Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không chắc về việc ở bên một người bao lâu gọi là đủ dài.

Tận tâm yêu thương họ bao nhiêu gọi là đủ nhiều.

Lúc chán chường, tổn thương, mệt mỏi.....

......đến mức nào thì đủ để buông tay (*)

-------------------------------------------------------------------------------------------

Không gian về đêm vắng lặng nhưng ấm cúng khi Taeyeon cứ thế ngồi ăn hết đũa này đến đũa khác. Chẳng mấy chốc đĩa mì Spaghetti vừa nãy còn đầy ấp, giờ cạn xìu và rồi đến cả sợi mì cuối cùng cũng nằm ngay ngắn trong miệng Taeyeon rồi. Fany tròn mắt nhìn Tae của cô “tập trung chuyên môn” như vậy thì ngạc nhiên lắm. Cứ nghĩ là cô ấy sẽ vừa ăn vừa trò chuyện với cô, làm sao lại lẳng lặng ăn như thế.

-Đưa Tae ly rượu đi em. – Taeyeon nói nhanh khi ngả lưng ra ghế, tay xoa xoa bụng mình, mắt thì nhắm tịt lại.

-Đây này. – Fany đưa ngay cho Taeyeon, không quên mỉm cười vì cử chỉ của cô ấy quá là đáng yêu. Cảm giác như cô là người nấu mì bậc thầy vậy. Hạnh phúc, tự hào khó có từ nào tả nỗi.

Fany đón lấy ly rượu từ tay Taeyeon và đặt nó xuống bàn:

-Tae thật không ngờ nha. – Fany tròn mắt – Em nấu mì cũng có trình độ nhỉ? – Taeyeon cười xoa má Fany.

-Cả sợi mì cuối cũng không nhường cho em cơ đấy. Trông mong gì sau này có món ngon gì Tae sẽ nhớ đến em. – Fany tinh nghịch đáp.

-Em sao cứ thích bắt bẻ Tae. Ăn ít thì em cũng có chuyện để than phiền, ăn nhiều em cũng tìm cách hờn dỗi cho bằng được. Bất chấp thủ đoạn quá đấy, Chánh văn phòng Hwang. – Taeyeon nhướn một bên mày.

Thình lình điện thoại trong túi mình rung lên, Taeyeon khẽ kéo điện thoại ra xem khi Fany đang rót ly rượu mới. Cô nhíu mày khi biết là ai gọi.

-Tae em-........ - Fany đưa ly rượu lại gần Taeyeon. – Á......Ơ em xin lỗi. – Fany cuống lên khi Taeyeon vô tình đưa tay chạm vào tay cô làm đổ ly rượu, nước sóng sánh văng ra ngoài thấm vào cái áo trắng cô ấy đang mặc.

-Ơ.......không sao đâu em. – Taeyeon hoàng hồn lại khi Fany dùng khăn lau áo mình, khẽ khàng cô cho điện thoại lại vào túi.

-Em bất cẩn quá. Để em vào pha nước ấm, nhân tiện Tae tắm nhé. – Fany nhìn Taeyeon trông đợi.

-À.....cũng được. Em đi đi. Cứ từ từ thôi, kẻo làm nước bắn vào người bỏng đấy. – Taeyeon cười nhắc nhở.

-Em biết rồi. – Fany mỉm cười rời đi.

Khuất bóng Fany, điện thoại trong túi lại rung, Taeyeon kéo nút nghe và áp vào tai mình:

---Tae nghe đây. Sao em chưa ngủ hả? – Cô nhẹ giọng.

---Em định rồi nhưng đã quá giờ vẫn chẳng thấy Tae đâu. Tae bận nhiều việc lắm sao?

---À.....một chút thôi. Em nên ngủ sớm đi, em cũng mệt mà. Nếu còn về nhà được, Tae sẽ về.

---Giờ Tae đang ở văn phòng sao? – Sulli nhẹ hỏi.

Taeyeon thoáng khựng lại, cô không muốn dối Sulli chút nào, trong một khắc đầu cô tê cứng:

---Tae......

---Tae làm sao? Đang ở đâu?

---Văn phòng, Tae ở văn phòng. Đang loay hoay với văn kiện. – Taeyeon đứng dậy đi vài bước để bình tĩnh lại. Khéo một chút cô lại làm cô ấy nghi ngờ.

---Văn phòng sao...... – Sulli ngừng lại – Tae làm việc ít thôi nhé.

---Tae biết mà. Tae ổn. Em...... – Taeyeon định nói thì thấy lưng Fany rồi, cô ấy đang lấy khăn tắm, cô ấy nhìn cô mỉm cười.

---Em làm sao Tae? – Sulli hỏi lại.

---Em nghỉ đi. – Taeyeon tập trung lại vào cuộc điện thoại (không nên để Fany biết) – Tae gác máy nhé. Rãnh Tae sẽ gọi lại. Tạm biệt em.

---Tạm biệt Tae.

Taeyeon ngắt máy ngay khi nghe hai chữ “tạm biệt”. Đút điện thoại vào túi, cô ngồi phịch xuống ghế, thẩn thờ lấy ly rượu và uống cạn “Tae xin lỗi.....”

-Ai gọi khuya vậy? Sulli sao? – Fany ngồi xuống ôm lấy cánh tay Taeyoen.

.........

Căn phòng rộng lớn, chỉ mình cô đứng đó. Ngoài trời đổ mưa, từng giọt từng giọt tí tách rơi như xát muối vào trái tim mỏng manh của cô vậy. Ánh mắt cô đau đớn, môi cô mím chặt lại, tay siết lấy cái điện thoại vẫn còn nóng hổi cuộc gọi cách đây vài giây. Mũi cô cay, khóe mắt đong đầy nước. Vụn vỡ, tim cô đang gào thét khi nó mang đầy tổn thương. Cổ họng cô nghẹn, lòng cô chết, chân cô run rẩy, răng cắn môi bật máu.

-TẠI SAO? TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI EM NHƯ VẬY?

Cô hét lên đập mạnh chiếc điện thoại lên bàn, tay cô đau vì lực dội lại, nhưng thần trí không còn đủ để nhận thức được đau đớn đó. Chống hai tay lên bàn, tim cô nổi loạn, hai tay cô co thành hình nấm đấm.

*XOẢNG* Cô hất tung hết những văn kiện, hồ sơ trên bàn vốn được sắp xếp ngăn nắp. Nước mắt lăn dài trên má, cô lắc đầu cố xua đi từng lời gian dối trong đầu mình:

-Văn phòng sao? Tae bảo Tae ở đây kia mà......Em không thấy, không thấy. Gian dối. Gian dối!!!

*RẦM* Cô đập hai tay lên bàn, thoáng chững lại thình lình cô khụy chân xuống, tay cầm lên khung hình đã vỡ, thủy tinh văng đầy sàn, nhưng khuôn mặt Taeyeon ôm cô mỉm cười vẫn còn vẹn nguyên. Cô khóc không ngừng được, nước mắt cứ vô thức lăn mãi. Chạm tay vào bức hình, vuốt ve gương mặt đó, nụ cười xinh đẹp đó, cô bất giác mỉm cười.

-Tae là chồng của em mà......Chúng ta sao lại thành ra như bây giờ? Sao lại là mình em ở đây, Tae ở cạnh cô ta? Tiffany, cô ấy có gì hơn em? Em có gì không sánh bằng? Mỗi khi nghĩ đến Tae yêu cô ấy, em thấy giá trị bản thân mình hóa tí hon như hạt cát. Em đã nuôi sống tình yêu bằng nỗi đau, sự tổn thương. Vậy mà......Tae vẫn không quay lại, vẫn nhất nhất thương yêu cô ấy.

*ẦM ẦM* Trời bên ngoài mưa ngày một lớn, sấm sét vang trời, lóe lên chiếu một vệt sáng cắt ngang mặt cô, gương mặt thanh tú của cô lóa lên, lấp lánh nước mắt long lanh. Nhìn ra ngoài bầu trời tối mịt sấm chớp mây mưa đang bủa vây, cô thấy lòng thêm quặn đau. Tất cả như dồn cô đến chân tường, đến tận cùng của giới hạn chịu đựng.

-Đến cả ông trời cũng muốn Tae ở cạnh cô ấy. Mưa thế này......Tae lại càng không quay về. – Cô bật cười – Đành lòng để cô ấy một mình ở nhà sao? Nhưng Tae lại nhẫn tâm để lại mình em cơ đấy. – Sulli ngồi hẳn xuống, tuyệt vọng ôm chặt bức hình.

Bên ngoài trời mưa réo rắt, bên trong văn phòng hoang tàn, văn kiện, hồ sơ ngổn ngang dưới sàn. Sulli thật nhỏ bé giữa đống hổn độn này. Cô ngây dại bó gối trong đau đớn, và tấm ảnh với nụ cười của Taeyeon nằm gọn trong tay cô.

...........

Bế thốc Fany lên tay mình, xoay nhẹ vài vòng, cô ấy ôm chặt lấy cô. Taeyeon đắm chìm trong đối mắt cười đó. Bên ngoài trời mưa, cô không sợ gì nữa, đã có Taeyeon ở cạnh rồi. Choàng tay quanh cổ cô ấy, cô áp mình vào ngực Taeyeon, lắng nghe tim cô ấy đập từng hồi. Giây phút này, Tae của cô thật sống động, không phải chỉ xuất hiện trong giấc mơ nữa.

Nhẹ nhàng đặt Fany nằm xuống giường, theo đó cô cũng ngả người nằm lên người cô ấy, tay cô kéo nhẹ áo cô ấy xuống, chiếc áo ngủ mỏng đã không giữ nỗi khoảng trống da thịt của cô ấy nữa rồi. Taeyeon mỉm cười ngắm cơ thể Fany, cô ấy cũng mỉm cười nhìn cô phía trên mình. Đêm nay, trời mưa, và hoang dại. Taeyeon áp mặt mình vào ngực cô, hôn lên đấy. Cô nhắm mắt cho những yêu thương nồng nàn sắp đến.

Taeyeon trường lên hôn môi cô, thít chặt lưỡi của cô. Lại nữa, hôn má trái, má phải, chóp mũi, rồi hôn thật sâu lên trán cô, Fany mỉm cười xoa mặt Taeyeon. Từng cái chạm của Fany dành cho Taeyeon, cô đánh hơi được sự mời gọi quyến rũ trong đó. Fany đang khiêu khích cô, khiến cô phát điên khi chân cô ấy co lên chạm vào nơi nhạy cảm của cô. Tim cô đập nhanh mún nổ tung.

Rời trán Fany, Taeyeon nhìn thật sâu vào mắt cô ấy, cô muốn nói rất nhiều về cái thứ cảm xúc đang bùng nổ của mình, nhưng không thể diễn đạt được.

-Em là của Tae. – Cô nói nhẹ hẫng – Của Tae......

-Tae ngốc thật. – Fany cười tay chầm chậm kéo áo Taeyeon ra khỏi người cô ấy, dịu dàng cô tiếp – Em luôn là của Tae. Em chỉ yêu mình Tae thôi.

Fany kết thúc câu nói bằng cách áp môi Taeyeon vào môi mình. Cô xoa mặt Taeyeon rồi di tay cô ấy ra sau lưng cô, cởi bỏ áo ngực của cô. Taeyeon trường thấp xuống, nhẹ nhàng trượt cái quần lót nhỏ màu đen ra khỏi chân cô. Lúc này, cô thật “phong phanh” trong mắt cô ấy. Một chút thẹn thùng cuối cùng cũng bị cuốn phăng đi khi Taeyeon ngậm lấy đầu ngực của mình. Cô nhíu trán mình khi cô ấy đang khiến ham muốn trong cô lên đỉnh điểm, cô muốn đụng chạm nhiều hơn, cơ thể cô muốn được yêu thương nhiều hơn.

..........

Cô cầm điện thoại trên tay tự biết điều ngu ngốc mình sắp làm, nhưng vẫn không khống chế được *bíp bíp bíp* cô ấn nút gọi Taeyeon. Điện thoại tút tút tút liên hồi, nhưng tuyệt nhiên không ai bắt máy. Đã biết thế này sao cô vẫn ngoan cố gọi để bản thân thêm khổ sở?

Mắt ngấn lệ, cô nhìn tấm hình trên tay cười ngây dại một lúc, lát sau lẳng lặng cô đứng dậy, một tay chống lên bàn đễ giữ thăng bằng. Cô sợ mình lại ngã, vì nếu lần này cô lại khụy chân, cô không dám chắc bản thân có thể đứng vững lại. Lấy tay quệt đi nước mắt, cô đi được vài bước, chân cô dẫm lên gì đó. Cô kéo chân mình ra và cái nơ xanh nằm chênh vênh. Cô cầm lên, phủi bụi cho nó. Thêm một vết cứa nhọn hoắc vào tim cô.

-Nơ này em tặng Tae ngày sinh nhật đây mà......có thể gian dối em, có thể tổn thương em. Nhưng sao đến tình yêu, sự quan tâm của em, trong mắt Tae cũng không đáng giá vậy? – Cô siết chặt cái nơ trong tay mình, cả người cô run bần bật – Cái gì của cô ta Tae cũng trân trọng, còn của em, Tae chẳng xem ra gì!!!

“Errr......” Sulli ôm lấy bụng mình. Cơn đau quái quỉ nào đó đang ập đến. Móng tay cô siết chặt áo mình, cô ngồi lên ghế nệm, người dần lạnh, mặt tái xanh. Trong tay mình cô vẫn giữ chặt tấm hình của hai vợ chồng, đến cả khoảnh khắc chụp chung hai đứa bên nhau cũng không giữ nỗi, thì thôi rồi, cô cảm thấy mình đáng thương lắm.

..........

Tay Taeyeon rải đều khắp người cô. Nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt. Trời lạnh, nhưng người cô nóng rạo rực. Âm đạo cô tiết chất nhờn, một lõm nhỏ trên gra giường thấm ướt. Tiếng rên của cô khiến Taeyeon kích thích từng tế bào. Họ chẳng biết mình đang ở đâu nữa, họ quên mất mình là ai. Họ chỉ chỉ quan tâm đến nhau. Fany xoay người nằm sắp lại, để Taeyeon hôn lưng mình, đến vòng eo nhỏ, rồi ngấu nghiến vòng ba căng tròn của cô. Tay Fany nắm chặt gra giường. Cảm nhận được Fany đã đến giới hạn của sự chịu đựng, cô khẽ trường lên, hôn má cô ấy, rồi từ tốn xoay cô ấy lại.

Dịu dàng cô nói:

-Em khó chịu lắm đúng không?

Fany gật nhẹ, mồ hôi trên trán thấm đẫm, cô thì thầm:

-Yêu em, Tae.

Taeyeon tách chân Fany một chút rồi môi áp môi, quấn cô ấy vào một trận mây mưa mới, cùng lúc cô đưa ngón tay mình vào sâu, Fany cắn môi cô, đồng thời bên dưới của cô ấy thít chặt tay Taeyeon. Người Fany run nhẹ khi cô đang bị nhấn chìm trong đam mê, mất vài giây âm đạo cô lại giãn ra, Taeyeon lại cho thêm một ngón tay vào, và sâu hơn. Fany nhăn mặt, hai tay vòng quanh vai Taeyeon chặt hơn, hôn sâu hơn. Hai chân Fany cọ sát vào tay Taeyeon không ngừng, lần này cô chủ động hơn. Cô muốn được thỏa mãn hơn lần vừa rồi. Taeyeon dùng tay còn lại xoa ngực Fany, cô muốn tận hưởng Fany tỉ mỉ hơn, đầy đủ hơn.

"Tae à......" Fany gọi tên cô ngọt lịm. Cô đẩy người Taeyeon sát vào người mình hơn, tay Taeyeon rời ngực Fany, vòng quanh eo. Ngực cô chạm vào người Taeyeon. Ngay khi âm đạo Fany lần nữa hé mở, cô cho hẳn một ngón tay nữa vào. Thình lình cô rúc ra rồi chưa đầy một giây cô đúc sâu vào, ngày một sâu. Chất nhờn ướt cả tay cô. Fany thét lên với sự kích thích vừa rồi. Cô ấy không chịu nỗi nữa, nhăn trán tận hưởng khoái cảm. Nụ hôn chếnh choáng, rồi chậm dần. Taeyeon rúc tay mình, Fany buông xuôi hai chân mình. Cô chưa thể cử động được, chỉ nhắm mắt nằm đó chờ đợi Taeyeon ôm vào lòng mà thôi. Bên dưới của cô vẫn là cảm giác rỗng không, chơi vơi và ngây ngất như lần trước, trong một khắc cô tự nhủ mình sẽ nghiện mất thôi.

Vén mái tóc rối tung lên của Fany, Taeyeon hôn lên má trái, má phải, rồi kéo cô ấy vào lòng mình:

-Tae yêu em.

Fany cựa mình, nằm xoay lưng về phía Taeyeon, để cằm cô ấy đặt lên vai trần của mình, cô đan tay mình vào tay Taeyeon đang ôm quanh eo mình:

-Em yêu Tổng Thống Kim. – Fany cười – Ôm em sát nữa nào.

Taeyeon cười nhích người thêm, ngực cô chạm lưng cô ấy:

-Ngủ nhé. Tae ở cạnh em mãi thôi.

-Vâng.....mãi mãi cạnh em. – Fany nhẹ đáp rồi nhắm mắt khi an tâm rằng Taeyeon đang rất gần cô.

.

(*) Chỉ biết những mối lương duyên chân thành sẽ đưa người ta về ở cạnh nhau như một cách nào đấy.

Bất chấp bão giông.

Bất chấp thế giới.

Bất chấp thủ đoạn.

.........................

Mặt trời vừa chiếu sáng thì thấy ở bàn Yoona đã ngồi đó từ lâu. Không rõ cô đã ngồi ở đó lúc nào, chỉ biết là cô chỉ nằm ôm Seohyun, để cô ấy say giấc trong lòng cô. Phần cô thì thao thức suốt đêm.

Để cằm đặt lên hai tay đang chống ở bàn của mình, cô nheo mắt:

“Biết Hyunie luôn yêu mình, từ khi đi học đã là vậy. Rồi khi cưới nhau, cô ấy vẫn yêu và quan tâm mình. Ngày trước.....mình có yêu Hyunie không nhỉ? – Cô nhoẻn miệng cười – Dĩ nhiên có rồi. Mình cũng chẳng phải sắc đá gì với một cô gái thiên thần như thế, một tình yêu trong trẻo như thế. Nhưng rồi.....mình quên bản thân phải yêu Hyunie từ lúc nào nhỉ? À....từ khi mình tiếp quản chính trị của Im gia. Mọi chuyện đã không nằm trong kiểm soát của mình nữa, mình lực bất tòng tâm. – Mắt cô nhìn xa xăm.”

“Quyền lực......quan trọng hơn tất cả sao?!” “Là vì cái gì khiến Yoong thay đổi? Kể từ khi Yoong tham gia chính trị, khi chức vị ngày càng cao, rồi thì dùng tất cả mọi thủ đoạn để giành phiếu bầu. Tại sao lại phải nhọc tâm phí sức như thế? Để khi thất bại Yoong càng tham vọng hơn......”

Ngả người ra sau ghế ngẫm nghĩ lại những gì Hyunie đã hỏi. Câu trả lời lần nữa bật lên trong tim cô vẫn là cô không hối hận. Quyền lực chính trị với cô rất quan trọng. Yoona ôm ngực mình, nhíu mày “Sao những khi nhắc đến.....Yoong lại thấy nhớ nhớ Sica....Hyunie à. Chẵng lẽ......Là Yoong sai, là Yoong sai.....Rõ ràng là..... – Yoona khó khăn thậm chí trong suy nghĩ – Tình yêu đầu tiên dành cho Jessica....vẫn chưa thể nguôi ngoai hết. Nghĩ đến cô ấy, Yoong y như rằng rơi vào cái hố sâu, rất sâu, khoảng trống trong tim Yoong....sao lấp mãi, lấp mãi....không nhạt nhòa được hình ảnh của Jessica?! Yoong không hiểu nỗi tim mình nữa rồi.”

Yoona có yêu Seohyun nhưng dường như tình yêu này.....không sánh bằng những cảm xúc lần đầu khi cô trao cho Jessica ngày ấy. Không toan tính, không vấy bẩn, rất tinh khôi, không hề biết đến thương tổn là gì, cũng không dự liệu sẽ có ngày phân li.

“Yoong đã cố, đã cố.....để trở về cạnh em, hoàn toàn. Nhưng khi Yoong biết người yêu của Jessica giờ là Yuri, tim Yoong cuống cuồng lên. Yoong ghen tị......Yoong ích kỉ. Những gì không thuộc về Yoong, nhất quyết cũng không thuộc về Kwon Yuri được.”

Yoona tự cười chính mình, sao không thể buông bỏ được Jessica, như ngày xưa cô đã từng. Cô là người làm đại sự, nên cũng chẳng muốn bản thân lưu luyến chi Jessica để làm mình phân tâm. Ngày qua ngày cô vẫn tự nhắc nhở, cô và cô ấy đã là những gì thuộc về quá khứ. Nhưng cứ y như rằng gặp cô ấy, tâm cô lại lạc bước.

Yoona kéo ngăn bàn, lấy ra cái đĩa nhựa hôm trước. Tẩn mẩn nhìn nó, cô xoay tới xoay lui cái đĩa trong tay mình. Mặt cô sắc lại, ánh nhìn lạnh, không còn là Yoona của những tâm sự vừa nãy. Cô biết mình có thể cứu Seohyun của cô nhưng cô vẫn phải cân nhắc thận trọng quyết định này.

 “Mình có thể cứu Hyunie, bằng cái này. – Cô nhíu mày – Nhưng vất vả như vậy, mới chờ được thời cơ ngàn năm có một....”

-Yoong....Yoong.....

Nghe tiếng Seohyun nằm ở giường kêu tên mình, Yoona chạy vội lại, cô nắm lấy tay Seohyun “Hyunie đang mơ....”:

-Yoong đây này.....không sao đâu Hyunie...... – Cô nói thật khẽ bên tai cô ấy, một lúc sau Seohyun đã ngừng gọi tên Yoona và chìm vào giấc ngủ. – Không sao.....

Nhìn bàn tay xinh xắn, gầy guộc của Seohyun gọn lỏn trong tay mình. Yoona thấy tâm mình xao xuyến lắm. Cô thấy mình thường Seohyun lắm. Khuôn mặt Yoona thật dịu dàng....cô đưa tay chạm nhẹ má cô ấy, xoa nhẹ thật yêu thương. Nhắm nghiền mắt mình, cô suy nghĩ.

Lát sau rời khỏi giường, Yoona đến bàn làm việc cầm điện thoại quay số, cô áp vào tai và chờ:

---Thống Đốc tôi nghe ạ.

Thật chậm rãi, Yoona lên tiếng:

---Anh vào đây và gữi cái này dùm tôi.

Yoona gác máy, mất vài phút Alex đã vào đến phòng. Cô ngồi đó, hướng mắt nhìn anh, rồi từ tốn đưa cho anh cái phong bì màu vàng:

 -Nhấn chuông cửa. Đặt trước nhà cô ta. Tiffany Hwang. – Lạnh lùng cô nói mắt không nhìn.

  “Yoong không đứng ngoài sống chết của em được, Hyunie.....Yoong sẽ cứu em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro