Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất tâm nhất niệm.

Một chữ “TÌNH”.

-------------------------------

Một lúc lâu sưởi ấm trong cái ôm của nhau. Fany và Jessica khẽ khàng tách ra. Không gian chìm vào lặng yên thì bất chợt Jessica phát lên một tiếng rên nhẹ. Fany quay qua nhìn thì thấy Jessica đang dùng một tay xoa hai bên thái dương, đang nhíu mày khó chịu.

-Cậu có vẻ không ổn lắm. – Fany lo lắng nhìn – Lúc nói chuyện qua điện thoại mình đã để ý thấy giọng nói của cậu không có sức sống như ngày thường.

-Không có gì nghiêm trọng đâu.... – Jessica mỉm cười trấn an Fany – Mình chỉ hạ huyết áp và thiếu đường thôi.

-Công việc nhiều lắm sao? Hay do cậu thời gian trước phải bận rộn với ca phẫu thuật và theo dõi Taeyeon suốt, nên không có nhiều thời gian nghĩ ngơi, đúng không?

-Có lẽ....... – Jessica phì cười – Ai bảo cô ấy là Tổng Thống làm chi?

-Cậu còn biết đùa thì......không đến nỗi quá tệ. – Fany gật gù mím môi

-Cậu biết lo lắng cho mình à, Fany? – Jessica nhướng mày – Chẳng phải cậu bận rộn với người yêu của cậu lắm sao?

-Này, Jessica cậu...... – Fany la lên khi mà sự quan tâm của cô biến thành thú tiêu khiển của Jessica – Chẳng phải cậu cũng có người yêu sao? Kwon Yuri để làm gì?

Jessica nghe Fany nhắc đến tên Yuri thì thần sắc cô thoáng chùn xuống:

-Để làm gì kia chứ......... – Cô mệt mỏi thở dài, mắt nhìn lơ đãng.

-Sao vậy? Cậu đang tự hỏi bản thân cậu sao.......... – Fany nhíu mày nhìn theo biểu cảm hững hờ của Jessica – Hai người giận hờn gì nhau à? Trông có vẻ nghiêm trọng.

Jessica lại thở dài khi nhớ lại hình ảnh Yuri đánh một đấm vào mặt Yoona:

-Chẳng có chuyện gì to tát đâu......... – Cô nói để lộ chút tức giận trong giọng nói của mình.

-Cô nàng nào vừa bảo mình có chuyện gì thì phải nên tìm nhau để sẽ chia...... – Fany bĩu môi rồi nói như một người đầy kinh nghiệm  – Thêm nữa, có chuyện mà giữ một mình độc chiếm, cậu sẽ bị đau bụng đó. Nút thắt lâu ngày không gỡ được, cậu sẽ bị ung thư bao tử không biết chừng. Khi đấy chức Trưởng khoa mà cậu vất vả chen chân nỗ lực mới ngồi được, người khác sẽ lên thay cậu. Rồi sau đó.......

Jessica đưa tay bụm biệng Fany, nét mặt tỏ ra kinh hãi như thể cô vừa xem phim kinh dị và con ma trong đấy nhảy ra dọa cô:

-Cái cậu này.......Nói gì mà nghe ghê rợn quá vậy? – Fany càng giãy giụa Jessica theo quán tính càng áp chặt tay – Bạn bè với cậu không biết kiếp trước mình làm gì lầm lỗi.....để bây giờ đang bệnh lại phải ngồi nghe cậu trù hết sức là bi thảm thế này. Bi kịch của Jessica Jung mà......

-Yaaaaaa....... – Fany cuối cùng sau bao nỗ lực cũng thoát ra được – Cậu định ám sát mình sao, Trưởng hoa Jung Soo Jeon? – Fany thở lấy thở để – Mình nói đến như thế là vì cái tính trời ơi của cậu, rượu kính không uống toàn thích uống rượu phạt.

Jessica thở hắt ra lắc đầu kiểu như “hết thuốc chữa” với cái cách trả treo của cô bạn làm chính trị này:

-Nói nữa đi......tiếp đi. Rồi cậu sẽ tắt thở trong tay mình. Tin không? – Cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhất dọa nạt Fany.

-Thôi có đánh lạc hướng nhau đi. – Fany lấy nhanh tách trà uống một ngụm lớn – Cậu và Yuri, thật ra là chuyện gì? – Cô nghiêm túc nói.

Jessica thở dài thường thượt “Xem ra không nói khó lòng rời khỏi đây......”:

-Chuyện không phải một câu nữa chữ mà kể cho hết.......

Đang nói thì chợt Fany lên tiếng ngắt ngang:

-Jessica Jung....... – Fany nhướng mày nhìn Jessica, trong khi đó thì cô ấy cũng trố mắt khó hiểu nhìn Fany – Thôi cái kiểu nói chuyện văn vẻ không đúng lúc đi nhé. Thì nói nhiều câu vào và nói nguyên vẹn từng chữ. Không trốn khỏi tay mình được đâu.

-Giỏi lắm Hwang Mi Young...... – Jessica thì thầm rồi thở hắt ra (Tôi mà khỏe lại thì cậu biết tay, lúc đấy có một chục Kim Taeyeon cũng không cứu nỗi cậu đâu......)

-Mình đang nghiêm túc. Nên cậu vào đề đi.......rồi mình sẽ thả cậu về. – Fany nhún nhẹ vai – Cậu không được khỏe, mình cũng ngại giữ cậu lại lắm....

-Thôi được rồi. Cao cả nhất là cậu...... – Jessica ngập ngừng – Là chuyện giữa Yoona và Yuri.

-Yoona?! Im Yoona??? – Fany ngạc nhiên khi cái tên của đứa em rể quý hóa được nhắc đến – Hai người đó xảy ra chuyện gì? Mà chuyện đó lại liên quan đến cậu và cậu giận Yuri?

-Lúc chiều mình không khỏe, đúng lúc đó mình và Yoona đang đi chung. Nên Yoona nhân tiện đưa mình về nhà và giúp chăm sóc cho mình. Mình bị ngất về nhà một lúc thì mình tỉnh lại. Đúng lúc đó, có người ấn chuông cửa tìm mình. Yoona giúp mình mở cửa và nhắn lại là mình không tiện tiếp khách......

-Vây thì có chuyện gì? – Fany vẫn không thể đoán được chuyện gì có thể xảy ra trong tình huống đó.

-Lúc mình đi ra cửa xem là ai đến tìm thì......mình thấy Yuri đánh Yoona ngả ra sàn nhà.

-Sao lại có chuyện như thế được?? Yuri trước giờ đâu có nóng tính hành động không suy nghĩ như vậy? – Fany nhíu mày thắc mắc.

-Cậu đi mà hỏi cậu ấy.....

-Sau chuyện đó hai người vẫn chưa nói chuyện sao?

-Mình không có thời gian..... – Jessica lạnh lùng đáp.

-Jessica có như thế nào cậu cũng dành ra ít phút nghe xem Yuri nói gì. – Fany nắm lấy cánh tay Jessica.

Jessica nhíu mày lại quay sang Fany nói một hơi:

-Mình không biết giữa Yuri và Yoona đã xảy ra những gì. Mình cũng không hiểu hết Yoona tốt xấu ra sao. Nhưng đã đến nhà thì là khách, đó là chưa kể Yoona đã giúp đưa mình về nhà, ân cần quan tâm. – Jessica ngừng lại rồi nói tiếp – Ngay ở nhà mình, mà cậu ấy còn như thế. Nếu mình không có ở đó, sẽ như thế nào nữa? Mình đã khó xử lắm, cậu biết không?

Fany cảm thấy uất ức thay Yuri vì những lời Jessica nói:

-Được rồi. Yoona là bạn cậu, là người ân cần tử tế, là khách của cậu, đánh Yoona là Yuri sai, được chưa? Nhưng chắc chắn có nội tình, JUNG SOO JEON!!! – Fany hét tên Jessica.

Không khí giữa Jessica và Fany cũng chẳng còn vui vẻ gì sau khi hai người đã lớn giọng với nhau. Jessica thì quá bướng bỉnh với ý kiến của cô. Fany thì thẳng thắng quá mức. Cả hai giận dỗi nhìn nhau chẳng nói lấy lời nào nữa.

-Mình về đây. – Jessica nói rồi đứng phắt dậy, đi thẳng một mạch ra khỏi phòng.

Fany nhìn Jessica rời đi, thả người tựa vào ghế, đánh nhẹ một tiếng thở dài:

-Im-Yoonaa!!!!

.

.

.

..................

Lại là một tối muộn như thường lệ, Taeyeon đặt chân về Dinh thự. Chậm rãi cởi chiếc áo khoát dày cộm của mình và vắt nó lên tay. Cô cuối người mệt mỏi tháo đôi giày ra khỏi chân. Hít một hơi thật sâu rồi thở ra như xua tan hết những trăn trở áp lực của công việc. Tự mỉm cười với chính mình, Taeyeon từ tốn đi vào Dinh thự, khi đi ngang nhà bếp thì cô khựng lại.

-Tae về rồi....... – Sulli mỉm cười đi lại gần Taeyeon và lấy áo khoát trên tay cô ấy rồi cô dắt tay Taeyeon lại gần bàn ăn – Nhìn xem, Tae thấy thế nào?

Taeyeon ngỡ ngàng nhìn vào những gì Sulli chỉ, rồi cô mở tròn mắt nhìn cô ấy:

-Cái này...... – Taeyeon ngập ngừng – Tất cả là do một tay em chuẩn bị hết sao?

-Vâng..... – Sulli gật đầu mỉm cười rồi cô hát – Happy birthday to you......happy birthday to you. Happy birthday.....Happy birthday. Happy birthday to Taeyeonnn....

Nghe bài hát mừng sinh nhật Taeyeon càng thêm ngỡ gàng, giây phút này cô vẫn ngỡ rằng mình còn đứng ngoài cửa và chưa bước vào:

-Tae..... – Taeyeon không biết nói thế nào khi cô vẫn còn ngạc nhiên quá đỗi, rồi cô cười tươi – Cảm ơn em, cảm ơn em.

-Nào Tae ước đi rồi thổi nến. – Sulli kéo Taeyeon lại gần chiếc bánh sinh nhật và thúc giục.

Như thế này rồi thì Taeyeon cũng chẳng biết làm gì hơn là nghe theo Sulli, ngập ngừng cô chắp tay nhắm mắt cầu nguyện:

“Hy vọng.....Sulli.....cô ấy sẽ tìm được tình yêu thật sự, ai đó trên thế giới này xin hãy yêu thương cô ấy thay con. Hãy bù đắp những tổn thương, thiệt thòi cô ấy phải chịu trong suốt thời gian kết hôn với con. Và cầu cho người con gái con yêu.....Tiffany.....sẽ được hạnh phúc, bình an và luôn tươi cười. Xin hãy mang đến những gì tốt đẹp nhất cho hai cô gái này......”

Taeyeon mở mắt và thổi nến trong tiếng vỗ tay của Sulli. Sau đó họ ngồi vào bàn và thưởng thức món bánh kem cùng nhau. Được một lúc, Sulli nói:

-Em xin lỗi.......Cũng vì em mà chúng ta phải ăn sinh nhật muộn.

Taeyeon ngẩng mặt lên nghe thì hiểu ngay Sulli đang tự trách về buổi tiệc sinh nhật không thành dạo trước:

-Đừng nhắc chuyện đó nữa....... – Taeyeon ăn tiếp một thìa bánh kem, rồi chậm rãi cô nói – Chuyện ngoài ý muốn thôi. Tae không trách em, cũng không để tâm. Quên hẳn đi.

Sulli mỉm cười:

-Đây là lần cuối, em hứa.

-Tốt. – Taeyeon khẽ cười rồi ăn tiếp phần bánh của mình.

Sulli không nói gì tiếp, cô lẳng lặng lấy ra một hộp quà nhỏ sau lưng mình và đặt lên bàn, đẩy nó lại gần tay của Taeyeon:

-Quà sinh nhật.

Có vẻ như Sulli càng chu đáo, càng thể hiện tình cảm của cô ấy, càng khiến tâm trạng của Taeyeon tuột dốc không phanh. Cô ngập ngừng nhìn Sulli rồi hướng mắt nhìn món quà được gói một cách khéo léo và tỉ mỉ “Sao thế này.....?? Em làm Tae thấy khó xử quá đây..... – Cô ngập ngừng đưa tay chạm nhẹ vào gói quà – Dù có là gì, thì cũng là tâm ý của cô ấy, nếu mình cự tuyệt thì......Không, mình không thể vô tình như thế.....tuy không nói nhưng mình biết cô ấy đã chuẩn bị từ rất lâu. Sao em lại khờ quá như thế.....em yêu thương quá một người chỉ biết làm đau em. – Nhẹ giấu một tiếng thở dài, cô cầm món quà lên.”

-Tae mở ra xem có thích không? – Sulli mỉm cười vui vẻ hướng cái nhìn mong chờ.

Từ tốn Taeyeon mở chiếc hộp mini đựng quà ra:

-Nơ áo?

Sulli đi vòng qua Taeyeon, rồi cầm lấy chiếc nơ áo, dịu dàng ướm thử vào cổ áo của cô ấy:

-Là nơ màu xanh. – Sulli chỉnh chu lại cổ áo của Taeyeon – Xinh quá Tae nhỉ?

Taeyeon nhìn xuống cổ áo của mình vuốt nhẹ cái nơ và mỉm cười:

-Cảm ơn em về cái nơ. Em luôn có mắt thẩm mĩ nhỉ.

-Không cần cám ơn em suốt như thế đâu. Chuyện bé tí..... – Sulli trở lại chổ ngồi của cô.

-Thật sự......Tae không biết thể hiện sự xúc động và biết ơn vì buổi tiệc sinh nhật nhỏ này của em như thế nào. – Taeyeon nhìn Sulli nói – Tất cả những gì em làm vì Tae, Tae sẽ luôn trân trọng. Nhưng......xin em chỉ duy nhất một chuyện đừng làm. Đó là đặt hy vọng ở Tae..... – Cô buông hẳn cải thìa bánh kem trong tay mình, buồn bã nói – Ân tình này......Tae không cách nào trả lại em. Tae xin lỗi.

-Tại sao vậy, Taeyeon? – Sulli nói như thì thầm.

-Em luôn biết câu trả lời mà...... – Taeyeon nhẹ nhàng đáp.

-Em không muốn nhắc đến chút nào...... – Sulli nói mắt không nhìn Taeyeon.

-Em sẽ dây dưa cả một đời thế này sao? – Taeyeon nhướng mày nói.

Sulli nở nụ cười với bản thân cô:

-Nhớ hoài rồi cũng nhạt. Nhói hoài rồi cũng quen....... – Sulli nhìn Taeyeon – Tae như một cơn gió, có thể ở bất kì nơi đâu, mãi miết len qua từng lớp áo, hay hòa vào hơi thở của em.....Nhưng chẳng bao giờ dừng lại vì em.

-Gió trời sao em có thể níu giữ......sao mà nắm lấy? Duyên giữa hai đứa mình níu lại bằng gì đây? Thế nên ra đi hay ở lại, đôi lúc cũng là một mà thôi.

Giống như việc bản thân đang ở một nơi mà lòng hướng về khoảng trời khác thì cho dù không dời chân đi. Tự khắc chúng ta cũng đã không thuộc về chốn hiện tại nữa rồi.

 

-Cam tâm. – Sulli tư lự buông nhẹ hẫng hai từ ấy – Em chính là không thể cam tâm buông bỏ, cam tâm ngừng đau đớn, nuối tiếc....... – Chậm rãi đứng lên rời đi, nhưng cô dừng lại, vẫn xoay lưng về phía Taeyeon cô tiếp – Tae dù có bảo không yêu em, hay nói những lời khiến em đau. Nhưng chúng ta đâu chỉ có bao nhiêu đó? Khoảng thời gian làm vợ chồng....nào phải nói bỏ là bỏ được. Chẳng phải Tae cũng nghĩ như vậy sao? – Cô xoay lại nhìn Taeyeon – Em không bao giờ để Tae và cô ấy toại nguyện...... – Rồi cô xoay bước rời đi.

Yêu một người không yêu mình. Tựa như đâm sâu con dao vào tim. Để yên thì đau đớn nhưng rút ra thì máu chảy không ngừng.....

Taeyeon nhìn xuống đĩa bánh kem ăn dở, nhìn cái nơi đeo ở cổ áo, cô cười – nụ cười nửa miệng bâng quơ “Tại sao em lại tự xây dựng thành trì, trong chính trái tim em? Chừng nào em còn tự giam em như thế......thì hai ta cũng chỉ có ngột ngạt trong chính những bi thương do mình tạo ra mà thôi.......”

.

.

.

Ngồi một mình vu vơ trong bóng tối mập mờ đèn, Taeyeon khẽ nhấc người đi về phía cửa sổ, tiện tay rót một ly rượu. Cô vừa uống vừa đưa mắt nhìn ra cảnh vật khi Seoul về đêm. Tự hỏi tại cớ vì sao đứng cùng dưới một bầu trời......nhưng không thể ở cạnh nhau, vai kề vai, môi áp môi, vòng tay ôm nhau, sưởi ấm những ngày đông về.

“Giáng sinh này mình không lỗi hẹn rồi Tae nhỉ?”........Bất giác trong tâm trí của Taeyeon câu nói của Fany hiện lên. Nở nụ cười như xoa dịu tâm hồn đang cô đơn, trống trải giữa một đêm đông lạnh.....Taeyeon hít thở nhẹ, tựa người vào mép cửa sổ, hướng đôi mắt vào khung trời có sự hiện diện, có hơi ấm của Fany.

-Giáng sinh này.......mình sẽ không lỗi hẹn. Em yêu à, sẽ không! – Taeyeon nói rồi lại cười với chính mình.

Thời gian chỉ còn khoảng một tuần là đến giáng sinh. Nghĩ đến đây, Taeyeon ngồi xuống ghế, gác tay lên trán suy nghĩ, tay lắc lư ly rượu rỗng. *chóc* Cô búng tay rồi nở nụ cười hài lòng với cái ý tưởng vừa mới nảy ra trong đầu mình. Lấy chiếc điện thoại trong túi quần, cô nhấn số máy quen thuộc.

*Tút tút tút*

---Thưa Tổng Thống. – Người đầu dây lên tiếng.

---Tôi có chuyện quan trọng cho anh làm đây, Nick à. – Taeyeon nói cùng nụ cười bí ẩn của mình.

---Vâng, tôi nghe đây ạ. – Nick cẩn trọng đáp.

---Ngày mai anh hãy đi mua hết cho tôi những vật dụng để trang trí Noel nhé. Bao gồm cả cây thông, chọn cây nào thật to nhé......

---Sao ạ?! – Nick ngạc nhiên khi nghe nhiệm vụ quan trọng của anh.

---Lấy giấy bút ghi lại đi. – Taeyeon hoàn toàn không bận tâm sự ngạc nhiên của Nick, cô vui vẻ nói tiếp – Riêng ông già Noel thì khỏi nhé..... – Cô cứ liệt kê và Nick thì hí hoáy ghi vào quyển sổ nhỏ của mình.

---Vâng, tôi hiểu rồi.

Taeyeon gập máy lại sau khi đã căn dặn Nick rồi lặng lẽ chìm vào những suy nghĩ miên man.

 “Mi Young à......yêu em chưa bao giờ là lời nói suông. Nếu yêu em thiết nghĩ nên phải giành lấy em, không thể ngồi chờ em tự ngả vào vòng tay này được. Vì em sẽ không, em là cô nàng bướng bỉnh.....”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro