Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em phải làm sao với ngần ấy yêu thương?!!

..................................................................................

Vẫn một ngày như bao ngày, Taeyeon vẫn cầm công văn nghiên cứu và đi tới đi lui khắp phòng, chốc chốc lại ngồi, khi thì đứng, lâu lâu thì nghỉ tay tự thưởng cho mình một ly rượu.

*cốc cốc cốc*

-Thưa Tổng Thống, Chánh văn phòng Hwang!

Taeyeon buông ngay sắp giấy tờ trên tay:

-Cho cô ấy vào.

-Taeyeon, em mang đến một số giấy tờ mà Yuri cần cho buổi họp mặt sắp tới. Thêm vào đó là một số văn kiện cần được Tổng Thống thông qua. – Fany vừa bước vào cửa đã nói một hơi không ngừng nghỉ.

Taeyeon dịu dàng nhìn vẻ mặt say sưa công việc của Fany:

-Từ từ nào Chánh văn phòng Hwang. – Taeyeon cười tươi – Em ngồi xuống trước đi.

-Không từ từ được đâu. – Fany nói nhưng cũng bằng lòng ngồi xuống – Rất nhiều công văn, giấy tờ mà em chưa sắp xếp lại, thêm một số lệnh khẩn cũng đang chờ em xem qua.

-Có vẻ em bận rộn hơn nhỉ! – Taeyeon nhướng mày tinh nghịch – Chắc có lẽ do ngày phép kéo dài quá lâu.

-Bệnh cũng hồi phục từ lâu, mà chẳng cách nào đường hoàng đi làm lại. Có người nào đó bảo là, đó là kì nghỉ phụ thêm. Không nghỉ không được. Thế nên giờ em mới phải làm không kịp thở.

-Người nào mà có sức ảnh hưởng ghê thế?! – Taeyeon tròn mắt – Mà thôi, tất cả cũng vì em! Mấy cái khẩn em hãy đích thân xử lí, còn lại thì hãy tin tưởng mà chia sẻ cho mọi người. – Taeyeon nhoài người lại, lấy hết đống giấy Fany đang cầm, nghiêm khắc nhắc nhở –  Này em, em đừng tham lam như thế, biết chưa?! – Taeyeon nói rồi môi cô vẽ thành nụ cười tinh nghịch.

Fany khẽ giật mình, nhưng lại thôi, mệt mỏi cô đáp:

-Đành phải thế. –  Fany thở dài – Tae nhanh chóng xem qua văn kiện em đưa. Em phải ra ngoài giải quyết công việc ngay đây. – Fany nói rồi đứng lên quay mặt rời đi.

Taeyeon thấy Fany đứng lên, ngay lập tức cô cũng đứng lên và nắm lấy cổ tay Fany:

-Fany này! – Taeyeon thoáng làm Fany giật mình.

Fany khựng lại, cô quay người đối diện Taeyeon:

-Vâng, còn chuyện gì nữa sao?

-Sao em không nói với Tae.......  – Fany vẫn nhìn Taeyeon khó hiểu – Chuyện em có “khách” ghé thăm!

-Em nghĩ cũng không cần thiết, chuyện lớn nhỏ gì cũng phải báo cáo!

-Em biết Tae không có ý như thế mà! – Taeyeon giọng thoáng khó chịu.

-Chuyện như thế.....em cũng đã lường trước.  – Fany nét mặt cũng chẳng còn vui vẻ – Em có thể tự mình xử lí. Tae đừng bận tâm mấy chuyện vặt vãnh như vậy. Hãy chú tâm vào công việc của mình.

-Công việc của Tae bao gồm cả em. – Taeyeon nhìn Fany với nét mặt nghiêm túc – Yêu em, quan tâm em, bảo vệ em.....

-Em có thể tự lo được – Fany nói mắt không nhìn Taeyeon – Chuyện gì của em, Tae cũng biết, kể cả em có nói hay không, em đang cảm thấy hơi mất tự do rồi đấy.

-Fany, Tae chỉ đang ra sức bảo vệ em. Tae không hề can thiệp quá sâu một chuyện gì. – Taeyeon cảm thấy lòng mình chợt gợn sóng (Em hôm nay sao lại....lạnh lùng như thế kia?!) – Em tại sao lại nghĩ như thế?! – Taeyeon tiến lại hai tay chạm hờ vai Fany – Em nói cho Tae biết, em đang nghĩ gì đi!?

-Thôi được. – Fany thở hắt nhìn Taeyeon – Em đã từng và thậm chí nghĩ em hoàn toàn có thể phớt lờ việc yêu thầm lét lút với một ai đó. Cho dù vợ của người đó có phát hiện, em cũng cảm thấy không hề hấn gì. Nhưng đến một ngày, em nhận ra mình đang đi ngược lại những nguyên tắc của bản thân. Em phá vỡ quy luật của mình. Yêu. Đó là lý do mà em cho rằng mình xứng đáng và được phép quên sạch bách cái thứ luật lệ mình đặt ra. – Fany ánh mắt dịu lại – Và em đã làm như thế….

-Và giờ em hối hận…. – Taeyeon ánh mắt đượm buồn nhìn Fany, nét mặt phảng phất một nỗi bất lực. Fany xót xa nhìn vào mắt Taeyeon “Tae của em, đến cả lúc thất vọng ánh mắt nhìn em vẫn dịu dàng thế này.....vẫn ấm áp, ánh mắt nhìn em cứ như.....với Tae em là....cả thế giới.”

-Không! – Fany nói nhẹ hẩng – Bây giờ em thấy bối rối. Cuộc sống tinh thần của em cứ như bị bới tung lên vậy. Em không biết bản thân em đang làm cái gì nữa, tâm trí em lúc nào cũng không ngừng suy nghĩ, trông em như người lúc nào cũng có tâm sự.....  – Fany nhoẻn miệng cười nói nửa thật nửa đùa – Mấy người hàng xóm đã bảo em thế.

(Tae đã không biết em sẽ như thế này đây, nhìn em Tae thấy rất xót xa....)

-Fany,....Tae xin lỗi, tất cả cũng do Tae, tất cả cũng vì Tae mà em phiền lòng thế này. – Taeyeon nắm lấy hai tay của Fany, ánh mắt chân thành nhìn cô ấy – Chuyện như ngày hôm đó, sẽ không bao giờ xảy ra.

Fany siết chặt cái nắm tay của Taeyeon, cô xoa bàn tay của Taeyeon đang nắm chặt tay mình:

-Em không sao, cô ấy không làm gì em cả, thật đó! – Fany buông cái nắm tay, nhoài người ôm lấy Taeyeon, hai tay cô siết lấy đôi vai bé nhỏ của Taeyeon, lẳng lặng giấu đi khuôn mặt buồn bã của mình. – Đừng xin lỗi em, em không gánh nỗi đâu.....

-Em biết không,.....em buồn Tae cũng gánh không nỗi. – Taeyeon siết chặt cái ôm, tựa cằm mình lên vai Fany – Thấy em chịu thiệt thòi, Tae xót không chịu được.....

-Em hiểu, em hiểu hết. – Fany nở nụ cười buồn, và nếu Taeyeon thấy, chắc chắn sẽ bị mê hoặc lẫn nhói lòng, vì nó đẹp và chứa cả nỗi buồn, nỗi buồn đến nao lòng. – Xin đừng vì em mà buồn và nhọc tâm như thế.....Fany siết chặt vòng ôm, cơ thể cô như muốn tan chảy, quyện vào cơ thể Taeyeon.

Taeyeon bẽ gãy vòng ôm, chầm chậm nhìn Fany.....cô áp môi mình vào môi cô ấy. Fany đặt hai tay chạm hờ cổ Taeyeon, cô đẩy nụ hôn thêm sâu. Taeyeon siết chặt cơ thể Fany, dịu dàng quấn lấy bờ môi ngọt lịm của cô ấy. Say đắm, họ nhắm chặt đôi mắt, họ chẳng nghe thấy gì nữa cả. Taeyeon rời nụ hôn, rời luôn cả vòng tay của cô trên thân người Fany, cô âu yếm chạm vào khuôn mặt Fany, trao cho cô ấy ánh nhìn dịu dàng nhất, yêu thương nhất.

Taeyeon hôn lên trán, hôn lên chóp mũi, rồi hôn đôi mắt cười xinh đẹp, và nối lại nụ hôn ở môi. Taeyeon yêu thương dời nụ hôn xuống cổ Fany, Taeyeon đắm mình ở đấy, mút mát làn da trắng ngần, Taeyeon hôn thật chậm, thật lâu, thật sâu. Với mỗi lần môi Taeyeon chạm vào từng thớ thịt của Fany, cô cảm nhận cả người mình run lên, cô nhắm chặt mắt, tay đẩy Taeyeon vào sâu hõm cổ của mình thêm. Họ đắm mình, tan chảy cùng những yêu thương sâu sắc.....

.

.

.

Bao nhiêu đó những yêu thương.

Taeyeon chứng minh rằng với cô, Fany là cả thế giới......

Và......

Bấy nhiêu đó những nụ hôn.

Là ngần ấy yêu thương Fany dành cho Taeyeon, mỗi mình Taeyeon......

.

.

.

Taeyeon dứt nụ hôn, dịu dàng ôm lấy khuôn mặt Fany trong tay mình:

-Fany à.......Tae yêu em, chỉ mỗi mình em. Yêu thương này, chỉ dành cho em, mình em thôi.

Fany chạm tay cô vào đôi tay Taeyeon đang đặt trên mặt cô:

-Em biết,......Em yêu Tae, yêu thương này cũng chỉ trao mỗi mình Tae. – Fany nhẹ cười – Tuy nhiên,......giờ em muốn được suy nghĩ thêm…..

-Tae hiểu! – Taeyeon buồn bã gật nhẹ đầu.

.

.

.

*cốc cốc cốc*

(Taeyeon và Fany luyến tiếc khẽ khàng buông tay nhau ra....)

-Thưa Tổng Thống, Bộ trưởng Kwon! – Taeyeon nhẹ gật đầu sau khi nghe thông báo.

-Taeyeon, mình….. – Yuri toan nói thì thấy Fany cũng ở đó – À Fany, cậu cũng ở đây!

-Chào Yuri – Fany mỉm cười – Mình ra ngoài làm việc đây, hai người tự nhiên….. – Cô quay sang Taeyeon – Em xin phép ra ngoài. – Taeyeon gật nhẹ đầu, có chút lưu luyến.

Fany bước ra khỏi phòng, cô quay lưng đóng nhẹ cánh cửa. Fany đứng tư lự vài giây rồi chậm rãi rảo bước đi, khuôn mặt cô lúc này thật giống như hàng xóm cô đã bảo “Trông cô như lúc nào cũng có tâm sự vậy.”

“Ngần ấy yêu thương.....Em biết phải làm thế nào.....???”

-Taeyeon – Yuri nhìn theo lưng Fany sau khi cánh cửa khép lại – Có chuyện gì với hai người sao!?

-Cậu nhận thấy à? – Taeyeon nói bâng quơ rồi ngồi lại vào chổ – Cậu mang đến gì thế?

-Đúng rồi! – Yuri lấy sắp tài liệu của mình đưa cho Taeyeon rồi nói luyến thoắn – Đây là tất cả những gì mình đã chuẩn bị cho buổi tọa đàm với Triều Tiên sắp đến, như lời cậu căn dặn….

-Cậu có tự tin không? – Taeyeon lật tài liệu và xem qua – Trên bàn là những tài liệu bổ sung Fany vừa mang qua, cậu đem về tham khảo thêm đi.

-Đúng là Fany có khác – Yuri cầm ngay lên xem – Toàn những nguồn quý hiếm…..Với số tài liệu này, mình thêm phần tự tin sẽ thuyết phục phía họ về ý định chiến tranh.

-Tốt! Vậy mình trông chờ kết quả như ý. – Taeyeon bâng quơ đáp.

-Taeyeon!

-Chuyện gì? – Taeyeon nói mắt vẫn nhìn vào đống tài liệu trên tay.

-Cậu đang không được vui……Cậu và Fany xảy ra chuyện gì rồi, đúng không?!

-Mình không vui à? – Taeyeon hờ hững thả mình dựa vào ghế, mắt nhìn lơ đãng.

-Rõ ràng Taeyeon à….

-Trong lòng mình.... – Taeyeon giọng nghẹn ngào – Chợt nghe thấy âm thanh….của sự đổ vỡ….. – Yuri cố lắng nghe lời thì thầm của Taeyeon đang cố át đi tiếng mưa.

-Mình giống như đang trên chiếc thuyền trôi lênh đênh giữa biển sắp chìm, nhưng chẳng thể phát ra tín hiệu SOS. Có nghĩa là có hai lựa chọn. Một là tiếp tục ngồi và chờ chết, hai là nhảy xuống và bơi, đến đâu hay đến đó….... – Taeyeon nói mắt hướng ra màn mưa trắng xóa.

Khung cảnh trắng xóa.....

Trái tim trắng xóa.....

“Tình yêu hai ta, xin đừng trắng xóa, em nhé?!”

…………………

Trong phòng Yoona đang hí hoáy lau chùi kĩ lưỡng tấm bằng tốt nghiệp của mình, và lúc này đây cô cũng thả trôi nỗi nhớ của mình vào người yêu xưa, tình yêu cũ,.....Từ bên ngoài Seohyun bước vào thoáng làm Yoona giật mình, cứ y như rằng cô bị bắt tại trận việc đang thấp thoáng nhớ Jessica trong tiềm thức vậy.

-Yoona, bên ngoài có người đến tìm – Seohyun nhẹ nhàng nói.

-Ai vậy? Không gấp thì bảo chờ! – Yoona nói tay và mắt vẫn chú tâm vào việc đang làm.

-Rất gấp! Người đó bảo là việc này Yoona đã đặc biệt căn dặn phải đưa tận tay.

-Tận tay?! – Yoona ngừng lại thoáng suy nghĩ – Được rồi – Yoona buông cái khăn lau xuống, sửa tấm bằng, đặt lại ngay ngắn trên bàn – Yoona ra ngoài một chút, em có chuyện gì thì chờ ở đây một chút nhé.

-Em biết rồi!

Seohyun nhìn theo Yoona ra cửa rồi nhẹ quay vào nhìn tấm bằng đặt ngay ngắn trên bàn. Cô ngập ngừng cầm tấm bằng lên, xem thật kĩ, cô chạm nhẹ lên nó, mỉm cười cố hình dung dáng người mảnh khảnh của chồng cô nếu…..chỉ là nếu thôi, mặc áo bác sĩ thì sẽ thế nào? Liệu trông có đẹp hơn mấy cái bộ vest chán phèo ngày nào cũng diện lên người hay không!? Nghĩ đến đây, cô lại bật cười “Mình phải lựa dịp nào đó, nhờ Yoona tập huấn một số kiến thức y học không nhỉ? – cô gật gù cười – Lúc Yoona tập trung bao giờ cũng….xinh đẹp, cầm dao phẩu thuật thì sao nhỉ? – cô lại cười với ý nghĩ vu vơ của mình.”

Seohyun ngẫm nghĩ giây lát rồi cô đặt tấm bằng lại yên vị trên bàn, cô với tay sắp xếp lại các vật dụng, giấy tờ nằm chồng chất ngổn ngang trên bàn…..*cạch* tấm bằng tốt nghiệp rơi xuống gạch, Seohyun thoáng giật mình, cô nhanh chóng khom người xuống cầm lên xem, đây là thứ chồng cô yêu quý nhất, nên thấy nó rơi thế này, Seohyun trong lòng có chút lo sợ. Nhìn quanh tấm bằng không có sứt mẻ gì, chỉ là bám thêm bụi, cô cẩn thận cầm nó lên toan đặt lại lên bàn để lau…..

Ngoại trừ tờ giấy tốt nghiệp rời ra, Seohyun còn thấy có thứ gì khác cũng rơi ra, có lẽ lúc tấm bằng rớt, khung đã bị lỏng:

-Gì thế này….?

Seohyun cầm lên xem thì nét mặt cô tối lại, cái nhíu mày hằn sâu trên vầng trán xinh đẹp. Vừa lúc đó, Yoona tay cầm phong bì, trở lại phòng, thấy tấm bằng không còn nguyên vẹn trên bàn. Nét mặt Yoona cũng như Seohuyn, cô nhíu mày khó chịu có phần tức giận.

-Em đã làm gì vậy? – Yoona bước nhanh lại cầm tấm bằng lên xem xét.

-Em là người hỏi mới phải! – Seohyun mắt vẫn không rời thứ cô đang xem.

-Em…. – Yoona dường như phát hiện có thứ gì biến mất khi cô xem lại trong khung.

-Cái gì đây? – Seohyun ném sắp hình lên bàn.

-Seo Joo Huyn! – Yoona nhìn Seohyun với ánh mắt không hài lòng, cô rồi sắp xếp lại sắp hình đang nằm ngổn ngang trên bàn – Em làm gì mà ném ra cả thế này hả??!

-Em làm sao à?! Cô gái này….. – Seohyun chỉ vào tấm hình – Hai người đã từng yêu nhau, đúng chứ?!

-Em đang nói điên gì vậy…...  – Yoona xem xét mấy tấm hình xem có thiếu sót gì không, cô không màng nhìn đến Seohyun.

-Im Yoona! Yoona giấu cả những bức hình thế này trong bằng tốt nghiệp, rồi ngày nào cũng đích thân lau chùi nó. Chuyện này là thế nào? Em cần một lời giải thích!

Yoona quắt mắt nhìn Seohyun :

-Em bớt kiếm chuyện đi, được không?!

-Những tấm này chụp đẹp lắm, hôn nhau, ôm nhau, tươi cười nhìn nhau – Seohyun hít một hơi thật sâu – Cô gái này….rất xinh đẹp….Yoona chưa bao giờ cười như thế với em như khi cười trước ống kính trong những bức hình này…..cùng cô gái đó!

-Thì đã làm sao? – Yoona tức giận nói – Mấy tấm hình này nói lên được điều gì?

-Yoona chưa bao giờ thành thật với em……

-Em đi quá xa rồi……

-Vậy nói em nghe! Tại sao phải cất giấu những tấm hình tình tứ với cô ấy trong đây? Yoona lại không cho ai động vào tấm bằng này, kể cả em! Nếu hôm nay không nói rõ ràng, Yoona sẽ không yên với em đâu! – Seohuyn lạnh lùng nói.

-Những tấm hình này….Yoona cũng không biết là nó ở đây. Lúc chuyển đến Dinh thự, có rất nhiều thứ, em biết mà, lung tung cả lên, có khi vô tình nhét vào đó, Yoona cũng không nhớ –Yoona nói có phần hơi ngập ngừng trước ánh mắt lạnh tanh của Seohyun – Em đừng nghĩ lung tung.

-Làm như em ngốc lắm vậy! – Seohyun cầm lên tấm hình – Đây là ai chứ? Không nói được phải không?! Jessica! Là Jessica Jung. Người hôm trước Yoona một mực hỏi em, quên rồi sao?

-Em thôi ghen tuông vớ vẩn đi Seo Joo Hyun. Mấy tấm hình này liên quan gì đến việc hôm đó Yoona hỏi em?! Yoona chỉ hỏi bạn em là ai. Lúc đó Yoona còn chưa biết cô ấy có phải người trong ảnh hay không! Em nghi ngờ cái gì chứ!? – Yoona tức giận nói, cô không còn ý định nhường nhịn với Seohyun nữa.

-Khéo nói thật đó Im Yoona. Thôi được…..nếu muốn chứng minh Yoona không còn tình ý với cô ấy. Lập tức xé hết những tấm ảnh này…..

Yoona cố nén cơn giận, từ tốn nói:

-Chuyện với Jessica đã kết thúc từ lâu đến nỗi Yoona không nhớ là bao giờ. Vấn đề của chúng ta nằm ở sự tin tưởng, không phải ở những tấm hình này còn nguyên hay bị xé nát.

-Đúng! Tin tưởng là vấn đề! Vấn đề nằm ở chổ Yoona chưa bao giờ kể rằng mình có người yêu trước đây. Giờ thì lại để em biết chồng mình giấu hình với người yêu cũ. Hành động này khiến bất kì người vợ nào cũng nghĩ chồng cô ấy vẫn chưa quên người tình cũ. Em không thể ép bản thân, không cần Yoona chứng minh điều gì mà không nghi ngờ được – Seohyun giật lấy sắp hình trong tay Yoona – Yoona không xé được. Để em!

-SEO JOO HYUNNN!!!! – Yoona hét lên, giật lại sắp ảnh trong tay Seohyun khi cô ấy toan xé chúng.

-IM YOONAAA! – Seohyun mắt giận dữ nhìn Yoona – Vậy là thừa nhận vẫn chưa quên Jessica đúng không? Thừa nhận những gì em nói không phải ghen tuông vớ vẩn!?

-Nghe đây! Yoona không thừa nhận cái gì cả! Tự em - Seo Joo Hyun thêu dệt lên…. – Yoona chỉ tay vào mặt Seohyun.

-Tại sao lại đối xử với em như vậy? – Một giọt khóc chầm chậm rơi ra từ khóe mắt Seohyun.

-Nếu không tin tưởng nhau, thì không còn gì để nói nữa. Lòng tin của em chỉ đáng giá bằng những tấm ảnh cũ rích này thôi sao?!! – Yoona đập sắp hình xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt Seohyun nói không do dự – RA NGOÀI. Yoona không muốn nhìn thấy em nữa!

 

*RẮC*

Seohyun nghe thấy âm thanh tiếng vỡ của trái tim cô, Yoona đã đập phá nó tan nát khi giấu hình của người yêu cũ, giờ thì bảo cô ra ngoài không muốn nhìn thấy cô, khác gì đâu sau khi phá nó nát bấy, Yoona không chút xót xa, lấy chân đạp lên những mảnh vỡ, nghiền nát nó.

-RA NGOÀI. NGAY LẬP TỨC – Yoona vẫn không chút nhún nhường khi Seohyun nhìn cô đau đớn và thất vọng, kể cả khi cô ấy khóc, Yoona vẫn không chút xót xa – EM KHÔNG NGHE THẤY SAO?!!!

Không thể hứng chịu thêm lời nói đau lòng nào từ Yoona nữa, Seohyun vụt chạy ra khỏi phòng, ra khỏi Dinh thự và lao vào đêm tối khi mà trái tim cô quặng thắt cả lên….

 “Tàn nhẫn, tàn nhẫn,......Yoong......quá tàn nhẫn. Tại sao???”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro