Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"1....2....3....4....."

 CL, Minzy, Bom và Dara nhày theo điệu nhạc. Mồ hôi thấm ướt áo. Cả 4 người đã nhảy được một lúc lâu. Tiếng nhạc kết thúc, Dara ngồi phịch xuống sàn. Mặc dù đã tiến bộ rất nhiều nhưng để theo kịp những người còn lại trong nhóm thì có lẽ cô còn phải vượt một quãng đường khá xa nữa. Nếu ba người kia chỉ cần nhìn một lần là có thể nhảy được thì cô phải quan sát đến 5 lần. Tất cả là nhờ công của Taeyang. Nếu không có anh thì có lẽ cô nhìn cả chục lần cũng chưa chắc lặp lại được động tác nào. Dara mỉm cười một mình. Taeyang đã đưa cho cô chiếc chìa khóa nhà dự phòng, để khi nào anh bận việc thì cô vẫn có thể đến phòng tập nhảy của anh. Những lúc nhảy một mình, thời gian có vẻ trôi qua chậm hơn. Rất chán nản, nhưng vì không muốn phụ lòng anh nên cô lại phải tự nhủ mình cố gắng. Cô đã dọn dẹp nhà giúp anh để thay lời cảm ơn. Cô lau cái tủ lớn, nơi đặt những khung ảnh. Có một bức ảnh khiến cô chú ý. Trong ảnh chính là Taeyang, có lẽ là đã rất lâu rồi, và bên cạnh là một cô gái. Cô gái trong ảnh rất xinh đẹp với nụ cười và ánh mắt mang lại sự trong trẻo. Đôi mắt này khiến cô có một cảm giác rất quen thuộc. "Ai nhỉ? Mình đã từng nhìn thấy đôi mắt này ở đâu rồi?"

- Em đang làm gì ở đó thế?

- Oppa! Em....chỉ là muốn giúp anh dọn dẹp thôi mà!

 Taeyang mỉm cười, anh tiến lại và xoa nhẹ đầu cô. Đây có lẽ là một hành động tự nhiên, mà đối với anh giống như là một thói quen kể từ khi anh hướng dẫn cô tập nhảy. Còn đối với cô thì lại là một sự dịu dàng và ấm áp mà cô khao khát.

- Em không cần phải làm những việc này đâu! Trước đây ko có em thì phải hiếm lắm anh mới đến đây nên cũng ko dọn dẹp nhiều!

- Không sao đâu mà! Em làm được! Ngoài việc này ra.....em ko biết có thể làm gì giúp anh cả!

Taeyang thở dài.

- Em ko cần phải như thế. Chỉ cần em debut thành công và.....bình an, như thế là đủ rồi!

 Dara ngơ ngác nhìn Taeyang. Anh ấy chỉ cần cô....bình an thôi ư? Chưa có ai lo lắng cho cô như thế cả, ngoài người mẹ đã mất và em trai Thunder của cô. Mắt cô ửng đỏ. Anh giống như thiên sứ mà ông trời ban xuống cho cô. Cô gật mạnh đầu.

- Em sẽ cố gắng! Em sẽ debut thành công mà!

 - Anh tin em!

 Taeyang lại một lần nữa xoa đầu cô. Đôi mắt anh cong lên, vẽ ra một nụ cười tràn ngập nắng ấm.

 Dara ra khỏi nhà Taeyang. Tâm trạng của cô hôm nay rất tốt. Nhưng đột nhiên một hình ảnh đập vào trong trí nhớ của cô. "Phải rồi! Đôi mắt ấy! Chính là....Bom!". Khoảnh khắc lần đầu tiên cô nhìn thấy Bom, khuôn mặt cao ngạo nhưng đôi mắt lại trong veo, ánh lên sự thuần khiết. Đó có lẽ là đôi mắt đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy. Phải rồi, đôi mắt trong trẻo nhường đó, ai mà có thể quên cho được. Một cảm giác lo sợ dần len lỏi trong trái tim cô. Liệu Taeyang có nhận ra được điểm tương đồng giữa Bom và cô gái đó không? Cô gái trong hình có vẻ rất quan trọng đối với anh.

 ............................................

- Này! Cậu ngồi thừ ra đó là gì thế hả? Ko muốn về sao? Đã mười giờ đêm rồi đấy!

 Tiếng gọi của Bom làm Dara giật mình, kết thúc sự hồi tưởng. Cô nhìn chằm chằm vào Bom. Cả những lúc đanh đá như thế này, đôi mắt cô ấy lại vẫn toát lên vẻ ngây thơ một cách kì lạ. Bỗng nhiên cô cảm thấy bực mình lẫn ghen tị.

- Không phải việc của cậu!

- Cậu!!!

 Bom tức giận hét lên. Chưa ai dám sử dụng thái độ đó với cô cả. Cậu ta chết chắc rồi. Cô kéo tay Dara lại.

- Cậu muốn chết hả? Tôi có lòng tốt gọi cậu về mà cậu lại dở cái giọng đó ra với tôi!

- Sao cậu phiền phức thế! Tôi nhờ cậu sao?

- Cậu.....Hôm nay cậu uống nhầm thuốc hả? Con nhóc này!

 Lửa giận của Dara càng lớn hơn mà chính cô cũng không hiểu tại sao. Đột nhiên cô có suy nghĩ to gan muốn chống lại Bom. "Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Mình đâu thể để cậu ta đè đầu cưỡi cổ mãi được!". Sự đố kị của Dara dần choán hết những suy nghĩ tốt đẹp của cô về Bom, về ý nghĩ rằng Bom là một người ngoài nóng trong lạnh. Bây giờ trong đầu cô chỉ còn lại chỉ là việc Bom là một tiểu thư nhà giàu đanh đá ương ngạnh có một đôi mắt không hợp với cô ấy tí nào. Tính hiếu thắng của Bom lại nổi lên. Cô nhếch mép.

- Sao nào? Cô muốn gì? Con nhỏ nhà quê!

 "Bốp"

 Bom cứng người nhìn Dara đến quên cả phản ứng. Cái gì thế này? Có người giám đánh cô? Có người giám động đến cô? Từ trước đến giờ chỉ có cô đánh người khác, chưa có ai dám làm cô bị thương dù chỉ một vết xước nhỏ. Mà người đó lại là con nhỏ nhút nhát Dara? Máu nóng trong đầu cô bốc lên. Bây giờ cô thật sự muốn giết người. Cô đang định xông vào cho Dara mấy cái bạt tai cho hả giận thì một tiếng quát làm cô sững người lại.

 - Dara!

 Mắt Taeyang đầy lửa giận. Dara ngơ ngác nhìn Taeyang, sự nóng nảy bồng bột trong cô nguội dần. Có vẻ như bây giờ cô mới ý thức được những gì mình vừa làm. Chính cô cũng cảm thấy hoảng sợ với chính hành động của mình. Taeyang lo lắng nhìn Bom.

- Em không sao chứ?

Anh quay sang nhìn Dara với ánh mắt đầy sự thất vọng.

- Anh không ngờ em lại là người như thế! Chẳng lẽ em chỉ giả vờ đáng thương hiền lành trước mặt người khác thôi sao?

 Dara vội vã lắc đầu. Sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ. Cô hoang mang nhìn Taeyang.

- Không! Không phải! Oppa à! Không phải! Em không phải là người như thế mà!

 Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt Dara. Cô túm lấy tay anh, lắc đầu liên tục. Không phải mà! Cô không phải giả vờ. Chỉ là, có lẽ, cô yêu anh. Cô khao khát hơi ấm của anh. Khao khát cái xoa đầu đầy dịu dàng của anh. Taeyang đau đầu nhắm mắt lại. Anh đến đây xem mọi người về chưa, vốn định mời cô học trò Dara của mình một bữa để khuyến khích sự tiến bộ của cô nhưng lại thấy một cảnh khiết anh cực kì thất vọng. Dara hiền lành trong mắt anh lại ra tay đanh người khác với ánh mắt đáng sợ. Người đó lại là Bom. Anh không dám chắc Bom có phải là cô gái đã ở bên anh suốt thời thiếu niên hay không. Nhưng đôi mắt đó, anh không thể nhầm lẫn được. Cả cái tính cách coi trời bằng vung luôn đi khắp nơi gây sự nữa. Nhưng khuôn mặt lại không phải, hoàn toàn không phải. Nhưng anh vẫn luôn ôm hi vọng chính Bom là người đó. Anh lạnh lùng gạt bỏ tay cô. Anh cầm tay Bom, lúc này vẫn đang ngỡ ngàng, kéo đi. Bom kinh ngạc nhìn Taeyang đến quên cả tức giận. Một chàng trai hiền lành, ấm áp như ánh mặt trời cũng có lúc nổi giận sao? Mà còn là vì cô bị đánh? Hay vì Dara không giống như anh ấy vẫn nghĩ? Cô hừ lạnh. "Dara, tha cho cô đấy! Như thế này chắc cô còn đau gấp chục lần khi phải nhận lại cái tát của tôi đấy!". Một người đơn giản như Dara, Bom chỉ cần liếc qua một cái là biết Taeyang quan trọng với Dara như thế nào. Cô quay đầu lại, nhếch mép với Dara, trong đầu cô lại xuất hiện những ý nghĩ khiến Dara đau khổ. "Vì cái tát này, cô sẽ phải trả giá bằng trái tim mình, Dara!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro