Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                        

Khóc không thể ngừng!

Buồn làm sao buông?

.........................................

 

Khá là choáng khi mà trời vừa rạng sáng, mặt trời chỉ vừa mới cựa mình, bừng tỉnh sau hàng cây xanh trên phố Seoul hoa lệ. Bất ngờ có một anh chàng điển trai ôm chầm lấy mình. Mất vài giây sau Fany khẽ cử động, nhích dần cái ôm:

-William?! – Fany nhíu mày lo lắng nhìn chàng trai trước mặt mình – Anh có làm sao không? Sao lại ôm chầm lấy em?

-Anh xin lỗi. – William thở dài nhìn Fany – Anh lo cho em quá nên mới thế.

Fany mỉm cười nhẹ và đứng nép mình sang một bên cửa, nhường William lối vào. Anh ngồi phịch xuống ghế nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn Fany đang loay hoay ở phía bếp. Fany cầm ra một tách trà nóng nghi ngút khói.

-Nó sẽ giúp anh thấy ấm áp và định thần lại. – Fany nói cùng cùng một nụ cười nhẹ tựa gió. Phả vào mặt William một mùi hương dịu nhẹ, tinh tế như chính cái cách Fany luôn thể hiện mình vậy. Tất cả những gì thuộc về Fany dường như đều tinh tế như chính cô ấy.

William cầm tách trà lên chậm rãi cho vào miệng ngụm nhỏ:

-Đúng là ấm áp từng tế bào con người anh...... – Anh cười.

-Sao nào?! Giờ nói em nghe chuyện gì mà anh lại tìm em sớm thế này?

-Anh lo cho em chết đi được. – William thở dài nhìn Fany – Anh hay tin Tổng Thống bị ám sát, anh không chắc em có ở đó hay không? Nhưng khi anh gọi điện cho em, anh gọi muốn nổ cả tổng đài.....và chẳng thấy một hồi âm gì ngoại trừ mấy tiếng tút dài và bảo số máy của quý khách tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng chuyển sang hộp thư thoại.......Fany à em hù chết người đó!!!

Kì thực Fany không muốn cười chút nào khi mà lòng cô đang lo lắng cho Taeyeon, nhưng cái cách nói chuyện của William làm Fany không ngăn được, phải cười khổ:

-Anh thật là....... – Fany lôi túi xách lại, cô lấy ra cái điện thoại của mình – Nó hết pin từ lúc nào rồi anh à. Em xin lỗi.....vì khiến anh phải lo lắng.

-Không có gì đâu. – William lắc đầu – Anh chỉ sợ không biết có viên đạn nào bắn lạc trúng em không thôi....

“Giá mà có viên nào đó bắn ngay em cho rồi......giờ thì em không phải ngồi đây mạnh khỏe nhìn người em yêu vật lộn với sự sống....” – Fany mắt lơ đãng, không đáp lời William.

William xua tay trước mặt Fany khi anh thấy biểu hiện lạ của cô:

-Này Fany, em có làm sao không?! Anh nói có điều gì lỡ lời à?

Fany lấy lại nét mặt bình thường kiểu như “em-không-sao”, mỉm cười nhìn William:

-Cảm ơn anh đã dành thời gian quý báu của mình mà quan tâm em. Giữa những ngày sắp vào đông thế này, thì hành động ấy sưởi ấm cho một cô gái cô đơn như em, rất nhiều. – Fany hờ hững nói mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, nơi những ngọn gió đông đang thổi.....

-Em cô đơn?! – William nhíu mày dịu dàng nhìn Fany – Em cần một vòng tay, cô bé à!

Fany không nói cô chỉ mỉm cười và lơ đãng đứng dậy đi lại gần cửa sổ hơn. Một cơn gió khẽ lướt qua, nhẹ đong đưa tóc cô. Fany khẽ nhắm mắt, hình ảnh Taeyeon yêu thương ôm chặt lấy cô, nói những lời ngọt ngào choáng lấy tâm trí cô.

“Ấm áp quá..... – Giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mi, cô khoanh hai tay trước ngực, tự lắp đi nỗi cô đơn, sợ hãi trong cô – Mùa đông trước, chúng ta ở cùng nhau, sưởi ấm cho nhau. Tae ôm em, em ôm Tae......Nhìn nhau mình cười, rất hạnh phúc. – Giọt nước mắt chảy dài xuống má Fany – Rồi mình hôn nhau, Tae nói sẽ che chở cho em khi mùa đông đến. Mình mãi không xa nhau.......Sao giờ lại mình em với em......”

  

Nếu có một người.....

Một người khác hẳn những mối quan hệ xôn xao huyên náo.

Một người khác hẳn những phù phiếm cám dỗ ồn ào.

Một người như hoa rơi xuống đất, gió rớt lòng hồ, tuyệt nhiên không để lại tiếng động gì, nhưng đủ làm mặt đất khô khốc nảy mầm khoe sắc, đủ làm mặt hồ sóng sánh gợn nước xôn xao.

Một người đến rất NHẸ NHÀNG.

Yêu rất BÌNH THẢN.

Ở cạnh bên rất YÊN AN.

Một người DUY NHẤT trên thế gian này để YÊU.

Người đó là Taeyeon.

Phải chăng mùa đông giấu Tae mất rồi.....Giấu Tae ngoài kia những ngọn gió đông. Nếu không thì tại cớ làm sao, mỗi lần em se lạnh, gió luồn qua cơ thể, em lại nghe thấy mùi hương của Tae đâu đây, quyện quanh xúc giác của em, cơ thể em...... – Fany bất giác ngồi thụp xuống, úp mặt vào hai tay. Cảnh còn đây.....những giọn gió vẫn vô tình thổi.....nhưng người em yêu.....không thấy cạnh em.....và người đó hiện không rõ sống chết. Hoặc có thể sẽ vội vã ra đi.....không từ mà biệt.....đi mãi mãi.”

Anh đứng sau lưng Fany, tần ngần không dám chạm vào cô khi thấy cô lặng im ngắm nhìn khung cảnh ngoài kia và bận rộn với những nghĩ suy trong cô. Đến khi Fany ngồi xuống thì anh không thể giấu đi sự lo lắng mất rồi.

-Em lại làm sao nữa rồi.....?! – William chạm vào vai Fany, vai cô khẽ run lên – Em khóc nữa sao?!

-.................... – Fany vẫn lặng im không nói, cô đang chôn chặt nỗi đau của mình, vật lộn cùng những kí ức, sao lại còn bận lòng mà nói được một lời nào nữa??!

-Lần đầu anh thấy em khóc, rất khổ sở.....là lần em cố làm người em yêu thấy anh và em bên nhau. – William nghẹn ngào – Lần này em lại khóc, em đã thôi cái kiểu khổ sở......mà giờ em đau, em đau nỗi đau của riêng em.

Fany cũng vẫn lặng thin, vẫn úp mặt vào hai tay. William bèn vòng ra trước mặt Fany, chầm chậm anh choàng nhẹ vai cô, trao cho cô một cái ôm:

-Giá mà em chịu nói anh nghe......đã có chuyện gì xảy ra?! Biết đâu em đã đỡ khổ.

“Em an toàn, em không thương tích, thế vì đâu em khóc, em đau ở đâu.....??? – Anh nhíu chặt mắt, khuôn mặt chằng chịt những dấu chấm hỏi.”

.

.

.

..................

*Cốc cốc cốc*

-Thống Đốc Im đến rồi ạ! – Cô thư kí thông báo.

-Mời cô ấy vào. – Người ấy mỉm cười.

Yoona từ tốn bước vào cùng nụ cười rạng rỡ trên môi, cô đưa tay mình ra đáp lại cái bắt tay đang chờ sẵn của người đối diện:

-Lâu quá không gặp anh.....tiền bối!?

-Thống Đốc Im ngồi đi nào. – Anh nói rồi với tay rót một tách trà nóng, khói thoảng lên một mùi rất thơm, vị trà trong lành buổi sớm mai.

-Gọi em Yoona được rồi......như những ngày xưa. – Yoona mỉm cười đáp, đón lấy tách trà.

-Yoona. – Anh gật đầu – Thế hôm nay đến tìm anh có chuyện gì?

-Như lời anh nói, con người em thực tế thế sao!? – Yoona cười. – Em sẽ giận đấy, tiền bối.

-Thôi xem như anh lỡ lời. Anh vốn biết em bận rộn, nên hôm nay dành thời gian đến tìm gặp anh.....hẳn là có việc quan trọng?! – Anh từ tốn đáp.

-Hiểu em không ai ngoài tiền bối nhỉ, V.P Han (Vice President = Phó Tổng Thống)?!

-Em quá khen rồi. Cũng một thời gian biết em, lúc em còn đi học....nếu không biết chút gì về em, không phải anh kém cỏi lắm sao? – Anh mỉm cười.

-Anh còn nhớ lý do tại sao anh biết em không, Han Shin tiền bối?! – Yoona cười nhẹ.

-Là vì ngày xưa cha em đã giúp cưu mang anh, khi anh một mình ở cô nhi viện. Rồi sau đó ông đào tạo anh trở thành một chính trị gia.....Nếu không có sự giúp đỡ, cất nhắc đó....chiếc ghế V.P này, anh cũng không leo lên nỗi....

-Trí nhớ của anh tốt hơn em nghĩ đó tiền bối! – Yoona nhướng mày môi vẽ lên nụ cười hài lòng – Thế anh còn nhớ hay đã quên, ý định của ông ấy khi cất nhắc anh ngồi vào cái ghế này không?

-Là để.....có người trông trước nhìn sau, giúp em khi em đắc cử Tổng Thống. – Anh đáp chắc nịch và lưu loát.

-Vậy mà...... – Yoona lặng lẽ thở dài.

-Em đừng nản lòng......một ngày còn anh ở đây, anh sẽ giúp em. Em hãy tranh cử lại, em sẽ có cơ hội mà.

-Anh không thích chiếc ghế Tổng Thống sao, một chút cũng không?! – Yoona nhíu mày dò xét – Anh sẵn lòng giúp em à?!

-Nói sao đây?! Anh có.....nhưng đó không là gì với những cố gắng cha em đã đào tạo anh. Em biết mà Yoona, anh cũng không có đam mê với chính trị chút nào đâu.

(Không có đam mê à......để xem sao đã tiền bối Han....)

Yoona sau một lúc dò hỏi tâm tư của anh, cô quyết định vào đề, không lòng vòng nhắc chuyện xưa nữa:

-Kim Taeyeon bị ám sát. Anh biết phải không?!

-Dĩ nhiên, chấn động vậy mà. – Anh gật đầu ngay tắp lự.

-Đây là cơ hội để anh có thể ngồi vào chiếc ghế đó. – Yoona nghiêm túc nhìn anh – Chuyện anh lên thế chức tạm thời không có gì là lạ. Chỉ cần thông qua bỏ phiếu Quốc Hội, chuyện đó em sẽ giúp anh.

-Anh hiểu đạo lí em nói, nhưng......sẽ có ích gì cho em?! – Anh nhíu mày thắc mắc.

Yoona đưa tay cầm tách trà, từ tốn thổi cho nguội bớt, cô cười:

-Nếu Taeyeon, chỉ là nếu thôi......cô ấy mãi mãi không tỉnh dậy. Anh sẽ là Tổng Thống kế nhiệm. Lúc đó anh quyền hành trong tay, thiếu gì cơ hội giúp em..... – Yoona bỏ ngỏ câu nói thay vào đó cô hớp lấy ngụm trà đã ấm vừa phải.

-Giúp em ngồi vào ghế V.P.......rồi sau đó anh từ chức, em sẽ trở thành Tổng Thống Đại Hàn danh chính ngôn thuận, trật tự sẽ lặp lại, anh nói đúng không cô bé?! – Anh mỉm cười nhìn Yoona.

-Anh sẽ làm thế không? Em chưa dám chắc..... – Yoona đáp, mắt nhìn thẳng anh.

-Thế sao em lại đề nghị chuyện này.....

-Em muốn đánh cược.....

-Cược cái gì?

-Cược tình cảm của anh. – Yoona nói thẳng thắn, không ngần ngại.

-Anh từng thích em.....Nhưng em thì không. – Anh hững hờ nói.

-Người yêu, hay anh trai – em gái.....khác xa vậy sao anh?

Mất một lúc anh chìm trong suy nghĩ sau câu nói của Yoona:

-Là tình yêu hay tình thân......anh đều nợ Im gia.....Nhưng nếu Taeyeon tỉnh lại, kế hoạch của em xem như phá sản triệt để rồi......

-Nếu thật vậy thì xem như em chưa nói gì hết. – Yoona nhún vai bâng quơ đáp – Vậy anh sẽ giúp em không, Han Shin oppa?!

.

.

.

...................

 

Nửa tháng rồi kể từ ngày Taeyeon bị ám sát, không khí trong Nghị viện căng thẳng vô cùng. Sulli họp báo trấn an với giới truyền thông rằng Taeyeon không sao, cô ấy sẽ bình phục ngay thôi và sẽ đứng ra lãnh đạo lại đất nước. Thế mà ngày qua ngày kết quả cũng như thế, là Taeyeon nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Giữa lúc tình hình rối ren thế này, không thể để mọi thứ trông hết vào Phu nhân Tổng Thống được. Vì rõ ràng trên danh nghĩa những công văn muốn được thông qua phải có chữ kí của Taeyeon. Ngay lúc này, người thích hợp để đứng ra gánh vác không ai khác Phó Tổng Thống Han.

Cuộc họp Nghị viện vừa kết thúc như thế, V.P Han đã đứng ra cam đoan sẽ tạm thời đứng ra lãnh đạo đất nước. Tuy Sulli cố gắng kéo dài tình hình, nhưng cũng không khá hơn. Khi mà Yoona và V.P Han đứng cùng một trận tuyến. Điểm mấu chốt là để V.P Han kế nhiệm chức vụ Tổng Thống là điều hoàn toàn hợp lý và hợp pháp.

-Phu nhân. Xin cô hãy hiểu cho lập trường của tôi. – Han Shin nói khi mọi người bước ra khỏi cuộc họp.

-Sao tôi lại không hiểu được. Đi đến bước này V.P Han cũng đã rất khó xử. – Sulli tỏ ra bình thản trong thái độ – Nhưng thật lòng tôi cũng thấy lo lắng cho anh.....

-Là điều gì thế? – Anh nhướng mày hỏi.

-Anh vượt quyền. Thời gian dành cho Taeyeon vẫn còn, nhưng việc kế nhiệm lại được xúc tiến. – Sulli nói quả quyết – Khi mà Taeyeon sắp hồi phục, anh lại đứng ra gánh trách nhiệm. Nói thế nào, anh cũng sẽ không tránh khỏi dư luận.....

-Thì ra là vậy..... – Anh cười – Tôi cũng đã lường trước chuyện này. Một khi tôi đã quyết làm điều gì, tôi đã bất chấp hậu quả rồi. Hơn nữa......đây là lúc cần tôi nhất, sao tôi lại có thể khoanh tay nhìn cô nhọc tâm một mình?

Yoona từ trong Nghị viện bước ra, cô đi đến gần và tham gia cuộc trò chuyện:

-Phu nhân.....cô không cần lãng phí tâm sức mà lo lắng cho V.P Han. Anh ấy tự sẽ có cách thôi. Cô chỉ nên tập trung chăm sóc cho Tổng Thống Kim thì hơn. – Yoona mỉm cười – Cô nghĩ xem, nếu Taeyeon thật sự không hồi phục.....chẳng phải lớn chuyện sao?

(Lời cô ta nói chí phải.....điều bây giờ là Taeyeon phải tỉnh lại. Cái ghế này anh ta ngồi không được lâu.....Không cần hơn thua với họ.)

-Cảm ơn cô đã nhắc nhở. – Sulli gượng cười, rồi quay qua nhìn người còn lại – V.P Han anh....cũng nên cẩn trọng.

-Tạm biệt Phu nhân. – Anh nhẹ cúi đầu.

Nhìn Sulli rời đi khi không thể làm gì được, Han Shin và Yoona đứng đó.....khẽ khàng họ trao cho nhau cái nhìn và một nụ cười thoáng qua trên môi.

“Sau tất cả chuyện này.....em sẽ đạt được những gì, Yoona?”

....................

---Vậy sao? Tình hình tệ thế à? – Fany thở dài khi cô nghe điện thoại từ Yuri.

---Đúng vậy, nhanh thôi Han Shin sẽ lên kế nhiệm chức Tổng Thống.

---Nếu Tae cứ mãi thế này, ta cũng không thể làm gì hơn..... – Fany xoa hai bên thái dương.

---Cậu chăm sóc cho Taeyeon đi. Mình phải họp nữa rồi. Có thời gian mình sẽ đến ngay.

---Tạm biệt Yuri. – Fany đáp rồi mệt mỏi ngắt máy.

Ngẩn người một lúc suy nghĩ chuyện Han Shin sẽ lên kế nhiệm. Fany thấy nhức đầu “Han Shin là học trò của appa Yoona. Thật khó mà nói hai người họ không có gì mờ ám với nhau. Nhưng.....tất cả sẽ chỉ là giấc mơ, nếu Tae tỉnh lại....”

Fany nắm lấy tay Taeyeon:

-Tae nghe thấy gì chưa, chiếc ghế Tổng Thống mà chúng ta cố gắng đạt được, giờ đang có người dòm ngó rồi. Nếu yêu em, em lệnh Tae phải nhanh chóng tỉnh lại.....Xin Tae đã nửa tháng rồi......

Được một lúc Fany rời khỏi phòng bệnh, cô cần giúp mình tỉnh táo lại. Thời gian gần đây, cô chẳng những phải bận rộn văn kiện chất chồng như núi, ấy vậy mà khi có thời gian cô lại đến thăm Taeyeon ngay, chẳng màn nghĩ ngơi. Lắm lúc mệt quá không còn chịu được nữa, cô ngủ gục ngay bên Taeyeon và tay lúc nào cũng nắm tay cô ấy. Với cái suy nghĩ nhỡ khi người yêu của cô tỉnh lại, sẽ cử động tay và lúc đấy cô sẽ biết ngay.

Fany đi không bao lâu, có một y tá đến để xem chừng biểu hiện của Taeyeon. Cô ấy là y tá Seo đây mà, trên áo cô ghi thế, nên Nick và David không làm khó cô ấy. Cô y tá sau khi vào phòng bệnh, nhìn Taeyeon giây lát rồi cô lấy ra một ống kim tiêm cùng lọ dung dịch màu vàng. Tập trung cô đưa kim đâm vào lọ dung dịch. Rồi cô kéo ống tiêm ra khi nó đã chứa đầy dung dịch thuốc. Cô tiêm vào chai nước biển đang treo lơ lửng ở giá treo. Cô đứng nhìn cho đến khi những giọt thuốc màu vàng theo đường truyền đi vào cơ thể Taeyeon. Sau đó cô rời đi.

.

.

.

Fany đi được một đoạn thì cô bỗng dừng lại:

-Thôi chết, bông tai của mình. – Cô lập tức giáo giác tìm kiếm xung quanh – Đó là quà Tae tặng mình.....

“Có khi nào nó rớt khi mình nằm trong phòng bệnh.....” – Nghĩ vậy Fany đi nhanh về phòng bệnh.

Về đến nơi cô lục tung cả lên cũng chưa thấy đâu, đúng lúc đó Taeyeon bất thình lình cử động, Fany không kìm được ngạc nhiên, lao đến giường bệnh, nắm tay cô ấy:

-Tae.....Tae tỉnh rồi sao???

Fany lay Taeyeon và rồi cô nhận ra có điều bất thường. Cả người Taeyeon đang run cả lên, thân người cô ấy run bần bật. Chính xác là Taeyeon đang bị giật và mắt vẫn nhắm nghiền. “Chuyện này.....” Fany hoảng cả lên, cô nhấn ngay chuông báo cấp cứu và lao ra ngoài cửa phòng.

 -MAU GỌI BÁC SĨ ĐẾN NGAY, TỔNG THỐNG KHÔNG ỔN RỒI!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro