng như vậy thôi thì mượn nó để làm cớ rời đi.

Cô đã từng nghĩ ngày cuối cùng ở bên Jessica cô sẽ cố gắng ôm cô ấy thật chặt, hôn cô ấy thật sâu và tận hưởng hơi ấm của cô ấy. Sự thật đang diễn ra lại trái ngược hoàn toàn, ngay cả một cái chạm nhỏ Jessica cũng không để cô chạm vào cô ấy. Xa cách nhau như vậy, lạnh nhạt nhau đến nhói lòng là tất cả những gì diễn ra trong ngày hôm nay - ngày cuối cùng cô giáp mặt Jessica. Bỏ mặc cô ấy trong hoàn cảnh này có gọi là tàn nhẫn không? Cô muốn bản thân mình phải thật sự tàn nhẫn, phải làm đau Jessica...phải khiến cô ấy nhận lấy nỗi đau mà cha cô từng gánh chịu.

Lau vội những giọt nước mắt đang tràn khắp gò má, cô bước đi thật nhanh ra khỏi bệnh viện để trở về nhà lấy hành lí của cô. Tất cả mọi thứ cô đều đã chuẩn bị tốt cả, cô chỉ cần chờ đến thời điểm thích hợp để rời đi thôi. Kéo thật nhanh vali ra khỏi nhà, cô sợ nêu mình bước chậm lại cô sẽ vấn vương không thể rời đi...Cố gắng không quay lại nhìn nó thêm một lần nào nữa, cô lên taxi và bảo tài xế đưa cô đến nơi khác thật nhanh. Siết chặt chiếc nhẫn của cô và Jessica trong lòng bàn tay, nước mắt cô lăn dài không kiểm soát.

"Vòng xe lại, hãy đưa tôi đến bệnh viện sản Maria."

Muốn từ bỏ đứa trẻ nhưng vẫn không làm được.

 

 

Muốn không dính dáng gì đến Jung gia nữa nhưng giờ thì sao đây...

 

 

Đến phút cuối cô vẫn là yếu lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro