Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Mối duyên này xa xôi quá chăng?

...............................................................

Taeyeon mỉm cười nhìn Yuri thao thao bất tuyệt về Jessica và đêm giáng sinh. Khoảnh khắc đấy, Fany cùng đêm giáng sinh cũng hiện lên trong tâm trí của cô. Cô nhìn Yuri nhưng lại hóa ra khuôn mặt xinh đẹp của Fany và cả khi cô ấy đã quyến rũ cô như thế nào. Taeyeon lại cười “Fany, Tae đang nhớ em đây này.” Mím môi, ánh mắt lơ đãng, cô tựa lưng vào ghế, với tay lấy tách trà đặt trên bàn, hớp ngụm nhỏ, cô trở lại với câu chuyện tình yêu ngọt ngào của Yuri cùng cô nàng bác sĩ khả ái.

-Thích nhỉ? Gõ đầu Jessica xinh đẹp cơ đấy. – Taeyeon điềm nhiên bình luận.

-Cậu không hiểu đâu. Khi đấy Jessica đáng yêu ghê lắm. – Yuri nhanh nhảu – Thật sự rất đáng yêu.

Taeyeon cười khi thấy Yuri sốt sắng:

-Bạn của mình.....cậu yêu Jessica rất nhiều đấy. Thế giới này rộng lớn là vậy, tìm được người cậu yêu và người đó cũng yêu cậu. Thật sự rất khó khăn. Mình rất vui cho cậu.

Yuri mỉm cười:

-Cảm ơn cậu. – Cô nói thật chậm và thật khẽ – Jessica với mình, cô ấy là bảo bối, là những gì quý giá nhất. Chẳng hiểu sao, mình không sợ một điều gì. Nhưng với ý nghĩ cô ấy giận mình, rồi hai đứa chia tay. Mình không được nhìn thấy cô ấy, đón cô ấy tan sở, đi dùng cơm với cô ấy, nắm tay cô ấy, hôn cô ấy, bảo vệ cho cô ấy, hay thậm chí là sau này mình không có cơ hội để dỗ dành khi cô ấy dỗi nữa.....Mình với Jessica.....Jessica..... – Yuri yêu thương lập lại tên Jessica – Tên cô ấy nghe thật đẹp và dễ thương cậu nhỉ?! – Cô gãi đầu cười – Ôiii, cô ấy đáng yêu quá.

-Jessica biết cậu yêu cô ấy nhiều thế này sẽ vui lắm đấy. Cô gái đấy là cô gái tốt, cô ấy xứng đáng được hạnh phúc. – Taeyeon nhìn xa xăm – Câu nên trân trọng cô ấy. Nhỡ mà vuột tay cô ấy.....mình nghĩ khó cứu vãn lắm.

Yuri gật đầu:

-Jessica nghiêm túc và bướng bĩnh lắm, mình đã lĩnh giáo rồi.

-À, đúng rồi. Cậu làm sao mà Jessica đáng yêu lại giận cậu vậy? – Taeyeon tròn mắt.

Yuri thở dài ngao ngán:

-Kể ra cậu không ngờ được đâu. Là vì Im Yoona. Mình đã đánh cô ấy.

-Làm sao??? – Taeyeon giật mình – Cậu xung đột với Yoona-ssi ngay trước mặt Jessica?

-Mình không muốn để Jessica chứng kiến mấy chuyện không liên quan đến cô ấy đâu. Nhưng cái người họ Im đấy, lại mon men đến gần Sica. Cô ấy hôm đó bảo với mình, rằng Jessica xinh đẹp thế nào, quyến rũ ra sao, sẽ không kiềm lòng được? Cậu bảo, mình không đánh cô ấy mà xem được. Hơn nữa, thái độ của cô ấy, ôi thôi, hóng hách, kiêu ngạo. – Yuri cau mày khi nhắc lại – Còn dọa nếu mình dám đánh cô ấy lần nào nữa, cô ấy sẽ không để yên cho Jessica. Quá đáng thật. Trước mặt mình thì xấu xa bao nhiêu, thì với Jessica lại giở thói ngụy quân tử bấy nhiêu. Mình đang lo lắng cho Jessica đây.

Taeyeon gật gù:

-Yoona-ssi.....theo mình về cái khoản mưu mẹo thì hơn hẳn cậu. Để được Jessica tin tưởng và tiếp xúc, cô ấy đã phải khéo léo lắm đấy. Mình luôn biết Yoona là người nói chuyện uyển chuyển, nhưng không ngờ lại có thể tuyệt vời như thế. – Cô khẽ nhíu mày – Nhưng hai người họ, quan hệ ra sao mà có vẻ thân thiết nhỉ?

-Nghe Jessica bảo, thì họ là bạn Đại học gì gì đấy. – Yuri cau mày – Chả biết cô ấy làm thế nào mà Jessica lại...... – Cô lắc đầu khó hiểu – Mình cứ có cảm giác hai người họ thân lắm....

Taeyeon nhíu mày, tay xoa tách trà nóng:

“Yoona tại sao lại tiếp cận Jessica nhỉ? Theo Yuri bảo thì chỉ trong thời gian gần đây thôi, chẳng lẽ tiếp cận để thăm dò tình hình bệnh của mình khi mình còn nằm viện? Nhưng cũng phải thân thiết lắm....mới có thể khiến Yuri ghen tức như vậy. Nói không chừng, hai người họ, không đơn thuần là bạn Đại học. – Cô nhướn một bên chân mày, đưa tách trà lên môi – Có thể là gì chứ? Người yêu?”

-Taeyeon, Taeyeon...... – Yuri chạm vào vai Taeyeon khi thấy cô ấy đang nghĩ ngợi một mình – Sao không nói gì? Có chuyện gì không ổn sao?

Taeyeon nhìn Yuri rồi nhanh chóng nở nụ cười tinh tế, giấu nhẹm những khác lạ trong biểu cảm của mình:

-Đâu nào. Cậu không nên xem thường Yoona-si, cô ấy nhiều mánh khóe lắm. Không khéo sẽ mất Jessica....

-À, rồi, rồi......Mình sẽ dành thời gian với Sica nhiều hơn. – Yuri tư lự.

Nheo mắt nhìn Yuri, Taeyeon nghĩ:

“Chuyện về Yoona và Jessica, mình phải cân nhắc lại mới được......”

*Reng Reng Reng*

Tiếng điện thoại vang lên, Yuri ngạc nhiên:

-Ai lại gọi vào giờ này nhỉ?

-Chờ mình một chút nhé. – Taeyeon nói, từ tốn để tách trà xuống bàn, cô đi lại bàn nghe điện. (Ai nhỉ?)

Taeyeon nhấc máy:

-Tôi. Taeyeon.

-Là em, Fany.

.

.......................

 

Ngồi trên giường, khẽ khàng xoa má người con gái đang say giấc, di tay chỉnh sửa lại mái tóc của cô ấy. Mỉm cười ngắm nhìn cô ấy ngủ thật an bình, thẩn thờ để hai tay đan vào nhau, đặt lên chân mình. Cô thấy tâm mình cũng bình yên như chính cái cách cô ấy ngủ vậy. Nhìn mãi vào khuôn mặt thiên thần kia, cô thoáng thấy mình đã để cô ấy thiệt thòi trong một thời gian dài, rất dài.

“Em hẳn đã mệt mỏi lắm, phải không Hyunie?! – Cô nhẹ thở – Sao Yoong không nhận ra nhỉ? Trông em tiều tụy, tay em.... – Cô khựng lại, chạm nhẹ vào tay Seohyun – .....cũng gầy, bàn tay ngày nào Yoong hay mân mê trong tay mình, ngày giờ này......Hình như lâu rồi, Yoong không nắm tay em nữa. Cũng không hay về nhà dùng cơm cùng em. – Cô nhìn ra không gian phía sau lưng mình – Căn phòng này quá rộng để em một mình ngồi chờ Yoong, ngày này qua ngày khác. – Cô xoay người lại nhìn Seohyun – Sao em không than phiền? Sao em không nói mình cô đơn như thế này? Còn nữa, sao em lại hi sinh nhiều vậy? – Cô lắc đầu – Không đáng chút nào, biết không hả?”

Seohyun thoáng cựa mình, chăn đắp trên người cô lệch đi, Yoona nhanh tay nhoài người sửa nó lại ngay ngắn đắp ngang ngực Seohyun. Tẩn mẩn say sưa từng đường nét thanh tú của Seohyun, xao xuyến, Yoona vô thức đưa tay mình chạm vào má, mắt, rồi đến môi, thật nhẹ và thật dịu dàng. Từng chút từng chút một, mặt cô gần mặt Seohyun hơn. Tay còn lại cô đan vào tay Seohyun, ngập ngừng sợ đánh thức cô ấy, cô hôn thật khẽ lên môi cô ấy. Nhắm mắt tận hưởng vị son môi của vợ mình.

Thoáng Yoona rời nụ hôn, thì bàn tay cô bị siết chặt, Seohyun nối lại nụ hôn Yoona vừa định bỏ dở. Seohyun hôn thật sâu, thật nồng nàn, chiều chuộng Yoona trong từng cái chạm, môi Yoona quấn lấy môi cô. Dịu dàng, chưa bao giờ được như thế. Dùng tay mình cô đưa chạm vào gáy của Yoona, ghì chặt cô ấy vào nụ hôn nhiều đam mê hơn. Yoona để môi mình lấn sâu trên môi Seohyun, rồi khẽ rời, đưa lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô ấy khi Seohyun khẽ hé môi mình ra. Yoona dịu dàng, ôn tồn, ngấu nghiến lưỡi của cô. Seohyun chẳng còn thiết tha một điều gì ngoài Yoona – chồng cô lúc này. Để mặc cô ấy yêu thương mình, chạm vào mình, cô yêu Yoona nhiều lắm.

Seohyun luyến tiếc rời nụ hôn khi cô cảm thấy không thể thở được nữa, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chồng mình, mỉm cười, vòng hai tay mình sau cổ cô ấy, cô thủ thỉ:

-Bao lâu rồi.....Yoong không hôn em lâu thế này?!

Yoona của cô cười:

-Không nhớ nỗi nữa. Em đẹp lắm, Huynie. Nhưng biết không, em cũng gầy lắm. – Tay cô chạm vào vai của cô ấy xót xa.

-Sao Yoong không ngủ cùng em? – Seohyun nhẹ nhàng cô nhích người lên một tí chạm môi Yoona – Không thích nằm cạnh em sao?

Yoona phì cười lắc đầu. Cô rời vòng tay Seohyun, cởi giày, bỏ tất rồi leo hẳn lên nằm cạnh Seohyun khi cô ấy đã nhích người vào trong. Kéo Seohyun vào người mình, thật dịu dàng cô vòng tay ôm lấy cô ấy.

-Em buồn lắm đúng không? Thế sao em giữ nó một mình, em không nói Yoong nghe?!

Tay đặt lên chiếc áo vest trắng của Yoona, cô thì thầm:

-Em chẳng dám. Em biết Yoong lo nhiều chuyện.....sao lại còn thời gian để tâm đến em. Em biết mình..... – Cô nghẹn ngào – ......trong lòng Yoong từ lâu đã không còn được yêu thương nhiều nữa.

Yoona nhíu mày, ngực cô thắt lại:

-Hyunie à......Yoong.......

-Em biết cũng do mình. Nếu em được giỏi như Fany unnie hay Sulli, em đã giúp Yoong gánh vác công việc. Yoong lại không thích em xen vào việc của mình. Việc em làm được là tự tay nấu ăn chờ Yoong về, là pha loại trà Yoong thích uống. Em chẳng biết một việc gì ngoài chăm sóc Yoong, mà thậm chí cả điều đó, Yoong cũng chẳng để tâm.....

-Yoong...... – Yoona không biết nên làm sao khi mà Seohyun của cô khóc mất rồi. Nhanh chóng ôm cô ấy chặt hơn – Yoong xin lỗi.....

-Yoong biết không, thậm chí những khi em khóc thế này, em biết Yoong cũng chẳng màn dỗ dành em đâu. Yoong luôn bận với công việc của mình. Em cũng biết Yoong ngủ ít lắm. Em hay thức giấc.....và Yoong luôn không ở cạnh. – Cô ngập ngừng – Yoongie à.....

-Yoong nghe.

Seohyun ngẩng mặt lên, xoa má Yoona:

-Nói em biết, phải thế nào để Yoong yêu em hơn, thương em hơn. Phải làm sao, Yoong mới có thể quan tâm em. Em sợ mình không còn nhiều thời gian nữa rồi. Chỉ cần Yoong yêu em, em bất chấp tất cả. – Dụi mặt vào hõm cổ của Yoona, cô hôn vào đó  thật sâu và siết chặt lấy Yoona như thể cô ấy là sinh mạng của cô vậy.

-Có ích gì nếu Yoong bảo mình không giận không chấp em nữa, khi mà em bị bắt vào tù hay thậm chí em chết?! – Yoona nhíu mày nói.

-Yoong là mạng sống của em. Em không để ai làm điều gì bất lợi cho Yoong hết. – Seohyun nói ánh nhìn kiên quyết, đã thôi cái vẻ ủy mị yếu đuối rồi.

-Nếu...... – Yoona kéo Seohyun ra khỏi người mình, lạnh lùng nhìn sâu vào mắt cô ấy – Yoong không cứu em...... – Cô nén thở – Khi mà em biết Yoong có thể, em sẽ hận Yoong không? Lời nói lúc nãy chỉ là nhất thời xúc động?

-Em sẽ rất đau lòng. Nhưng chắc chắn em sẽ giữ cho riêng em. Em không oán, không trách. Đứng nhìn Yoong bị còng tay, em đau ngàn lần hơn thế.

Yoona ngỡ ngàng:

-Kể cả khi Yoong hi sinh em, để giữ lấy danh tiếng, sự nghiệp, và tính mạng của mình. Em vẫn.....

-Không oán. Không trách. – Seohyun cười – Tin em, em là người duy nhất không phản bội Yoong.

-Trời ơi......Hyunie....... – Yoona ôm chặt Seohyun, thấy trái tim mình cạn lời – Hyunie.....

.

.....................

Tiếng Fany nhỏ nhẹ, ngọt lịm bên kia đầu dây, khiến Taeyeon ngẩn ngơ:

---À à.....có chuyện gì Fany?

---Ghé nhà em nhé?! – Fany từ tốn, tay cô mân mê lọn tóc nhỏ.

---À..... – Taeyeon thấy tim mình đập nhanh – Tae......

---Tae bận?!

---Không. Đâu nào. – Taeyeon hít thở thật sâu, điều hòa nhịp tim – Em chờ Tae một chút nhé.

---Em biết rồi. Tạm biệt. Em chờ.

---Tạm biệt Fany. – Taeyeon nói rồi mãi lúc sau mới gác máy được.

“Fany hôm nay.....có vẻ lạ lạ nhỉ?! – Taeyeon xoa ngực mình – Sao sao ấy, tim mình rối cả lên. Thật là.....”

-Taeyeon, ai mà trễ vậy?! – Yuri ngồi ở ghế lên tiếng.

-À.....Không có, công việc thôi. – Taeyeon mỉm cười – Mình có việc cần giải quyết bây giờ, cậu còn việc gì báo cáo hay tâm sự nữa không?

-Thôi cũng được rồi. – Yuri cười tươi – Cậu làm việc cũng ít thôi, khéo lại bệnh. Nhớ là mai đi khám lại đấy. Mình sẽ hỏi lại Jessica.

-Biết rồi. Khổ không. À mà cậu đi trước đi, mình còn lấy vài văn kiện nữa......

Yuri gật đầu rồi rời đi. Nhìn cô ấy khuất khỏi cửa, Taeyeon đi lại bàn làm việc, tỉ mỉ thắt cái nơ màu hồng mới toanh vào cổ áo. Ngắm mình trong gương cô mỉm cười tinh nghịch với cái ý nghĩ sẽ làm Fany của cô thích. Taeyeon khựng lại ngẫm nghĩ rồi lấy chìa khóa nhỏ trong túi quần, tra vào ngăn bàn cuối cùng. Cô kéo ngăn tủ ra, lấy lên một sấp đồ thun và quần jean cũng như áo khoát. Chỉ vài cái thôi, vì cô ít khi mặc chúng đi đâu. Bàn tay thoăn thoắt Taeyeon lấy ra cái cái thun trắng nhỏ nhắn có một túi phía trước, và một logo nhỏ ở phía sau lưng. Cô chọn cho mình áo khoát vest màu xanh đậm nhỏ. “Áo rồi, áo khoát rồi luôn, quần, quần gì bây giờ nhỉ.......thôi jean đen đi.”

Taeyeon ôm quần áo vào phòng thay đồ, mất vài phút sau cô mang quần áo đã thay xếp ngay ngắn rồi cất nó vào ngăn tủ khác. Khóa lại ngăn tủ vừa rồi, cô cho chìa khóa vào lại túi quần. Để một phần áo trước hờ hững vào lưng quần, kéo dây nịch xéo qua bên. Phủi phủi áo khoát rồi, cuối người buộc lại dây giày vans. Nhìn mình từ trên xuống dưới trong gương, cô mỉm cười hài lòng với tạo hình mới của mình, trẻ trung và xinh xắn. “Quên mất.... – Taeyeon búng tay và thả tóc mình ra, tóc vàng với lọn uốn nhỏ.”

Lấy chai nước hoa nhỏ trên bàn, xịt một ít lên tay rồi đưa tay lên áo và cổ. Cả người Taeyeon dịu dặt mùi nước hoa. Gấp tay áo lên cao một tí, cô luôn thích như thế, thoải mái. Dùng tay hất tóc ra sau lần nữa rồi cô rời đi sau khi đảm bảo rằng mình trong mắt Fany sẽ ăn điểm.Ngồi trên xe nhịp nhịp ngón tay trên thành xe, Taeyeon thấy khá là hồi hộp. Chưa bao giờ thế này cả, trừ cái lần cô định mang nhẫn lại hứa hẹn với Fany, thì đây là lần thứ hai.

-Nick này.

-Vâng Tổng Thống?! – Anh ngồi ngoài trước quay xuống đáp.

-Trông tôi......ổn chứ? – Taeyeon tròn mắt chờ đợi.

-Ơ......Dĩ nhiên rồi. Cô luôn như thế mà. – Anh mỉm cười trong sự ngạc nhiên.

-Vậy thì tốt. – Taeyeon gật gù.

-Đây không phải là lần đầu tiên cô đi. Nhưng lần này có vẻ cô hồi hộp nhỉ?!

-À.....chuyện này tôi cũng không rõ nữa. – Taeyeon phì cười – Các anh lái nhanh chút đi nhé.

-Vâng. – David đáp và nhấn ga.

Chẳng mấy chốc xe Taeyeon đã đến nhà Fany. Cô nhanh nhảu bước xuống xe ngay khi Nick mở cửa. Đi lên bậc tam cấp, với tay cô nhấn chuông.

*Ding Dong Ding Dong*

Cánh của bật mở tức thì. Fany ngạc nhiên nhìn Taeyeon trước mặt mình. Đã lâu lắm rồi cô mới lại thấy cô ấy, Tổng Thống của cô, mặc trang phục ngày thường thế này. Ngẩn ngơ vài phút, cô cũng không quên nhường lối cho Taeyeon vào. Dĩ nhiên không để cô ấy tự vào rồi, Fany nắm lấy tay cô ấy kéo vào trong và đóng cánh cửa gỗ lại.

Mỉm cười tay trong tay. Fany để Taeyeon ngồi trên ghế nệm chờ mình. Cô vào bếp lấy ra hai ly rượu vang đã chuẩn bị sẵn và một ít thức ăn nhẹ do cô làm. Cô đưa ly rượu cho Taeyeon. Cô ấy cầm ly rượu, đồng thời nắm tay cô ngồi xuống cạnh cô ấy.

Hôn vào má Fany, Taeyeon mở lời:

-Tae nhớ em quá, Mi Young.

-Em cũng vậy. Em nhớ Tae. – Fany nói rồi tựa người vào lòng Taeyeon

Taeyeon không dừng ở đó, cô hôn lên má trái, má phải, chóp mũi, rồi môi. Fany nhắm mắt mỗi khi cô ấy chạm vào cô. Cô khẽ rên nhẹ khi Taeyeon hôn xuống cổ mình, Fany ngả lưng ra sau ghế, để cổ mình được Taeyeon hôn kĩ hơn, không bỏ sót chổ nào. Cô ấy cứ chầm chậm hôn rồi ngừng, ngừng rồi hôn. Đến vai tay Taeyeon kéo áo Fany lệch một chút để môi cô chạm vào và hít hà mùi thơm ở đó. Tim Fany đập nhanh khi mà Tae của cô ngày một nồng nàn, bàn tay cô ấy lành lạnh khi vuốt ve vai cô, đó là chưa kể mùi nước hoa trên người cô ấy đang làm cô choáng đây.

Nhẹ rời vai Fany, Taeyeon nhích người ra nhìn Fany yêu thương:

-Thảo nào Tae nghe giọng em lạ lắm. Biết không, chỉ là giọng nói của em thôi, cũng khiến tay chân Tae rã rời, tim Tae bối rối.

-Thật sao? Tae ậm ừ.....làm em cứ nghĩ Tae chán em rồi chứ. – Fany lại ngả vào người Taeyeon, cô vẽ ngoằn nghèo hình thù lạ lùng trên áo thun của cô ấy.

-Em khéo nghĩ nhỉ. Chỉ cần là Fany của Tae. Thì Tae không chán được đâu. Đánh chết cũng không chán nỗi. – Taeyeon cười và ôm Fany vào lòng mình.

-Dĩ nhiên là em phải lo lắng rồi......nhất là sau khi.....em thuộc về Tae rồi. – Fany thủ thỉ trong cái ôm.

-Ôi.....Mi Young của Tae cứ lo hảo. Nhớ là Tae là của em mà. Mình là của nhau, thuộc về nhau. – Taeyeon buông Fany ra và đứng lên xoay một vòng – Em xem.....Tae mặc đồ mới, tất cả cũng vì em thôi. Tae muốn mình “mới” lên trong mắt em. Nhìn Tae một khuôn mãi, chắc em chán mất thôi.

Nhìn Taeyeon mặt phụng phịu phân trần, Fany thấy hạnh phúc vô cùng:

-Ngốc à.....ngồi xuống nào. Tae là xinh nhất rồi, được chưa. – Taeyeon bĩu môi, Fany bèn nhanh như cắt nhoài người lại hôn môi cô ấy – Đấy.....thôi bày trò nhõng nhẽo với em nữa đi.

Taeyeon phì cười:

-Mì Spagetti này em làm hả? Trông không tệ em nhỉ. – Cô nâng đĩa mì ngắm tới ngắm lui.

-Vâng. Tae thử xem sao. Em nghe dạo này Taeyeon làm việc nhiều, nên chuẩn bị ít đồ ăn khuya. Cũng không quá khó tiêu.

Taeyeon thích thú cầm đũa lên và cho một ít vào miệng mình. Nhìn Taeyeon gật gù nhìn cô cười. Thấy Taeyeon vui, cô cũng vui. Với cô giờ, chỉ đơn giản ngắm nhìn cô ấy ăn thức ăn cô làm, cũng khiến tim cô rộn ràng vui sướng. Cảm giác gì đó đủ đầy ở đây, khi tự tay làm thức ăn cho người mình yêu. Mà điều giản đơn này phải đâu một người như cô có thể tận hưởng được dài lâu? Trong một khắc Fany nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Taeyeon, lòng lại thấy buồn buồn....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro