Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh phúc tựa như bong bóng xà phòng.

                               ..........Nó đổi màu như CẦU VÒNG,

và VỠ TAN khi ta chạm vào.

………………………………………………….....................

Taeyeon sau những chuỗi ngày làm việc căng thẳng, tập trung giải quyết văn kiện, kế hoạch cho buổi tọa đàm với Triều Tiên gần kề, mãi đến hôm nay mới có thời gian rãnh rỗi để trở về Dinh thự của mình. Ngồi trên xe, Taeyeon một tay xoa trán nhíu mày, tay còn lại cầm văn kiện trên tay chăm chú xem hết trang này đến trang khác, chốc chốc lại suy tư nghiền ngẫm, xong văn kiện này, lại mở đống giấy tờ khác ra xem. Cô muốn buổi tọa đàm phải được chuẩn bị kĩ và tránh những sai sót không cần thiết.

Thoáng chốc, một luồn suy nghĩ bất chợt xâm nhập vào tâm trí cô, khi mà cô đang chuyên tâm với những tờ giấy đầy chữ trên tay “Fany hôm nay sau giờ làm, đi café với anh chàng nào đó, cao ráo, da trắng, khá đẹp. Họ uống café một lúc, anh chàng đó còn đưa Chánh văn phòng Hwang của chúng ta về tận nhà, Cuộc sống của Fany cũng không đến nỗi nhàm chán cho lắm.....Taeyeon nhỉ!? ”. Taeyeon đã vô thức dừng việc đang làm từ lúc nào, cô khẽ ngẩng đầu lên, trán nhíu lại những đường mệt mỏi.

Cô thở một hơi dài thườn thượt, lấy một tay chán chường vuốt nhẹ mặt mình, ánh mắt cô hiện lên sự rối ren đầy tâm sự “Kể từ khi Fany bảo cô ấy cần thêm thời gian, mình và cô ấy đã không gặp nhau ngần ấy ngày, công việc bận rộn, mình và cô ấy cũng không liên lạc điện thoại…..Nghe Sooyoung báo cáo lại, Fany những ngày này vẫn ổn, sinh hoạt bình thường và tạm thời không gặp nguy hiểm. Im Yoona có vẻ đã buông tha cho cô ấy…..Nhưng sao mình vẫn thấy có chút bất an. Vì cái gì kia chứ? – Cô nhíu mày mệt mỏi rồi tự cười với bản thân – Phải rồi, là vì anh chàng lạ mặt kia.”

 Một chút buồn vây kín khuôn mặt kiệt sức của Taeyeon. Cô ngả ra sau ghế, đôi môi xinh xắn nhẹ mím lại, nhắm mắt và nhíu mày nặng nhọc “Có lẽ phải nên đến thăm Fany.”

-Dav, khoan về Dinh thự – Taeyeon ngừng một chút – Chổ cũ.

-Vâng, thưa Tổng Thống! – Anh nói rồi rẽ xe sang hướng quen thuộc.

Mất không lâu, Taeyeon đã đang đứng trước nhà người cô mong nhớ. Tần ngần một lúc, cô cảm giác có chút là lạ, có chút khó khăn, có lẽ lo lắng khiến cô như thế. Lắc đầu xua đi hết những phiền muộn, cô từ tốn đưa tay ấn chuông cửa.

*Ding Dong* *Ding Dong*

*Cạch* Ngay tức thì, cô gái có đôi mắt cười đã xuất hiện sau cánh cửa gỗ.

-Fany. – Taeyeon ôn nhu cất tiếng khi nhìn thấy Fany.

-Taeyeon. – Fany mỉm cười kéo tay Taeyeon vào nhà.

-Tae…...thật nhớ em quá! – Taeyeon ôm chầm lấy Fany thủ thỉ.

-Em…...cũng vậy, cũng nhớ Tổng Thống Kim! – Fany nhẹ siết lấy cái ôm.

-Em dạo này vẫn khỏe phải không? – Taeyeon dịu dàng nhìn Fany – Dạo này Tae bận quá, tối mặt tối mũi, không quan tâm lo lắng được cho em chu toàn.

-Nhìn thấy rồi đấy! – Fany quay một vòng – Em khỏe và vẫn xinh đẹp, tuy có nhiều việc, nhưng không ảnh hưởng đến em là mấy. – Fany nhoẻn miệng cười.

-Chánh văn phòng Hwang của Tae luôn giỏi như thế. – Taeyeon cười yêu nhìn Fany – Tae…..

-Tae làm sao? – Fany nhíu mày – Thần sắc Tae hôm nay…...em thấy có vẻ nhiều lo lắng? Nếu là lo cho em, thì không cần đâu…...

-Anh chàng đó là ai….... – Taeyeon buồn bã, nhíu mày hỏi.

-Anh chàng? – Fany nhăn trán suy nghĩ rồi vỡ lẽ – Tae theo sát em đến vậy ư?

-Tae đã nói rồi, Tae đang bảo vệ sự an toàn cho em. Việc về anh ta, Tae chỉ vô tình biết. – Taeyeon nhẹ nhàng nói – Tae….chẳng qua….có chút lo sợ.

-Lo sợ? – Fany phì cười – Anh ấy tên William Lee. Ngoài ra không còn gì khác.

-William?! – Taeyeon thở dài – Em chưa khi nào thân thiết với ai khác như thế…...

-Tae nghi ngờ em?! – Fany nhíu mày nhìn vào mắt Taeyeon – Nếu vậy, Tae thật quá đáng. Mà có lẽ Tae đến đây không phải nhớ em như Tae nói. Thật ra muốn giám sát, điều tra em! Xem em có lén lút làm chuyện gì được cho là phản bội Tae không.

-Không. Không. – Taeyeon yếu ớt trả lời, sự mệt mỏi hiện rõ trong lời nói – Tae chưa bao giờ dám nghi ngờ em, càng không có tư cách đó. Tae đã có vợ, có gia đình. Em như thế này….là thiệt thòi hơn những cô gái khác. – Taeyeon lại thở dài – Tae sao lại không hiểu. Em là cô gái mạnh mẽ, có cá tính, lại thông minh, xinh đẹp, một ngày nào đó em sẽ…...rời xa Tae. Ngoài kia có rất nhiều sự lựa chọn cho em.....Chỉ nghĩ đến như vậy. Tae đã thấy tim mình rối cả lên, tâm trí lạc lõng, chẳng làm nên chuyện gì ra hồn. – Taeyeon mệt mỏi lấy hai tay che lấy khuôn mặt của mình. – Tae sợ mình sẽ đến lúc không giữ nỗi em, là vì Tae không đủ bản lĩnh, không phải do em.....

-Tae lo lắng nhiều vậy sao? – Fany ngỡ ngàng ngồi xuống bên cạnh Taeyeon – William là bạn học thân thiết của em. Nếu thích…....chỉ có mỗi anh ấy đơn phương thôi. Trái tim em, nếu muốn đã sớm theo anh ấy.

-Fany. – Taeyeon cười khổ, ngập ngừng nói – Tae biết em, Tae hiểu em. Em đang dần thay đổi…....Tae cảm thấy mình đang lạc mất em…..

.

The President 's Lover OST part 0 - In My Dream (Ali)

Plz Relayyy!!! Many thanks ^^

-Phải! Em đã suy nghĩ rất nhiều. Tae với em là ảo tưởng. Em với Tae là giấc mơ. – Fany ánh mắt chất chứa nỗi buồn – Ta mãi mãi…...không thể ở bên nhau. Tae giờ đã là Tổng Thống, quyền lực cao nhất nước, Tae đâu thể tùy tiện muốn làm gì thì mặc sức làm. Không thể vì em, mà đánh mất lòng tin với người dân. Không thể vì em mà hủy hết sự nghiệp chính trị và danh tiếng của Tae. Chỉ vì một cô gái như em, hy sinh nhiều như vậy là không xứng đáng, là rất xuẩn ngốc.

-Fany....... – Taeyeon nắm tay cô, nghẹn ngào nói – Xin em, em cho Tae thời gian có được không? Tae sẽ chứng minh rằng Tae yêu em…....rất nhiều. Tae sẽ biến em là giấc mơ mà mình có thể ôm vào lòng, cảm nhận được mùi nước hoa của em, cảm nhận được hơi thở nồng ấm của em. Em dù là ảo ảnh....thì Tae cũng sẽ khiến nó có hình thù rõ ràng.

-Tae..... – Fany mím môi, nước mắt nhẹ hẫng buông mình – Ngay cả cuộc đời Tae, nó cũng chẳng thuộc về Tae….

-Trái tim Tae…....thuộc về em. – Taeyeon cảm thấy tim cô đau tê tái, đau buốt cả người, khuôn mặt cô hằn lên nét đau đớn –Không níu em lại được sao?......Tình yêu chỉ dành cho em. Không khiến em bận lòng chút nào sao?

-Tiffany yêu Kim Taeyeon! – Fany xoa nhẹ khuôn mặt khổ sở của Taeyeon – Nhưng em biết phải làm sao? Tình yêu ta không lối thoát. Nó dày vò không chỉ em, cả Tae nữa. Yêu em Tae sẽ luôn phải lo sợ kẻ thù của mình phát hiện. Sulli, cô ấy sẽ chờ Tae được đến bao giờ…...để im lặng không hủy diệt tất cả của Tae? Nói em nghe đi.....

-Tae….

-Taeyeon – Fany lấy tay dịu dàng đặt lên môi Taeyeon – Đừng nói rằng Tae không sợ mất điều gì, chỉ sợ mất em! Đừng, xin đừng nói.......Hạnh phúc em cảm nhận được, nhưng áp lực còn hơn thế. – Từng giọt nước mắt của Fany chúng thi nhau buông mình – Tổng Thống là tất cả của Tae, là giấc mơ của Tae. Đừng vì em, đánh đổi hết như thế! Tất cả mọi người bao gồm cả Tae và em, đã làm tất cả để Tae có được hôm nay. Không thể vì tình cảm mà lãng phí.

-Thật ra Tae phải làm sao? – Taeyeon đứng phắt dậy, khó khăn nói trong từng câu chữ – Phải làm sao thì em mới tin, với Tae em là TẤT CẢ. Nhìn em chịu thiệt thòi ở bên cạnh Tae, trái tim Tae xót xa lắm chứ. Tae thậm chí đau......đau cả nỗi đau làm người thứ ba, cái nỗi đau mà mình em vẫn cắn răng nhẫn nhịn. Mình đã mất bao nhiêu thời gian để ở cạnh nhau rồi......Giờ em muốn buông xuôi tất cả sao? Em đành lòng sao? Em nỡ lấy chân dẫm nát trái tim của nhau sao?

 

-Taeyeon. – Cô đứng lên nhìn sâu vào mắt Taeyeon – Nhìn em này. Em là ai? Nhìn thế nào thì em cũng chỉ là một cô gái không hơn không kém. Em luôn nhắc nhở bản thân mình phải mạnh mẽ, thề sống thề chết với mối tình của cúng ta, và em đã làm như thế. Nhưng vấn đề không nằm ở tình yêu em dành cho Tae sâu đậm hay không? Hay em là người nhẫn tâm phá nát tình cảm của hai đứa? – Fany nắm lấy hai vai Taeyeon, cô nói trong xúc động – Mà vấn đề ở em, thật ra em yếu đuối.....

 

Như cả một tòa nhà cao tầng, sụp đổ trước mắt cô vậy. Taeyeon ngỡ ngàng khi người yêu cô thừa nhận sự yếu đuối của cô ấy. Cô vẫn biết Fany của cô cũng yếu đuối, mỏng manh như bao nhiêu cô gái khác, nhưng khi hai từ “yếu đuối” được chính miệng cô ấy thốt ra. Thì nó chẳng còn là yếu đuối không thôi, là cô ấy đang cảm thấy bất lực trong mối tình của họ. Cô ấy không tìm thấy ánh sáng để hy vọng nữa, dù chỉ là một tia sáng le lói trong đêm hình như cũng vừa vụt tắt mất rồi, là vụt tắt ngay khi cô ấy khổ sở thú nhận điều đó với cô.

Yêu thương nâng khuôn mặt nhòe nước mắt của Fany, đau đớn Taeyeon gằng từng lời:

-Em muốn Tae từ bỏ em? Muốn Tae chia tay em? Muốn Tổng Thống Kim.....không là của Chánh văn phòng Hwang nữa? Muốn mình không là gì của nhau? Muốn Hwang Mi Young tay thôi đan chặt tay Kim Taeyeon? – Thẩn thờ cô nhìn Fany.

Nhìn sâu vào mắt Taeyeon, lại một lần nữa như hàng trăm lần, cô thấy hình ảnh mình trong đôi mắt ấy. Đôi mắt không lúc nào ngừng thể hiện sự yêu thương bao bọc, chở che cô. Nhưng cô không còn đủ mạnh mẽ nữa rồi. Cô siết chặt tay Taeyeon trên mặt mình, cô muốn trả lời rằng mình muốn như thế, nhưng sao cô không nói được, miệng cô cứ mấp máy trong khổ sở. Phải chăng cô không đủ mạnh mẽ để đón nhận sự yêu thương của Taeyeon, lại càng không thể mạnh mẽ đồng ý tiếp nhận lời chia tay?!

Với hết những khổ sở, bất lực, yếu đuối, ủy khuất, cô không đứng vững nữa, không mặt đối mặt nỗi nữa. Fany ngồi thụp xuống, úp mặt vào hai tay:

-Tại sao em mâu thuẫn như vậy?.....Tại sao?......Em lại phải như thế này? Khổ tâm như thế.....Taeyeon......Taeyeon...... – Fany nói cùng nước mắt, giọng cô run lên, cô thấy tim mình đau đến nghẹt thở.

-Fany à..... – Taeyeon khổ sở ngồi xuống xoa nhẹ tóc Fany, giờ phút này cô thấy mình vô dụng, cực kì vô dụng. Chẳng thể tìm thấy lời nào an ủi cô ấy. Nói yêu Fany sao? Mười phần đúng mười phần cô ấy sẽ khóc khổ sở hơn, miệt mài với nỗi đau hơn. Phải làm sao? Taeyeon không biết phải làm sao. – Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, Tae chết mất......

Dùng hết một chút can đảm cuối cùng, làm một điều vốn dĩ rất bình thường nhưng trong lúc này có cảm tưởng nó rất rồ dại và ngây ngốc. Taeyeon khẽ khàng vòng tay ôm Fany vào lòng. Mặt cho cô ấy giãy giụa trong nước mắt......cố yếu đuối phản kháng.

-Đây là điều duy nhất Tae làm được......nên dù em có thấy miễn cưỡng, uất ức, không cam tâm. Tae cũng quyết không buông em ra. Em đừng bướng bỉnh nữa.....hãy để Tae bên cạnh em.  

Mãi không thể thoát khỏi vòng tay của Taeyeon nên Fany đành cho phép bản thân cô ngoan ngoãn ở trong vòng tay đó mà khóc hết những ủy khuất, khổ sở, thiệt thòi bấy lâu nay. Giấu nhẹm mớ cảm xúc chồng chéo như tơ vò đó.....một mình khổ lắm. Chúng chất đống ở đó, mỗi ngày một nhiều, một nặng, một cô gái như Fany gồng gánh hết kiểu nào được.

-Biết rõ là không đi đến đâu......không có chốn nương nhờ......là hạnh phúc chắp vá......nhưng sao vẫn đâm đầu vào. Mà yêu đến khờ dại, đến tội nghiệp, để rồi đau đớn.....có một ngày lại tái tê, lại chua xót, đến rát buốt trái tim, đến quặn thắt tâm can, như bây giờ kia chứ...... – Fany nói như rút cạn hết nỗi lòng của cô vậy. Những lời tâm sự đúng nghĩa. Những lời thú nhận chỉ mỗi trái tim cô luôn gào thét, chưa khi nào cô bật miệng nói, chưa lúc nào Taeyeon hay biết.

-Chia tay, chỉ nghĩ thôi đã thấy khổ sở rồi, Tae sẽ nghĩ ra được cách thôi, em nên biết là bây giờ đây, Tae chẳng thiết tha gì muốn sống khi mà em cứ khóc và đau đớn như thế này. Tae sắp điên lên mà phá hủy hết tất cả đây. Khi mà em, em cứ lý trí như thế. Thì cách nào.....Tae chứng minh mình yêu em? Nhưng Fany này..... – Taeyeon kéo Fany ra khỏi cái ôm, ôm trọn khuôn mặt cô ấy, cô dùng hết tình cảm của mình, chân thành nói – Em là tất cả của Tae. Tae nhất quyết không thể buông tay.

Nói rồi Taeyeon lao vào hôn lấy đôi môi lịm vị mật ong của Fany, cô ấy phản kháng được một lúc cũng xuôi theo, biết là đau đớn nhưng sự ngọt ngào này, Fany chẳng thể ngăn bản thân mình đắm chìm vào. Để lưỡi Taeyeon luồn lách vào trong, âu yếm, yêu thương, xoa dịu cô. Ôm chầm lấy Taeyeon, Fany đẩy nụ hôn thêm sâu, thêm nồng nhiệt. Nụ hôn da diết và khắc khoải, yêu thương và đau đớn. Với Fany, chỉ bản thân của Taeyeon thôi, đã là một sự cám dỗ đầy mê hoặc. Thì những gì thuộc về cô ấy......chỉ có thúc ép đam mê trong cô thêm cuồng nhiệt, thêm mặn nồng mà thôi.

Mãi miết hồi lâu, Fany yếu đuối cố đẩy Taeyeon ra khỏi cơ thế mình. Nhận thấy sự phản kháng, Taeyeon không gượng ép, sau khi mút nhẹ môi Fany, cô quyến luyến rời ra. Taeyeon ngồi đó, lặng thinh, nét mặt buồn khổ nhìn Fany vẫn cứ hai hàng lệ rơi….Taeyeon khẽ đưa tay, xoa nhẹ khuôn mặt đầy nước mắt của Fany, nhíu mày đau đớn nhìn mãi Fany, cô thu hết sức lực cuối cùng còn lại trong sự chịu đựng của mình, dằn lòng nói.

-Tae sẽ không buông tay, dù có chuyện gì xảy ra! Fany, Tae chỉ có Tae mới có thể yêu em đến chết đi sống lại thôi. Chúng ta thuộc về nhau. Chúng ta chỉ có ý nghĩa khi ở cạnh nhau. Tae yêu em! Chỉ em…....mà thôi.

Taeyeon bỏ lại câu nói rồi cất bước rời khỏi, cô không ở lại lâu như mọi khi vẫn làm. Fany ngồi lại một mình, với những gì đã nói, rồi cái sự đau đớn khổ sở của Taeyeon, cô cảm thấy trái tim mình tan nát, vỡ hết cả ra. Nỗi đau này không phải kiểu, cầm một viên đá thật to, ném vào gương, và cái gương vỡ đó nát thành từng mảnh nhỏ. Trái tim Fany không chọn cách vụn vỡ như thế. Thay vào đó nó tự khuyết đi, từng chút một, và rồi những mảnh khuyết vô hình, chúng vỡ thành từng mảnh li ti, cứa vào cô từng nhát đau điếng. Cứ như thế, không còn nhiều để mất, trái tim chết.

 “Em yêu Tae. Tae yêu em. Thì đã làm sao? – Cô thơ thẩn – Chẳng làm sao cả. Tae đâu biết, mơ một giấc mơ, mơ quá lâu con người sẽ dễ sinh ảo giác, ngỡ nó thành sự thật. Giấc mơ ta mơ về nhau, vừa không có căn cứ, lại không có khả năng thực hiện. – Nước mắt lại rơi – Đây cũng chẳng phải lần đầu em định nói những câu muốn chia tay. – Cô cười nhạt – Mà có khi nào em làm được. Cứ thấy Tae, rồi mùi vị của những nụ hôn, cái ôm. Làm em mụ mị. Quên sạch bách những điều lòng dặn lòng sẽ nói. – Cô nhẹ lắc đầu – Người yêu của em thật quá bướng bỉnh. – Cô nhẹ cười – Nhưng em không để Tae sâu đậm với em thêm nữa. Tae cần yên ổn chuyên tâm làm…...Tổng Thống”

……………

Taeyeon lặng lẽ bước vào Dinh thự sau một chuyến đi không mấy tốt đẹp cùng cái thực đơn cảm xúc nhìn tới nhìn lui chỉ thấy nước mắt và sự tuyệt vọng của Fany. Nghĩ đến hình ảnh đó, Taeyeon muốn lao vào ôm ấp, nói những điều ngọt ngào dỗ dành, xoa dịu cô ấy. Rồi Taeyeon bất giác nhận ra “Toàn những lời nói. Đúng. Mình làm gì được cho Fany….ngoài những câu nói dỗ dành cô ấy, nói thẳng ra có vẻ giống như lùa gạt, để cô ấy không rời xa mình. Khốn nạn. Kim Taeyeon thật chất chỉ làm được có vậy….”

Sulli lặng lẽ đứng quan sát Taeyeon, cô thấy chồng mình có điều lạ, rất lạ, đi thẳng vào nhà chẳng nói chẳng rằng, mắt nhìn đầy nét bàng hoàng xen lẫn bối rối, bất lực. Nhưng tất cả cô chỉ thấy qua đôi mắt, tuyệt nhiên Taeyeon không để lộ xíu biểu cảm nào, ngoài cái nhíu mày luôn hiện hữu. Sulli đã làm vợ chồng với Taeyeon quá lâu, đủ để biết Taeyeon đang thật sự có điều bất ổn.

-Dav, Nick. – Sulli nhìn hai cận vệ thân thiết của Taeyeon đứng ngoài cửa – Chuyện gì đã xảy ra?

-Xin lỗi Phu nhân!

-Chuyện gì đã xảy ra! Taeyeon đã có chuyện gì?

-Chúng tôi không biết gì, thưa Phu nhân!

-Chưa bao giờ tôi thấy Taeyeon buồn bã và nét mặt thất thần như vậy......

-Phu nhân, chúng tôi không được quyền nói bất kì điều gì.

-Thôi được. Chắc chắn có liên quan đến Tiffany??! – Sulli nhìn vào họ. Cả hai vẫn không nói, chỉ là lảng tránh ánh nhìn của cô. Chỉ như vậy thôi, cô đã biết đáp án.

-Cảm ơn. Tôi hiểu rồi! – Sulli quay đi vào phòng.

-Taeyeon. Để em giúp Tae...... –  Sulli đến gần Taeyeon, cởi chiếc áo khoác nhỏ, rồi tháo cái nơ ngay ngắn trên áo cô ấy xuống. Taeyeon chán nản kéo áo sơ mi ra khỏi lưng quần, xắn tay áo lên rồi tiến đến bàn rót li rượu, trầm ngâm thưởng thức. Vẫn không nói lời nào. Vẫn chẳng để tâm xem xung quanh mình có những ai. Cô khóa chặt tất cả giác quan, chỉ để đắm mình trong nỗi đau, sự khổ tâm của Fany.

-Hãy nói gì đi….Tae đã xảy ra chuyện gì? – Sulli không giấu được sự lo lắng.

-Tae…...làm gì có chuyện gì được. – Một lúc lâu, Taeyeon buông câu nói hờ hững.

-Trông Tae rất buồn. Dường như còn hơn cả như thế. – Sulli nhẹ nhàng nói.

-Có à? – Taeyeon cười nhạt – Em quá nhạy cảm thôi.

-Đừng giấu em Taeyeon. Em hiểu Tae.

-Tae làm người tệ lắm phải không? – Taeyeon mỉm cười nói nhẹ hẫng, câu nói này giống như cô tâm sự hơn là cần một câu trả lời.

-Tae à...... – Sulli thật sự lo lắng khi biểu hiện của Taeyeon có chiều hướng ngày càng tệ, cô xoay khuôn mặt Taeyeon lại đối diện cô – Tae buồn, Tae đau chuyện gì, cứ hét lên, cứ nói hết cả ra....cứ khổ sở che giấu, cam chịu một mình. Tae sẽ không ổn đâu. – Dẫu cho là chuyện có liên quan đến ai chăng nữa, thậm chí người đó là Tiffany. Thì điều đó cô chỉ quan tâm thứ hai, vì ưu tiên của cô luôn là Taeyeon.

-Tae thấy kiệt sức vì…...công việc. Nên nói lung tung, em đừng lo lắng (Chuyện này em chẳng cần bận tâm đâu, vì đến cả cuộc sống của em, cũng Tae là kẻ khiến em khổ sở nhiều lắm rồi. Thật tệ hại, khi để em quan tâm thế này.) – Taeyeon quay người lại đứng tựa vào bàn, môi nắn nót một nụ cười đủ vừa vặn để không thấy sự đau khổ.

Taeyeon quyết tâm giấu nhẹm hết, Sulli biết mình cũng chẳng thể làm gì hơn:

-Taeyeon, em sắp nói điều này Tae chắc sẽ vui. – Taeyeon nhíu nhẹ mày tỏ vẻ không hiểu – Sắp đến sinh nhật Tae rồi. Em sẽ tổ chức một buổi party lớn. – Sulli mỉm cười.

-Sinh nhật sao? – Taeyeon lầm bầm (Mình quên mất. Thời gian trôi qua nhanh thật).

-Tae đúng là quá bận đến quên mất thật à? – Sulli đi lại kéo tay Taeyeon về ghế ngồi – Em lên kế hoạch hết rồi. Sẽ có rất nhiều người. Rồi bánh sinh nhật. Rồi khiêu vũ. Sẽ vui và náo nhiệt lắm.

-Sulli.... – Taeyeon thẩn thờ nói – Không tổ chức có được không? Tae vốn không thích tiệc tùng, với lại cũng chỉ có mệt….

-Không được. Em lên kế hoạch hết rồi. – Sulli cười tươi – Tae yên tâm. Buổi tiệc sinh nhật sẽ diễn ra ở Dinh thự. Muốn hay không vẫn phải tổ chức, người dân cũng muốn được đưa tin về sinh nhật của Tổng Thống tân nhiệm ra sao…...Tae à.

-Có vẻ em sắp xếp cả rồi. Tae muốn thay đổi cũng không có khả năng nhỉ! – Taeyeon thở dài (“Ngay cả cuộc đời Tae, nó cũng chẳng thuộc về Tae….”. Fany nói không sai chút nào…..)

-Thôi nào. Không cần chán nản thế. Toàn bạn thân của chúng ta. Yuri, Sooyoung, cả Tiffany. Em không bỏ sót ai trong số họ.

-Em muốn sao cũng được. Tae còn công việc xử lí nên không ngồi với em nữa. Em cứ ngủ nếu lâu quá Tae vẫn không về phòng nhé. – Taeyeon mệt mỏi nói rồi rảo bước ra khỏi phòng.

…………….....

Taeyeon ngồi một mình tại phòng sách cả đêm dài, không sao ngủ được, nhìn vào chiếc điện thoại thật lâu, cô với tay chậm rãi bấm nút gọi.

---Thưa Tổng Thống, tôi Lee Sunny!

---................ – Taeyeon lúc này vẫn chưa lên tiếng.

---Tổng Thống??? Có chuyện gì vậy ạ?

---William Lee. Anh ta vừa từ nước ngoài về. Bạn của Chánh văn phòng Hwang. Để ý hành động của anh ta và báo cáo cho tôi…..Tôi cần luôn cả hình ảnh.

  

---Vâng, tôi sẽ theo sát không rời anh ta nửa bước. Tổng Thống yên tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro