Chap 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu em hơn tất cả những gì mình có.

...................................................................

Jessica thoáng nghe không rõ lời Yoona nói, cái gì mà ép buộc, ép buộc cái gì? Nhưng ngưng hồi lâu không thấy Yoona đáp, cô cũng lắc đầu từ bỏ. Tưởng đâu mình yên thân mà đi được rồi, nào ngờ tiếng cô ấy lại vang lên khiến cô ngỡ ngàng.

-Yoong trong mắt em là người thế nào?

Đôi mắt say rượu kia nhìn cô sao phảng phất đâu đó nỗi buồn không tên, có vẻ như chán ngán lắm:

-Em.....Yoong say rồi.

-Không. Em nói đi. Yoong tệ lắm hả?

Jessica mím môi chần chừ:

-Em không biết nữa. Nhưng mọi người nói Yoong tệ, tệ lắm.

Yoona bật cười thành tiếng:

-Hồi xưa trong mắt em, em thấy Yoong tệ không?

-Không. – Jessica nói nhỏ, cô nhẹ cười – Một người luôn quan tâm em, dỗ dành em, che chở em....người ấy lại còn yêu em nhiều lắm. Rất tốt. Rất rất tốt.

Yoona im lặng hồi lâu rồi mỉm cười nói:

-Thời gian không quay trở lại được hả em?

-Làm sao có thể? – Jessica thì thầm.

-Hồi trước Yoong yêu em nhiều lắm, Yoong chưa từng nghĩ mình sẽ xa em hay tương lai của mình vắng em. – Yoona đưa tay lên che khuôn mặt âu sầu của mình, giấu những xúc động sợ phút chốc sẽ hóa thành lệ chực rơi, khi nhắc lại thứ tình cảm dù đã cũ đã trôi về những ngày trẻ dại thì vẫn còn đó nhói lòng không gọi nổi tên – Vậy mà....vẫn phải chia tay, đường ai nấy đi mấy năm rồi. Cứ mỗi lần gặp em Yoong lại nhớ đến khoảng thời gian hai đứa bên nhau, như ngày hôm qua thôi, vậy mà chớp mắt mình đã xa nhau ngần ấy thời gian. Đã nhiều lần như vậy, gặp em, Yoong không phân biệt được đâu là quá khứ đâu là hiện tại. Em luôn xuất hiện trong những mơ của Yoong, vẫn bên Yoong, và mỗi lần tỉnh giấc Yoong vẫn không thể chấp nhận được....rằng mình đã mất em....mãi mãi.

Jessica không hiểu sao Yoona lại đề cập chuyện này, phải chăng rượu làm người ta nhớ ngày xưa và nhớ người xưa, nhưng trong cô cũng có nhiều điều muốn nói lắm:

-Em không biết nữa. Sau khi chia tay, đó là khoảng thời gian khó khăn vô cùng, tình đầu vốn khó phai.....Tình cảm trong em héo úa và đóng băng, em không dám để bản thân yêu ai mà không nghĩ trước đến chia tay, đến tổn thương. Em ghét phải một mình, nhưng em cũng tập quen dần, vì thà em một mình còn hơn chứng kiến người ta đến rồi lại đi, hết người này đến người khác, bỏ em lại trong thương nhớ và đổ nát. Em sợ mình không vực dậy nổi nữa.....Ngày từng ngày em chỉ muốn làm tốt công việc của mình, ngủ nghĩ và tiêu khiển bằng những thú vui tao nhã như đọc sách, nghe nhạc, ngoài ra em không hứng thú đến việc cân nhắc lại chuyện tình cảm.

-Yoong xin lỗi....Yoong hiểu em, ngày trước Yoong cũng vậy, cũng không dám yêu thêm ai. Thà là ngồi đó trong đống đổ vỡ, để không thấy vụn nát nào nữa, chứ đứng lên rồi lại sợ phải lao đao, mà ngã quỵ lần nữa nào biết có đứng lên được nữa không.

-Yoong hết say rồi à? – Yoona ngẩng mặt nhìn cô, Jessica ôn hòa – Những ngày đó tuy nghe có vẻ thương tâm nhưng em thấy yên bình. Em không sao hết. Mình dang dở rồi.....em còn biết giận hờn than trách cái gì.

Mất hút vài giây trong đôi mắt người đang ngồi, Yoona thình lình cười:

-Em nói gì lạ? Yoong có say bao giờ. – Nói đoạn cô toan ngồi dậy thì lại ngã xuống, đầu óc quay cuồng, vẫn nửa tỉnh nửa mê. Tình trạng lơ lững này không khác gì trạng thái cảm xúc dành cho Jessica, vẫn là cái gì đó day dứt lưng chừng nắm níu trong vô hình một mối duyên đã đoạn tuyệt, mà cả tâm lẫn lòng lại bướng bỉnh chưa chịu dứt tình cạn nghĩa để phải ôm vào mình cớ sự chấp-mê-bất-ngộ.

-Đấy, còn bảo không. – Jessica chậm rãi – Yoong có trục trặc chuyện gia đình sao?

Yoona vẫn như không để tâm nói tiếp chuyện dang dở:

-Em không thắc mắc lý do tại sao?

-Lý do? – Jessica ngẫm nghĩ hồi lâu nói nhẹ tênh – Em có, rất nhiều là khác, đang yêu đương vậy mà nói chia tay. Nhưng giờ em thiết nghĩ, biết cũng chẳng để làm gì.

Bên ngoài trời rục rịch chuyển mưa, Jessica để Yoona nằm đó đi ra khóa cửa sổ, thoáng kéo rèm cô thấy bóng dáng ai quen thuộc. Tiếng gõ cửa ngay sau đó vang lên, cô nhanh tay mở thì vừa khi thấy mặt người bên ngoài, cũng là lúc sau lưng cô có một lực nhẹ tì vai cô xuống. Còn chưa kịp định hình thì người bên ngoài kéo cô ra, rồi đẩy người sau lưng cô ngã nhào ra sàn.

-Là cô Im Yoona? – Yuri ngạc nhiên, cô vốn đem tài liệu mà Jessica bỏ quên cho cô ấy thì lại gặp cớ sự này.

-Ơ...... – Lúc này Jessica đứng sau lưng Yuri tròn mắt nhìn Yoona ngã thì cô vội chạy đến đỡ cô ấy – Yoona cô ấy say rồi.

-Sao chứ? Sao cô ấy lại ở đây? Say thì nên về nhà.

-Yul đang nghĩ linh tinh gì vậy? – Lúc này Yoona đã đứng lên rồi nhưng xiêu vẹo choàng vai Jessica.

-Cô ấy là ai vậy Sica? – Yoona dụi dụi mắt.

-Cô say thật hay giả điên? Vừa rồi lại còn dám ôm cô ấy? – Yuri nhíu mày.

-Cái gì? Tôi ôm Jessica thì có sao? Bạn bè ôm nhau có gì đâu? Mà cô là ai?

-Cô.....

-Là Yuri, Yoona. – Jessica nhanh nói – Say quá rồi, đi ngủ dùm em đi.

-Cái gì? Yuri là ai? – Nhíu mày giây lát Yoona nở nụ cười rộng hoác – Aaaaa là người yêu nửa mùa của em hả?

-Yoona cô nói cái gì vậy? Tôi sẽ đưa cô về nhà, thật là...... – Yuri nói rồi tiến lại dìu Yoona.

-Tôi nói không phải sao? – Yoona cười hì hì – Tôi đến trước cô mà, cô chỉ là kẻ đến sau.

“Yoona đang định nói linh tinh gì nữa đây?”

-Khuya rồi, có tiện không Yul? Hay để Yoona ngủ ở đây một đêm, em sẽ gọi điện cho Seohyun.

Khi Jessica quay lưng tìm điện thoại cũng là khi Yoona khiến cô bàng hoàng đến đứng không vững. Cô ấy choàng vai Yuri và chỉ vào mặt cô ấy nói lưu loát:

-Tôi với Jessica là người yêu mà, hồi Đại Học chúng tôi thương nhau lắm. – Yuri nhíu mày, Yoona hức hức vài tiếng lại nói – Chứ sao tôi lại hiểu cô ấy nhiều vậy hả? Nếu chúng tôi không chia tay nhau, liệu cô có đứng được ở đây không Yuri, có thể ôm cô ấy, hôn cô ấy không? Bởi mới bảo, cô là người yêu nửa mùa.

-Yoona, thôi ngay cho em. – Jessica nói lớn.

-Yoona nói cái gì vậy? – Yuri nhìn Jessica bàng hoàng – Hai người.....từng yêu nhau? Cô ấy là người yêu cũ của em? Chuyện này là sao đây hả?

-Sao cái gì nữa? – Yoona câu cổ Yuri đùa giỡn – Cô chỉ là người đến sau, đến sau, mà còn bày đặt ghen với tôi.

Yuri nắm cổ áo Yoona lên, khuôn mặt cô tức giận vô cùng:

-Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Cô đùa tôi? Hay lại muốn ăn nói gàn dở?

-Đùa cái con khỉ nhà cô. – Yoona phì cười, tay chỉ về phía Jessica – Không tin cô hỏi Sica ấy.

Yuri thấy cơn giận trong mình ngày càng khó kiểm soát, cô buông cổ áo Yoona ra để mặc cô ấy nghiêng ngã, cô đi lại nắm lấy hai vai Jessica gằng từng chữ:

-Em nói đi, hai người từng yêu nhau?

“Em phải nói sao đây? Yul sẽ giận em không?” Nhìn vào đôi mắt trông chờ của Yuri cô muốn phủ nhận tất cả, nhưng hình như cô thật lòng không muốn giấu, cũng mệt mỏi ngần ấy thời gian, cô nói mắt không nhìn cô ấy:

-Là thật. Hai đứa em từng yêu nhau.

Yuri lùi lại mấy bước nhìn Jessica mà thấy buồn cười cho chính mình:

-Sao em lại giấu Yul? Tại sao? Em sợ cái gì hay em không tin Yul?

-Không Yuri, nghe em nói, chuyện xưa em không muốn nhắc, em.....

-Thôi. – Yuri cắt ngang – Thảo nào hai người lại thân thiết như vậy. Mấy lần ở bệnh viện, rồi bây giờ đến nhà em, hai người.....hai người.....

Mắt Jessica đóng băng, cô nói tông giọng hơi cao khi đọc ra được ý nghĩ của Yuri:

-Chúng em trong sạch.

-Ai mà tin nổi. Khi nãy cô ấy ôm em. Em.... – Yuri chỉ tay về phía Yoona, cô đứng đó nhìn Jessica không biết nên nói gì khi trong cô sự thất vọng đang đong đầy, cô mím môi rồi quay lưng đi thẳng ra cửa sau khi để lại tập hồ sơ của Jessica trên bàn.

.

......................

 

Sau khi phẫu thuật thì sức khỏe của Sulli đã không còn phải lo nữa, Jessica đã giải quyết triệt để các nguy cơ bệnh tình có thể đem lại. Đã mấy ngày rồi, ở bên Sulli không lấy ra thời gian thăm Fany, Taeyeon thấy bất an vô cùng, điện thoại hay tin nhắn cô ấy đều không hồi âm, dẫu rằng hôm đó cô đã giải thích ít nhiều. Ấn số điện thoại Fany lần nữa, ngã lưng vào ghế, sau vài tiếng tút tút thì “số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được” Taeyeon xoay xoay điện thoại trong tay nghĩ thầm “Tình trạng này kéo dài không được rồi....Phải giữ Fany lại, giữ cô ấy lại....” Taeyeon quyết định sẽ đến nhà Fany một chuyến nữa, nếu im hơi lặng tiếng, không chừng chẳng giữ được cô ấy nữa. Taeyeon rời đi chưa được lâu, thì Sulli đã đến tìm cô ấy.

-Phu nhân, cô tìm Tổng Thống? Cô ấy không có ở đây. – Claudia nói ngay khi Sulli đi đến phòng.

-Taeyeon không ở đây? Tối nay cô ấy có hẹn dùng cơm với ai sao? Hay gặp ai à?

-Lẽ ra là có một cuộc hẹn nhưng Tổng Thống Kim đã dời sang ngày mai.

-Cô nói Taeyeon vừa đi? – Sulli nhíu mày.

-Vâng, đi đâu thì tôi không rõ. – Claudia mỉm cười, Sulli cau mày suy nghĩ điều gì cũng rời đi sau đó.

Xe chạy chẳng mất bao lâu hiện Taeyeon đã đến trước nhà Fany. Cô đi lên bậc tam cấp ấn chuông, rõ là cô nghe thấy có tiếng chân người đi đến cửa nhưng cánh cửa vẫn không động đậy. Đoán Fany thấy là cô đến nên bướng bỉnh không chịu mở đây mà, cô nói lớn “Em à, em mở cửa cho Tae đi”, bên trong vẫn không hồi âm, “Ngoài đây trời chuyển mưa rồi, em nỡ thấy Tae lạnh người sao?”, “Tae dù sao cũng là Tổng Thống, em không nể mặt được xíu nào sao em?”. Định nói tiếp thì tiếng Fany vọng ra “Sẽ lạnh người thì sao còn đứng đây, Tae về đi.” Taeyeon đáp ngay sợ rằng Fany sẽ bỏ vào nhà “Không, em à, Tae đến đây nhất quyết phải gặp được em, bằng không nửa bước không dời. Em hiểu Tae mà.” Tức khắc Fany đáp “Gọi điện em không nghe, nhắn tin em không trả lời, thì Tae nên hiểu mà đừng tìm em chứ? Tae về đi.”

Taeyeon gọi lớn “Fany, Fany, Fany à!!!”, cô ấn chuông thêm, nhưng hình như người bên trong đã vào nhà rồi, cả đèn cô ấy cũng tắt luôn để cô thôi hy vọng. Taeyeon thở dài ngán ngẩm đá đá bậc thềm, thất thểu ngồi bệch xuống bậc tam cấp, cô dựa người vào tường chán nản. “Em sắc đá vậy sao? Tae lẻn vào nhà em dễ như trở bàn tay, mà lại lịch sự ấn chuông xin phép, em còn không thấy thành ý?” Vừa nói dứt câu thì mưa từ đâu nhỏ giọt, mưa không lớn lắm, nhưng hồi lâu vẫn thấm ướt áo, vẫn khiến người ta run lên từng hồi. Thấy Nick từ xa cầm dù đi đến, Taeyeon lắc đầu xua tay, anh ấy đành quay lại xe. Taeyeon cài hết hàng cúc áo khoát khi có cơn gió bất chợt lướt qua, vừa khiến cô run lên vừa làm nước mưa quấn thêm vào người se lạnh.

Hiên nhà Fany chỉ ngắn thôi, mưa thế này nó không cách nào che chắn cho Taeyeon khỏi ướt lâu được. Hình ảnh Taeyeon thu người ngồi ở bậc tam cấp cố nấp cố né để tránh mưa không va thêm vào người, tay thì ghì chặt chiếc áo khoát đã ướt quá nửa, mặt không khỏi nhạt nhòa vì vô vàn những giọt mưa bám trụ, cả người buốt giá phủ đầy nhưng lòng vẫn khấp khởi cho một phép màu gì đó mà chính xác là tình cảm của Fany, cô hy vọng thâm tâm cô ấy vẫn còn chút tình mà ngó ngàng đến sự hiện diện của cô. Chờ cô ấy cô không ngại, ngại là nhỡ trời có mưa giông cô ấy vẫn dửng dưng, thì hẳn là lòng cô sẽ lạnh lắm đây.

Không phải lời Taeyeon nói Fany không “tiếp thu” được xíu nào, mà sao thấy lòng vẫn ấm ức điều gì chả rõ. Hay cô muốn Taeyeon dỗ dành mình thêm, hay thật sự vẫn ngờ ngợ chẳng rõ đang mơ hay tỉnh? Chuyện chia tay giả trên được Fany ví von như người kia đặt một chậu xương rồng vào tay cô vậy. Thật cũng được, giả cũng được, khi nhìn vào lòng bàn tay vẫn thấy mấy vết nhỏ li ti bị đâm còn rỉ máu, thấy tim còn đó bao nhiêu là nhức nhói, ủy khuất. Fany trùm chăn, nhắm mắt rồi mà sao lòng thổn thức không yên, thoáng cô thấy lạnh, liếc nhìn qua khung cửa sổ, ngoài trời mưa. Fany ném chăn qua bên, đi lại khung cửa sổ, khẽ cau mày khi thấy chiếc xe vẫn còn đổ phía bên kia đường, Tổng Thống của cô thật bướng bỉnh.

Điện thoại trên bàn trang điểm reo lên, là tin nhắn của Nick “Xin lỗi cô Hwang, nếu cô vẫn chưa ngủ, thì cô hãy để Tổng Thống gặp cô. Cô ấy ngồi ngoài hiên bất chấp mưa gió chờ cô. Cô ấy không ở xe” Nick nhìn lên khung cửa số thấp thoáng bóng Fany, anh hy vọng cô xem xong tin nhắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Fany buôn thỏng điện thoại trên tay, ngẩng người một giây rồi chạy nhanh ra phía cửa. “Em hiểu Tae mà?” “Phải rồi, sao em không hiểu Tae, dùng chiêu này cơ đấy, người em yêu cao chiêu thật, khiến em đứng ngồi không yên mới hả lòng. – Fany thì thầm năm phần trách, ba phần xót, hai phần thương.”

“Aaaa vừa nãy mưa còn nhỏ kia mà, nhanh thật, người mình ướt hết rồi.” Taeyeon lầm bầm khi ngắm ngọn đèn neon bé nhỏ treo lủng lẳng phía trên, giờ còn mình nó với cô thôi, cũng không đến nổi nào. *Cạch* cánh cửa thình lình mở, Taeyeon ngơ ngác nhìn Fany rồi cười tươi nhanh chóng đứng lên. Fany hừ nhẹ, nhìn Taeyeon cả người ướt mưa thì mới nhận ra  lòng mình xót vô cùng, cô đi vào nhà, Taeyeon nhanh nhảu theo sau và đóng cửa lại.

Taeyeon đứng ở giữa nhà ngơ ngác không biết làm gì, thì Fany đi đến đưa cho cô khăn lau người, rồi nhìn cô ấy không kiềm được lòng, cô nói:

-Tae....sao lại ngốc như vậy?

-Tae muốn gặp em thôi. – Taeyeon đáp khẽ nhìn Fany.

-Để người ta thấy Tổng Thống một nước, lại đi ngồi trước bậc tam cấp giữa trời mưa chỉ để gặp một cô gái, thì mặt mũi biết để ở đâu? – Fany trách.

-Thì có ai thấy đâu nào? – Taeyeon cười cười – Cô gái đó cho Tae vào nhà rồi.

-Thật là.....Tae đến đây chi nữa? Muốn gì ở em?

Taeyeon tiến lại gần nắm tay Fany, nhẹ nhàng nói:

-Tae yêu em. – Fany vẫn không nhìn cô – Tae biết là em còn giận chuyện hôm đó, nhưng lời Tae nói câu nào cũng thật. Làm em đau vô duyên vô cớ, là lỗi của Tae, Tae thành thật xin lỗi. Nhưng chuyện chia tay là không bao giờ có, Tae yêu em, em đừng giận nữa. Em buồn em giận thật khiến Tae lo lắng không yên, đến giấc ngủ cũng khó khăn nhắm mắt nếu trước đó không nghĩ về em.

-Rồi sẽ đến lúc nào đó, lại gặp chuyện bất đắc dĩ mà chia tay em..... – Fany nghẹn ngào.

Taeyeon xoay người Fany lại, nhìn vào mắt cô ấy:

-Tae hứa không làm gì đau em nữa, xin em.....tha thứ cho Tae.

-Taeyeon em.....

Taeyeon kéo Fany vào lòng ôm chặt, cô siết lấy cô ấy, vô tình cô truyền cái lạnh của mình len lỏi vào da thịt cô ấy, cô nói khẽ:

-Em à, Tae yêu em hơn tất cả những gì mình có. Lần em chia tay Tae....Tae đau không thiết sống, nên Tae hiểu cảm giác của em, hiểu hết những gì đêm đó em trải qua. Em hãy xem chuyện vừa rồi như cơn gió thoáng qua vì Tae luôn bên em, yêu em, ngày nào còn Kim Taeyeon thì ngày đó bằng mọi giá Tae sẽ ở cạnh em. Thật lòng....Tae chỉ yêu mình em.

Đúng rồi, Taeyeon vô tình làm Fany nhớ đến lần chia tay trước, sao Taeyeon có thể tha thứ cho cô mà cô lại không, lại khăng khăng chấp nhất cô ấy. Siết chặt vòng ôm, cô áp má lên vai cô ấy, Taeyeon từ trước đến giờ vẫn quá bao dung cho cô. Fany im lặng nghĩ suy cân nhắc, rồi nói thật nhỏ:

-Em xin lỗi.....

Taeyeon tách người ra xoa nhẹ khuôn mặt Fany:

-Tae chỉ sợ mình không giữ được em nữa. Chánh văn phòng Hwang yêu dấu đừng giận Tổng Thống Kim bé nhỏ nữa....Em và Tae đều hiểu rõ cảm giác không-nhau tồi tệ nhường nào.

Fany phì cười “Tổng Thống Kim bé nhỏ”, Taeyeon nói chuyện thật khéo mà, thấy cô mềm lòng thì tức khắc dỗ dành ngay, sau chuyện này cô thấy Taeyeon nghệ thuật hơn người, biết lấy lùi làm tiến, nhận mình nhỏ bé tăng thêm vẻ vô tội khiến người khác động lòng:

-Thôi được rồi, Tổng Thống Kim “bé nhỏ” của em. Xem như.....mình hòa nhau.

Phì cười nhìn nhau rồi dần thu hẹp khoảng cách, cả hai áp môi vào nhau nhung nhớ. Phàm chuyện gì căn bản không phải chuyện lớn lao để phải ôm một mớ giận hờn nhau cả đời được, mà đã rõ biết không hờn mác nhau được suốt những năm tháng cuộc đời thiếu vắng tiếng nói tiếng cười, thì nếu cho qua được, bao dung cho nhau vẫn hơn. Ai lại đi “chống cự” với người-tình-cả-đời-mình-thương-nhất chứ. Taeyeon rất nhớ Fany, và cô ấy cũng vậy, nhớ lắm con người này. Fany cởi chiếc áo khoát của Taeyeon, tháo luôn chiếc nơ vướn trên cổ. Hôn Fany say đắm, Taeyeon ôm chặt lấy cơ thể Fany, để tay mình chạy dọc thắt lưng cô ấy, hôn môi rồi mút những cái thật kêu ở cổ. Fany nhắm mắt để mặc Taeyeon hôn mình, cô rên khẽ vài tiếng, Taeyeon cởi nhanh hai cúc áo của mình, đẩy Fany nằm lên sofa rồi úp mặt mình hôn lên ngực cô ấy. Fany ôm chặt Taeyeon phía trên và thấy run lên khi chiếc áo ngủ cô đang mặc dần tuột khỏi vai, thân người đọng nước của Taeyeon khiến cô thấy lạnh, nhưng bên trong cô lại rạo rực, bức rức và nóng lên.

Đang quấn lấy nhau thì hơi lạnh ở đâu ùa vào, thình lình cánh cửa nhà Fany bị bật tung, Taeyeon giật mình ngẩng mặt lên nhìn, cô thấy tim mình chững lại “Sulli.....”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro