Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......................J.u.s.t...A...d.r.e.a.m........................

Có những yêu thương tưởng chừng hời hợt.

Có những say mê tưởng chừng ngắn ngủi.

Nhưng nhớ thương lại đeo mang, để cả một đời nuối tiếc.

...............................M.e.m.o.r.Y.......................................................

 .

The President 's Lover OST part 4 >>>Just a Dream.

[#SamTsui #Christina (cover Nelly)] -- [#Yoonsic ver ft #Taeny ver]

(Plz Replayyyy! Many thanks ^^)

.

Trước mặt cô thình lình xuất hiện một người cô không ngờ tới nhất. Cô ấy cầm dù che cho cô, nhỏ nhẹ nói cùng cô và rồi nhìn cô cười rất đỗi dịu dàng. Bên ngoài trời mưa, khác là cô dù không đi ngoài cơn mưa ấy nhưng đâu đó trong lòng cô, từng giọt mưa lạnh chạm vào trái tim ấm nóng trong cô. Giờ phút này Jessica thoáng nhớ lại những ngày xưa, những ngày mưa và Yoona cũng như thế này, lẳng lặng đứng cạnh và che dù cho cô...

 

**Hôm đó là một chiều có nắng có gió nhưng chẳng mấy chốc gió mạnh hơn, nắng tắt hẳn, và trời đột nhiên mưa không báo trước. Jessica tay cầm sách vừa đi vừa đọc thì phải vội gấp sách lại và chạy đến mái nhà tôn gần đó để trú mưa.

 

-Ướt hết cả rồi...... – Jessica cầm ngay quyển sách lên xem – May là cuốn sách không ướt, nếu không thì xót chết mất. – Cô mỉm cười.

 

Đứng từ xa Yoona chứng kiến hết, từ khi mà Jessica đọc sách cho đến khi cô ấy chạy đi trú mưa, rồi thì cả nụ cười xinh đẹp khi cô ấy phát hiện quyển sách của cô ấy vẫn vẹn nguyên không bị thấm chút mưa nào. Yoona bất giác cười từ lúc nào cô cũng chẳng hay, chỉ biết rằng trong mắt cô giờ đây chỉ có mình Jessica. Yoona cầm cây dù màu vàng trong tay, bung nó lên rồi gấp gáp chạy về phía Jessica đang đứng.

 

Đến nơi Yoona phủi hết những giọt mưa còn đọng trên áo mình rồi cô ngắm nhìn cô gái tóc vàng đứng đó đang lo lắng nhìn mưa và tự hỏi bao giờ sẽ tạnh. Yoona lại cười, cũng chẳng hiểu vì sao. Jessica, nói sao nhỉ?! Với Yoona là một niềm vui bất tận. Càng nhìn gần thì Jessica càng xinh đẹp, đưa mặt mình ngắm nhìn cô ấy càng gần Yoona thấy tim mình đập nhanh hẳn lên. Rồi không biết lý do gì, Yoona để môi mình chạm vào má cô ấy. Jessica thì khỏi nói rồi, cô ngạc nhiên mở to mắt, môi mấp máy, đôi mắt vẫn hướng ra màn mưa nhưng cái nhìn đó lạc đi nới khác rồi. Cô chẳng thấy gì nữa cả. Yoona rời môi mình ra và nhìn Jessica mỉm cười ngây ngốc.

 

Jessica mất vài giây để quay mặt lại nhìn người đã hôn lén mình. Biết đó là Yoona thì cô không nói nên lời chỉ biết cụp mắt xuống và đảo mắt nhìn lung tung dưới chân mình. Giữa một cơn mưa buốt giá thế này, một nụ hôn khẽ khàng từ người cô yêu, thấy sao ấm áp quá đỗi. Trong phút giây Jessica chẳng biết nên làm gì. Kể cả vờ trách yêu, cô cũng không biết phải nên nói thế nào, cô sợ mình sẽ lắp bắp, rồi Yoong của cô sẽ cười cô chết mất.

 

-Sica..... – Yoona ngập ngừng mỉm cười rồi đưa tay lên gãi đầu – Xin lỗi.....cũng chỉ vì càng nhìn em, em càng đáng yêu đến lạ. Phút giây đó, Yoong không biết giải thích sao nữa. Chỉ biết rằng, mình yêu em lắm.

 

Jessica cười nhẹ không để Yoona thấy, mím môi cô đưa mắt vờ hờn dỗi nhìn người đối diện:

-Thế là được cái quyền tự do hôn lén sao?

 

Yoona bỏ ngoài tai câu nói trách móc đáng yêu đó, cô di tay mình vén một bên tóc đang rối lên vì mưa của Jessica, và mỉm cười:

-Yoong yêu em.......Yêu thương dành cho em có lẽ quá nhiều nên Yoong chẳng thể kìm nỗi lòng mình nữa rồi......

 

Lời Yoona nói như rót tất cả những gì ngọt ngào trên thế giới này, hết vào tai Jessica vậy, môi cô dần vẽ lên một nụ cười. Hạnh phúc, ngọt ngào nhiều đến mức cô chẳng thể bảo mình giấu nỗi nữa rồi.

 

-Em cũng vậy, cũng yêu Yoong........Nhưng không được làm bừa như thế đó. – Cô nói rồi phì cười tinh nghịch.

 

Yoona bật cười thành tiếng và gật đầu,  rồi bật dù lên, tay còn lại cô nhẹ nhàng lấy quyển sách trong tay Jessica:

-Yoong đưa em về nhé?!

 

-Uhm..... – Jessica nói nhẹ như gió và gật đầu mỉm cười. Tay cô vòng sang tay Yoona, kéo cô ấy sát vai kề vai. Yoona cũng cười “Jessica là người Im Yoona này thương yêu nhất. Mãi mãi không thay đổi.”

 

-Mình đi ăn cái gì nong nóng Yoong nhỉ? – Jessica ríu rít.

 

-Cafe sữa nóng nhỉ? – Yoona tròn mắt – Hay canh kim chi?

 

-Em không biết nữa. Yoong biết nấu gì không? Em thích món ăn do Yoong nấu thôi. – Jessica nũng nịu tựa đầu mình nhẹ lên vai Yoona.

 

-Em thật biết thưởng thức đấy. – Yoona cười áp má mình vào tóc cô người yêu bé nhỏ –  Được, em thích gì, cứ suy nghĩ rồi nói. Yoong sẽ làm cho em ăn. Nhưng.....nhà em hay nhà Yoong?

 

-Nhà Yoong. – Jessica đáp ngay tắp lự – Em lạnh rồi, đi nhanh thôi. – Cô lại cười.

 

-Em thật là...... – Yoona xoa nhẹ tóc Jessica phì cười.

 

-Mà Yoongie này..... – Jessica nói khẽ Chỉ che dù cho mỗi mình em thôi nhé.

 

-Suốt đời. Chỉ che chở mỗi mình em. – Yoona dịu dàng hôn lên trán Jessica. – Bảo vệ duy nhất mỗi em. Jessica.

 

>>>>I was thinking ‘bout her, thinking ‘bout us.

Thinking ‘bout us, what we ‘r gonna be.

Opening my eyes, it was only just a dream.<<<<

Vậy là cả hai cùng nhau bước dưới mưa, dưới cái ô màu vàng cùng ngắm nhìn những giọt mưa lạnh trước mặt mình. Từng cơn gió lạnh thổi, nhưng không một ai thấy giá buốt. Họ bước đi cạnh nhau và môi luôn mỉm cười. Nụ cười sáng rực cả chiều mưa u tối.

.

.

.

Ngày xưa đó.....tình yêu đó.....sao ấm áp quá đỗi. Yêu thương đó.....cứ nghĩ mãi sẽ dành riêng cho nhau. Nhưng giờ đây đường đi đã rẽ hai lối. Đã yêu nhau xong rồi.

Jessica mãi chìm vào những kí ức không tên nên chẳng có một lời đáp nào từ cô ấy. Yoona nhíu mày rồi lay nhẹ vai cô:

-Sica à......em có làm sao không?!

-Ơ...... – Jessica thoáng chút ngỡ ngàng nhìn vào mắt Yoona – Em không sao, chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện của bệnh nhân thôi. (mình làm sao thế.....nhớ làm gì những chuyện như thế. Những chuyện đã chẳng thể vãn hồi....)

-Thôi được rồi, nhìn em có vẻ mệt mỏi lắm, Yoong đưa em về nhé?! – Yoona nói rồi nhìn Jessica trông đợi.

Jessica ngập ngừng một chút nhưng cũng gật đầu mỉm cười. Đoạn đường này tuy ngắn nhưng cảm xúc cả hai không ai giống ai. Yoona đi bên cạnh, vẫn như thế tay cầm ô che cho Jessica. Khẽ nhìn Jessica, cô bất giác buông ra một tiếng thở dài, nhẹ thoảng tan vào cơn mưa. Hai dáng người ấy vẫn như ngày xưa cũ.....đi cạnh nhau....dưới chiều mưa buổi tan tầm. Chỉ có khác là đã không còn vì nhau mà vui buồn hờn giận nữa thôi.

-Giảm điều hòa đi Alex. – Yoona nói khi vào xe, rồi quay sang ân cần quan tâm Jessica – Em có bị ướt ở đâu không?!

-Em không..... – Jessica lắc đầu nhẹ cười.

........................

-Yuri cậu đến rồi.... – Sooyoung nói khi thấy Yuri tông cửa vào văn phòng cô.

-Cậu nói có manh mối mới?! – Yuri gấp gáp hỏi và ngồi xuống bên cạnh Sooyoung.

-Đây này, cậu xem đi.... – Sooyoung kéo cái laptop về phía Yuri – Đây là đoạn phim mình thu thập được ở tòa nhà phía đối diện quảng trường.

Yuri căng mắt ra xem, cô cố tìm cái Sooyoung gọi là manh mối. Yuri xem đoạn băng và tua đi tua lại hơn chục lần:

-Người này...... – Yuri chỉ tay vào màn hình – Người đàn ông với cái nón hình đại bàng đen. Đúng không?!

-Đúng vậy, mình kiểm tra hết danh sách đặt phòng ở khách sạn đó. Hoàn toàn không có thông tin nào của hắn. Chắc là đã lén lút đột nhập vào và thực hiện kế hoạch ám sát Taeyeon.

-Nhưng......không nhìn thấy mặt hắn ta. – Yuri cau mày.

-Thông thuộc hết camera khách sạn...... – Sooyoung nhíu mày nhìn Yuri – Là ai được chứ?!

-Cái nón hình đại bàng này.......hình như mình có thấy ở đâu rồi? – Yuri nhíu mày nhắm chặt mắt.

-Sao?! Đã từng thấy qua..... – Sooyoung ngập ngừng rồi nói tiếp – Mình đã cử cả đội đặc nhiệm điều tra rồi. Có chạy đằng trời cũng không thoát được.

-Mình sẽ cố nhớ xem đã thấy ở đâu..... – Yuri nghiêm túc nói.

-Han Shin lên kế nhiệm rồi đúng không?

-Đúng vậy. Thái độ của anh ta và Yoona.....thật làm người ta không chịu nỗi. Giả nhân giả nghĩa. – Nhắc đến Yuri lại thấy tức giận.

-Cũng phải thôi....cơ hội tốt vậy mà. – Sooyoung tặc lưỡi – Cái tên lén lút ám hại Taeyeon thì khỏi phải nói nữa, mất tăm.....Để cô ta lẻn ra khỏi bệnh viện ngay sau đó thì có mà mò kim đái biển.

-Biết rõ tình hình Taeyeon như vậy.......chỉ có thể là người quen. – Yuri khẳng định. – Hơn nữa, lại trong khoảng thời gian ngắn có thể cắp được bộ đồ của y tá Seo treo ở phòng mà không bị phát hiện.

-Sẽ điều tra ra thôi. Một mình hắn ta làm sao chống lại cả một hệ thống cảnh sát Hàn Quốc được......Ngày nay cậu cũng mệt rồi, về nhà nghĩ ngơi lấy sức đi.

-Mình biết rồi. Cậu điều tra cũng vừa thôi, mắt thâm quần cả rồi kìa. – Yuri cười – Mình có lẽ sẽ đi tìm Sica......dạo gần đây thấy cô ấy vất vả vì chuyện của Taeyeon và bệnh viện quá. Mình không giúp được gì......

Sooyoung gật đầu:

-Phải nên quan tâm cô gái đó nhiều vào, không thì mất như chơi đó.

Yuri chào tạm biệt Sooyoung thì lái xe đến bệnh viện tìm Jessica. Nhưng khi cô đến thì y tá bảo là Jessica đã rời đi cách đây vài tiếng rồi. Yuri thắc mắc thì cô y tá đó chỉ nói là, Jessica bảo là khá mệt nên về trước. Nghe đến đây thì Yuri thấy lo lắng rất nhiều. Yuri chạy ra cổng bệnh viện đứng tần ngần nhìn mưa “Trời mưa thế này, Sica có làm sao không nhỉ?! – Cô thở một hơi dài thường thượt – Cô ấy đi đâu được nhỉ?!”

-Bộ trưởng Kwon?! – Y tá Seo mỉm cười khi thấy Yuri đang đứng thẩn thơ như người mất hồn – Cô đến thăm Tổng Thống à?

-À.....và nhân tiện tìm Trưởng khoa Jung nữa. – Yuri mỉm cười.

-Ra là vậy...... – Y tá Seo gật gù – Vừa nãy lúc ra cấp cứu bệnh nhân tôi có thấy Trưởng khoa đứng ở đây.

-Thật sao?! Tôi gọi điện mãi mà không thấy cô ấy trả lời.....

-Trưởng khoa cô ấy hay vậy lắm. Thường hay khóa máy điện thoại mà bản thân cũng không nhớ. Nhưng cô yên tâm đi, tôi thấy có người đến đón Trưởng khoa đi rồi. – Y tá Seo cười tươi.

-Hôm nay cô ấy không đi xe sao? – Yuri ngạc nhiên.

-Nghe trưởng khoa bảo là xe cô ấy phải đem đi bảo trì. Mà người đón trưởng khoa chắc là cô cũng có quen đó. Nên không cần lo lắng đâu.

-Là ai?

-Nếu tôi nhìn không lầm là........Thống Đốc Im. – Y tá Seo nheo mắt nhớ lại.

-Cô chắc không? Im Yoona? Là cô ấy? – Yuri thấy bàng hoàng khó tin.

-Vâng.....cô ấy còn cầm theo cả ô để che cho Trưởng khoa Jung mà..... – Y tá Seo cười tươi – Làm sao tôi lầm được. Cô ấy rất chu đáo. Trưởng khoa ít có khi cười  lắm nhưng khi đấy tôi thấy cô ấy lại cười, trông rất đẹp.

.

.

.

...................

Ngồi một mình trong góc nhà, mở lòng bàn tay mình, là chiếc bông tai Jessica đưa lại cho cô. Từ tốn Fany tháo luôn cái còn lại. Ngắm nhìn đôi bông tai vẹn nguyên trong tay mình một lúc, cô siết chặt tay lại, và mang nó cất lại vào chiếc hộp nho nhỏ trên bàn trang điểm. Thình lình bắt gặp dung nhan của mình trong gương, Fany mém chút không nhận ra cả chính bản thân cô. Lấy tay mình xoa nhẹ lên mặt một cách vô thức “Mình tàn tạ quá.......”. Fany ngao ngán lắc đầu. Bất chợt cô khẽ run, Fany đi ra phía của sổ, nhìn ra ngoài “Trời mưa sao??! Bao giờ mà mình không hay biết gì?”

Tựa người vào ô kính rộng hoác đang trắng xóa nước mưa đập vào. Fany tự thấy mình cũng như giọt nước văng vất ngoài kia chẳng nơi nương nhờ. Fany từng nghĩ chẳng cần sau mưa có cầu vồng. Chỉ cần có người đứng đợi sẵn để cầm ô che chung cho hai đứa. Cùng đi đến cuối con đường. Vậy mà bây giờ, đến cả mưa còn chưa biết đến bao giờ tan, và cô – như hạt mưa vụn nát ngoài kia – cũng chẳng biết đến khi nào thôi đi lạc.

.

.

Có những NỖI NHỚ mà đi trọn cả con đường vẫn không sao ĐẾM hết.

.

Có những NIỀM THƯƠNG mà đi trọn cả lòng biển vẫn không sao SÂU bằng.      

.

Và có những NGƯỜI mà đi trọn cả cuộc đời vẫn không sao QUÊN được.

.

.

>>>>So I travelled back, down the road.

Will she come back, no one knows.

I realize, it was only just a dream.<<<<

.

“Em nhớ lắm cái nắm tay khi ấy, bờ môi ấm, nhưng lời nói bông đùa, những câu hát vu vơ...... – Fany lại khóc, bên ngoài những giọt mưa va vào ô cửa sổ, vỡ tan nhòe nhoẹt tạo thành những hình hài vỡ vụn phản chiếu gương mặt chắp vá của cô.

Thoáng một lúc Fany thấy lạnh cả người cô quyết định sẽ pha một cái gì nóng để sưởi ấm lại cơ thể “Hay cacao nhỉ.....”. Fany tay vô thức mở tủ lạnh “Mình điên rồi hay sao, trời lạnh thế này uống cacao đá chắc?! – Cô nói cùng cái thở dài.” Đảo mắt xuống ngăn bên dưới, cô thấy hàng dài những chai nước hoa xếp hàng ngăn nắp và bóng loáng. Khẽ lấy tay chạm vào từng chai một, rồi không biết tại vì sao........

*XOẢNG*

Cô hất tung tất cả.

Thủy tinh vỡ đầy sàn.

Dung dịch loang đầy trên tay lẫn áo.

Bàng hoàng cô ngồi bệch xuống.

Những mùi hương trộn lẫn nồng nực bay lên.

Mùi tuyết tùng, mùi xạ hương, mùi tiêu hồng, mùi long diên hương, mùi quế hoa.....Tất cả hòa quyện thành một làn hơi mờ ảo, khuôn mặt Fany khuất sau làn hơi ấy hư hư thật thật, đưa cô về một khoảng trời ký ức dịu dặt nhất.......kí ức có cô và Taeyeon.

**Đó là ngày Taeyeon cùng cô đi vận động tranh cử. Vừa kết thúc đã quá nửa khuya. Fany đang nằm trong phòng khách sạn say sưa với giấc ngủ đến muộn của mình, thì phía ngoài cửa có kẻ len lén tra chìa khóa lẻn vào. Còn ai ngoài được nữa.......Kim Taeyeon. Fany nghĩ thầm “Lớn già đầu rồi.....còn chơi trò này với mình. – Lúc đấy phải cố gắng lắm cô mới ngăn bản thân không bật cười.”

 

Fany nhớ mãi cái cảm giác Taeyeon đi rón rén như mèo, lay cô dậy cho bằng được:

-Fany, Fany à...... – Taeyeon lắc vai Fany – Dậy đi em......Fany......

 

Fany cứ nằm im ra đấy, xem Taeyeon còn trò gì hay ho nữa không.

 

-Fany....... – Taeyeon nghĩ thầm điều gì rồi tự cười với ý định đó. Cô tiến lại gần rồi thổi một hơi vào gáy của Fany. Do không chuẩn bị tâm lý từ trước nên cô bật dậy hẳn và thét vang cả phòng. Thở hổn hển nhìn quanh xem tên chết tiệt đó đâu, Fany mất một lúc mới thấy có một người ngồi chồm hổm kế bên giường, hai tay thì bịt chặt lấy lỗ tai, nhăn răng cười nhìn cô, khuôn mặt rất ư là “ngây thơ vô số tội”.

 

-Yaaaa Kim Tae Y-........ – Fany chưa kịp nói thì Taeyeon đã bay lên bụm miệng cô lại. Fany giãy giụa không yên.

 

-Này em yêu......hai đứa mình đi hẹn hò nhé! – Taeyeon cười tươi.

 

Taeyeon nói rồi buông hẳn tay ra, hình ảnh còn lại lúc này là Hwang tiểu thư với cái miệng o tròn ngẩn ngơ:

-Hẹn hò cơ? Bây giờ? Em đang mơ hả?

 

-Thế em muốn về Seoul à? – Taeyeon nhướng mày hất mặt.

.

.

.

Mất một lúc vặn hỏi đôi co với nhau thì giờ Fany và Taeyeon đã có mặt tại bãi biển, họ tay trong tay đi dọc bờ biển chuẩn bị đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Taeyeon níu tay Fany khỏi bờ biển đang cuộn tròn những lọn sóng phủ lên chân trần của cả hai. Taeyeon nói gì đó rồi Fany phá lên cười. Nụ cười của cô sóng sánh hơn cả sóng biển đang rì rào, rạng ngời hơn mặt trời buổi hừng đông. Tất cả tất cả, Taeyeon lặng lẽ thu hết vào mắt mình và giữ chặt lại nơi trái tim.

 

Chầm chậm đưa tay vén những lọn tóc đang đung đưa trong gió. Vai kề vai. Môi áp môi. Taeyeon hôn Fany. Hai cơ thể ghì chặt vào nhau. Nụ hôn dịu dàng biết mấy. Cuộn chặt Fany trong muôn trùng yêu thương. Nếu phía dưới chân, sóng biển ào ạt ôm lấy chân cô, thì phía trên, sự ngọt ngào của Taeyeon đóng băng cô. Khiến cô không nhúc nhích.......chỉ còn biết nhắm mắt và đắm mình.

 

Rời cái hôn, Fany choàng lấy cổ Taeyeon, cô mỉm cười bảo:

-Cõng em nhé?!

 

-Nhanh nào......Hwang tiểu thư! – Taeyeon hào hứng nói.

 

Taeyeon xoa nhẹ khuôn mặt đáng yêu của Fany trong tay, cô mỉm cười dịu dàng và quay người lại đón lấy Fany trên lưng mình. Thủy triều ở đây lên xuống vô chừng, vừa mới thảnh thơi dạo bộ thì một lúc sau nước đã dâng cao đến đầu gối và bờ đã nằm tít tắp đằng xa. Taeyeon cõng Fany vào đất liền giữa ráng chiều loang khắp mặt nước, bủa vây hai đứa trong một màu óng ánh nhuộm kín biển.

 

Fany tựa vào lưng Taeyeon, áp mình lên bờ vai cô ấy để nghe mùi hương quen thuộc. Taeyeon luôn là thế, mùi nước hoa của cô không giống với bất kì một hương thơm nào đóng chai bán sẵn. Fany đã phải cố đoán nhiều lần nhưng mãi vẫn không ra mùi nào lạ lùng đến thế. Vậy là có lần Taeyeon bảo với cô “Tae có thói quen dùng rất nhiều mùi nước hoa cùng một lúc.....”

                                                                                                                                         

Để những khi cô gần kề thế này, tất cả quyện thành hướng ấm nồng, dịu dặt và dai dẳng, cứ lởn vởn như nhắc nhở một kí ức vừa xa xăm vừa thân gần. Fany siết chặt tay mình hơn, ghì chặt cơ thể cô vào lưng Taeyeon. Taeyeon khẽ quay lên mỉm cười nhìn Fany, Fany cũng cười và áp môi lên má Taeyeon cho một nụ hôn nồng ấm nhất.

 

>>>>If you ever loved somebody put your hands up.

If you ever loved somebody put your hands up.

And now they ‘re gone.....

And you ‘re wishing that you could give them everything.<<<<

.

.

“Mùi hương nơi đây......không cái nào đúng cả......”

.

>>>>Opening my eyes.

It was only just a dream.<<<<

Fany rơi hẫng về căn phòng xộc xệch nước hoa lẫn nước mắt. Tự cười mình ngớ ngẩn. Dạo gần đây khi mà Taeyeon bị ám sát, Fany tuy vẫn mạnh mẽ trước mặt mọi người, nhưng khi chỉ mình cô với cô đối diện những kí ức của cô và Taeyeon. Chẳng hiểu nỗi, Fany luôn bất lực để mặc bản thân khóc hết nước mắt.

Cô rút cơ thể lại hướng cái nhìn vào nền gạch vươn đầy mãnh vụn thủy tinh.

“Phải làm sao.....em sắp gượng không nỗi nữa......??!”

*Reng reng reng*

*Reng reng reng*

Fany mệt mỏi kéo điện thoại ra khỏi túi áo. Hít một hơi thật sâu, lấy lại giọng nói bình thường nhất:

---Sooyoung?!!

---Có người muốn nói chuyện với cậu đây. – Sooyoung nói rồi rời máy.

Fany quệt nước mắt lấm lem trên mặt, lắng nghe tiếng nói xa xăm nơi đầu dây.

-Chào em.....

  

Người đó cất tiếng, Fany buông thõng điện thoại rơi xuống nền đất ngơ ngác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro