Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                   ……………………………………………

                                                                    Mặc tất cả mà CÓ, đáng hay không?

                                                                           Mặc tất cả mà YÊU, tốt hay xấu?

                                               Trên thế gian có lắm người KHÔNG thể yêu!??

                                              .........……………………………………………………

 

“Tae có yêu em không? Yêu nhiều không?”

“Nếu vậy...Hãy để em đi!”

“Nếu vậy...Hãy để em đi!”

 

“Sao thế này?! Em thấy đau khổ đến thế sao Fany…...Vậy mà Tae đã vô tâm quá đến không biết! Lời em nói như nhát dao đâm vào tim Tae và nó ở mãi đó, chẳng chịu rời đi. Nó ngoan cố cũng hệt như em vậy.”

Taeyeon nhoẻn miệng cười buồn, một mình đứng chôn chân giữa căn phòng rộng lớn, đưa hai tay sâu vào túi quần, lặng lẽ nhớ lại những lời nói của Fany, thấy lòng đau như chết rồi.

“Buông tay em…...thực sự là điều em muốn à?! Em muốn rời xa Tae đến vậy? Sợ hãi sự có mặt của Tae nhiều thế sao? Tae không cách nào làm được thì sao đây? Em ác, ác quá! Bắt cóc trái tim ngốc nghếch của Tae, cột chặt nó quanh trái tim em, cuộc đời em. Rồi giờ em dù có cởi trói, nó cũng có về lại với Tae đâu. Làm cách nào bây giờ? Nhà thì em cấm tiệt không cho vào, không thì em nghĩ việc. Lý do hay quá Tiffany Hwang....Em bảo Tae chỉ giỏi hiếp đáp nhân viên, em nhìn lại em đi, lắm chiêu nhiều trò toàn dọa nạt Tae. – Taeyeon cười khổ – Cái gì đã tác động em ghê thế? Là Sulli hay gã theo dõi em gần đây? Em lo sợ cái gì chứ? Lo cho Tae à? Nếu vậy, em ngốc khủng khiếp.”

*cốc cốc cốc*

-Thưa Tổng Thống, Bộ trưởng Kwon! – Claudia lách mình vào cửa thông báo.

-Cho vào đi! – Taeyeon vẫn đứng quay lưng về phía cửa, mắt trải dài không gian bên ngoài cửa sổ. Bình minh chỉ vừa chập chờn bắt đầu một ngày nắng ấm, nhưng Taeyeon chẳng thấy ấm áp, chỉ thấy lòng như có bão.

-Đây là danh sách khách mời cho buổi tiệc sinh nhật sắp tới, cậu xem qua có thiếu sót hay muốn thêm gì hay không. – Yuri để danh sách trên bàn.

-Lại là tiệc sinh nhật. – Taeyeon bâng quơ nói rồi quay người lại ngồi xuống ghế, tay lật xem danh sách.

-Còn hai ngày nữa thôi, tâm trạng cậu không tốt lên được xíu nào sao? Thấy ngày càng tệ thì phải. – Yuri thấy thái độ miễn cường của Taeyeon không khỏi thắc mắc.

-Không có gì hết. – Taeyeon thở hắt ra. Taeyeon sẽ cố che giấu cho đến khi không thể. Cô thật tâm không muốn người khác biết tâm tư cô đang giày xéo. Đó là lý do vì sao ở Taeyeon, luôn thấy có chút u sầu lãng đãng trên nét mặt thanh tú.

-Không phải đâu! – Yuri nheo mắt nhìn chằm chằm Taeyeon.

-Cậu thôi nói linh tinh đi….... – Taeyeon vẫn vô thức lật danh sách, rồi chợt khựng lại ngắm nhìn khuôn mặt thân quen trên trang giấy đang lật dở.

-Nhớ Fany à? – Yuri thấy hành động của Taeyeon lờ mờ đoán – Đến hôm đó, chẳng phải có lý do hợp lý để gặp cậu ấy sao? Lẽ ra cậu nên vui lên, thay vì mặt nhăn mày nhó suốt ngày.

-……………….. – (Mi Young....em nói đi, Tae phải làm sao thì em mới hồi tâm chuyển ý?) Taeyeon vẫn để suy nghĩ của mình miên man về Tiffany, chẳng thèm đối hoài lời Yuri.

-Taeyeon. – Yuri lấy danh sách ra khỏi tay Taeyeon – Thật ra là chuyện gì? Vấn đề của hai người vẫn chưa giải quyết hay sao?!

Taeyeon nhìn vào khoảng trống nơi hai tay mình, chợt cô thấy mình hụt hẫng, nỗi đau ở đâu ùa về dàn trải tận khắp chân tay, hai tay co chặt, mắt cô nheo lại, cảm tưởng như muối mặn dâng tràn khóe mắt, cả một đại dương đầy sóng đầy gió sắp sửa nhấn chìm, nuốt chửng lấy tâm can cô. Taeyeon đang gắng sức chịu đựng, cố giữ nét bình tĩnh, không để mình phát điên lên mà hét lên những đau khổ đè nén trước mặt Yuri.

-Taeyeon à....... – Yuri dịu giọng đặt tay mình lên hai tay đang co chặt của Taeyeon – Giờ phút này, cậu thành ra thế này, vẫn muốn giấu mình sao? Hãy dừng việc nghĩ cậu là ai, mình là ai, hãy tâm sự hết với mình......Mình ở đây, là bạn cậu. Chuyện như thế nào rồi?

Taeyeon nén một nhịp thở, vẫn đang mâu thuẫn giữa việc nên hay không nên nói. Cô ngẩng mặt lên nhìn Yuri, khóe mắt Taeyeon đong đầy những giọt trong suốt tựa pha lê, mắt cô đo đỏ, cô nhìn Yuri thật lâu thần sắc vẫn chưa vội biểu cảm. Yuri nhíu mày lo lắng nhìn Taeyeon, cô siết chặt tay mình đang đặt nơi tay Taeyeon, giúp Taeyeon bình tĩnh lại.

-Taeyeon à.......mình ở đây, luôn bên cạnh cậu. Tin mình........Mình đang rất lo cho cậu.Đừng, cậu đừng rơi nước mắt, mạnh mẽ lên nào, kể mình nghe......hãy mạnh mẽ, vì Fany.

Lắng nghe những lời quan tâm từ Yuri, Taeyeon thôi nhìn cô ấy, cô hướng mắt mình lại khoảng trống trên bàn, lắc nhẹ đầu, dần dần những giọt nước mắt nơi khóe mi, chưa kịp thả rơi đã bốc hơi như chưa từng tồn tại. Chỉ chút nữa thôi, Taeyeon đã khóc mất rồi. Như một cơn bão cảm xúc, Fany ùa về, lời chia tay cô ấy nói cùng thái độ kiên quyết dứt khoát, cuốn phăng Taeyeon.

Khi đã đủ bình tâm, Taeyeon bật miệng:

-Trầm trọng hơn.

-Trầm trọng kiểu nào được? – Yuri nhíu mày khó hiểu – Fany….

-Cô ấy muốn chia tay…... – Taeyeon đi về phía chiếc ghế nệm, bất lực thả mình ngồi xuống, thoáng không nói nên lời, cô đã cố gắng nói hai từ “chia tay” nghe sao cho bình thản nhất, để tâm tư cô ít bị dậy sóng – Mình đã dỗ dành cô ấy, nhiều lần rồi, thử đủ mọi cách, nhưng không có vẻ gì cho thấy cô ấy sẽ suy nghĩ lại.

-Fany có nói lý do tại sao không?

-Không rõ ràng...... – Taeyeon thở dài thườn thượt, úp mặt vào hai tay – Nhưng…....ý Fany kêu mình nên ngừng yêu cô ấy, buông tay cô ấy, để cô ấy đi, đừng níu kéo gì hết. Fany muốn mình không gặp nguy hiểm đại loại là muốn bảo vệ ghế Tổng Thống của mình. – Taeyeon đưa tay vuốt mặt nói tiếp – Fany có lẽ đã thôi hy vọng vào tình yêu này rồi….thôi tin tưởng mình.Mình với cô ấy như một ngọn đèn tàn úa, một người vô dụng, chẳng còn gì có thể nương nhờ hay trông mong. Với cô ấy.....mình chỉ là con số 0 tròn trĩnh.

-Taeyeon này....... – Yuri nhẹ thở ra – Bấy nhiêu đó thôi, cậu nên hiểu Fany yêu cậu nhiều bao nhiêu. Fany là một cô gái thông minh, nhưng lại chọn yêu người đã có vợ, chen chân vào hôn nhân của cậu, phải chăng dễ dàng gì. Đó là chưa nói, người cậu ấy yêu là Tổng Thống một nước, khó cho Fany lắm. Vậy mà mãi đến giờ cậu ấy mới…....nói mình muốn chia tay. Tất cả đều rất khó khăn với cậu ấy.

-Làm sao mình lại không hiểu?! Cho mình thời gian đi, mình sẽ……

-Sẽ làm sao? Cậu làm được gì…...ngoài lặng lẽ quan tâm, lén lút yêu cậu ấy? – Yuri nhẹ giọng nói chậm rãi – Hơn ba năm rồi, Fany liệu sẽ chờ cậu đến bao giờ? Được, Fany chờ được thêm….nhưng sau đó? Hai người không có “sau đó”. Cậu có nghĩ ra được đoạn kết của hai người không? Chờ đợi, con người ta không ngại. Nhưng phải có điểm dừng, phải có hạn định…....

-Mình, mình….. – Taeyeon mặt nhăn nhó khó nói thành lời. Chính bản thân cô cũng chưa từng nghĩ đến đoạn kết cho cô và Fany. Taeyeon không ngờ lại rơi vào tình cảnh này sớm như vậy. – Chẳng lẽ mình ngồi không, đưa hai tay chịu trói, giương mắt nhìn Fany rời khỏi cuộc đời mình vậy sao….?

-Mình đã nói với cậu một trong hai người, hoặc Sulli hoặc Fany, sẽ có một ngày nổi điên. – Yuri ngừng lại – Bây giờ không phải Fany nói muốn chia tay. Chắc gì ngày hôm sau hay hôm kia, Sulli không làm điều tương tự? Phá hủy cậu…..dễ như trở bàn tay với Sulli. Và cậu biết không, hủy diệt cậu, đồng nghĩa Fany cũng chung một số phận với cậu, có khi còn tệ hơn. Cậu không còn làm Tổng Thống….làm sao bảo vệ được Fany?

-Yuri à….. – Taeyeon nghẹn ngào – Mình yêu Fany. Mình yêu cô ấy. Mình yêu cô ấy. Mình yêu cô ấy nhiều đến nỗi không nỡ lớn tiếng hay làm đau cô ấy khi cô ấy mặc sức lạnh lùng.....

-Để đi đến bước này, Fany đã cố gắng như thế nào cậu hiểu hết không? Fany yêu cậu, từ nhiều hơn cậu yêu cô ấy, chứ chẳng ít hơn. – Yuri đi qua ngồi kế Taeyeon, nắm lấy hai tay đang đan chặt vào nhau của cô ấy – Nếu yêu Fany, yêu bằng cả trái tim…..thì hãy toại nguyện cô ấy.

-Toại nguyện sao?....Toại nguyện….. – Taeyeon quay qua nhìn Yuri nhíu mày hỏi.

-Đúng vậy! – Yuri hít một hơi thật sâu chậm rãi thở ra – Hãy làm điều người cậu yêu muốn. Fany muốn gì, hãy thành toàn cho cô ấy.

“Fany bảo với cô ấy mình chỉ là ảo tưởng, cô ấy với mình chỉ là giấc mơ......em không cảm thấy an toàn, em luôn lo sợ, em có một người yêu nhưng chẳng thế cùng nắm tay cười nói với hàng xóm, lại càng không thể đi xem phim, hay ca nhạc kịch. Tất cả nơi ta đến được quanh quẩn cũng chỉ có nhà em hoặc văn phòng làm việc này. Yêu Tae em chẳng có lấy nỗi một cái gì ra hồn. Vậy mà em vẫn cắn răng yêu ngần ấy năm........”

-Fany muốn gì thì thành toàn cho cô ấy. – Taeyeon bâng quơ nói nhìn vào ấm trà trước mặt mỉm cười, nụ cười tuy không rạng rỡ nhưng an nhiên đến lạ – Đơn giản vậy mà mình…...không hiểu.

Tận cùng của yêu thương là từ bỏ.

Sẽ đến lúc chúng ta hiểu ra được, lời yêu thương vụng về nhất là lời yêu mong được đáp lại.

Bởi tình yêu đó, rốt cuộc cũng là ước muốn chiếm hữu.

Lời yêu chân thành nhất, ngược lại, chẳng đòi hỏi, mong muốn điều gì.

Hwang Mi Young cô ấy yêu Kim Taeyeon bằng một tình yêu như thế.

-Yuri này.......một lúc sau tan tầm, đi chọn nhẫn với mình. – Taeyeon nói cùng nụ cười dịu dàng.

-S-SAO? – Yuri mắt thôi chớp, tất cả như ngưng đọng – NHẪN????

……………......

-YURIII

-Phu nhân???? – Yuri đang đi dọc hành lang, quay người lại khi nghe tên mình.

-Yuri. – Sulli mỉm cười từ tốn đi tới gần Yuri – Theo tôi.

Sulli đưa Yuri đi đến căn phòng chứa các hồ sơ, văn kiện, đóng cửa lại để không ai có thể phiền họ.

-Sulli, có chuyện gì? – Yuri nhíu mày nhìn Sulli.

-Yuri…...cô cũng biết chuyện của Taeyeon và Fany đúng không? – Sulli từ tốn nói.

-Ý cô là?! – Yuri vẫn đề phòng Sulli vì hành động kì quặc của cô ấy.

-Tôi nói khó hiểu vậy sao?! – Sulli bật cười nhẹ – Tôi biết mối quan hệ giữa Taeyeon và Fany dạo gần đây không tốt…...và có nguy cơ tan vỡ. Tôi muốn cô giúp tôi khuyên nhủ Taeyeon, đừng níu kéo gì Fany nữa. Trả cho cô ấy tự do. Trả gia đình của tôi lại cho tôi.

-Sao chứ? Tôi!? – Yuri nhướng mày có chút ngạc nhiên.

-Đúng, cô nghĩ có một chuyện gì tôi muốn biết…..có ai lại giấu được à! – Sulli vẫn giữ thái độ an nhiên trong từng câu chữ – Yuri…..chúng ta đã vất vả và hi sinh những gì để Taeyeon có được ngày hôm nay, cô và tôi hiểu rất rõ. Cô không muốn đứng nhìn Taeyeon tự tay làm hỏng tất cả tâm sức của chúng ta phải không, chỉ vì Fany.

-Tôi hiểu. – Yuri đáp.

-Hãy dành thời gian ở cạnh Taeyeon nhiều, đây là lúc phòng ngự của cậu ấy yếu đuối nhất. Tôi nói có khi lại phản tác dụng. – Sulli nhún vai – Tôi không muốn tự tay hủy diệt chồng mình chút nào. Nhưng tôi không thể chờ được lâu nữa….Nếu cần thiết cô cũng nên đích thân khuyên nhủ cô bạn thân của mình rồi đó…..

.

.

.

………………

“Yuri nói không sai, lí lẽ như vậy mà mình không hiểu. – Cô phì cười – Thật ngốc hết chổ nói. Tae chẳng những sẽ không buông tay em mà sẽ chứng minh cho em thấy Tae với em là nghiêm túc.”

-Dav, anh không thể lái xe nhanh chút nào sao? – Taeyeon gấp gáp nói.

-Vâng, tôi làm ngay đây! Tổng Thống ngồi cẩn thận. – Dav nói rồi nhấn ga, đẩy chiếc xe vút đi trên phố phường Seoul thưa thớt người vì màn đêm đã buông xuống, bao trùm mọi ngỏ ngách.

-Tổng Thống, có vẻ đêm nay sẽ có một quyết định quan trọng….. – Nick từ tốn lên tiếng.

-Đúng vậy…. – Taeyeon nhoẻn miệng cười, hướng mắt nhìn ra cửa sổ.

-Tổng Thống…...sẽ không hối hận chứ? – Nick lại hỏi.

-Sẽ không…. – Taeyeon nhẹ lắc đầu mỉm cười. Từ kính chiếu hậu, Nick nhìn trọn nụ cười hạnh phúc nở trên môi Taeyeon, bất giác môi anh cũng mỉm cười theo.

“Fany em hãy chờ Tae, chờ một chút nữa thôi. Em cần thời gian, em muốn một câu trả lời xem chúng ta sẽ có tương lai hay không, em nói chúng ta không có “sau đó”. Vậy thì Tae lần này sẽ cho em điều em muốn. Tae sẽ nói “sau đó” của hai đứa cho em nghe. Chỉ là điều em muốn, Tae sẽ toại nguyện hết….. – Cô lấy trong túi áo của mình ra chiếc hộp nhỏ, mỉm cười mở nắp hộp ngắm nhìn – Sẽ rất rất đẹp.....khi em đeo nó vào tay, Mi Young à.”

…….................

-Cảm ơn anh, William. – Fany nhoẻn miệng cười sau khi rời khỏi xe.

-Cũng may có em đi cùng, không thì mấy cô gái kia cứ bám riếc lấy anh. – Willi mỉm cười, đóng cửa xe.

-Vậy anh nợ em một ân tình đó, chàng trai à. – Fany bật cười – Mà anh cũng lạ, mấy cô đó đẹp chứ có phải xấu xí gì. Tự nhiên lại bảo có bạn gái. Còn tự tiện nói đó là em nữa chứ. Anh sống nhàm chán quá nên không muốn sống nữa à?! – Fany nghiêm mặt nhìn William.

-Biết làm sao được. – William gãi đầu khổ sở – Anh đâu có thương mấy cô đó.

-Thôi tùy anh, thương hay không cũng tùy anh. Em lên nhà đây! – Fany vẫy tay.

-Ơ này, Fany. – Willi nắm tay Fany lại, một lúc lâu thu hết can đảm anh nói – Anh…...thật ra anh vẫn còn tình cảm với em…..mấy năm qua, anh vẫn không cách nào quên. Em hãy cho anh một cơ hội được không? Anh giờ đã chín chắn hơn, biết suy nghĩ hơn, và anh nghiêm túc với lời mình nói.

-William, em không phải đã nói….– Fany bỗng khựng lại (Chiếc xe đó….không phải của Taeyeon sao?! Là Taeyeon, lại không nghe lời, lại đến tìm em nữa rồi, phải nghe bao nhiêu lời đau lòng từ em, Tae mới chịu từ bỏ đây…..Tae thật là…..)

-Fany, em làm sao vậy? – Willi quay lại nhìn theo hướng Fany nhìn – Chuyện gì mà em…...

-Không. – Fany nắm tay Willi xoay người anh lại tức khắc (Không thể để anh ấy thấy Taeyeon, không được xảy ra thêm rắc rối gì.) – Anh lên nhà em rồi từ từ mình nói chuyện. – Không đợi William kịp phản ứng, cô đã nắm tay anh đi thẳng vào nhà. William không hiểu chuyện gì nên đành xuôi theo Fany.

Xe của Taeyeon vừa đỗ xịch gần nhà Fany đã thấy ngay Fany và William đang nói chuyện. Taeyeon bật cửa kính xe xuống, ngay lúc đó cô bắt gặp ánh nhìn ngạc nhiên của Fany. “Fany sao lại…..có chuyện gì với họ thế nhỉ! – Taeyeon nhíu mày – Sao cô ấy lại đem anh ta lên nhà? Em phải nên để anh ta đi về khi thấy Tae chứ…...”

-Tổng Thống, bây giờ ta làm gì? – Nick lên tiếng hỏi.

-Ngồi đây chờ một chút…. – Taeyeon mắt hướng vào nhà Fany.

Bên trong nhà , Fany đóng cửa lại, ngồi ở sofa, mặt vẫn chưa hết nét hoang mang. “Sao thế Hwang Mi Young, có làm gì mờ ám không thể cho ai biết, lại thấy sợ sợ kiểu gì thế này? Sợ Taeyeon hiểu lầm rồi….ghen sao?”

-Fany à, em làm sao thế? – Willi vẫn thấy khó hiểu từ nãy đến giờ.

Fany không đáp câu hỏi của William, cô vén tấm màn cửa lén nhìn ra ngoài, rồi buông tấm màn ra tức khắc sau khi phát hiện Taeyeon vẫn không có ý định rời đi “Trời ạ, chờ em sao? Chờ Willi đi, lại lên khuyên em nữa phải không? – Fany thở dài – Em muốn tốt cho Tae, sao không hiểu nỗi khổ tâm của em vậy? Em phải làm sao để Tae chịu từ bỏ hẳn đây!?? Làm sao........?”

-Fany, em nói gì đi? Em lo sợ cái gì ngoài đó mà bần thần quá đỗi vậy? – William nắm hờ vai của Fany nhẹ lắc.

Fany ngước nhìn người con trai trước mặt mình, nhíu mày “Không được, không được xiêu lòng nữa, mình đã đi đến bước này, không thể quay lại được. Vì Tae vì tương lai chính trị của Tae, mình quyết không cho Tae bất kì hy vọng nào nữa…..”

Fany thu hết dưỡng khí trong buồng phổi, hỏi thật nhanh:

 -William, anh yêu em đúng không?

-Đúng Fany! Anh yêu em, trước giờ vẫn vậy. Anh…. – Willi nắm tay Fany nói gấp gáp.

 -Nếu yêu em hãy hôn em đi! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro