Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe chậm rì rì tiến vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Chủ tịch Park ngồi im lặng. Tay ông mân mê tẩu thuốc bằng gỗ bóng loáng. Hôm nay, không còn là một nhiệm vụ bình thường nữa. Tay ông vô thức siết chặt khẩu súng. Dù sao thì mối thù giữa ông và lão già JYP sớm muộn cũng phải làm cho rõ ràng. Ông nhếch mép. Một người máu lạnh vô tình như ông, lăn xả vào biển máu chẳng qua cũng chỉ vì một chữ "tình". Chiếc xe đỗ xịch lại. Bãi đỗ xe thường ngày có lẽ đã kín chỗ, nhưng giờ này im lìm và trống trơn. Ông hiểu rõ chuyện gì đang chờ đợi ông. Một chiếc ô tô màu xám bạc tiến đến từ một cánh cổng khác, đỗ đối diện với chiếc xe của ông. Chủ tịch Park bước ra khỏi xe. Người ở phía đối diện cũng xuất hiện. Một người đàn ông và một người phụ nữ già. Khuôn mặt bà ta tuy đã có những nếp nhăn nhưng vẫn dễ dàng nhận thấy khi còn trẻ bà ta cũng là một người phụ nữ xinh đẹp. Bom bước ra khỏi xe, ngay sau ông của mình. Mái tóc đỏ được búi gọn lên, để vài sợ lòa xòa. Cô mặc bộ quần áo đen bó sát, giữa ngực là hình con bướm được kết bằng kim loại và đá quý, giày cao gót cũng màu đen đính đá lấp lánh. Người phụ nữ ngỡ ngàng nhìn Bom. Bà hoảng hốt.

- Jenny!

Bom trầm tĩnh nhìn bà.

- Bà nội!

Người đàn bà nhìn Bom chăm chú. Trong mắt bà là sự yêu thương cùng nhung nhớ vô hạn. Bà nhìn chủ tịch Park rồi đột ngột gào lên.

- Ông!!!! Sao ông lại để Jenny đến đây! Chuyện giữa chúng ta không liên quan đến con bé!

Chủ tịch Park nhếch mép.

- Haha. Bà có tư cách nói ra câu đó sao?

- Park Jin Woon! Ông đừng ép người quá đáng!

Đôi mắt của chủ tịch Park trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Giọng nói của ông cũng trở nên âm trầm đáng sợ.

- Chính bà! Seo Eun Kyo! Bà mới là nguyên nhân dẫn đến ngày hôm nay!

- Tôi xin lỗi, Jin Woon! Xin ông hãy dừng tất cả lại đi!

- Muộn rồi! Nếu bà không phản bội tôi thì có lẽ hai tay tôi đã không dính nhiều máu như ngày hôm nay. Và, bà nhìn đi!

Ông kéo Bom về phía trước.

- Jenny! Dòng máu đang chảy trong người nó một phần là của bà! Bây giờ thì nó cũng đã biến thành một ma đầu giết người không ghê tay rồi đấy! Haha

- Ông.....ông......

- Bà ấy không phản bội ông!

- Jin Young?

Chủ tịch JYP lúc này mới lên tiếng. Ông cũng là một lão già giảo hoạt. Dù sao thì mỗi tập đoàn lớn mạnh trên đất Đại Hàn Dân Quốc này, liệu ai lại không có một thế lực chống lưng trong xã hội đen chứ. Cho dù là ông, JYP, hay là SM lẫn YG đi nữa cũng không phải là ngoại lệ, nếu không chẳng ai rảnh rỗi lại đi thuê sát thủ giết SM làm gì. Chủ tịch Park trừng mắt nhìn JYP.

- Ý ông là gì?

Lão già JYP tiến lên một bước, đẩy vợ ông ra đằng sau lưng.

- Eun Kyo vốn dĩ là vị hôn thê của tôi! Bà ấy ở bên ông chẳng qua cũng chỉ vì đi làm nhiệm vụ! Xong việc bà ấy lại trở vể bên tôi!

- Haha.Đúng thế! Nhưng ông không biết rằng lúc Eun Kyo ở bên tôi, bà ấy đã hạnh phúc như thế nào, gấp nhiều lần khi phải sống với một kẻ như ông!

Chủ tịch Park gằn giọng. Lão già JYP đẩy vợ mình lùi về phía sau thêm nữa. Chủ tịch Park cùng Bom cũng lùi lại phía sau. Chủ tịch Park hét lên.

- Ôn chuyện như thế là đủ rồi! Món nợ giữa chúng ta hôm nay tôi sẽ đòi lại! Máu của bao nhiêu anh em đã mất vì sự sai lầm của tôi, hôm nay tôi sẽ đòi lại hết!

Chủ tịch JYP nhếch mép.

- Được thôi! Chào mừng ông! Haha

"Pằng"

Phát súng đầu tiên như khai cuộc. Tất cả sát thủ ẩn nấp xung quanh đây đều hiện thân. Mục tiêu là JYP. Phần lớn nòng súng đều chĩa về phía ông ta. Bà Eun Kyo thét lên.

- Jenny! Đừng làm bị thương đến con bé!

Khuôn mặt Bom vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Cô cùng chủ tịch Park chui trở vào trong xe. Ông thờ ơ liếc nhìn cuộc chiến tàn khốc như điều đương nhiên và không có một chút cảm xúc nào.

- Jenny, cháu hiểu chứ? Người đó là bà nội cháu!

- Cháu biết!

- Bố cháu không thể nào ra tay được với bà ấy, đó là lí do tại sao cháu mới chính là người kế nghiệp ta!

- Tất cả chú và cô đều không phải con của bà nội. Vậy thì tại sao lại là cháu?

- Vì trong người cháu có dòng máu của bà ấy, Jenny!

- Ông....hẳn là rất yêu bà nội!

- Đúng thế! Lẽ ra ta chúng ta đã là một gia đình hạnh phúc nhất thế gian, nhưng chính người ta yêu thương nhất lại phản bội ta, ăn cắp thông tin mật khiến tổ chức của chúng ta tan tác. Ta đã phải mất không biết bao nhiêu công sức mới xây dựng lại như ngày nay......

Bom nhếch môi cười.

- Ông không hận bà vì đã phá hủy sự nghiệp của ông, mà vù bà phản bội ông. Cháu nói đúng chứ?

- Jenny, đừng tin ai ngoài bản thân mình!

"Pằng"

"Pằng"

"Pằng........pằng........pằng"

Dara sốt ruột nhìn màn mưa đạn trước mắt khuất sau lớp kính ô tô dày. Họ đang ngồi cách rất xa. Đây là cơ hội cuối cùng. Họ phải đưa Bom ra khỏi đây và thuyết phục cô ấy trở về. Nếu qua hôm nay, khi Bom đã chính thức trở thành người lãnh đạo gia tộc thì có muốn cũng không quay lại được nữa. Trận chiến vẫn diễn ra, nhưng những kẻ đầu sỏ lại vẫn bình an vô sự trong những chiếc xe với vỏ chắc chắn. Xung quanh còn có rất nhiều người liều chết bảo vệ, việc trúng đạn có lẽ là rất khó khăn.

- Phải làm sao bây giờ? Lúc này mà vào đó là chết chắc!

- Đợi lát nữa! Bây giờ mới là màn mở đầu thôi!

CL căng thẳng nhắc nhìn chằm chằm. Cứ bắn như thế này cũng chả được tích sự gì, chỉ hao hụt thêm thôi, họ thừa biết mà sao cứ thích làm điều vô dụng như thế chứ. Rốt cuộc cũng xong khúc dạo đầu đáng sợ này. Ít nhất cũng có trên 10 người chết. Chủ tịch Park lẩm nhẩm.

- Đến lúc rồi!

Hai bên bước ra khỏi xe, đồng loạt rút súng chĩa về phía đối phương. Đắng sau những chiếc xe, trên xà nhà và cả sau thùng rác, nòng súng tới tấp chĩa ra. Chủ tịch Park liếc nhìn xung quanh.

- Jin Young! Có vẻ ông đã chuẩn bị kĩ càng để đón tiếp tôi!

- Jin Woon! Ông cũng mang quá nhiều khách đến đấy!

Bà Eun Kyo vẫn nấp trong xe, thò đầu ra hét lên với Bom.

- Jenny! Cháu trở về đi! Ân oán giữa chúng ta không liên quan đến cháu! Jin Woon! Để con bé ra khỏi đây!

- Bà nội! Cháu không quay đầu được nữa rồi! Sau hôm nay cháu sẽ kế thừa ông nội! Đó là việc cháu phản làm!

- Jenny! Đừng! Xin cháu......Jenny......

Chủ tịch Park quay đầu nhìn Bom.

- Cháu hận ta chứ?

- Hận ông đến quá nhiều rồi! Kể từ khi chị Jane mất. Kể từ khi cháu biết rằng không phải bố mẹ bỏ rơi cháu, mà là bị ông ép buộc phải bỏ rơi cháu. Tất cả sự thật đều làm cháu phải hận ông!

- Haha. Eun Kyo bà thấy chưa? Cháu gái của chúng ta hận chúng ta đấy! Có lẽ con trai chúng ta cũng thế! Nó hận đến mức chỉ muốn trốn đi cho thật xa khỏi nơi này.....

Bà Eun Kyo lắc đầu lia lịa. Khuôn mặt của bà đã sớm đẫm nước mắt. Bom hít một hơi thật sâu. Đã đến nước này rồi, muốn quay đầu cũng không được nữa. Cô từ từ đưa súng lên, nhắm thẳng lên trời bắn một phát.

Cô nhanh chóng hạ súng xuống nhắm thẳng vào chủ tịch JYP. Lão ta nghiêng người tránh được. Tên vệ sĩ bên cạnh rút súng ra, hung hãn bắn về phía Bom. Bom lách người lộn một vòng, an toàn nấp phía sau chiếc xe to lớn. Chủ tịch Park với kinh nghiệm nhiều năm cầm súng, chút nguy hiểm cỏn con này đối với ông không là gì cả. Với đội sát thủ hùng hậu luôn chú ý bảo vệ an toàn, ông nấp vào sau những thùng hàng và cũng sẵn sàng nhả đạn. Lão già JYP cũng đích thân cầm súng, và bà Eun Kyo thì vẫn la lên.

- Không được làm hại Jenny! Đừng làm nó bị thương!

Chủ tịch JYP trừng mắt nhìn bà. Ông rống lên.

- Đưa phu nhân ra khỏi đây! Khỉ thật!

Một người vệ sĩ chắn đằng trước bà và một người nữa lôi kéo bà trở lại trong xe. Người tài xế định lái xe ra khỏi đây nhưng bà đã giằng lấy tay lái và cố gắng đánh anh ta từ phía sau. Nhưng cho dù trước đây bà có là gì đi nữa thì khi về già, sức khỏe của bà vẫn không thể địch lại một người đàn ông cường tráng. Nhưng vì bà là phu nhân nên người tài xế có chút lúng túng, vì thế cả hai đã đưa ra thỏa thuận là dừng xe cách xa nơi đó một chút nhưng vẫn không cản trở tầm nhìn của bà.

Bom nấp sau chiếc xe, thỉnh thoảng lại thò đầu ra bắn những tên ở gần. Cứ thế này thì không biết bao giờ mới kết thúc. Cô lăn một vòng, dịch chuyển về phía sau chiếc xe khác, cố gắng rút ngắn khoảng cách với lão JYP. Cô lại thò đầu ra bắn một phát. Một tên, nhân lúc cô sơ ý, chĩa súng về phía cô. Bom lại lăn sang chiếc xe khác. Tên kia cố gắng nhắm thẳng về phía đầu cô, hi vọng có thể giải quyết chỉ sau một phát súng. Đột nhiên Bom có linh cảm không ổn, cô quay phăt đầu lại.

"Pằng"

Viên đạn cũng đồng thời lao về phía cô với tốc độ cao. Cô nghiêng người sang bên phải. Và thật may mắn, viên đạn sướt qua mặt cô và để lại trên đó một vết xước dài. Bom nhanh chóng chĩa súng vào tên đã có ý định giết cô, ngay lập tức kết liễu đời hắn. "Phải cẩn thận hơn mới được!". Bom tự nhủ. Nếu lúc đó cô không kịp thời phát hiện thì có lẽ đã phải bỏ mạng rồi. Bom lại lăn thêm một vòng nữa, tiến tới thùng hàng cách lão JYP, lúc này cũng đang bận rộn đối phó với sát thủ của ông nội cô, và chính ông nội cô cũng liên tục xả đạn về phía ông ta. Ông nội cô có vẻ chật vật hơn. Sát thủ thường chỉ giết người một lén lút và sử dụng kĩ thuật bắn tỉa. Chiến đấu trực diện thế này cũng không phải là cách. Khoảng cách đã được rút ngắn đáng kể. Đôi mắt trong veo của Bom híp lại. "Đã đến lúc rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro