Chap 22 (Happy New Year)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Hãy để cảm xúc thăng hoa]

-Mình đã tâm tư rất nhiều để chuẩn bị cho các rds 1 bài hát ngay bên dưới tay phải của mọi người. Những ai sử dụng phone, khi trèo lại lên lap, bay vào xem lại để nghe nhé.

>>>The President 's Lover OST part.1 (Goodbye Day - Ulala Session)<<<

------------Click chuột đi nào----------------------------------------------------------------------

 G.o.o.d………....................................

Em vẫn ở trong từng ngõ ngách.

Em là hạt bụi trong gió.

Em là vì sao phương Bắc.

Em không nán lại ở bất cứ chốn nào.

Em là gió lay những cành cây.

Người em yêu có chờ em mãi không?

…………………………………….b.y.e.

 

-Fany em…..em nói sao? Anh….. – William to tròn mắt trân trối nhìn Fany.

-Nếu yêu em thì hôn em ngay đi! – Fany kiên quyết nói.

William thôi thắc mắc nữa, anh chầm chầm tiến lại gần đặt môi mình khẽ chạm vào môi người con gái đối diện. Cái hôn vừa thành hình, Fany với tay tắt đèn trong nhà, chỉ để lại cái đèn neon nhỏ, đủ hắt xuống đường những gì diễn ra bên trong nhà.

Taeyeon vẫn chăm chú xem xét diễn biến trong nhà Fany, chợt mắt cô sững lại khi hình ảnh hai bóng người dần sát vào nhau, hai cái đầu nghiêng theo hai hướng ngược nhau. “Cái – cái gì? Hôn nhau sao?? Fany em để người em nói mình không yêu hôn em sao? – Taeyeon đập tay lên thành xe – Chết tiệt! – hai tay cô bấu chặt vào quần – Fany…..”

-Thưa Tổng Thống, chúng ta có lên đó không? – Nick quay xuống hỏi Taeyeon.

……..

(Thành công một nữa rồi, em xin lỗi Taeyeon, em không muốn thế này, không muốn để Tae tận mắt chứng kiến….nhưng em thật đã hết cách) – Bế em vào phòng đi! – Fany nói giữa cái hôn. William chiều ý Fany dù có chút bối rối. Fany dứt khỏi nụ hôn, choàng tay lên cổ anh. William bế thốc Fany lên tay mình, rồi đi thẳng vào phòng.

Từng chút từng chút một, Taeyeon không bỏ sót chi tiết nào. Càng nhìn Taeyeon càng thấy tức điên trong người, tim đập nhanh muốn nổ tung, ruột gan thắt cả lại, máu nóng dâng lên tới não. Mắt cô nhìn vào cánh cửa sổ cùng hình ảnh của Fany và William, thực chỉ muốn thiêu đốt cái cánh cửa đáng ghét đó, mà leo vào bắt cóc Fany bỏ lên xe và bay biến khỏi chổ này.

“TIFFANY HWANG….WILLIAM LEE, hai người….hai người….Em rõ biết Tae ở ngay đây, ngay bên dưới nhà em. Sao lại để anh ta chạm vào em như vậy? – Taeyeon nhăn mặt đau đớn – Tae làm gì nên tội….em lại trừng phạt Tae như thế. Em thấy Tae. Thấy Tae mà. Tại sao????”

-Tổng Thống, chỉ cần ra lệnh, tôi sẽ lập tức lên đó giải quyết mọi chuyện! – Nick nhìn Taeyeon, chỉ cần cô lên tiếng, anh sẽ lao thẳng vào nhà Fany tức khắc. Anh sẽ làm thay những việc Taeyeon muốn nhưng không tiện ra mặt.

-Tổng Thống!!! Xin hãy nói gì đi! – Dav gấp gáp lên tiếng khi thấy Taeyeon vẫn chỉ nhìn đăm đăm vào nhà Fany, tuyệt nhiên không nói lời nào.

-Không cần….Không làm gì cả. – Taeyeon ngả lưng vào ghế bất lực, cắn chặt môi.

-Vậy chúng ta sẽ đi hay…..? – Dav lại hỏi tiếp.

-Ở lại….ở lại đây! – Taeyeon nghẹn ngào cất lời.

Taeyeon hướng cái nhìn da diết vào cánh cửa sổ, nơi chỉ còn lại ánh đèn neon nhạt nhòa…. “Tae hiểu rồi Fany à….Giờ khắc này Tae hiểu hết rồi! – Taeyeon nhắm chặt đôi mắt, nước mắt nhẹ lăn xuống, thấm vào chiếc áo sơ mi vốn được mặc ngay ngắn chỉnh tề để đến nói chuyện với Fany – Tae không thể chạy lên đó ngăn cản em làm điều gì…vì em…có là gì của Tae đâu, phải không? Tae đã không cho em một danh phận, thì lấy cớ gì xen vào chuyện em sẽ “ngủ” với ai…. – Nước mắt cô vẫn chảy xuống, lạnh và buốt tim – Nếu em muốn giúp Tae nhận ra rằng em không thuộc về Tae, thì em đã thành công. Đứng yên nhìn người con gái của mình “ngủ” với người khác…..chắc chỉ có mỗi mình Tae mới vô dụng đến thế. –  Taeyeon lắc đầu cười trong nước mắt – Là người khác thì đã bay lên đó, cho tên kia VÀI ĐẤM rồi cảnh cáo không được bén mảng đến gần em, còn em thì TÁT em một tát tay thật đau vì cái tội không ra gì.”

-Tổng Thống, không sao chứ ạ? Hay chúng ta lái xe đi, đừng ở đây nữa….. –  Nick không chịu được lên tiếng khuyên ngăn.

-Không!......nhất quyết phải ở đây…..đến tận sáng! – Lời Taeyeon nói thả trôi vào gió, lãng đãng miên man, bất lực và u buồn.

-Tôi xin lỗi nhưng sao phải như thế ạ? – Dav thắc mắc.

-Vì…. – Taeyeon khó nhọc, tay chạm vào ngực trái nơi trái tim cô đang bỏng rát. Như có một mũi kim cần mẫn thêu những hình thù xấu xí xuyên tim. Khi phải nhìn người mình yêu, “yêu” người khác. – Đó là điều cô ấy muốn….mà đã là cô ấy muốn….tôi sẽ toại nguyện hết.

-Tổng Thống à!!! – Nick không đành lòng, anh thấy anh đau như chính Taeyeon đang đau vậy. Dẫu biết dù rời đi hay ở lại, đau vẫn đau thôi, nhưng mấy ai lại chọn ngồi lại chứng kiến tất cả?

…….

William bế Fany vừa đến cửa phòng, Fany đã vùng ra khỏi cái ôm của anh, khiến William lại một phen không hiểu gì.

-Fany, em….. – William khó hiểu nhìn Fany.

-Em xin lỗi. – Fany ngồi bệch xuống, úp mặt vào hai tay.

-F-Fany….em khóc sao??? – William ngồi xuống bên cạnh – Em sao vậy, thấy em thế này anh đau lòng lắm! Chuyện gì vậy em???

“Em xin lỗi Taeyeon, Tae thấy hết rồi đúng không. Vậy hãy hận em, hãy xem em là kẻ lẳng lơ, không ra gì, phản bội, quay lưng lại tình yêu của chúng ta. Cái gì tồi tệ nhất, cứ gán hết cho em. Hãy buông tay em, từ bỏ hẳn em. Hãy cứ nghĩ như thế, để có thể quay lưng bước đi…...không chút lưu luyến, tiếc nuối gì em. Em hiểu Tae, sẽ không bao giờ Tae đồng ý rời xa em, trong tình yêu này......em chọn vai phản diện. – Fany khóc ngày một lớn – Taeyeon à…..”

-Fany, anh…. – William rối kinh khủng, anh không biết liệu anh có làm điều gì không đúng, Fany bị làm sao, tự dưng lại khóc đau đớn đến thế – Anh ôm em nhé….. – William không thấy Fany phản ứng gì, anh bèn choàng tay ôm nhẹ cô vào lòng, để Fany thỏa sức khóc ướt hết áo anh. Giờ cô ấy cần điểm tựa, anh nghĩ vậy.

Fany khóc một lúc nước mắt cũng vơi dần, thay vào đó cô thấy mình sống chẳng khác gì chết rồi. Cô thơ thẩn ra khỏi cái ôm của William, đứng lên, và nhẹ hẫng ngồi xuống giường, mắt nhìn vô định trong nét thẩn thờ.

-William…...em xin lỗi…...vì tất cả! – Fany nói mắt vẫn không nhìn anh.

-Người đó là ai? – Willi dịu dàng cất tiếng – Em yêu người đó lắm, đúng không?!

-Rất yêu! Rất rất yêu! – Fany nói nước mắt chợt lăn dài xuống hai gò má đã nhòe hết phấn trang điểm.

-Thế sao em lại làm vậy? Bảo anh hôn em rồi đưa em vào đây? – William nhíu mày nhìn Fany – Em đau đến thế này, em khóc thừa sống thiếu chết. Anh tin người ngoài kia….chứng kiến hết tất cả….cũng đau đến chết đi sống lại….không khác gì em. – Anh nắm lấy đôi tay Fany – Sao phải khổ sở vậy em???

……..

-Tổng Thống, hãy chợp mắt chút xíu đi ạ. Như thế này….sẽ kiệt sức mất. – Nick lo lắng nói khi thấy Taeyeon như người mất hồn cứ mãi nhìn vào cánh cửa đã khuất bóng Fany.

-Tôi chết rồi! Trái tim chết rồi! Sợ cái gì nữa??? – Taeyeon đưa tay vuốt mặt đáp “Em làm gì trong đó rồi Fany? Em có nhớ Tae không? Có biết Tae chết ra sao rồi không? Triệt để, không một tế bào nào trong con người Tae tha thiết sống….”

Taeyeon nhìn lại khắp cả người mình nhoẻn miệng cười chua chát “Trước khi em vội lên nhà cùng William, em hãy nên cho bản thân em thấy Tae đêm nay như thế nào......em yêu à, trên người Tae là chiếc áo sơ mi chỉnh tề không nếp nhăn, gọn gàng trong lưng quần, đôi giày Tae mang đây cũng là do em tự tay mua tặng...... – Mắt Taeyeon đong đầy nước, cô đưa tay chạm vào nơ áo – Đến cả màu nơ áo cũng là màu hồng em yêu thích. – Taeyeon nhắm mắt cố nén cơn đau sắp chực trào, nước mắt cô rời mi lăn dài, rồi rơi tí tách, làm đậm màu hồng nhạt cái nơ đang đeo ở cổ – Tae thậm chí đã đứng cả buổi tối trước gương, tập cười, tập nói, tập biểu cảm. – Taeyeon càng nghĩ càng khóc không ngừng chỉ là môi không bật thành tiếng – Tae chỉ muốn cho em thấy sự nghiêm túc, chân thành của Tae, Tae thậm chí thề nếu tối nay không lay chuyển được em, Tae quyết không dời bước........ – Cô lấy tay áo quẹt đi hai dòng nước mắt rồi nhìn vào nhà – Tae đến để cho em câu trả lời, cho em hạn định của sự chờ đợi. Vậy mà.......”

…….

-Khổ sở à?? Cũng vì em rất rất yêu người đó. Chỉ có như thế này….người đó mới chấp nhận rời xa em. – Fany bật cười nhớ lại hình ảnh Taeyeon –  Người yêu của em bướng bỉnh lắm anh à! Anh biết không, lúc em giận, em dỗi dù có là lỗi của em, hay em cố làm quá lên để buộc người đó phải dỗ dành em......người em yêu biết, biết hết nhưng vẫn tươi cười, dịu dàng dỗ em, chiều em. Trong mắt người đó, em như nàng công chúa, như ngọc lục bảo, em muốn gì, người đó cũng bằng lòng vì em mà làm.

-Fany….vậy mà anh còn mơ tưởng..... – William cười xót xa – Em có ác quá không Fany? Anh thấy em nhẫn tâm lắm. Người em yêu….chắc cũng chết từ lúc nào rồi. Như em….em cũng chết rồi.

-Ừ thì em ác! – Fany bật cười chua xót – Em ác thật! Đến cả khi người đó luôn nhỏ nhẹ với em, thì em ra sức lạnh lùng, xua đuổi, lớn tiếng.......Chẳng có gì mà em từ, em nhẫn tâm nói hết những lời đau lòng, em nói thẳng thừng và dứt khoát. Em không biết đó có phải là em không, là Hwang Mi Young không, là người con gái người đó yêu tha thiết hay không? Em ước chi những lúc em tỏ ra lạnh lùng, ngang bướng, người đó sẽ dạy dỗ, sẽ đánh em, tát em thật đau, sẽ làm điều gì đó tồi tệ với em, để em sợ mà ngoan ngoãn nghe lời.

(Tae có quyền lực, có tất cả, nhưng sao vẫn chọn cách từ tốn để yêu em?!)

-Tại sao? Tại sao người em yêu…...không lao vào đây mà đánh anh một trận nhớ đời…...tại sao lại để mặc cho anh và em thế này, hả Fany!! – William xót xa nhìn Fany – Người đó yêu em, không nỡ làm đau em, lại cam tâm nhìn em ngả vào vòng tay của anh sao?!

-Nếu người đó chọn cách lao vào đây…... – Fany nhìn William nhoẻn miệng cười buồn – Thì em đã để anh về từ lâu, chứ không phải lên nhà em đâu, anh à! (Nếu Tae vào đây, thì em còn mất công phải ác vậy sao anh?!)

……..

Một người lặng thinh bất lực ngồi chờ người yêu trong đau đớn, một người lặng lẽ nuốt nước mắt vào lòng cũng chờ, chờ trong niềm đau và sự dày vò vì tổn thương người mình yêu nhất. Hai người một trong nhà, một bên ngoài, đều chờ cho mặt trời ló dạng. Taeyeon ngồi chờ….để chỉ gặp Fany. Fany ngồi chờ….để xem Taeyeon đã đi hay chưa. Cánh cửa gổ đóng im ỉm suốt mấy tiếng đồng hồ, cũng chịu nhúc nhích, mở toang ra. Fany và William từ tốn ra khỏi nhà, cô đưa anh ra tận xe, cô vẫn chưa dám nhìn xem liệu chiếc xe mang theo người cô yêu có còn đó nữa không, cô chỉ hướng mắt xuống mặt đất dưới chân mình.

-Fany này……anh cũng chỉ giúp em được một lần. – William ôn nhu nói – Nếu được em đừng khổ sở thế nữa. Anh thấy em yêu, yêu đến chết lên chết xuống, anh thấy bất nhẫn vô cùng. Giá mà…..giá mà em yêu anh thì đỡ khổ như bây giờ em nhỉ! – William thở nhẹ một hơi mỉm cười.

-Đêm qua cảm ơn anh, cảm ơn vì không giận em! – Fany nói nhỏ nhẹ – Nếu được, ngày xưa em đã không từ chối thẳng thừng – Cô nhoẻn miệng cười buồn – Em thấy mình ác quá anh ơi…..em ghét bản thân em, em…..

-Fany – William nắm hờ cánh tay Fany – Để phải ác được như tối qua….thì em đã ác với chính em nhiều lắm!! Cả tối hôm qua em có nhắm mắt ngủ xíu nào đâu. Người em yêu khổ một, em khổ gấp mấy lần. – Anh thở dài – Hai người yêu nhau kiểu gì mà khiến Fany của anh phải khổ tâm quá thế này. Tình yêu này thật không thể giản dị mà chung sống với nhau thay vì cố chia tay, cố tan vỡ sao em?

-Giản dị?? – Fany ngỡ ngàng vài giây rồi phì cười – Tình yêu này lúc bắt đầu đã là sóng gió và kịch tính, chẳng phải em chống chọi không nỗi, là vì người em yêu.....rất bận. Người ấy đã phải lo lắng, gánh vác nhiều chuyện. Em quyết không để người đó thêm nhọc tâm khổ sở. – Fany nhẹ cười – Em cảm ơn anh! Cảm ơn vì thông hiểu và chia sẽ nỗi đau với em.

-Thôi anh về…...vài ngày nữa anh sẽ thăm em nhé. Đừng cản anh. Anh đến để đưa em đi khóc. – Willia bật cười.

-Ừ….đưa em đi khóc! – Fany phì cười.

……..

Taeyeon ngồi phía bên đường, ấn nút để cửa kính hạ xuống, từ từ mở ra không gian nhỏ hẹp, choáng đầy cái không gian nhỏ đó là hình ảnh Fany cùng nụ cười có phần nhạt nhòa, nhưng vẫn xinh đẹp đến nao lòng. Thần sắc xanh xao nhưng vẫn khả ái hơn người.

“Em cuối cùng cũng xuất hiện rồi…... – mặt Taeyeon bần thần – Em nói chuyện với anh ta…...trong lòng có nhớ Tae chút xíu nào không? Nụ cười em dành cho anh ấy, em thật không muốn dành cho Tae nữa sao? Căn nhà nhỏ đó, nơi có hơi ấm, kỉ niệm của chúng mình, em đành tâm không cho Tae bước vào nữa? Thật lòng, sau bao nhiêu chuyện em làm…...Tae cảm nhận mình vẫn yêu em, vẫn yêu em, yêu em….. – Cô cười buồn – Dù lòng đã chết, tim đã rỉ sét.”

……

Fany cũng thôi vẫy tay khi chiếc xe William lăn bánh. Cô thu hết can đảm ngước nhìn phía xa bên kia đường. Vẫn còn đó, còn đó chiếc xe ấy. Chiếc xe của người cô yêu và….khuôn mặt ấy dần dần hiện ra khi cánh cửa xe chậm rãi hạ xuống. Mái tóc vàng, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt tha thiết nhưng vô hồn nhìn về phía cô, nhìn mãi cô với ánh mắt chất chứa bao nỗi buồn lẫn thất vọng, cứ nhìn cô mãi, quấn lấy đôi mắt sưng húp vì khóc tối qua của cô. Hai cái nhìn thẳng một đường về nhau, không có vẻ gì là mệt mỏi, chán chường. Cái nhìn lặng thinh trong muôn trùng điều muốn nói.

“Trời ơi, Tae vẫn ngây ngốc ngồi suốt đêm đợi em….sao lại chờ em….em lại muốn khóc quá đây này. Em ác….người em yêu ác có thua gì em đâu kia chứ…...đợi để thấy em, đợi để nói rằng Tae đã chịu đựng hết đau đớn từ suốt đêm qua đến tận giờ. Đợi để em ý thức lại hành động đêm qua của em, để em thấm thía em đã nhẫn tâm “phản bội” Tae như thế nào. Trời ạ!”

Hai nỗi đau giờ đây như hòa làm một, người trong nhà cảm nhận sâu sắc nỗi đau của kẻ ngồi chờ. Kẻ ngồi đợi cảm nhận được sự bất nhẫn của người trong nhà. Nhưng chuyện cũng đã rồi. Chỉ còn biết nhìn nhau và cùng đau đớn. Chỉ khác, là giờ nỗi đau nhân đôi.

Chỉ cách nhau một đoạn “băng qua đường”.

Cảm tưởng như nghìn trùng xa cách.

Xa cách không phải vì đã ngừng yêu.

Không phải vì tổn thương đang đeo mang.

Xa vì.....

Tim liền tim.

Tâm liền tâm.

……

Taeyeon ấn nút cửa xe chạy lên, khóa chặt hình ảnh người con gái đứng phía bên kia đường. Cùng không gian của buổi sương sớm, khi ánh nắng vẫn còn quá yếu ớt, người con gái xinh đẹp ấy lọt thỏm vào thứ không gian tinh tươm của ngày mới. Cô ấy.....trơ trọi, hiu quạnh và u sầu.

-Cho xe chạy đi. – Taeyeon bâng quơ nói, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Fany đứng lặng người nhìn bánh xe chuyển động, người cô yêu mang theo nỗi đau rời xa cô. Khuất bóng chiếc xe, cả người cô đổ xuống nền đất lạnh, hai đầu gối yếu ớt chống chọi để giữ bản thân cô khỏi ngã.

-Hãy quên em….quên em đi nhé...... – Fany lại vô thức rơi nước mắt dõi theo hướng xe chạy.

Sau khi xe rời đi, còn lại đó là bụi đường, là sương sớm, là những chiếc lá héo úa, là......chiếc hộp màu đỏ bung nắp nằm trơ trọi, chiếc nhẫn bạc đính kim cương khẽ khàng rời ra, lăn được một đoạn thì ngã nhào ra mặt đường, lắc lư từng nhịp chậm dần rồi khô khóc, nằm bất động, mặc cho gió, bụi thi nhau lướt qua.....

“Với tất cả tình yêu, Tae mang chiếc nhẫn đến trao cho em như một lời hứa hẹn.........Cũng là vì tình yêu, chính tay Tae vứt nó đi. – Hình ảnh lúc Taeyeon thả rơi chiếc nhẫn tái hiện lại trong tâm trí cô."

.

.

.

***Tình yêu chết.

Tình yêu có thể chết bằng nhiều cách.

Chết vì không đủ dung lượng niềm tin cần thiết để sống. Chết vì nó không đủ cân lạng cảm xúc cần thiết để tồn tại. Tệ hơn cả nó cũng có thể chết bất đắc kì tử, kiểu sớm mai tỉnh giấc, chợt thấy lòng nhẹ bẫng. Cảm giác như vừa gột bỏ thứ gì đó trong tim mình. Sớm mai bỗng biến mất như một làn khói. Chết cũng có khi nhận ra cả hai đã đi đến ngõ cụt cuối cùng. Kiểu điểm tận cùng của tình yêu. Cũng lại có những tình yêu chết vì nó đã bị thương quá nặng, những tổn thương liên tiếp khiến nó không trụ lại được.

Và chết.

Chết như một cách dứt bỏ.

Thậm chí có những tình yêu chưa kịp bám rễ vào đời nhau thì đã bị bão bứng gốc. Tệ hơn, có khi chưa phải là tình yêu, đó mới chỉ là một cảm xúc nhất thời, vậy mà cũng đã chết.

.

.

.

Ba lý do Taeyeon không lao vào nhà “đánh ghen”

 1. Fany là tự nguyện, hoàn toàn không có dấu hiệu bị cưỡng ép.

2. Fany biết sự tồn tại của Taeyeon ở ngay bên dưới nhà.

3. Fany cố tình để Taeyeon thấy hết tất cả những gì cần thấy.

 

Ba lý do Fany thành công với kế hoạch “đập tan nát trái tim củaTaeyeon”

 1. Vì Taeyeon sẽ ngồi đó và chứng kiến.

2. Vì Taeyeon sẽ không lao vào cho cô một tát tay hay đánh Willi tơi bời.

3. Vì Taeyeon hoàn toàn thấm thía Fany không thuộc về mình.

.

.

.

Yêu làm chi đến

Khắc cốt.........

 

..........ghi tâm.

 

Để rồi phải

Ly

.

sầu

.

Biệt

.

hận

.

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro