Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Trên bàn biên tập]

--Fic TPL updated THURS nhé. 

--Xin hãy KIÊN NHẪN, để sự chờ đợi là xứng đáng ^^ --- Cám ơn rất nhiều!!!!!

--Thề chết KHÔNG DROP =]]]]]

>>>>>>>Warning : chap này hao mòn tâm trí >.<

 

…………………………………………………………

“Trái tim người chật chội làm sao!

Nếu ai đó chưa ra, người khác làm sao có thể vào?”

……………………………………………………............

 

Một chiều nắng vàng vọt trải dài, quét qua hai bóng người vui vẻ cười đùa với nhau. Họ nói, rồi thì thầm vào tai nhau. Vẫn cái trò chơi một người vờ chạy, một kẻ rượt. Tiếng cười vang lên trên khắp bờ biển xinh đẹp rì rào vỗ sóng, uốn mình giữa những bờ cát hiền hòa.

-Bắt được rồi nhé. Em còn dám trốn nữa không?!

-Thả em xuống!

-Không thả! – người đó cười rồi siết chặt vòng tay, nhấc bổng lên và quay người con gái kia trong vòng tay mình, người con gái đó cười, người đó cũng cười, tiếng cười giòn tan hòa cùng tiếng sóng vỗ, trong cái nắng nhạt nhòa trải dài lên khuôn mặt cả hai.

Người đó thả cô gái xuống rồi tinh nghịch hôn lên má cô ấy và co hai chân bỏ chạy:

-Tạm tha cho em vậy!

-Yoongie, đứng lại! Đứng lại cho em!  – Cô gái đỏ mặt, rượt kẻ hôn lén.

-Thì đứng lại đây! – Yoona đột ngột dừng lại, làm cô gái kia lỡ trớn đâm sầm vào Yoona. Họ ngã xuống, cô gái ấy ở trên Yoona. Họ. Môi chạm môi. Mũi chạm mũi. Mắt chạm mắt. Họ hôn nhau. Tay Yoona đè cô gái ấy xuống người mình.....đẩy nụ hôn thêm sâu, thêm nồng nàn.

Rồi cô gái đánh nhẹ vào vai con người đáng ghét bên dưới, cô ngại ngùng đứng lên, khẽ cười chạy về phía biển. Yoona ngồi dậy tươi cười dịu dàng nhìn cô gái đáng yêu ấy chạy đến vui đùa với biển. Nhưng nụ cười dần nhạt nhòa. Rồi tắt hẳn. Khi hình ảnh người con gái kia như một khối những hạt bụi. Ánh mắt. Nụ cười. Thân thể. Trong phút chốc. Chúng tan biến. Cô gái biến mất. Không dấu vết.

.

.

.

*SICAAAAAAAAAAAA* Yoona bật tỉnh, trán đẫm mồ hôi, tim đập nhanh, nhìn quanh quất. Là mơ, đây không phải bãi biển. Đây là Dinh thự. “Trong giấc mơ ấy, mình đã nắm tay cô ấy, ôm cô ấy, hôn cô ấy. Nhìn thấy cô ấy cười. Nghe cô ấy gọi tên. Đúng như thế  – ánh mắt cô thẩn thờ  – Mình đã mơ thấy giấc mơ có mình và Sica rất nhiều lần, kể từ khi gặp lại cô ấy…..”. Yoona bình tĩnh hồi lâu, đợi giấc mơ ngoan ngoãn rút khỏi tâm trí mình, cô rút điện thoại và text tin nhắn.

*Bác sĩ Jung Soo Yeon*

*Ồ, Thống Đốc Im*

*Ngạc nhiên quá nhỉ! Cô Jung có bỏ sót điều gì không?*

*Em vẫn hay quên không nhớ à!*

*Một cái hẹn!*

*Vậy à?! Thế mà em quên sạch bách*

*Giờ nhớ rồi đấy! Hôm nay em nhất quyết phải rãnh! Hoặc là em muốn lại được “mời” đi*

*Ồ, sợ thật. Để em check lịch….....Có vẻ em rãnh.*

*Yoong sẽ chọn địa điểm, rồi thông báo em biết nhé!*

*Rồi, mà tự em đi. Nhớ đấy!*

*Miễn em ngoan ngoãn*

Yoona sau khi text vài dòng tin nhắn cho Jessica, thấy tâm tư hình như vui hẳn ra. Lần này cô tự nhủ không nên lo nói chuyện với Jessica mà quên cũng cần điều tra xem Jessica biết những gì từ Tiffany……Tuy đây không phải lần hẹn riêng đầu, chẳng phải hẹn hò với người yêu, nhưng Yoona vẫn thấy hồi hộp, căng thẳng và một chút hào hứng.....Yoona nhanh chóng cho xe lăn bánh đến nhà hàng sang trọng đã chọn sẵn, và khi đến nơi, dĩ nhiên vẫn chưa thấy sự hiện diện của cô gái tóc vàng.

“Vẫn trễ như ngày nào!”

-Thống Đốc Im, lại mất một khoản tiền thuê trọn nhà hàng! – Sau nửa tiếng Yoona đến, cô cũng có mặt.

Yoona đi sang ghế Jessica kéo ra cho cô ấy như lần trước:

-Biết làm sao được?!

Jessica cười ngồi vào ghế:

-Cảm ơn! Giá mà người có vợ nào cũng lịch sự được thế này nhỉ?!  

-Có vẻ hiếm lắm em à! Thưởng thức café trước đi nhé. – Yoona chỉ li café cô pha sẵn đặt trên bàn – Thức ăn đợi một tí. Em còn nhớ nhà hàng này không?

-Em làm sao nhớ được chuyện gì! – Jessica phì cười khi thấy Yoona có vẻ thất vọng – Em đùa thôi! Tội danh chọc Thống Đốc Im em không gánh nỗi đâu đấy! Nếu nhớ không lầm, ngày trước nó là nơi bán thức ăn nhanh….học sinh trường Y rất ưa chuộng….

-Phải rồi! Sau ngày tốt nghiệp, được vài năm nó trở thành nhà hàng sang trọng thế này đây! – Yoona nhẹ cười, ngập ngừng – Đến giờ, em….em vẫn còn giận Yoong không?

Cả bản thân của Yoona cũng không hiểu trời xui quỷ khiến tại sao cô lại thuận miệng hỏi câu hỏi nhạy cảm này nữa. Tuy Yoona cố giữ vẻ bình thản nhưng sâu trong ánh mắt mình, cô không giấu được sự căng thẳng, phía bên dưới, cô co hai tay thành hình nắm đấm, nín thở, cô chờ câu trả lời của Jessica. Chẳng biết sao, câu trả lời này quan trọng với Yoona đến vậy. Chuyện người yêu cũ còn giận mình hay không, lại khiến cô ngổn ngang cảm xúc nhiều như thế......

-Chuyện đó...... – Jessica mím môi ngập ngừng – Em quên nó rồi. Giờ thì em sống cuộc sống của em. Yoong làm Thống Đốc của mình. Chẳng có gì thay đổi. Em chắc là hết giận rồi quá!

Yoona cười khó nhọc vì kiểu nói chuyện khá là “thú vị” của Jessica:

-Sicaaa! – Yoona đang chuẩn bị nghe câu trả lời nghiêm túc, câu nói nửa thật nửa đùa của cô nàng tóc vàng, khiến cô phải khó nhọc lấy lại tinh thần, chờ nghe câu trả lời đúng nghĩa.

-Cuộc sống với em bây giờ...... –  Jessica trầm lặng giây lát – Không có giá mà, nếu như, hay phải chăng.

-À.....Yoong.....hiểu rồi! – (Em thật....bỏ qua chuyện quá khứ của hai ta sao?!!.....em để nó trôi tuột vào dĩ vãng không chút lưu luyến?!! Jessica à....) Yoona nghe Jessica nói lòng pha chút nhói đau, mang nhiều hụt hẫng. – Hôm trước em bảo mình có người yêu rồi ấy! Nói sơ sơ Yoong nghe với!

-Tò mò thế! – Jessica nhướn mày – Cậu ấy cũng làm ở Nhà Xanh. Yoong chắc cũng biết. Tụi em quen nhau được gần hai năm.

-Chính trị sao? – Yoona thấy bàng hoàng kinh khủng. Cô không giấu được biểu cảm của mình nữa rồi. Lời Jessica nhẹ như cơn gió, thoảng qua mặt Yoona, nhưng cơn gió này rét buốt đến nỗi, từng làn gió, chúng thi nhau cứa vào khuôn mặt Yoona, hằn lên những cảm xúc méo mó, và đau đớn. – Yoong......cứ nghĩ em ghét những người làm chính trị!

-Em,….cũng không hẳn. Chỉ em ghét ai dối gạt mình – Jessica phả ra làn hơi lạnh.

Jessica không ngần ngại lật lại từng trang kỉ niệm ngày xưa, và góp nhặt những từ ngữ lạnh lùng nhất, ném hết vào trái tim Yoona. Jessica có ngờ đâu, lúc này đây trái tim người yêu cũ của cô đang rất yếu đuối. Nên ngay khi đống chữ được cô ném đi, chúng dính chặt vào tim Yoona, thay phiên nhau tạo hình trên trái tim ấy, khiến nó bẹp dí, móp méo......và rất khó có lại nhịp đập bình thường.

-Yoong, Yoong….xin lỗi! – Yoona thấy buồn và không cam tâm khủng khiếp.

-Yoongie…. (Đang đau lòng sao....??.....Em xin lỗi!.....) – Jessica thấy Yoona như thế, cô thấy tâm mình bất nhẫn khi vô tình lôi ra quá khứ không vui.

.

.

.

Buổi ăn tối bổng nhiên chìm vào không khí ảm đạm. Giữa lúc đó, Jessica có điện thoại khẩn cần cô cho một ca phẫu thuật. Cô đành tạm biệt Yoona, khi thức ăn vẫn chưa được dọn lên. Yoona cũng gượng cười tạm biệt Jessica và họ dời lại cái hẹn vào dịp khác.

Lại một lần nữa, Im Yoona thất bại với ý định khai thác thông tin từ Jessica. “*Em,….cũng không hẳn. Chỉ em ghét ai dối gạt mình*, em ghét ai dối gạt em, vậy là em đi yêu cái tên nào đó cũng làm chính trị à? Nếu ngày trước, Yoong nói hết tất cả với em, có phải bây giờ chúng ta đã khác, phải vậy không em….” Yoona lại ngồi một mình ở nhà hàng như lần trước, bị bủa vây bởi sự hối tiếc của quá khứ, lần này sâu sắc hơn lần trước.

“Đứng trước em, trước tình yêu ngày xưa,…....Yoong không mạnh mẽ như mình nghĩ, không mạnh mẽ như em. Trái tim Yoong bị khóa trong quá khứ yêu mất rồi

.

.

.

Làm việc gì, cũng cầu làm hết sức để không nuối tiếc. Nhất là trong tình yêu, nếu không cố sức níu kéo, khi ngẫm lại, tiếc thắt cả ruột gan chứ chẳng đùa!

………………

News Channel:

*PV: Hai người có thể kể lại quá trình cả hai gặp nhau không? Tin chắc nó như truyện cổ tích!

**Cổ tích à? Thú vị thật! Nhưng có lẽ đúng. Đó là một ngày đẹp trời, tôi ngồi uống café, nghị sự với một số Thống Đốc các thành phố lớn. Rồi đột nhiên, một cô gái đi ngang qua, vấp phải bậc thềm, va vào ly café của tôi, lúc đấy cô ấy hoảng lên và vội vàng xin lỗi, rút khăn giấy lau khắp người tôi….

**Tôi đã không biết, mình càng lau càng làm vết dơ trên áo Taeyeon càng lan rộng – Cô mỉm cười nắm tay Taeyeon.

**Tình huống đó kì thực có hơi vụng về..... – Taeyeon nắm lấy tay Sulli nhẹ đong đưa – Nhưng lúc đấy, trông cô ấy rất đáng yêu. – Taeyeon nhìn sang Sulli – Chúng tôi nhìn nhau, rồi như lạc vào mắt nhau….

**Khi Taeyeon nhìn tôi, tim tôi rối cả lên, tôi chỉ biết đứng đơ ra đó, hứng chịu cái nhìn của cậu ấy.... – Sulli mỉm cười siết chặt tay Taeyeon – Tôi biết ngay thời khắc đó, chúng tôi là của nhau. Như định mệnh!

**Đúng vậy, nhưng..... – Taeyeon qua sang nhíu mày nhìn Sulli – Lúc đó, nhìn nhau một lúc, em lại trở nên lạnh lùng một cách khó hiểu, em chợt quay bước một mạch rời đi và chẳng để lại dấu hiệu gì, chí ít là để Tae biết em cũng thích Tae như Tae thích em…?

**Tae thấy vậy à?... – Sulli ngạc nhiên – Em rất ngại, ngượng ngùng, nếu không quay đi, có khi em chỉ biết đứng đó mãi. Mặt mũi em biết giấu ở đâu nữa đây.... – Sulli quay sang nhìn ống kính mỉm cười hạnh phúc – Đó là cách chúng tôi....tìm thấy nhau…..

.

.

.

-Chúng ta thật đã tìm thấy nhau như thế à?! – Taeyeon ngồi xem chương trình phỏng vấn, bất chợt cất tiếng hỏi Sulli khi cô ấy đi ngang phòng khách.

-Làm sao chứ Tae? – Sulli vừa bước vào nên vẫn chưa biết Taeyeon đang nói gì, rồi thì cô liếc nhìn màn hình TV – Tae muốn nói gì vậy?!

-Chúng ta gặp nhau tại một buổi dạ tiệc khiêu vũ, đó là ngày Tae vừa được cất nhắc trở thành Thượng Nghị Sĩ. Tae không có bạn nhảy, em cũng không. – Taeyeon nói mắt vẫn nhìn TV – Thế là hai đứa bắt cặp. Những mẫu chuyện ngắn ngượng ngùng, rồi thì Tae nói một chuyện cười nhưng nó lại vụng đến nỗi không có gì đáng để cười, và vì thế em đã cười phá lên. Sau đó thì không khí khá hơn, ta nói đủ thứ chuyện…..Chúng ta bắt đầu là bạn kể từ dạo đó.

-Sau đó em đã tìm rất nhiều cơ hội để tiếp xúc với Tae, vì câu chuyện cười đáng yêu đó và cả người kể cũng thu hút không kém. – Sulli ngồi xuống cạnh Taeyeon – Chúng ta ở những lần gặp sau, thì đã thân hơn, em phát hiện Tae có một ước mơ lớn. Tae muốn, khao khát trở thành Tổng Thống. Ngay lúc đó, em nguyện sẽ bên cạnh giúp Tae thành công. – Sulli cười nắm tay Taeyeon – Giờ thì......ta đã thành công rồi!

-Tae rất cảm kích em! – Taeyeon mắt vẫn không rời màn hình – Thật lòng đó!

Sulli nhìn Taeyeon lo lắng:

-Tae….hôm nay Tae có tâm sự?!

-Em quen rồi phải không Sulli? – Taeyeon nhìn sang Sulli.

-Quen điều gì?

-Quen cố mở nụ cười trước phóng viên dù trong mọi tình huống, quen thể hiện những cử chỉ thân mật trước mọi người. Quen nói những điều tốt đẹp của hai ta một cách thật tự nhiên…dù chúng có thể chưa từng xảy ra. Là một Đệ nhất phu nhân….em đã làm rất thành công!

-Taeyeon,….

-Tae mệt! Phát chán với những điều giả dối đó…..

-Chúng ta đi được một đoạn đường rất dài, và….chúng ta đã không thể quay lại. Tae chỉ cần tập trung vào công việc, em quyết sẽ không để kẻ nào phá bỉnh sự nghiệp của Tae....

-Đó là lý do em đến tìm Tiffany? – Taeyeon nhíu mày nhìn Sulli.

Sulli nén lại một nhịp thở, cô đang kiềm chế để không phát điên mà to tiếng với Taeyeon:

-Lại là Tiffany. Những mẫu chuyện của chúng ta, xoay tới xoay lui cũng xoay quanh cô ấy!

-Trả lời câu hỏi của Tae – Taeyeon chậm rãi nói.

-Tae đến thăm cô ta, em có như thế này không?! Trách móc, giận hờn, tra hỏi Tae đã đi đâu, làm những gì?! Tại sao lại quá đáng, nghiêm khắc với em, thay vào đó dịu dàng, chiều chuộng với Tiffany?!

-Quá đáng với em, thì những lần chúng ta cãi nhau, Tae đã có thể không giữ lại chút tình cảm vợ chồng và nặng lời tổn thương em. Nghiêm khắc với em, thì bây giờ đây, Tae tuyệt đối không ngồi đàng hoàng nói chuyện cùng em.

-Nói như lời Tae, là lỗi tất cả thuộc về em?!

-Tae không có ý đó.

-Tae định làm thế nào?! Đánh em sao? Vì đã đến thăm và nói chuyện với nhân tình của Tae?!

-Rốt cuộc, em.....  – Taeyoen dùng một tay nắm chặt lấy tay Sulli, chặt đến mức khuôn mặt cô ấy khẽ nhăn vì đau. – Em đã nói những gì với Fany?! Trả lời Tae ngay đi!

Sulli nén đau, nói một mạch lưu loát:

-Em bảo cô ấy rời xa Tae! – Trong lời cô nói không chút ủy mị, mà đầy thách thức.

Taeyeon siết chặt tay Sulli hơn hồi lâu, rồi tức giận buông hẳn ra:

-Tại sao, tại sao lại ép cô ấy như vậy?!! Fany không có lỗi trong chuyện vợ chồng chúng ta. Có Fany hay không chúng ta cũng thế này thôi.

-Kim Taeyeon, là lỗi của ai thì cũng vậy cả thôi. Làm người thứ ba, cô ấy nên chấp nhận chuyện mình sẽ bị “đánh ghen” bất cứ lúc nào. Thiên đường rộng lối, cô ấy quyết không vào. Địa ngục vô lối, cô ấy khăng khăng thẳng bước. – Sulli nhoẻn miệng cười – Em còn biết phải làm sao???!!!

-Vậy em muốn hai ta trở mặt?! Thật sự trở mặt!? – Taeyeon nói không nhìn Sulli, trong câu nói không hề có ý nhượng bộ. Chỉ cần câu nói tiếp theo của Sulli nữa thôi, Taeyeon sẵn sàng “khai chiến” với Sulli, vì bản thân cô biết Sulli đã không chịu ngồi yên nữa rồi.

(Bình tĩnh Sulli, cô phải bình tâm lại, nếu đây là kết quả mình muốn mình hà cớ để họ yên đến bây giờ. Chuyện với cô ta, muốn hay không mình cũng nói rồi. Taeyeon bây giờ tức giận cũng là điều mình đã lường trước, chỉ là không ngờ nhanh vậy. Được, xem như em nhường nhịn Tae lần này, vì tình cảm của chúng ta....)

-Em chỉ muốn thức tỉnh một cô gái thôi Tae à! – Sulli nhẹ cười – Em cũng không nghĩ sẽ nói gì thêm nữa, Tae hiểu Tiffany hơn em mà, cô ấy có chính kiến, Tae không thể làm cô ấy quên cô ấy là ai mãi được. Tiffany không phải cô bé gái mê kẹo ngọt, thế nên Tae không thể là người bán kẹo mãi được.

-Mặc kệ chuyện của Tae, em.....  – Taeyeon tiến gần lại, chạm hờ hai vai của Sulli, mắt nhìn cô ấy, với muôn phần dịu dàng và chân thành, nhưng hai tay siết chặt lấy vai cô ấy lại. – Làm ơn, em đừng tùy ý làm như vậy lần nào nữa. Tae rất ghét phải nặng lời và.....làm đau em, em biết mà!?

(Lời lẽ muôn phần dịu dàng, nhưng rõ ràng là đang đe dọa em.....)

-Em sẽ không,......nhưng Tae cũng nên biết kiểm soát hành vi của mình lại. – Sulli gạt hai tay Taeyeon ra khỏi vai mình, rồi cô nhoẻn miệng cười tiến gần lại thêm, choàng hai tay quanh cổ Taeyeon, mũi chạm mũi, môi kề môi, cô thì thầm. – Tae biết mà, em ghét những ai làm ra chuyện có lỗi với em nhưng lại tỏ ra mình đứng đắng?!

Sulli kết thúc câu nói bằng một nụ hôn lên môi Taeyeon, Taeyeon thoáng ngạc nhiên nhưng cũng hờ hững hé môi để Sulli đẩy nụ hôn thêm nồng nàn, cô từ từ nhắm nghiền mắt, nhíu mày, vẫn còn cảm giác không hài lòng với hành động của Sulli nhưng cũng không thể căng với cô ấy thêm.

Nụ hôn này khiến Taeyeon cảm nhận sâu sắc, hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan của mình.

-Được rồi! Tae muốn yên tĩnh! – Teayeon tách khỏi nụ hôn, nắm một bên tay của Sulli. – Em vào ngủ trước đi!

-Vâng, Tae cứ suy nghĩ những điều em nói! – Sulli hôn lên má Taeyeon – Ngủ sớm nhé!

Taeyeon ánh mắt vô hồn ngồi lặng thinh một mình, tắt tivi, tay chống cằm, nhắm nghiền đôi mắt, đôi chân mày thanh tú khẽ cử động. Hiện Taeyeon hoàn toàn trống rỗng cảm xúc, vì những lời Sulli nói, từng chữ từng chữ đều là những điều Taeyeon sớm đã lo sợ. Không gian yên tĩnh, tiết trời khẽ se lạnh, Taeyeon không cảm nhận được gì. Cô ngồi đây, mà hồn bay đâu mất.

Trong khi tâm trí cô bị khóa chặt với nụ hôn của Sulli, thì cùng lúc đó trái tim đã cô bám riếc theo trái tim Fany. Sulli lúc nào cũng vậy, luôn biết dừng lại đúng lúc. Luôn khóa chặt, giam lỏng tâm trí Taeyeon.

“Nghĩ cho cùng, mình là kẻ gây ra chuyện này. Ngoại tình là lỗi do mình, bây giờ thì to tiếng với Sulli, thật tâm mình thấy không đành nên chẳng hung hăng với cô ấy lâu, lần nào cũng thế. Nhưng tuyệt đối không để ai tổn thương, làm phiền Fany.....và vì thế, buộc phải dằn mặt Sulli. Ngày xưa, nếu ngày xưa.....mình không vì bảo vệ quyền lực thì....... – Taeyeon lặng lẽ hướng mắt nhìn xuống ngón tay áp út đeo nhẫn cưới của mình.”

 “Tình yêu có đủ giữ em lại không…..Fany, Tae yêu em nhiều lắm, em biết mà?! – Cô úp mặt vào hai tay giấu tiếng thở dài.”

*Reng Reng Reng*

---Có chuyện gì?

---Thưa Tổng Thống, đã có kết quả điều tra!

---Là ai?

---Đích thị là người của Im Yoona!

---Nói chi tiết xem!

---Theo lệnh tôi điều tra xem những ai đã ở căn hộ đó thời gian gần đây. Tôi xem lại camera an ninh, cái đã bị gã đó vô hiệu hóa, tuy nhiên tôi đã khôi phục được ít nhiều. Tôi vào phòng kiểm tra rất nhiều lần, và lần cuối tôi phát hiện có một mảnh của cuộn phim hỏng. Tin chắc hắn đang thực hiện hành vi theo dõi, và cả chụp hình. Thêm nữa, hành động lén lút ấy đã kết thúc ngay buổi tối trước khi Tổng Thống giao tôi địa chỉ. Ta có cần lôi tên đó ra không?

---Không cần thiết! Sao hắn có thể bất cẩn như thế!?.....

---Vâng, tôi không nghĩ ngài Thống Đốc thật sự muốn giấu kín.

---Im Yoona thật đáng ghét. – Taeyeon nói giọng không cảm xúc.

..........

.

.

.

-Sao lại phải làm khổ nhau như thế? Sao Tae lại phải khổ tâm vì cô gái đó? Yêu cô ấy nhiều thế sao? – Sulli đứng nhìn hồi lâu rồi khẽ quay bước vào phòng, sau khi đã lặng lẽ quan sát Taeyeon, thấy Taeyeon thế, cô cũng chung một tâm trạng, không vui gì.

.

.

.

“Nếu vậy thì.....Tae nên chuẩn bị tâm lý đi!....... Em xin lỗi.......”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro