Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh sau đó Jessica, y tá Seo và bác sĩ Park đã có mặt trong phòng bệnh của Taeyeon. Cô quan sát Taeyeon rồi quay qua hỏi y tá hôm nay được phân công chăm sóc Taeyeon:

-Tại sao bệnh nhân lại bị giật?! Cô có tiêm thuốc gì sao?

-Thưa trưởng khoa còn 10 phút nữa mới đến giờ bệnh nhân kiểm tra. – Cô y tá khẩn trương đáp. – Hơn nữa không có chỉ thị của trưởng khoa tôi tuyệt đối không tự ý làm.

Jessica nhìn biểu hiện của Taeyeon rồi xoay mặt lên nhìn chai nước biển được treo trên giá:

-Sao thế này??! – Jessica nhanh chóng cầm lên xem – Dung dịch màu vàng sao?! – Cô tức khắc rút đường truyền nước biển ra khỏi người Taeyeon – Thay một chai nước biển khác, nhanh lên. Lấy ngay một lọ thuốc chống sốc cho tôi.

-Vâng ạ. – Y tá Seo đáp rồi nhanh chóng đi.

-Tae sao thế này?! Đừng run nữa có được không?! – Fany đứng cạnh giữ chặt hai vai Taeyeon – Phải làm sao đây Jessie, Taeyeon cậu ấy......mình...... – Fany quay qua nhìn Jessica thể hiện sự lo lắng tột độ.

Jessica dùng đèn pin rọi vào mắt Taeyeon, rồi cô lấy tai nghe áp lên ngực cô ấy:

-Có vẻ thuốc đã ngấm vào máu một khoảng thời gian rồi. – Cô nhìn bác sĩ Park nói nhanh – IV LINE bác sĩ Park (ống trực tiếp tiêm thuốc vào tĩnh mạch).

-Vâng trưởng khoa. – Anh gật đầu rồi chạy lại góc phong mang IV LINE đến.

Fany đảo mắt liên tục nhìn Jessica cấp cứu, rồi lại nhìn Taeyeon, cô ấy cứ run lên như trời trở lạnh dưới âm độ:

-Jessie à.......cậu.......Taeyeon cậu ấy...... – Tay Fany lạnh đi và cả người cô mềm nhủn.

-Cậu giữ-.......

Jessica chưa kịp nói hết câu thì Fany đã cuối người xuống ôm chầm lấy Taeyeon trước sự ngạc nhiên của cô, cô ấy siết chặt cái ôm, giữ thật chặt rồi lầm bầm bên tai Taeyeon:

-Đừng, đừng run nữa Tae à.......Em ở ngay đây, Tae cố chịu một lúc thôi. – Fany ôm khư khư lấy Taeyeon mỗi khi cô ấy run nhiều đến nỗi đầu cô ấy dường như có thể nhấc cả lên. Những khi đấy Fany càng ôm chặt – Đừng mà......Tae có chuyện gì em không sống nỗi đâu.

-Thuốc đến rồi, cậu giữ chặt lấy Taeyeon....... – Jessica căn dặn.

Y tá Seo bắt đầu dùng dây với độ co dãn, buộc chặt cánh tay Taeyeon để mạch máu hiện lên. Sau khi cẩn thận tìm được tĩnh mạch, Jessica xuyên một đầu nhọn nhỏ và mảnh của IV LINE từ từ vào tĩnh mạch. Y tá Seo tháo dây buộc ra, nhanh chóng bác sĩ Park dùng keo dán vào cố định lại. Jessica dùng một dây bằng nhựa dài tầm vài cm gắn vào, đầu còn lại của dây để nối với đầu mũi kim tiêm. Bước chuẩn bị đã hoàn thành, Jessica rút dung dịch thuốc chống sốc vào kim, rồi tiêm vào cánh tay của Taeyoen thông qua IV LINE.

Mất vài phút thì Taeyeon đã hết giật. Cả người cô ấy lại nằm bất động như cũ. Fany cũng chầm chậm nới lỏng vòng tay mình khỏi người cô ấy. Trông cô có chút luyến tiếc khi tách người ra. Có vẻ Fany nhớ Taeyeon quá nhiều rồi.

Thấy Fany lo lắng như vậy, Jessica bèn lên tiếng trấn an:

-Fany à, Taeyeon không sao đâu......cô ấy ổn rồi. Rõ ràng là có người muốn ám hại cô ấy, đây là dung dịch làm liệt tim. Chỉ chậm một giây nữa thôi, tim cô ấy sẽ ngừng hẳn.......và vô phương cứu chữa. – Jessica thở dài – Thật may mắn......

“Ai là ai chứ?! Chắc là cùng một ngưnời, cái tên đã ám sát Tae......khốn khiếp, thật ngông cuồng. – Nét mặt Fany thể hiện sự nghiêm túc và tức giận.”

Giữa lúc này Sulli cũng đã có mặt, cô chạy thẳng vào phòng bệnh và lập tức nắm lấy tay Taeyeon, lo lắng nhìn cô ấy rồi cô quay sang hỏi Jessica:

-Đã có chuyện gì xảy ra với Taeyeon, trưởng khoa Jung?

-Taeyeon bị tiêm Amiodarone. Thuốc này giúp làm tăng nhịp tim, nó hữu ích với trường hợp khác, nhưng với tình hình bệnh nhân vẫn bất tỉnh, dùng với hàm lượng nhiều, tim sẽ bị liệt.......Cũng may nhờ Fany báo kịp.

-Giờ Taeyeon ổn rồi chứ??? – Sulli nhíu mày trông chờ cái gật đầu từ Jessica.

-Cô ấy ổn cả rồi. Tôi đảm bảo. – Jessica nhẹ cười.

Nghe được Jessica nói vậy, Sulli thấy an tâm phần nào, cô buông hẳn tay Taeyeon ra:

-NICK. DAVID. – Cô gọi lớn.

Cả hai nghe thấy thì lập tức mở cửa phòng đi vào, họ cúi nhẹ đầu chào Sulli:

-Phu nhân.

-Ngẩng mặt lên nhìn tôi. – Sulli nghiêm giọng.

*CHÁT* *CHÁT*

Hai cái tát tay giáng thẳng vào mặt cả hai khi họ chỉ vừa ngẩng mặt lên. Jessica và Fany đứng kế bên thoáng bàng hoàng. Họ hướng cái nhìn về nhau rồi xoay qua nhìn hai anh cận vệ.

-Chúng tôi xin lỗi. – Nick nói tuyệt nhiên không thể hiện sự khó chịu, anh cúi gập người – Chúng tôi cam đoan sẽ không có lần sau. Xin cô nguôi giận.

-Xin lỗi Phu nhân. Xin lỗi. – David cũng cúi gập người.

-Nếu còn một lần sơ xuất nào nữa. Lúc đó hai anh đừng trách tôi vô tình. – Sulli lạnh lùng nhìn vào hai người đang cúi mặt trước cô – Tổng Thống là người quan trọng biết nhường nào. Hai anh lại hành xử như vậy. Nếu không có người báo kịp......thì phải làm sao? Hai anh gánh nỗi không? Ai đã bảo với tôi là đã siết chặt an ninh? Các anh phải cho người theo sát ekip đội ngũ bác sĩ phụ trách cho Tổng Thống chứ? Sao lại để người khác mạo danh y tá Seo ám hại Taeyeon? Là cận vệ cho Tổng Thống, lại có thể sơ xuất như vậy sao? – Sulli ngừng lại rồi nói tiếp – VÔ DỤNG.....Ra ngoài cho tôi.

-Vâng thưa Phu nhân. Chúng tôi xin lỗi. – Cả hai nói rồi lẳng lặng ra ngoài.

-Cảm ơn hai người...... – Sulli gượng cười quay lại nhìn hai người đứng sau lưng cô.

-Tổng Thống cô ấy không sao là tốt rồi. Phu nhân cũng đừng lo lắng nữa. Tức giận không tốt cho cô đâu. – Jessica khuyên cùng một nụ cười trên môi.

-Tôi muốn một mình ở đây cùng Taeyeon. Hai người có thể.....?!

-Dĩ nhiên rồi..... – Jessica nói khẽ khàng nhìn Fany đứng bên cạnh – Chúng tôi xin phép.

*Cạch*

Khép lại cánh cửa. Jessica và Fany đi cùng nhau dọc hành lang trong im lặng. Thình lình Jessica quay sang chạm vào cánh tay Fany, cả hai dừng lại:

-Cậu lo lắng cho Taeyeon..... – Cô thoáng ngập ngừng – ......nhiều như vậy sao?!

-Mình.....Chỉ là.....Ai ở hoàn cảnh lúc đó cũng sẽ phản ứng theo quán tính, mà ôm Taeyeon thôi. – Fany cố tránh ánh nhìn của cô bạn thân rồi cô đi tiếp.

-Không đúng...... – Jessica bước nhanh theo Fany, cô kéo tay Fany lại, nhìn thẳng vào cô ấy – Mình thấy có điều không đúng. Cậu lạ lắm......giống như lúc Taeyeon bị ám sát vậy. Cậu đã lo lắng rất nhiều, lại còn khóc.....

-Không có gì đâu Jessie..... – Fany nhìn thẳng vào Jessica – Nếu là cậu thì mình cũng sẽ như thế thôi, được chưa?! – Nói rồi cô lại thoát khỏi cái níu tay của Jessica mà đi không đợi cô ấy.

-Fany.....Cậu đứng lại cho mình. – Jessica lôi Fany vào phòng chứa dụng cụ và ở đây chẳng ai ngoài họ – Là mình thì cũng vậy sao? Cậu nghĩ mình là đứa ngốc à? Có chuyện gì cậu giấu mình đúng không? Chúng ta rất thân với nhau còn gì......

-Chúng ta là bạn thân của nhau......và cậu cũng không cần thiết lôi mình vào đây đâu!!! – Fany nhíu mày khó chịu.

-Nếu không phải đây là chuyện không thể cho ai biết, mình cần thiết tốn công lôi cậu vào đây sao, Hwang Mi Young?! – Jessica lớn tiếng.

-Mình không biết cậu nói gì! – Fany nói rồi cô bước lại xoay nắm cửa bước ra ngoài.

-CẬU YÊU TAEYEON. – Jessica khẳng định. Câu nói này khiến Fany ngưng ngay hành động cô toan làm. Fany thấy tim cô đập nhanh hẳn lên và cổ họng nghẹn lại.

.

.

.

..................

Giữa lúc Taeyeon đang bị ám hại thì ngay lúc này ở Nghị viên đang mở một cuộc họp rất quan trọng. Mặc dù không có sự góp mặt của Sulli nhưng cuộc họp vẫn được tiến hành. Thay vào đó có Yuri, cô hay tin Taeyeon bị ám hại thì vô cùng lo lắng nhưng cũng không thể chạy hết vào bệnh viện xem tình hình ra sao. Cô phải ở lại theo sát cuộc bỏ phiếu của Quốc Hội.

Sau một lúc lâu kiểm phiếu, Yoona đứng lên bục cao giữa hàng trăm người, cô thông báo:

-Tất cả phiếu của các vị đã được kiểm tra một cách nghiêm túc và thận trọng. Trên tay tôi hiện giờ đã có kết quả kiểm phiếu. Hơn 70% số phiếu tán thành Phó Tổng Thống Han.....tạm thời kế nhiệm chức vụ Tổng Thống. – Cô mỉm cười nhìn Han Shin – Xin mời V.P Han.

Anh nhẹ gật đầu mỉm cười rồi bước lên, đi qua vai họ khẽ khàng trao nhau một nụ cười khá tâm tư. Anh bước lên bục và tiến hành tuyên thệ nhậm chức.

Anh đưa một tay lên:

-Tôi. Han Shin xin đứng ra nhận lấy trách nhiệm lãnh đạo đất nước. Hoàn toàn tự nguyện và sẽ dốc hết tâm sức của mình để đưa đất nước trở lại quỹ đạo, cho đến khi Tổng Thống Kim hồi phục. Tôi sẽ giao trả chức vụ cho cô ấy. Và xin Chúa hãy cầu nguyện và tiếp thêm sức mạnh cho ấy sớm ngày khỏe lại. Tôi xin hứa sẽ làm hết sức mình để không một ai phải thất vọng.

Sau lời tuyên thệ của anh đáp lại là tràn vỗ tay của tất cả mọi người. Thích hay không thì Yuri cũng phải làm điều tương tự. Yoona ngồi bên dưới mỉm cười hài lòng. Cuộc họp Nghị viện cũng kết thúc sau lời tuyên thệ không lâu.

Bước ra khỏi cửa Yoona bắt tay Han Shin:

-Chúc mừng anh Tổng Thống Han...... – Yoona mỉm cười.

-Cũng nhờ em giúp đỡ...... – Anh mỉm cười siết lấy cái bắt tay – Tuy nhiên anh không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, nên cũng không chắc sẽ giúp được gì cho em.

-Không cần bận tâm. – Yoona buông tay và họ cùng nhau bước đi – Nếu cô ấy tỉnh lại....thì tốt chứ sao?! Chúng ta cũng đâu có thiệt thòi gì......

-Vậy...... – Anh ngập ngừng – Em có Plan B à?

-Plan B??? – Yoona bật cười – Em cũng chưa biết......anh tính chuyện tương lai còn xa hơn em nữa đó. – Cô nói bông đùa.

-Anh hiểu em mà Yoona......

-Han Shin..... – Yuri gọi cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai.

Họ khựng lại và quay người nhìn Yuri, Yoona nhoẻn miệng cười:

-Bộ trưởng Kwon, cô làm sao vậy? Cô không biết phải gọi sao cho đúng à?

-Tổng Thống thì chỉ có một thôi. Với tôi và tất cả mọi người thì chỉ có thể là Kim Taeyeon. Hai người đừng vội mừng. Taeyeon sẽ tỉnh lại. – Yuri nghiêm túc nói.

-Thật ra tôi cũng không để tâm lắm việc cô gọi tôi là gì. – Anh cười – Chuyện Taeyeon sẽ tỉnh lại......thì tôi và Thống Đốc Im là người mong điều đó sẽ xảy ra nhất. Cô không nên nghĩ về chúng tôi tiêu cực như thế chứ?

-Đã là bạn của Im Yoona....thì tôi dù có muốn nghĩ tốt cho anh cũng không được. – Yuri điềm nhiên đáp – Tôi chỉ cố nhắc nhở cho anh nhớ Tổng Thống là ai thôi.

-Kwon Yuri......Cô sẽ phải hối hận về những gì đã nói. – Yoona quả quyết thái độ không nhún nhường – Tôi đảm bảo.

*Reng Reng Reng*

Giữa lúc đó điện thoại của Yuri reo lên, cắt ngang cuộc nói chuyện. Han Shin thấy vậy nên lịch sự nói:

-Chúng tôi đi trước đây. Cô cứ tự nhiên.

Nhìn hai người kia khuất tầm mắt, Yuri mở điện thoại áp vào tai.

---Mình phát hiện manh mối mới rồi. Tên hung thủ ám sát Taeyeon. – Sooyoung nói gấp gáp.

---Thật chứ?! Mình sẽ đến chỗ cậu ngay lập tức. – Yuri cúp máy rồi chạy biến đi.

.....................

Jessica cau mày dán cái nhìn vào lưng Fany:

-Cậu yêu Taeyeon. Mình khẳng định.

Fany vẫn không nói, cô siết chặt tay ở nắm cửa, mắt cô hướng xuống. Cô đang không biết phải làm thế nào cho đúng. Nên thừa nhận hay không?! Vì thực ra cái cảm giác yêu thầm lén lút với một ai đó là một cảm giác không dễ chịu chút nào, vừa cảm thấy không an toàn, lại vừa phải lo sợ, một mình lo sợ. Cô muốn nói với Jessica đã nhiều lần rồi, nhất là khi Taeyeon bị ám sát. Nỗi đau đó là quá sức chịu đựng. Nhưng Fany đã nén hết nó vào lòng và tự giằng xé. Cô muốn nổ tung chứ chẳng đùa. Fany lại nhắm chặt mắt siết chặt cái nắm cửa đến đau cả tay.

-Cậu không hiểu đâu Jessie..... – Fany khó khăn nói.

-Fany...... – Jessica nhíu mày – Cậu chỉ có mình mình là bạn thân. Cậu có gì lại không thể thừa nhận với mình. Mình là người duy nhất chắc chắn sẽ không hại cậu  – Cô tiến lại nắm lấy một tay còn lại của Fany, Jessica nói như thì thầm – Tin mình......cậu và Taeyeon thật như vậy phải không?!

Tay Fany siết chặt cái nắm cửa thêm nữa. Cô đang phải đấu tranh tâm lý dữ dội. Con người cô rất mâu thuẫn. Cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật ra cô yếu đuối vô cùng. “Mình có chuyện gì buồn được?!” – Đó là câu cô luôn luôn trả lời, khi có ai hỏi cô có chuyện gì không. Nhưng sự thật cô có tâm sự chất đống.

Con gái là vậy luôn cố thử thách giới hạn bản thân với sự cô đơn và yếu đuối. Đặc biệt trong tình yêu.......dẫu biết mình sợ lắm cô đơn, và yếu đuối......nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ để khi nhỡ có phải nói lời biệt ly, sẽ đủ dũng khí mà quay lưng không níu kéo.

Dẫu biết rằng sẽ có những lần nhớ da diết.....

những lần khóc đến nghẹt thở.....

đau đến muốn chết quách cho rồi.....

NHƯNG

Con gái là phải mạnh mẽ.

Fany buông hẳn cái nắm cửa, một giọt nước mắt nơi khóe mắt cô lăn dài, cô nghẹn ngào:

-Mình yêu Taeyeon.

Jessica thở nhẹ và ôm lấy Fany từ phía sau:

-Mình xin lỗi........Xin lỗi. – Bất giác cô cũng khóc mất rồi.

Fany khẽ chạm hai tay Jessica, và dời ra khỏi người mình. Cô khẽ khàng xoay người lại và ôm chầm lấy cô ấy. Fany để mặc nước mắt mình lăn dài lăn dài trên vai Jessica. Họ ôm nhau được một lúc, Jessica nới lỏng cái ôm, kéo tay Fany ngồi vào một cái ghế ở gần đó.

Nắm chặt bàn tay Fany trong tay mình, Jessica nhỏ nhẹ hỏi:

-Cậu có.....hạnh phúc không?

-Nói sao nhỉ?! Mình có. – Fany cười nhẹ.

-Taeyeon......cũng yêu cậu chứ? – Jessica nén thở khi hỏi câu này. Nếu nhỡ là một mình bạn cô đa tình thì cô sẽ bối rối lắm.

Fany đột nhiên phì cười:

-Có, theo lời của Tae là cậu ấy yêu mình rất nhiều......

-Thật là..... – Jessica thở dài – Hai người.......bao lâu rồi?

-Khá lâu rồi.....mình cũng không nhớ là bao lâu. Vì đó là khoảng thời gian mình cảm thấy hạnh phúc.....và thứ hạnh phúc ấy dù là lén lút vẫn ngọt đến khiến mình mụ mị. Cam tâm đắm chìm mãi..... – Fany lắc nhẹ đầu và nhoẻn miệng cười buồn.

-Cậu có từng thử quên hay chia tay mới Taeyeon chưa?

-Mình có. Cậu nhớ không, lần mình đến bệnh viện đón cậu và sau đó mình rời đi để cậu lại nhà hàng.....

-Là lần đó....?! – Jessica nhướng mày nhìn và nhận được cái gật đầu từ Fany.

Cả hai lặng thinh sau lời khẳng định của Fany. Fany thì bận bịu với những suy nghĩ về cô và Taeyeon của cô, Jessica thì thấy bối rối không biết làm sao cho đúng. Dĩ nhiên chuyện tình cảm ngoài hôn thú rất nhạy cảm và cô cần phải suy nghĩ những điều nên và không nên nói. Với cả Fany là bạn thân của cô, Jessica nghĩ  mình cần phải tinh tế.  Được một lúc Jessica chậm rãi mở lòng bàn tay của Fany ra và cô nói.

-Mình nghĩ cái này là của cậu.....

Fany ngạc nhiên và ngẩng mặt lên nhìn Jessica:

-Cái này.......sao cậu lại......???

-Mình thấy nó nằm ở dưới nền gạch, khi mình tháo dây nước biển của Taeyeon vô tình thấy. Cậu lúc đó lo bận giữ chặt lấy cô ấy nên..... – Jessica dịu dàng cười.

-Đây là món quà.....Taeyeon đã tặng mình vào Giáng sinh năm rồi. – Fany ngắm nhìn chiếc bông tai và mỉm cười một mình.

.

.

.

“Giáng sinh này......phải chăng mình lỗi hẹn??!”

.................

Jessica lơ đãng cất dụng cụ y tế vào ngăn bàn rồi lững thững mặc áo khoát vào người. Sau khi nghe lời thú nhận của cô bạn thân, đến giờ cô chẳng tập trung làm việc được. Nên cô quyết định về sớm, nhờ bác sĩ khác trực thay cô. Jessica đi ra khỏi cổng bệnh viện thì vừa hay cơn mưa kéo đến, ngăn lối cô về. Vốn là hôm nay Jessica đi taxi vì xe của cô đã đem đi bảo trì rồi.

“Làm sao đây?! Mình không muốn ở đây......mình muốn đi đâu đó...... – Jessica thở dài chán nản, ỉu xìu ngắm nhìn mưa.”

Một chiếc xe đỗ xịch trước cổng bệnh viện giữa trời mưa lớn. Từ trong xe một người bước ra cùng cây dù màu vàng trên tay đi vào. Đứng trên bậc tam cấp, Jessica không sao thấy được khuôn mặt người đó vì cây dù người ấy cầm đã che mất rồi. Đi lên bậc tam cấp, người ấy ngẩng mặt lên nhìn Jessica nở nụ cười, khiến cô ngỡ ngàng bội phần.

-Yoongie?!

 -Yoong đưa em đi nhé, Sica? – Yoona nói rồi đưa dù lên che cho cả hai, mỉm cười dịu dàng nhìn cô chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro