Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng ra không nên nhớ khi vô phương hoán chuyển quá khứ.

Hay muốn QUÊN nhưng đã QUEN nhớ mất rồi?

………………………………………………………………………........

 

Nét mặt Yoona thật khác so với những lời lẽ dịu dàng, kiên nhẫn của mình. Ánh mắt Yoona nhìn sắc nhọn vào một điểm duy nhất, môi cô mím lại, trán nhíu mày…..chờ đợi Seohyun lên tiếng đáp trả. Chờ đợi thật có thể giết chết con người ta, nhất là con người không hề có chút kiên nhẫn trong việc dỗ dành như Im Yoona. Yoona luồn tay vào tóc Seohyun, yêu thương chạm theo những nếp tóc mềm mại xõa dài. Cử chỉ muôn phần dịu dàng nhưng tâm ý sâu xa khó lường.

“Nếu em không gật đầu chịu tin.....Yoona không biết bản thân còn đủ nhẫn nại mà dỗ dành em nữa không, hay sẽ đứng phắt dậy mà bỏ đi....bản thân Yoong cũng không biết đâu Seohyun à. Tốt nhất em nên tin.”

-Yoongie…. – Seohyun tách khỏi cái ôm – Tất cả những gì em nghe….là sự thật phải không?

(Cô ấy vẫn nghi ngờ.....)

-Đúng, hoàn toàn thật. – Yoona cười hiền dùng hai tay mình ôm gọn khuôn mặt xinh đẹp của Seohyun – Chẳng có lý do gì, Yoona lại dối em, đúng không?!

-Nhưng phản ứng của Yoona khi em dọa sẽ xé hết những tấm hình đó, hoàn toàn không bình thường.  – Seohyun khó khăn nhắc lại – Nó khiến em đau lòng......

“Seo Joo Hyun.....em đang thử thách sự kiên nhẫn của Yoong đúng không?!....Phải nhẫn nhịn. Tâm sức đã bỏ ra.....không thể để nóng vội mà lãng phí.”

Yoona mỉm cười, cô lấy tay Seohyun đặt vào trái tim mình, từ tốn cô mở lời trong sự ngỡ ngàng của cô ấy:

-Em nghe thấy đúng không?! Trái tim em lúc tan vỡ khi Yoong vô tình nặng lời với em, thì khi đấy lúc em rời đi, trái tim này cũng vậy. Yoong đã rất đau lòng và hối hận nhiều lắm. – Thấy Seohyun vẫn chưa hết nghi hoặc Yoona gục mặt xuống khẽ khàng nói – Lúc đó.....Yoong cũng không hiểu vì sao....

-Yoong......vẫn còn yêu Jessica unnie nên thế đúng không?! (Chưa bao giờ Yoong dịu dàng nhỏ nhẹ như lúc này, phải chăng mình quá nhạy cảm....) – Seohyun xót xa khi thấy biểu hiện khổ tâm của Yoona.

Lúc này Yoona khuôn mặt khi cuối xuống ngay lập tức xóa hết nét dịu dàng, ân cần thay vào đó là khuôn mặt tĩnh và không cảm xúc. Yoona lắc đầu nói nhẹ hẫng:

-Là vì Yoong yêu em. Yêu em nhiều đến mức chỉ cần em nghi ngờ tình cảm đó, tức khắc Yoong cảm thấy mình.....tổn thương...... –Cô đưa tay lên nắm chặt phần áo nơi sâu thẳm bên trong trái tim đang đập – ......rất nhiều.

Câu nói này của Yoona hoàn toàn đánh gục lí trí lẫn cảm xúc của Seohyun. Chẳng thể nào cô nghi ngờ hay hỏi han thêm một điều gì nữa. Ngược lại cô lại thấy chính bản thân cô cũng có lỗi vì đã không tin Yoona - người chồng mà cô nhất mực thương yêu.

Seohyun khụy người xuống ngang tầm Yoona, khẽ nâng gương mặt Yoona lên, chầm chậm cô tựa hẳn cả người vào người cô ấy:

-Em xin lỗi......Yoong yêu em nhiều như thế, em không nên hành động nông nỗi như vậy. Giờ phút đó, những phản ứng đó.....em chỉ có biết đau lòng mà quên mất cảm nhận của Yoong.

Vòng tay ôm lấy Seohyun, Yoona để cằm mình tựa nhẹ lên tóc cô ấy, nụ cười nửa môi chầm chậm thành hình, nụ cười này muôn phần quỷ quyệt và đắc chí:

-Không sao mà. Là lỗi của Yoong hết.......Về nhà cùng Yoong nhé?! Nếu em từ chối, Yoong sẽ ở lì đây.....bám chặt không buông. – Yoona nói lời bông đùa tuy nhiên nét mặt vẫn không có chút biểu cảm.

-Vâng....... – Seohyun nhỏ nhẹ thủ thỉ trong cái ôm – Đừng như thế với em nữa nhé, em đã rất đau lòng.  

Yoona giấu nụ cười quỷ quyệt, áp mặt vào tóc Seohyun nhẹ nhàng nói:

-Yoong hứa....Yoong hứa.

.

.

.

Tự hỏi đến cuối cùng điều Yoona cần là gì?

Ngoài những yêu thương dung dị, hạnh phúc giản đơn?

Và phải chăng.....

Lạc nhau giữa lưng chừng yêu thương........

.........là vô phương tìm về?!

.

.

.

……………...

Sau giờ làm việc, Fany lái xe bon bon trên đường phố Seoul tấp nập. Cô chưa vội về nhà ngay, mà rẽ sang nhiều đường khác nhau, lái tới lái lui, đảo qua đảo lại, nghĩ ngợi đủ thứ chuyện trên đời, linh tinh có, nghiêm túc có. Nghĩ một lúc lại đâm ra mệt, nên thôi tạm dừng vậy. Fany bỗng dưng thấy cuộc sống mệt mỏi lạ lùng, mệt nhất là chuyện của Yoona và em cô “Nghĩ tới con nhóc đó, chỉ muốn đấm cho nó một phát và chỉ vào mặt nó là Seo Joo Hyun vẫn còn một người chị trên đời này. Nếu còn lần sau, đợi mà xem…..mà thôi, tốt nhất là không có lần sau vẫn hay hơn. – Cô thở dài.”

Lang thang với những suy nghĩ vu vơ, Fany cứ để xe lao đi với tốc độ hơi bị nhanh khi qua một khúc cua. Cùng lúc đó, một chiếc xe từ trong lề ló đầu ra, nhan đèn xin qua đường. Nhưng Fany nào có chú tâm, cứ phăng phăng cho xe quẹo. Qua đến gần hết khúc cua, cô mới thấy có một chiếc xe đang chậm rãi lăn bánh qua đường. “ÔI TRỜI ƠI!!!! *kéttttttttttttttttt* – Cô hét lên rồi thắng gấp.”. *kéttttttttttt*----Chiếc xe kia cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, tài xế đó giật bắn cả người, phanh xe nhanh hết cỡ. Hậu quả của việc thắng gấp là trán Fany va vào vô-lăng, rồi bật lại ra sau ghế. Đau hết chổ nói.

*cốc cốc cốc*

-Cô gì ơi, cô không sao chứ?! – Người con trai trong chiếc xe xém bị tông, nhanh chóng bước xuống gõ kính xe của Fany, xem cô có xảy ra chuyện gì không.

-Tôi không sao…. – Fany bấm nút hạ cửa kính xuống, tay vẫn xoa xoa trán, chưa nhìn người đối diện.

-Cô có chắc không? Trông cô có vẻ…. – Người con trai mắt lo lắng nhìn.

-Xin lỗi anh…... – Fany quay qua nhìn – Tôi không…....W-WILLIAM????

-Ơ…..TIF-FANY???? – Người con trai kia mắt mở to, ngạc nhiên hết cỡ.

-Anh….anh sao lại xuất hiện ở đây? Ngay tại Seoul này? – Fany bàng hoàng đến quên mất trán mình đang đau.

-Ôi trời, anh mong được gặp em mãi mà không có dịp. Anh về Hàn khoảng….bao nhiêu nhỉ…. – Will đưa tay lên gãi cầm, bĩu môi – Có lẽ là một tuần em à.

-Ôi…... – Fany khựng lại – Mình đi đâu uống nước trò chuyện anh nhỉ?! – Cô khẽ nhăn mặt – Em cần một nơi nào có đá để “xoa dịu” chổ đang đau nữa.

-Được chứ! – Will cười tươi.

[CAFÉ SHOP]

-Đá này Fany…. – Anh đưa cô túi đá – Em lái xe bất cẩn quá, ngày thường vẫn như thế sao?

-Cám ơn anh. – Cô cầm lấy chườm lên trán – Đâu nào, em hiếm khi lái xe vô duyên thế lắm. Chỉ tại mãi suy nghĩ một số chuyện, nên quên mất.

-Thế mà anh cứ tưởng…... – Will ngả ra sau ghế nhẹ cười – Chuyện gì làm em bận tâm đến không nghe tiếng đèn nhan, mà thả xe chạy vô tư kiểu đó?!

-À…...chuyện vặt thôi anh à. Mà anh biết đấy, chuyện gì dù nhỏ nhưng nếu là để tụi con gái suy nghĩ, chúng đều hóa rồ cả lên. – Fany nhún vai.

-Thôi được rồi – Anh bật cười lớn – Chuyện của con gái! Lâu lắm rồi, không gặp Fany nhỉ. Trông em vẫn khỏe, tươi tắn, hình như còn có phần xinh đẹp hơn xưa….

-Nhìn anh xem, Willi.....  – Fany nhướng mày – Vẫn cao ráo, da trắng, nụ cười đẹp….có gì thua kém em!?

-Nhưng anh ngưỡng mộ em hơn. Em đang làm công việc gì Fany? Bận rộn lắm không?

-Mọi người hay gọi em là Chánh văn phòng Hwang! Anh không xem tin tức à? Lắm khi em cũng được xuất hiện trên tivi…...hoặc là đứng kế bên Tổng Thống mỗi khi có phát biểu trước báo chí ấy. – Fany vờ lắc đầu – Anh xem ra chẳng để tâm gì hết.

-Ồ anh xin lỗi…. – Will cười tươi gãi đầu – Thế đời sống tình cảm của Chánh văn phòng Hwang ra sao? Phong phú chứ?! Anh tò mò nhất khoản này.

-Em….....vẫn như thế. –  Fany cười nhẹ –  Vô tư tung tăng bay nhảy, cực kì là yêu đời.

-Thật khó tin. – Anh nheo mắt nói nhỏ– Em không thấy sao Fany, anh ngồi đây với em, nhưng mấy cặp mắt của những tên đàn ông ngồi trong quán, đều muốn nuốt chửng anh.

-Willi anh thật là….. – Fany đưa mắt nhìn xung quanh – Mà…..có vẻ đúng thì phải..…

-Đấy. – Anh thở dài – Phải chi anh là người yêu của em, như thế cũng không oan ức.

-Cho em xin. – Fany bật cười – Anh có người yêu rồi đúng không? Thỉnh thoảng em nghe mấy đưa bạn cũ bảo rằng anh đang đắm chìm với cô nàng nào ở Canada chân dài, dáng chuẩn.

-Không hề. – Will xua tay – Từ hồi tỏ tình thất bại với em dạo còn đi học…..anh độc thân buồn bã đến tận giờ.  – Anh nói nửa thật nửa đùa.

-Lỗi của em sao? – Fany tròn mắt.

-Đúng vậy, thế nên giờ anh cần em chịu trách nhiệm cho những việc mình đã gây ra.

-Vậy em sẽ đích thân tìm cho anh một cô nàng nào nóng bỏng để đền bù….. – Fany nghiền ngẫm nhíu mày.

-Không cần vất vả vậy Chánh văn phòng Hwang à. – Will lại xua tay cười – Với anh cô nàng nóng bỏng nhất, đang ngồi trước mặt anh đây này….đi đâu nữa!?

-William!!!! – Fany nhăn mặt.

-Anh đùa! – Will cười xòa.

-Nhưng kế hoạch của anh ở Hàn là thế nào? Về luôn hay….? – Fany nhấp ngụm café.

-Anh tính cả rồi…... – Will đưa hai tay đan vào nhau, chống lên bàn tì cằm lên đấy – Anh nghĩ anh sẽ về đây phát triển sự nghiệp kinh doanh của gia đình, công ty vừa mở thêm chi nhánh, đi du học cũng triền miên rồi, nên anh quyết định đem mớ kiến thức học được,  áp dụng xem tới đâu….

-Rồi sau đó thế nào?

-Tùy vào cô người yêu của anh! – Anh nhăn răng cười.

-Úp mở mãi thế! – Fany nhăn mặt.

-Nếu anh yêu cô gái ở Canada, anh sẽ chỉ ở Hàn một thời gian, rồi bay qua kia để tính chuyện dài lâu. Nếu nhỡ, phải lòng cô nào ở Hàn thì….bấm bụng ở đây luôn chứ biết thế nào. – Will vờ thở dài ra chiều khổ sở.

-Vậy ra cô gái này quyết định tương lai đi hay ở của anh...... – Fany gật gù ra chiều thông hiểu.

William và Fany uống café tâm tình một lúc, họ tạm chia tay nhau, và cùng giữ số điện thoại để phòng khi café này nọ. William bảo rằng không an tâm để Fany tự thân lái xe về, nên đích thân anh đưa cô về, nhân tiện biết nhà cô ở đâu. Fany đành nghe theo anh, nếu không sẽ bị anh cằn nhằn mãi việc lái xe cẩu thả. Anh đưa cô về đến nhà, rồi nhanh chóng xuống xe mở cửa cho Fany. Hành động này của anh khiến cô bật cười “Anh làm em cứ tưởng anh đang theo đuổi em ấy”, anh lại vui vẻ đáp “Đến lúc đó thật, em có mà chạy đằng trời.”. Trao nhau cái ôm lịch sự để chào tạm biệt. Fany cùng nụ cười đi thẳng vào nhà. William đứng tần ngần mỉm cười vu vơ “Gặp lại Fany lần này có khi lại hay ấy nhỉ! Quan trọng cô ấy vẫn độc thân vui vẻ.......”

Thời đi học của Tiffany Hwang cũng thuộc dạng đáng để ghi nhớ và kể lại lắm. Xinh đẹp, thông minh, ăn nói linh hoạt, hát hay, lại được cái dáng đẹp, hiển nhiên múa cũng đẹp khỏi phải bàn cãi. Thêm đôi mắt biết cười, mọi người vẫn hay mô tả Fany là “đôi mắt đi trước cái miệng”. Nhưng khó một chổ, có lẽ cũng vì quá tài năng, lại xinh đẹp, nên thay vì nhiều người đeo theo, thì mấy tên con trai chỉ dám len lén nhìn, rồi than thở tiếc nuối vì không có khả năng đeo đuổi cô. Thành ra vô tình, thời cắp sách đến trường của Fany nhạt thếch, không có tình yêu để vui buồn hờn giận, cứ vậy mà trôi qua theo năm tháng.

William là một trong những người bạn thân hiếm hoi của Fany. Họ biết nhau khi cô tham gia hoạt động văn nghệ, Willi là người chuyên biên đạo mấy màn múa. Hợp tác --> hợp ý --> bạn thân --> phải lòng.….(riêng cái mũi tên cuối cùng thì chỉ mình Willi đơn phương).

Dạo đó Willi thích Fany, tuy nhiên anh cũng thấy khó mà đeo theo cô, khi mà cô suốt ngày từ sáng đến tối bảo họ là bạn thân, thế này thế nọ. Cứ hễ anh muốn nói điều gì, thì hai chữ “bạn thân” bay vào dựng ngay cái tủ lạnh trong miệng anh. Đến một ngày anh cũng hạ quyết tâm, lấy hết can đảm “cầm” hai chữ “bạn thân” ấy, ném ra khỏi cổ họng mình, quyết đi tỏ tình với Fany, rồi sau đó muốn thế nào cũng được. Lý do cho hành động liều mình ấy.....vì gia đình đề nghị anh đi du học. Anh đã thề nếu Fany cho anh cơ hội, anh thà chết cũng bám chặt Hàn Quốc, còn không anh sẽ rời đi với hy vọng quên đi tình cảm của anh. Willi vẫn còn nhớ như in chiều hôm đó, cả đám tổ chức Farewell party cho anh….

-Fany này, em ra ngoài ban công với anh xíu nhé! – Will ngần ngại nói.

 

-Vâng anh! – Fany cười tươi.

 

-Anh…anh…. – Will ngập ngừng mãi.

 

-Sao thế? Anh nói mau mau, lũ điên trong kia sắp lôi em vào rồi đó.

 

-Anh thích em! – Will nhắm mắt nói một hơi, không gian cũng từ đó chìm vào tĩnh lặng.

 

-Anh…không đùa chứ?! – Fany ngập ngừng hỏi.

 

-Anh thật rất thích em! Will nhìn vào mắt Fany mong chờ câu trả lời.

 

-Em rất xin lỗi…..em nghĩ Tiffany Hwang sinh ra không dành cho William Lee! – Fany cười dịu dàng đáp lời anh.

.

.

.

“Tiffany Hwang sinh ra không dành cho William Lee”, câu nói này đã theo Willi qua tận Canada và sống với anh hết quãng thời gian học tại đó. Chưa khi nào anh quên. Câu trả lời nhẹ hẫng nhưng rõ ràng, dứt khoát. Hoàn toàn dập tắt tất cả hy vọng. Chính nó. “Tiffany Hwang sinh ra không dành cho William Lee”.

……………

 

*cốc cốc cốc*

-Taeyeon,…..

-Mấy ngày nay cô ấy thế nào?

-Có vẻ khá mệt mỏi..... – Sooyoung gật gù.

-Sao thế? – Taeyeon nhíu mày.

-Chuyện gia đình. – Sooyoung lật quyển sổ xem kĩ – Seohyun, em họ cô ấy tối hôm kia, nước mắt ngắn nước mắt dài, đến tìm Fany. Đến sáng thì Fany ra ngoài sớm hơn mọi ngày..... – Cô lật sang trang kế – Cô ấy đến tìm Yoona, chắc là để răn đe em rể không được hiếp đáp em cô ấy…..

-Thế sao…... – Taeyeon thở nhẹ an tâm (mình còn tưởng cô ấy gặp chuyện gì, tên này báo cáo lấp la lấp lửng….) – Hôm nay thì thế nào? – Cô hỏi rồi chú tâm vào văn kiện đang đọc dở.

-À há...... – Sooyoung tủm tỉm cười – Hôm nay Fany cực kì vui Taeyeon à….

-Cậu không nói hết nguyên câu được sao? – Taeyeon nói mắt vẫn dán vào phần văn kiện.

-Từ từ..... – Sooyoung lại cười – Mình đang nghĩ nên báo cáo thế nào cho hấp dẫn…....

-Choi Sooyoung! – Taeyeon lúc này đành phải ngẩng mặt lên răn đe.

-Fany hôm nay sau giờ làm, đi café với anh chàng nào đó, cao ráo, da trắng, khá đẹp. Họ uống café một lúc, anh chàng đó còn đưa Chánh văn phòng Hwang của chúng ta về tận nhà, trông có vẻ thân thiết lắm thì phải...…. – Sooyoung nói hăng say mà không để ý thấy thần sắc Taeyeon có biến đổi đáng kể – Cuộc sống của Fany cũng không đến nỗi nhàm chán cho lắm.....Taeyeon nhỉ!? – Sooyoung gật gù mím môi cười nắc nẻ.

 -Chàng trai sao…... – Taeyeon lầm bầm đủ bản thân nghe, và ngừng hẳn công việc, nhăn trán nghĩ ngợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro