Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

……………………………………………………………………..

Cuộc đời này rất giống một NỤ HÔN.

Nó chứa đựng những BÍ MẬT mà bạn chỉ khám phá được

                                    ….sau khi đã HOÀN THÀNH…><....

……………………………………………………………………..

Lưng Seohyun vừa khuất khỏi cửa phòng, Yoona chỉ còn biết đứng lặng người, lòng thì ngổn ngang cảm xúc khó tả, cô cất tiếng gọi lớn:

-ALEXX!!!!

-Vâng, thưa Thống Đốc! – Alexx từ ngoài cửa nghe thấy vội chạy vào.

-Theo sát và canh chừng cô ấy. Không được để cô ấy làm gì tổn hại bản thân!

-Vâng, tôi đi ngay! – Alexx nói nhanh rồi vụt chạy theo sau Seohyun.

Yoona ngồi phịch xuống ghế, tay cầm lên từng tấm hình xem lại kĩ từng tấm một. Cô ngắm mãi những tấm có nụ cười của Jessica, có đôi môi cô ấy chạm vào môi cô, từng cái nắm tay, nụ cười cả hai chưa bao giờ tắt khi bên nhau. Đó là những kỉ niệm ngọt ngào, trọn vẹn, cô ngỡ mình đã quên cái cảm xúc quá đỗi hạnh phúc ngày nào, nhưng sự thật xúc cảm trong cô giờ là mãnh liệt hơn bao giờ hết. Chính vì vậy mà ngày trước cô bất đắc dĩ phải cất chúng vào tấm bằng tốt nghiệp. Ngày ngày ngắm nhìn chúng nằm yên an trong khung, tuyệt nhiên không động chạm đến hay mang ra xem.

Nay cái sự vô tình của Seohyun như một gáo nước tạt thẳng vào nỗi niềm của cô. Và khi khô cạn nước, vương lại đó trên trái tim Yoona, là những hình ảnh của Jessica, rõ ràng và rành mạch. Đó chẳng phải những kí ức thoáng qua sau khi gặp lại cô ấy, mà nay nó rành rành trước mắt Yoona. Như một bí mật mà bấy lâu nay cô vô tình hay hữu ý cố lấp liếm đi, thì nay nó hiện hữu, thách thức giới hạn chịu đựng của Yoona. Khẽ lấy tay vuốt mặt, Yoona hít những hơi thật sâu, rồi thở mạnh ra. Cô tay cầm những tấm hình, nhắm mắt, tựa ra sau ghế.

“Lại là Jessica, lại thấy nhớ cô ấy, nhớ những ngày xưa, ngày hai đứa yêu nhau, bên nhau. Sau mình mỗi lần nhớ đến, chẳng thấy nó xa vời, mà nó ngay trước mắt, như cách đây mấy giờ đồng hồ……Rồi chợt giật mình ngớ người ra, khi mà Sica đã rời xa mình rất…rất…lâu! – Cô nhìn xuống ngón tay đeo nhẫn cưới của mình cười buồn – Mình đã kết hôn. Sica đã có người yêu. Rõ là hai người đã hai ngã. Tại cớ làm sao mình lại thấy nuối tiếc, quá nuối tiếc..... – Cô lắc đầu – Mình chẳng lẽ.....chưa bao giờ hết yêu cô ấy như mình nghĩ?? Hay do mình đã tự huyễn hoặc bản thân? Không! Không thể! Phải dẹp ngay mớ ý nghĩ này.”

Cô chậm rãi cầm hình lên toan cất vào, nhưng đâu đó sự bướng bỉnh trong tim cô, níu tay cô lại, để đôi mắt cô được nhìn thêm giây lát, mất một lúc sau đó, cô mới có thể để nó yên vị lại trong tấm bằng. Thẩn thờ nhìn tấm bằng tốt nghiệp nguyên vẹn như ban đầu, Yoona lại miên man suy nghĩ “Tại sao cái ý nghĩ xé nát chúng lại khiến tim mình thắt lại….ngay cả tận bây giờ vẫn thấy nghẹn ở ngực. Đáng ghét thật.”

Tận sâu trong lòng Yoona biết câu trả lời, chỉ là không dám thốt nên lời, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Là vì xé nát chúng, như xé nát kỉ niệm, tình yêu của cô và Jessica. Việc chấp nhận tình yêu và người cô yêu chưa từng tồn tại. Là điều không thể!

Kỉ niệm là thứ duy nhất ta có thể lưu giữ sau một mối tình đã từng có với người ta yêu thương và quý trọng. Với kỉ niệm, ta không cần thiết phải tay đan chặt tay, hay chạm vào hình hài thân thương đó, nhưng cũng đủ khiến ta nhớ thương đến độ hanh hao nặng lòng. Nhưng nếu hễ rãnh rỗi không gì làm, ta lại lôi những ngày xưa cũ ra để đắm mình mà đau lòng, mà dằn vặt, thề có Chúa, sẽ nghiện mất thôi.

Điều BUỒN nhất không phải khi ta nhớ, buồn, hay khóc.........

...........vì những yêu thương đã-từng với nhau.

 

Mà điều BUỒN nhất, là khi đến cả nỗi buồn, nước mắt, niềm đau.........

.........đã chẳng dành riêng cho nhau nữa rồi.

 

Bước qua nhau thì đau nhưng vẫn còn kỉ niệm để nhìn về khóc cười thương giận, chứ bước qua nỗi buồn luôn rồi thì biết nhìn lại gì sau lưng chỉ còn trống không vô cảm?

.

.

.

Mất một lúc để bình tâm, Yoona lại nghĩ đến Seohyun. Tâm trí cô vừa yên ổn chút ít lại dậy sóng phiền não vì nhớ lại cuộc tranh cãi vừa rồi. “Có lẽ mình đã quá lời với Seohyun – Tay chống cầm  cô nhíu mày ưu tư – Cô ấy là vợ mình, ghen vì mấy tấm hình không phải vô lí, cũng vì mình mất kiểm soát một cách rồ dại, khi cô ấy nhắc đến Jessica.....rồi thì hành động toan xé mấy tấm hình đó, khiến mình phát điên…....Mình đáng ra nên chính tay xé chúng đi để xoa dịu Seohyun, đằng này nghĩ một đường làm một nẻo. – Cô cười khổ – Xem ra phải giải quyết chuyện này thật khéo, nếu để Seohyun tìm đến Sica, lời qua tiếng lại, lúc đó sẽ khó dàn xếp.”

…………………

Seohyun nước mắt không ngừng rơi, chân cô chạy thật nhanh khỏi Dinh thự sau câu nói đau lòng và thái độ cư xử của Yoona. Yoona sẽ đuổi theo cô, một phần nhỏ nhoi trong cô mong mỏi điều đó….nhưng chạy mãi, chạy mãi, cũng chỉ mình cô với cô. Rồi thì cô bắt taxi chạy vòng vòng trong vô định. Cô quyết phải làm rõ chuyện này, chính cô sẽ tìm ra câu trả lời.

*Ding dong Ding dong*

*Ding dong Ding dong*

Nghe tiếng chuông réo rắc liên hồi, làm Fany mới vào tắm cũng phải ra thật nhanh, vì người tìm cô đang mất kiên nhẫn trầm trọng. Xoay nắm cửa mở ra, thảng thốt trước mắt cô là Seohyun với đôi mắt sưng húp cùng sự tổn thương......

-Seo-Seohyun – Fany nói không nên lời – Có chuyện gì thế này? Vào nhà unnie xem.

Seohyun lặng im ngồi vào ghế, vẫn chưa nói lời nào, mắt cô nhìn mãi một nơi vô định vào khoảng không trước mặt. Fany lặng lẽ ngồi kế bên, tay nắm tay cô ấy, mắt nhìn theo thần sắc trên mặt Seohyun không rời, cô thấy lòng thắt lại, tim đập từng nhịp khó khăn khi thấy biểu hiện của em mình. Nó chỉ ngồi như thế, không nhúc nhích, không nói gì, và rồi nước mắt chợt lăn dài….lăn dài....

-Seohyun em….. – Fany không thể nén được sự lo lắng được mãi trong không khí ngột ngạt thế này.

-Unnie! –Seohyun lên tiếng cắt ngang – Unnie có giấu em điều gì không? – Mắt Seohyun vẫn không chuyển động, nó vẫn bám víu vào một điều gì xa xăm vô định trước mặt cô.

-Giấu chuyện gì? – Fany nhăn mặt khó hiểu – Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Có phải Yoona đã làm điều gì tổn thương em không?

-Chuyện của Yoona và Jessica unnie…. – Seohyun ánh mắt sắc nhọn nhìn xoáy vào Fany – Unnie hãy nói hết đi. Hãy nói hết những điều em chưa biết. Giờ thì em cần được biết hết!

-Ơ Seohyun em…..  – Fany cố đoán xem chuyện gì lại liên quan đến cô bạn thân của mình – Yoona và Jessie, chuyện gì xảy ra được chứ?!

-Em tình cờ phát hiện họ có quen biết nhau từ trước. Unnie và Jessica unnie, cả hai không ai nói gì với em. Một chút cũng không! Giờ thì nói em biết, unnie biết những gì!

-Unnie… – Fany thoáng ngập ngừng (mình không thể nói với Seohyun rằng Yoona đã tìm gặp Jessie được, nếu không con bé sẽ nghĩ ngợi lung tung, nhưng nếu mình không nói một chút gì, nó sẽ tìm Jessie không biết chừng, phải nói gì đây….) – Thật ra, unnie không biết giữa Yoona và Jessie có quen biết từ trước….Nhưng Jessie đã có người yêu rồi. Họ rất yêu nhau. Yoona và Jessie không xảy ra chuyện gì đâu Hyunie…..

-Unnie với Jessica unnie thân nhau là vậy…. – Seohyun nhìn Fany nghi ngờ – Chuyện Jessica unnie là người yêu cũ của Yoona, lại không nói với bạn thân nhất của mình là unnie sao?

-Seohyun à....  – (chết mất thôi, nếu Jessie không gọi điện nói thì mình cũng có biết cái bí mật động trời đó đâu chứ. Im Yoona không biết đã làm gì khiến Huynie kích động thế này. Tên chết tiệt đó, tôi sẽ tìm cô tính sổ…) – Thật sự unnie không biết! Nếu có chăng, đó cũng là quá khứ rồi em à. Bây giờ một người bác sĩ, một người là chính trị gia. Làm sao còn liên quan được?? Em đừng nghĩ lung tung….

-Thật không? – Seohyun vẫn cảm thấy khó tin – Unnie đừng dối em! Em sẽ không tha thứ nếu một ngày em biết unnie lừa gạt em….! – Cô nhìn Fany nghiêm túc.

-Unnie thề! (trời ơi, sao mình lại phải dối lòng thế này chứ!?) – Fany cố thuyết phục Seohyun, nhưng trong lòng cô thấy ray rứt kinh khủng – Bây giờ em nói xem, có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa???

-Thôi được rồi! – Seohyun thở dài – Em vô tình biết Yoona giữ lại hình của Yoona với Jessica unnie. Em muốn nghe giải thích. Nhưng Yoona chẳng những không nói được điều gì nghe hợp lý, rồi thì thẹn quá hóa giận, lớn tiếng với em. Em bảo Yoona xé mấy tấm ảnh đi thì....  –  Cô nghĩ đến đây lại thấy đau lòng – .....không những không làm, rồi tức giận bảo em ra ngoài, không muốn nói chuyện nữa. Chuyện là vậy.

-Sao chứ? – (giữ hình sao? Tên nhóc chết tiệt này, chẳng lẽ mình đoán đúng, nó chưa dứt tình với Jessie….nhưng Jessie lại vô tư xem hai đứa như bạn thân thiết.....Đứa em rể trời ơi này thích toàn chuyện kịch tính không nhỉ!?)

-Em không muốn làm lớn chuyện đến nông nỗi này.... – Seohyun ngập ngừng – Chỉ là em ghét cái tính không giải thích được thì lại nổi giận vô cớ. Điều làm em nghĩ mãi là tại sao giấu những tấm hình ấy, rồi lại mắng em như thể em biết Jessica là ai, biết quan hệ của họ, là lỗi của em.

-Nghe unnie này....  – (mình phải khuyên Hyunie quên chuyện này, rồi mình sẽ gặp Im Yoona nói chuyện rõ ràng….Em phải chịu thiệt vậy, Hyunie) – Yoona có thái độ như vậy, chẳng qua nó nghĩ em không tin nó. Em nghĩ xem, biết đâu nó vô ý để những tấm hình ấy vào đấy thì sao? Em đâu phải không biết, tính cách nó đã bướng bỉnh hơn, dễ nổi giận hơn xưa. Unnie tin.....nó không phản bội em, phản bội tình cảm cả hai. Em chẳng phải nói hai đứa lấy nhau vì yêu nhau còn gì?!

-Nhưng, em…. – Seohyun dùng tay mình đặt lên ngực trái, cảm nhận nỗi đau và sự tổn thương (có thể không....khi mọi chuyện lại giản đơn như vậy?!)

-Thế này Hyunie, khi hai đứa bình tĩnh rồi, em và nó hãy nói chuyện đàng hoàng. Ngày mai unnie sẽ bảo nó đến đón em về. Đêm nay em cứ ở đây, khoan có về, tạm gác chuyện đó sang một bên, ngủ một giấc, có được không? – Fany nhỏ nhẹ khuyên giải.

-Nhưng,….. – Seohyun thở một hơi dài, rồi buông lỏng vai mình – Thôi được, có lẽ em cần phải bình tâm suy nghĩ. Có thể em đã hơi vội vàng….như lời unnie nói. – Seohyun gượng cười.

-Nghe em nói vậy unnie thấy cũng an tâm.... – Fany nói rồi mỉm cười – Đêm nay chị em mình sẽ ngủ cùng nhau…như ngày thơ bé. Unnie thật nhớ những lúc đó…. – Seohyun gật đầu mỉm cười.

Sau khi Seohyun được thuyết phục rằng mọi chuyện có lẽ do cô quá nhạy cảm và đa nghi, Seohyun dường như cảm thấy lời Fany nói là có lý nên tâm trạng cũng thả lỏng phần nào, và mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, sau một lúc thả trôi những suy nghĩ miên man. Tuy nhiên Fany nằm cạnh chẳng thể chợp mắt nổi “Đứa em gái khổ sở của unnie – Cô vuốt tóc Seohyun – Unnie xin lỗi vì dối em. Nhưng em an tâm, sáng mai unnie quyết sẽ tìm Yoona, bằng mọi giá đòi lại những uất ức em đã chịu.”

…………………

Buổi sáng hôm nay mát trời lạ lùng, bầu trời khoảng xanh, khoảng xám, trời nhiều gió, gió khẽ se lạnh, với thời tiết nay tâm trạng con người ta dễ rơi vào cảm giác thoang thoáng buồn, và rồi là những cảm xúc lắng đọng trong những tiếng thở dài.

-Cô Hwang, cô Hwang, cô phải đợi thông báo…..

-Im Yoona, tôi muốn gặp cô ấy ngay lập tức. – Fany đi thẳng vào văn phòng của Yoona.

-Tiffany?! – Yoona ngồi lưng dựa ghế, trên bàn tách trà nghi ngút khói, bâng quơ lên tiếng.

-Yoona. – Fany thở hắt ra – Còn thảnh thơi ngồi được như thế sao?

-Đâu nào!? – Yoona đáp nhẹ hẫng – Tôi vốn đợi chị từ tận tối hôm qua kìa, thấy chị không đến, nên biết chắc chị sẽ chọn buổi sáng đẹp trời này mà đến phiền tôi.

- Giữa em và Jessie…tốt nhất là đừng có chuyện gì! – Fany ngồi xuống ghế đối diện

-Nếu có thì sao? – Yoona nhướng mày nhìn bông đùa.

-Em yên tâm....Chị - Tiffany Hwang quyết sẽ không để em được yên thân mà nhởn nhơ thế đâu. Còn nữa, Jessie đã có người yêu, cô ấy cũng không phải kiểu người thích phản bội tình yêu của mình để quay lại với người yêu cũ đã có vợ. – Fany nghiêm túc nhìn Yoona – Họ Im đã thất thế. Em còn lộn xộn chuyện hôn nhân. Nếu vẫn còn muốn tái ứng cử. Tốt nhất nên ngoan ngoãn.

-Vậy à?!  – Yoona nở nụ cười bâng quơ – Chị khoan có kích động vậy, tôi với Jessica chỉ đơn thuần là bạn bè. Seohyun là vợ của tôi. Tôi sẽ tự biết cách dàn xếp.

-Hình ảnh cất trong tấm bằng là thế nào? – Fany chậm rãi nói – Em thôi cái kiểu chống chế yếu ớt đó đi. Rõ ràng em vẫn còn lưu luyến người xưa tình cũ. Vẫn còn luyến tiếc Jessie.... – Fany nhìn vào tấm bằng treo chẽm trệ trên tường – Bằng chứng ngay trên kia, không phải sao?!

-Kể hết rồi sao? – Yoona nhăn mặt có chút khó chịu – Seohyun tỉ tê với chị cũng chi tiết lắm nhỉ?!

-Sau những việc em đã làm.....thì con bé có cái quyền đó.

-Lần sau thì đến cả cái quyền đó..... – Yoona thẳng thắn đáp – Cô ấy cũng không có đâu.

-Chị mệt mỏi khi phải lôi thôi với em..... – Kiểu nói chuyện của Yoona thật khiến người đối diện hao tổn tinh thần khi mà cô ấy cứ nói như kiểu “chuyện-xảy-ra-cô-ấy-không-có trách-nhiệm” – Trong ngày hôm nay, bằng mọi cách phải dỗ dành, xoa dịu, chuộc lỗi với con bé, rồi đón nó về. Chị không muốn thấy Hyunie xuất hiện trong nhà, sau khi đi làm về. – Fany nghiêm túc.

-Tôi cũng có muốn tiếp chuyện chị đâu?! – Yoona cười lơ đãng – Nhưng tôi sẽ đón Seohyun về. Chỉ vì một lý do thôi. – Yoona nhún vai – Tôi không muốn có bất kì liên quan gì đến chị.

-Mặc kệ em Yoona. Thêm nữa cắt đứt liên lạc với Jessie và hãy thôi tìm cậu ấy. Jessie là bạn thân của chị. Em đừng nghĩ có thể làm chuyện gì chị không biết. Chị hiểu em Thống Đốc Im.... – Fany đứng dậy mỉm cười – Nếu để Hyunie tìm Jessie, em sẽ khó ăn nói với cả hai. Chẳng phải em lo sợ điều đó à?! Nếu đúng là vậy, thì nên dẹp thái độ không dứt khoát của mình mà thành tâm dỗ dành Hyunie. – Fany nói một hơi rồi quay lưng đi khỏi.

-Tif-fan-ny...... – Yoona nhìn theo bóng Fany rời khỏi.

………………

Chiếc xe hơi đen nhẵng bóng cuối cùng sau bao nổ lực cũng lăn bánh hướng đến nhà Fany. Giờ đã là buổi trưa. Yoona ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn ra đường lặng thinh, nét mặt không biểu cảm. Không có biểu hiện nào cho thấy cô đang nóng lòng, mà thay vào đó là an nhiên vô cùng….

-Thưa Thống Đốc, đã đến nơi!

-Tôi biết rồi. – Yoona lơ đãng cất tiếng.

Yoona ra khỏi xe, buông những tiếng thở dài nặng nề. Cô đứng trước cửa và chậm rãi đưa tay lên bấm chuông. Sau đó không lâu, đã có người ra mở cửa. Đập vào mắt Seohyun là người cô nửa muốn gặp nửa lại không sau trận cải vã tối qua. Nhìn Yoona, cô chẳng nói gì, và quay gót trở lại vào trong nhà. Để lại người ngoài cửa muốn vào hay không, tùy ý.

“Im Yoona, phải thật kiên nhẫn, thật kiên nhẫn. Nếu mình muốn dẹp yên nghi ngờ trong lòng cô ấy, để cô ấy không làm gì lung tung. Hôm nay mình đành phải xuống giọng….dỗ dành Seohyun. Tốt cho mình. Tốt cho Sica. Tốt cho Seohyun. Phải như thế..... – Cô hít thở thật sâu rồi nhẹ thở ra, chậm rãi đặt chân vào nhà.”

-Huynie..... – Yoona ngập ngừng khụy chân xuống bên cạnh Seohyun – Yoong…..

-Yoona có gì cứ nói. Em ngồi nghe đây. – Seohyun lạnh lùng đáp.

-Chuyện tối qua, tất cả chỉ là hiểu lầm. Mấy tấm hình chỉ là vô tình nằm trong đó. Yoona chỉ lau chùi tấm bằng tốt nghiệp. Ngoài ra trong đó có gì hay không, thật tâm Yoona thề mình không biết chút gì…...  – Yoona nhìn theo biểu hiện trên gương mặt của Seohyun – Em hãy tin Yoona, tin tình yêu của chúng ta có được không?! Quên chuyện mấy tấm hình đó đi…....

-Nghĩa là mấy tấm hình vẫn an nhiên nằm lại trong khung?!..... – Seohyun nhìn xoáy vào mắt Yoona.

-Yoona…....(Không được, phải đánh lạc hướng cô ấy. Đừng nổi điên Im Yoona…...) – Em nhìn Yoong này – Yoona bất ngờ nâng khuôn mặt của Seohuyn lên, nhìn sâu vào mắt cô ấy, rồi tiến lại gần, áp môi mình lên môi Seohyun, giữ ở đó đủ lâu để cảm nhận hương vị của nhau. Đươc một lúc Yoona khẽ tách môi mình ra, chân thành nhìn Seohyun, cô nói – Im Yoona này chỉ yêu mình Seo Joo Hyun. Suốt đời vẫn như thế. Chỉ yêu mình em….

 

-Em..…. – Seohyun vẫn còn bất ngờ trước nụ hôn của Yoona, lại thêm những lời nói quá đỗi nhỏ nhẹ, dịu dàng, và chân thành. Trước sự kiên tâm của Yoona, phút giây này Seohyun sao thấy khó nói nên lời quá.

-Hyunie…... – Yoona vẫn cứ thế mà dịu dàng, tay vuốt lấy khuôn mặt Seohyun âu yếm, cô lại hôn Seohyun, lần này nụ hôn sâu hơn, nồng nàn hơn, ngọt ngào âu yếm bờ môi xinh đẹp, mãi miết một lúc lâu, Yoona luyến tiếc rời ra – Em xinh đẹp, quyến rũ, tài giỏi, có ai lại không yêu em đến mê mệt?!.....Có được em là điều may mắn nhất, em biết không? Yoong sẽ là kẻ điên khùng nhất, nếu quay lưng phản bội tình yêu của chúng ta. – Nói rồi Yoona ôm lấy Seohyun vào lòng, đặt nụ hôn lên vai cô ấy, rồi siết chặt lấy cái ôm, cứ như nới lỏng một chút Seohyun sẽ tan biến ngay ấy.

-Nhứng tấm hình như những kỉ niệm của Yoona với Jessica. Thôi thì cứ để lại ở đấy. Cô ấy có người yêu rồi còn gì. Yoong lại có em mà. Em phải tin Yoong, Huynie….. – Yoona dụi mặt mình vào làn da ấm áp phía sau cổ của Seohyun.

-Yoongie….... – Seohyun thả lỏng người, vòng tay ôm lấy Yoona, trong lòng cô vẫn còn điều lo nghĩ.

 “Những dịu dàng này......em chống cự mãi được sao Hyunie? Yêu thương nhiều là thế......em hờ hững Yoong được nữa sao?”

 

 -Tin Yoong em nhé?! – Yoona vuốt lấy mái tóc buông dài của Seohyun (chỉ cần cô ấy nói tin nữa thôi. Chuyện mấy tấm hình sẽ yên ổn. Cô ấy cũng sẽ thôi không nhắc về Sica nữa, nói đi em…..) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro