Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi môi tạm thời rời ra khi lưng Fany vừa chạm ghế. Nhưng chỉ vài giây sau, nụ hôn của Taeyeon đã rớt xuống vai Fany. Chiếc áo xộc xệch của Fany nhanh chóng được Taeyeon giải quyết. Taeyeon trườn lên, liếm nhẹ vành tai Fany khiến cô ấy phát ra những tiếng rên nhỏ. Những nụ hôn ướt trải dài xuống đến tận vùng bụng phẳng lì của Fany. Những cúc áo cuối cùng của Taeyeon sau nhiều nỗ lực của Fany, cũng ngoan ngoãn bung ra, ném chiếc áo sơ mi vướng víu ấy qua một bên, Fany túm chặt lấy tóc Taeyeon, cố gắng kiểm soát những hoạt động của Taeyeon, động chạm đó của cô khiến Taeyeon “yêu” cô nồng nàn hơn, gấp gáp hơn. Càng lúc nụ hôn càng tiến sâu xuống, chạm vào nơi nhạy cảm nhất của Fany, cô bắt đầu nhắm mắt chờ đợi những khoải cảm đam mê Taeyeon sắp đem lại, Fany bấu chặt tấm ghế nệm, thúc giục…..

-Nhanh….nào….Tae……

*reng reng reng* tiếng chuông điện thoại của Taeyeon vô cớ reo inh ỏi. Lơ nó đi, Fany và Taeyeon đều không có ý định dừng lại. *reng reng reng* cái điện thoại ngoan cố đổ chuông thêm một lần nữa….Thấy Fany nhăn mặt….đôi môi đang quấn lấy môi Fany…..Taeyeon với tay tìm cái điên thoại dự định sẽ tắt nó, mò mẫm một lúc Taeyeon cầm được chiếc điện thoại, nhưng vô tình đập vào mắt, màn hình người gọi là….Sulli. Cảm giác tiếng chuông không được tắt mà nụ hôn trên môi Taeyeon dần lỏng lẻo. Fany khó chịu mở mắt, Taeyeon cũng tiếc nuối tách môi ra hẳn, hướng ánh mắt lo ngại nhìn Fany….

-Là Sulli…

-Nghe máy đi – Fany thấy hơi khó chịu.

---Alo – Taeyeon hít một hơi sâu vào buồng phổi, rồi từ từ thở ra, thận trọng cất tiếng sao cho bình thường nhất sau khi lượng hoocmon trong người đang tăng và tim đang đập liên hồi  – Sulli!

---Tae đang ở đâu thế? Nhanh trở về đi, em đứng ở cạnh bục phát biểu đấy, tiệc khiêu vũ sắp kết thúc chúng ta phải tiễn Tổng Thống các nước khác! – Sulli giọng gấp gáp.

---Được, Tae biết rồi! – Tae giật mình đáp nhanh rồi cúp máy.

Lúc này nhìn lại Fany đã chỉnh sửa, mặc lại áo đầm từ khi nào. Mặt cô đã bớt giận dỗi phần nào.

-Tiệc khiêu vũ sắp kết thúc, không ngờ nhanh vậy…ở bên em bao giờ thời gian cũng trôi nhanh.

-Để em giúp Tae mặc lại áo…. – Fany nói nhanh.

Fany nhặt lại áo của Taeyeon, cả áo khoát. Taeyeon nhanh chóng mặc vào, trong khi Fany đang cài lại hàng cúc áo, Taeyeon toan đeo cái nơ đen lại vào cổ, thì Fany bất chợt đưa tay ngăn lại.

-Khoan cài nơ…. –  Fany nói rồi với tay lấy bóp tìm kiếm gì đó.

-Sao vậy, Fany? Em đang tìm cái gì? – Taeyeon nhìn Fany vội vàng thắc mắc.

-Khăn giấy….Trên cổ Tae có vết son môi! – Fany đáp, tay lấy ra tờ khăn giấy.

-Không cần Fany. – Taeyeon nắm lấy bàn tay Fany đang đặt trên cổ mình, nhìn cô ấy âu yếm – Đêm nay Tae đã có khoảng thời gian vui vẻ hiếm hoi bên em…. – Cô mỉm cười – Tae muốn giữ nụ hôn này, cài lại nơ không ai thấy đâu.

Fany thở dài:

-Vậy phải cẩn thận! – Cô nói rồi giúp Taeyeon mặc áo khoát.

Taeyeon đã mặc xong quần áo, Fany chỉnh lại cái nơ cho ngay ngắn, rồi cô nhanh chóng phủi áo của Taeyeon từ trên xuống dưới, để chỉ muốn nó không quá nhăn nheo, với hy vọng nó trông giống như lúc Taeyeon bước vào.

-Nhìn này, – Taeyeon giang tay ra rồi cười nói – Tae vẫn mới toanh!

Fany đẩy nhanh Taeyeon ra cửa, đến sau cánh cửa Taeyeon quay lại đặt nụ hôn lên má Fany. Sau đó cô đặt tay xoay cửa bước ra, Fany đứng sau nhìn tấm lưng Taeyeon rời đi, trong lòng có chút lưu luyến….Nhưng vừa lú đầu ra, Taeyeon đột nhiên đóng cửa, quay người lại trân trối nhìn Fany.

-Có chuyện gì…sao Tae lại….? – Fany tròn mắt khó hiểu trước thái độ của Taeyeon.

-Choi Sooyoung…cậu ấy đang lảng vảng ở hành lang gần phòng Tổng Thống – Taeyeon nín thở nói, rồi nhanh như cắt tắt đèn trong phòng….căn phòng giờ tối om, chỉ còn lại vài tia sáng từ ngoài lọt vào.

-Sao chứ, sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây? – Fany bắt đầu thấy hồi hộp.

Hé cửa Taeyeon quan sát kĩ Sooyoung rồi quay vào tường thuật lại cho Fany:

-Cậu ấy vừa đi vừa cầm điện thoại trên tay, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ, có vẻ như đang tìm ai đó, khuôn mặt có phần lo lắng, theo hướng cậu ấy đi, có vẻ sẽ đi đến đây….

-Tìm ai đó…gọi điện thoại…chết…không lẽ…. – mặt Fany bắt đầu biến sắc.

Fany có vẻ đã hiểu được người Sooyoung tìm có thể là cô, nhưng chưa kịp nói hết suy nghĩ của mình thì *reng reng reng*  bất chợt trong phòng tiếng điện thoại reo tới tấp, Fany lại cài đặt chế độ chuông maximum, thôi rồi nó reo rõ ràng từng tiếng một, thêm ở đây chung quanh yên ắng, âm thanh dễ dàng lọt ra ngoài. Taeyeon hé cửa nhìn thấy Sooyoung tay vẫn cầm điện thoại đang tiến rất gần về phía họ rồi, còn hơn 30 bước chân nữa thôi, không nghi ngờ gì nữa cuộc gọi đó dành cho Fany.

-Cậu ấy gọi cho em, nhanh nghe đi Fany…. – Taeyeon quay lại thúc giục Fany, rồi quay ra xem chừng Sooyoung.

-Em nghe ngay đây…. – Fany theo quán tính lục tìm cái điện thoại trong bóp.

-Sao vậy em? Sao em không… - Taeyeon gấp gáp hỏi khi tiếng chuông không có dấu hiệu tắt.

-Điện thoại không có trong bóp của em…. – Fany trân trối nhìn Taeyeon.

Taeyeon chết lặng, Fany điếng cả người, rồi cả hai lao vào lục tung cả căn phòng truy tìm tung tích cái điện thoại, Sooyoung thì đi sắp tới mà cái điện thoại chết tiệt không biết chết ở đâu. Tim đập nhanh muốn rớt ra khỏi ngực, nó đang múa điên loạn khiến Taeyeon và Fany đầu óc quay cuồng….

Phía bên ngoài Sooyoung vừa đi vừa dáo dác tìm, tai nghe điện thoại kiên nhẫn chờ người nghe bắt máy. Chợt dây giày cô rớt ra, Sooyoung khom người ngồi khụy gối, buông điên thoại xuống nền gạch, lấy tay buộc lại dây giày, chính lúc này….vô tình cô nghe tiếng chuông điện thoại người cô đang cố gắng gọi…văng vẳng gần đâu đây. Cô nhíu mài ngẫm nghĩ…. “Không lầm được, đó là nhạc chuông yêu thích của Fany….tuy không rõ cho lắm….”.

Nhặt điện thoại lên và đi về hướng phòng Tổng Thống – nơi có khả nghi phát ra tiếng chuông, do căn phòng tương đối kín, cô chỉ nghe loáng thoáng, tiếng như có như không. Tuy nhiên bấy nhiêu đó đủ để Sooyoung có lý do tò mò, mà con người một khi đã tò mò thì nhất quyết phải làm cho ra lẻ. Kết thúc 45 giây, Sooyoung lại ấn nút gọi để giữ tung tích tiếng chuông….văn phòng giờ cách Sooyoung khoảng 10 bước chân….!

Bên trong hiện Taeyeon và Fany đang rối tung cả lên, đồ đạc trong phòng ngổn ngang. Theo dự tính của Taeyeon có lẽ không đầy 10 bước nữa Sooyoung sẽ đứng trước cửa và tông vào. Taeyeon cố lấy lại bình tĩnh, ra dấu cho Fany ngừng tìm kiếm và lắng tai nghe xung quanh thật kĩ….Nhanh chóng Taeyeon khụy người xuống, áp mặt sát nền gạch, đưa mắt nhìn vào dưới gầm bàn làm việc. Kia rồi, chiếc điện thoại đang sáng và vô tư reo inh ỏi…. “Nhưng sao nó lại ở dưới gầm bàn được thế nhỉ? Không lẽ - cô nhíu mày – Đúng rồi, thảo nào lúc ôm hôn Fany mình nghe tiếng cái gì rơi xuống….Thề có Chúa, không ngờ là cái điện thoại. Thật là khốn đốn!”

Phía ngoài Sooyoung hiện đang gần tới cửa….3-2-1…Sooyoung đã đứng trước cửa.

-Rõ ràng vẫn nghe loáng thoáng tiếng chuông từ trong kia phát ra (lạ thật! sao có thể???) – Sooyoung nhíu mày nghiêng đầu ngẫm nghĩ – Đành vậy….

Chần chừ cô đặt một tay còn lại lên nắm cửa, rồi….thận trọng xoay cánh cửa….chuẩn bị cho một cuộc tìm kiếm…..

*cạch*…….Taeyoen xoay người lại bất lực nhìn về phía cách cửa sắp sửa mở toang, mà tay chân đông cứng cả lại “thôi rồi…!!!!”.

---Alo Sooyoung mình nghe (đừng vào Sooyoung, đừng….) – Tiếng Fany vang lên tốc độ ánh sáng.

Cánh cửa được hé ra tầm 3cm, thì tiếng nói của Fany vang lên trong điện thoại, khiến Sooyoung tạm ngưng hành động đang làm, nhưng cô không lên tiếng đáp lại….Fany và Taeyeon ở bên trong, thì ngừng thở chờ đợi, cầu nguyện Sooyoung đừng lờ đi Fany. “Trả lời đi Choi Sooyoung, trả lời, đừng mở cửa…” – Taeyeon thầm nghĩ. Ngay tức khắc Taeyeon ra hiệu Fany mau nói điều gì đó phân tán sự tập trung của Sooyoung, nếu không, tin chắc cô ấy sẽ mở cửa dù Fany có trả lời điện thoại. Sooyoung có thể bước vào phòng ngó tới ngó lui cùng lúc trả lời điện thoại là điều quá bình thường.

Khi Fany trả lời điện thoại, Taeyeon đã nhanh chóng nép sang một phía cánh cửa, lúc này cô nhìn lại qua khe cửa, khoảng trống giữa hai cánh cửa có dấu hiệu rộng ra…một gang tay rồi!  Lúc này đã thấy được cái bóng phần đầu của Sooyoung do ánh sáng bên ngoài rọi vào…Taeyeon thảng thốt nhìn Fany thét không thành tiếng “FANYYYY”.

Thấy dấu hiệu của Taeyeon, Fany điều chỉnh âm lượng của mình nhỉnh lên một chút, để thu hút sự chú tâm của người kia vào cuộc điện thoại:

---Choi Sooyoung có đang nghe không hả? Mình đang ở dưới sảnh khiêu vũ tìm cậu từ nãy giờ? Cậu có biết đã làm chân mình đau lắm không, vì phải tìm cậu trên đôi giày cao bảy phân? – Fany lui ra xa nhất cánh cửa, cô ngồi nép xuống bàn làm việc, để có thể nói lớn tiếng – Cậu đang trốn ở đâu? Đang làm gì thì cũng ngừng lại mà trả lời mình!!!

Cái lý do “tìm kiếm Sooyoung” đã vô tình “lên dây cót” làm thần kinh cô ấy thức tỉnh, Sooyoung nhớ lại lý do gì mà cô phải nhọc tâm đi vòng vòng cả cái Dinh thự này suốt một tiếng đồng hồ.

Sooyoung hét qua điện thoại.

---Bây giờ là sao hả cô Hwang? Ai tìm ai???

Thấy cánh cửa ngừng chuyển động, hiệu quả rồi, Taeyeon khéo léo mon men lại chổ Fany ngồi, cô nói bằng khẩu hình miệng với Fany “Chọc tức cậu ấy thêm đi…”

Fany nhìn Taeyeon gật đầu vội vã, rồi chú tâm lại vào cuộc gọi thoại.

---Mình đang tìm cậu chứ còn sao nữa? Ở đâu mau ra đi! Mình chóng mặt, mỏi chân ghê lắm rồi, trời tối đen, nhuốm màu mưa nữa, cậu phải nhanh đưa mình về nhà, Sooyoungggg??!

---Cô Hwang Mi Young tôi lo cô gặp chuyện nguy hiểm, nên chạy lòng vòng tìm cô suốt. Mà giờ cô ném mấy cái chữ đáng ghét này vào mặt tôi mà coi được sao??? – Sooyoung thấy ấm ức.

----Sooyoung mình….AAAAA…. – tiếng Fany la lên đau đớn.

*cạch* *tút tút tút*

Fany biết không thể day dưa với Sooyoung, cô đành chọn hạ sạch cuối cùng. Hét lên và cúp máy bất chợt, hy vọng sẽ khiến người kia lo lắng kinh hãi không biết chuyện gì mà nhanh chóng lao đi gặp cô. Fany và Taeyeon lặng thinh nắm chặt tay nhau, hướng mắt nhìn đối phương, nén thở, rồi đảo cái nhìn vào không gian vô định, căng thằng chờ đợi động tĩnh của Sooyoung, “đi đi Sooyoung, xin cậu….” – Fany nghĩ thầm, siết chặt tay Taeyeon.

Cánh cửa đột nhiên khép lại, nghe đâu Sooyoung hét lên cái gì đấy rồi gấp gáp rời đi. Cả Fany và Taeyeon đều cảm thấy nhẹ nhõm, thoát chết trong gang tất, họ thở hắt một hơi dài hòa vào không khí. Không có thời gian nhiều nữa, Taeyeon đặt nụ hôn vội lên má Fany rồi nhanh chóng rời đi sau Sooyoung tầm năm phút. Tiếp sau, Fany cũng chạy thật nhanh để hội ngộ với Sooyoung, kém Taeyeon khoảng chục phút để không ai nghi ngờ.

 

Mãi một lúc chờ đợi Sooyoung mới gặp được Fany, vậy là cả hai người bắt đầu lằng nhằng xem “ai tìm ai?” “cậu đã đi đâu?” “chuyện quái gì đã xảy ra?”, vân…vân…đại loại thế. Tuy lòng còn ấm ức, Sooyoung vẫn lái xe đưa Fany về đến nhà cô ấy. 00:00 AM, đặt chân vào nhà, Fany lao ngay vào phòng, thay đồ tắm gội, rồi phóng như tên lửa lên chiếc giường nệm lành lạnh, được ướp bởi cái thời tiết ẩm ướt kia. Chưa khi nào Fany mệt như bây giờ, một buổi tối kéo dài không đầy 5 giờ đồng hồ nhưng cực-kì-khó-quên nếu không phải nói là có sức sát thương quá cao. Ôm Tororo hồng vào người, Fany lấy tay dụi mắt, rồi bắt đầu đi vào giấc ngủ. Đâu đó trong tìm thức cô vẫn hiện lên hình ảnh “YoonA với đôi mắt thù hằn”; “Sooyoung lằng nhằng” và “Taeyeon đáng yêu”. Cô lầm bầm mấy chữ “Im YoonA, Choi Sooyoung, hai người khéo thật, không hẹn mà gặp, biến buổi hẹn hò của tôi trở thành thảm họa ~~~~”…..rồi Fany chìm vào giấc ngủ sâu.

………………………………………………………………………….......

Mọi khoảng trống để lại cho ta sự đau đớn nhất định.

Tựa như có thể hét vào khoảng trống ấy để rồi vang vọng mãiiii

Bao nhiêu niềm vui mới vừa đủ lấp đi một khoảng trống???

…………………………………………………………

 

*xoảng* *rầm* “KHỐN KHIẾP!!!!!!”

Tiếng thủy tinh tiếp đất đau đớn…..tiếng đập bàn đầy uất hận…..00:00 AM….ngày mới vừa được bắt đầu bằng ngọn lửa hận, cháy rực khắp cả phòng…..ngọn lửa thắp sáng khuôn mặt nồng nàn mùi rượu….và đôi mắt ưu phiền một nỗi bất lực – Im YoonA đứng chôn chân giữa đám vụn thủy tinh nằm lênh láng….đôi tay co hình nắm đấm ngự tại mặt bàn mà nâu gỗ.

-YoonA, có chuyện gì thế này? – Seohyun xuất hiện sau lưng YoonA, trên tay cầm một cốc trà giải rượu, ánh mắt thảng thốt nhìn quanh căn phòng.

-Đừng quan tâm! – một lúc lâu YoonA đáp.

-Em sẽ gọi người lại quét dọn, YoonA say rồi…. – Không để tâm lời YoonA nói, rồi Seohyun quay lưng ra phía cửa gọi người giúp việc.

*xoảng* Yoona quay lưng đi về phía Seohuyn, níu tay cô ấy lại và hất tung cốc trà trên tay cô ấy:

-Đừng quan tâm, nghe không thấy sao??? – YoonA mắt giận dữ nhìn Seohyun.

-YoonA đang làm em lo lắng có biết không? Chưa bao giờ Yoona hành xử như thế này cả? – Seohyun níu lấy tay YoonA ân cần nhìn cô ấy.

-Em ra ngoài đi – Yoona giật tay ra khỏi cái níu của Seohyun, và hướng lưng mình về phía cô ấy.

-Chúng ta không có gì để nói với nhau sao? – Seohuyn đau lòng trước thái độ lạnh nhạt của YoonA.

YoonA lạnh lùng rót ly rượu rồi tuôn hết vào cổ họng:

-Những ngã rẻ của cuộc sống đã làm chúng ta không còn gì chung để chia sẽ….

Seohyun chết lặng sau câu nói đó…..nó cứa vào tim cô những vệt ngang dọc, hằn lên tim cô ngay tức khắc một nỗi thất vọng, tựa hố sâu không thấy đáy.

Rồi YoonA vô hồn quay lại nhìn Seohyun bâng quơ nói:

-Hôn nhân này…có nên tiếp tục duy trì? Hay dứt khoát li dị!....Seohyun???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro